Đường Tăng Đánh Xuyên Tây Du

Chương 1254: Quậy phá hội Bàn Đào, Hầu ca khá quen thuộc



Sau khi nhìn kiếp nạn mới nhất xuất hiện, Kim Mao Hống chậm rãi khép sổ kiếp nạn lại, trên mặt lộ ra ý cười nồng đậm.

Nhớ lại ban đầu khi Quan Âm Bồ Tát, sau đó tới Di Lặc Phật Tổ, cuối cùng thậm chí cả Minh Vương Khổng Tuyên tự mình rời khỏi, tất cả đều vì chín chín tám mốt kiếp nạn này mà mỗi một người đều bận rộn đến sứt đầu mẻ trán.

Cuối cùng cả đám đều có kết cục thê thảm.

Quan Âm nhập ma, Di Lặc Phật Tổ ngã xuống, ngay cả Khổng Tuyên được xưng là Chuẩn Thánh mạnh nhất cũng suýt chút nữa thì bỏ mình, bây giờ còn đang bế quan dưỡng thương…

Nhưng tới mình thì sao chứ? Ngoại trừ lúc mới bắt đầu nghe theo Huyền Trang, à không đúng, nghe theo Chiên Đàn Công Đức Phật, ngoài việc phối hợp diễn mấy cảnh ra, mấy kiếp nạn gần đây mình toàn đứng ngoài cuộc.



Chẳng cần mình phải đi làm gì cả, mấy kiếp nạn cứ từng cái từng cái tự hoàn thành.

Trước kia Di Lặc Phật Tổ và Minh Vương Khổng Tuyên có mạnh thì sao chứ? Chuyện bọn họ có thiên tân vạn khổ cũng khó làm được, mình chỉ cần đợi, tịnh quan kỳ biến là xong.

Loại cảm giác này, trong lòng Kim Mao Hống cảm thấy vô cùng sảng khoái.

Nếu cứ dễ dàng hoàn thành đến kiếp nạn cuối cùng như vậy, với sự cống hiến của mình, khi đó Đại Lôi Âm Tự luận công ban thưởng, có khi nào mình cũng có thể trở thành Phật Đà chính quả không nhỉ?

Thế thì mình thật sự có thể trở nên nổi bật rồi!

- Đã trải qua sáu mươi ba kiếp nạn, vậy tính ra thì chỉ còn lại mười tám kiếp nạn cuối cùng nữa thôi là kết thúc? Hừm, chắc cũng không đến mấy năm đâu nhỉ?

Cất sổ kiếp nạn, Kim Mao Hống trực tiếp nằm xuống, vắt chéo hai chân, bộ dáng nhàn nhã thoải mái.

Một bên khác thì sao? Giang Lưu và đám người Tôn Ngộ Không tiếp tục đi về phía tây.

Dọc đường đi thì đánh phó bản, buổi tối thì lĩnh hội kỹ năng, cuộc sống này trôi qua thật là bình thản.

Cứ như vậy, chớp mắt cái mà đã qua bảy tám ngày rồi.

Mấy ngày nay, trên đường đi cũng không xảy ra chuyện gì đáng chú ý cả.

Với đội hình thỉnh kinh Tây Hành như bây giờ của họ, đương nhiên không có yêu ma quỷ quái mù mắt nào dám đến tìm họ để gây sự.

Yêu ma quỷ quái có tu vi thấp chẳng qua chỉ là tặng không điểm kinh nghiệm mà thôi, còn yêu ma có tu vi cao thâm thì đều hiểu rằng đoàn thỉnh kinh Tây Hành rất lợi hại, nên hiển nhiên bọn chúng sẽ không tự đi tìm chết.

Đương nhiên, trong mấy ngày yên yên ổn ổn này, Giang Lưu cũng chú ý tình huống của Thiên Đình.

Từ tin tức mà Na Tra truyền đến, gần đây thủ đoạn của Ngọc Đế cũng không tệ lắm, mặc dù đã mất đi roi Đả Thần nhưng lại vẫn thu phục được thêm không ít Tiên Quan Thần Tướng vốn có tâm tư khác.

- Ừm, dù sao hắn chấp chưởng Tam giới lâu như vậy, lại có thực lực Chuẩn Thánh, nếu như cho hắn thêm chút thời gian bình ổn sóng gió của Thiên Đình, chắc là cũng không có vấn đề gì đâu nhỉ?

Sau khi hiểu được tình hình hiện giờ của Thiên Đình, Giang Lưu cũng thầm gật đầu.

Chẳng qua, tất nhiên là Giang Lưu không muốn cho Ngọc Đế chút thời gian để bình ổn lại những sóng gió kia.

Vì thế, trong lòng hắn cũng thầm suy nghĩ xem nên làm sao để chế tạo phiền phức cho Ngọc Đế, ít nhất cũng phải kéo kéo chân sau mới được.

Ngay khi Giang Lưu đang âm thầm suy tư nên gây phiền phức cho Ngọc Đế như thế nào thì đột nhiên hắn nhận được một tin tức.

Thì ra là sắp đến ngày thọ đản của Vương Mẫu nương nương, Thiên Đình đang mời rất nhiều các vị Tiên Phật tai to mặt lớn đến tham gia hội Bàn Đào.

Hội Bàn Đào vốn là một bữa tiệc mà Ngọc Đế và Vương Mẫu nương nương tổ chức để thu mua lòng người, bây giờ chính là thời điểm đặc biệt, nghe nói quy mô của hội Bàn Đào lần này còn náo nhiệt và trang trọng hơn so với lúc trước nhiều.

- Ồ? Hội Bàn Đào sao? Đây thật đúng là cơ hội nghìn năm có một!

Nhận được tin tức, ánh mắt Giang Lưu hơi lóe lên.

Ngọc Đế và Vương Mẫu muốn tiếp tục lấy hội Bàn Đào để thu mua lòng người, nếu mình có thể phá đám hội Bàn Đào này thì chẳng phải là tát một cái thật mạnh vào mặt của Ngọc Đế và Vương Mẫu hay sao?

Bọn họ chẳng những không thể thu mua lòng người mà thậm chí còn bị mất mặt nữa.

Đương nhiên, đi quấy rối hội Bàn Đào là một chuyện, nhưng làm thế nào để sư xuất hữu danh thì lại là chuyện khác.

- Sư phụ, gần đây ngươi đang nghĩ gì vậy? Sao nhìn cứ mất hồn mất vía thế?

Gần đây Giang Lưu đang nghĩ đến chuyện đi phá đám hội Bàn Đào nên động chút là phân tâm, Tôn Ngộ Không ở bên cạnh thấy vậy, bèn kinh ngạc hỏi Giang Lưu.

Cùng lúc đó, mấy người Trư Bát Giới cũng nhìn về phía Giang Lưu với ánh mắt khó hiểu.

Gần đây cũng không có chuyện gì xảy ra mà, vậy sư phụ đang suy nghĩ chuyện gì thế?

- Ngộ Không này, vi sư nghe nói Vương Mẫu nương nương sắp tổ chức hội Bàn Đào đó!

Giang Lưu nhìn Tôn Ngộ Không, mỉm cười nói.

- Hả? Hội Bàn Đào ?!

Nghe được lời này, hai mắt Tôn Ngộ Không hơi sáng lên, trong đầu tự nhiên lại nhớ đến cảnh tượng mình ngồi ăn uống trắng trợn trên hội Bàn Đào năm trăm năm trước.

Mới suy nghĩ một chút thôi mà Tôn Ngộ Không cảm thấy nước miếng của mình sắp chảy xuống rồi.

- Mà thôi, chuyện này cũng đâu có liên quan đến chúng ta đâu…

Chỉ là, im lặng một lát, Tôn Ngộ Không lắc đầu, có chút bất đắc dĩ nói:

- Bây giờ lão Tôn đã là người trong Phật Môn rồi, lại còn đang trên đường thỉnh kinh Tây Hành nữa, nên Ngọc Đế lão nhi kia chắc chắn sẽ không mời chúng ta tham gia hội Bàn Đào đâu!

Trư Bát Giới ở bên cạnh cũng lắc đầu, nói với bộ dạng vô cùng nuối tiếc:

- Ai, thật là đáng tiếc mà! Lão Trư ta cũng lâu rồi không được tham gia hội Bàn Đào!

Sa Ngộ Tịnh nghe vậy, trong lòng yên lặng nói một câu:

- Hội Bàn Đào? Ta chỉ đứng ở bên cạnh nhìn mà thôi…

Dạng tiệc kiểu này, thân là Quyển Liêm Đại Tướng bên cạnh Ngọc Đế, đương nhiên Sa Ngộ Tịnh không có tư cách góp mặt.

Nói tới đây, đột nhiên Tôn Ngộ Không hơi kinh ngạc quay đầu lại, nhìn về phía Giang Lưu, hỏi:

- Í? Mà sao sư phụ đột nhiên nhắc đến hội Bàn Đào vậy?

Đối mặt với câu hỏi của Tôn Ngộ Không, Giang Lưu cũng không có ý định che giấu, trực tiếp trả lời:

- Vi sư đang nghĩ xem làm thế nào để đi quậy phá hội Bàn Đào này, tốt nhất phá hủy hoàn toàn cái hội Bàn Đào này…

Lời này khiến cho đám người Tôn Ngộ Không bọn họ ngây người một lúc, ngơ ngác nhìn nhau.

Hiển nhiên là bọn họ không ngờ đến sư phụ thế mà lại nói ra những lời này.

- Sư phụ, vấn đề này hay là ngươi hỏi Hầu ca đi…

Trư Bát Giới là người mở miệng đầu tiên, nói:

- Ngày trước, khi lão Trư ta vẫn còn là Thiên Bồng Nguyên Soái cũng đã từng tham gia hội Bàn Đào, nếu như sư phụ muốn biết hội Bàn Đào cần chú ý cái gì thì lão Trư ta có thể nói được, nhưng còn làm sao để phá rối thì lão Trư ta không có kinh nghiệm đâu!

Nói tới câu cuối, ánh mắt của Trư Bát Giới vẫn luôn đặt trên người Tôn Ngộ Không, ý của hắn là gì, không cần nói cũng biết.

Không chỉ Trư Bát Giới, ngay cả Sa Ngộ Tịnh và Bạch Long Mã cũng đều quay sang nhìn Tôn Ngộ Không.

- Sư phụ…

Cái bia mà mọi người hướng đến – Tôn Ngộ Không, mở miệng nói:

- Nếu muốn đi quậy phá hội Bàn Đào thì lão Tôn ta có kinh nghiệm thật, nhưng mà bây giờ chúng ta đâu có lý do gì thích hợp đâu!

Đúng vậy, trước khi muốn làm việc gì đó thì cũng phải tìm cái cớ đã chứ?

Bây giờ muốn đi quậy phá hội Bàn Đào, không có lý do thích hợp, nhưng cũng không thể đi gây rối chỉ vì đơn thuần muốn đi gây rối chứ?

Nghe vậy, khóe miệng Giang Lưu hơi nhếch lên, mở miệng nói:

- Lý do? Không phải đã có sẵn lý do rồi sao?

- Sư phụ, ý của ngươi là gì?

Nhìn thấy bộ dạng Giang Lưu như thể đã tính toán xong hết rồi, Tôn Ngộ Không hơi bối rối.

Giang Lưu nhìn về phía Trư Bát Giới, hỏi:

- Các ngươi quên rồi sao? Bây giờ vi sư có thân phận gì? Chiên Đàn Công Đức Phật, theo lý thì chắc hẳn là có đủ tư cách để tham gia hội Bàn Đào chứ nhỉ?

Nghe vậy, Trư Bát Giới gật đầu.

- Bây giờ sư phụ là Phật Đà chính quả, đương nhiên là đủ tư cách để tham gia hội Bàn Đào!

Phật Đà chính quả, lại có tu vi Đại La Kim Tiên, tất nhiên là nên đi rồi.

- Mặt khác…

Nói đến đây, ánh mắt Giang Lưu lại nhìn về phía Tôn Ngộ Không, nói:

- Bây giờ tuy rằng Ngộ Không cũng đã xuất gia, nhưng danh hiệu Tề Thiên Đại Thánh của hắn cho đến bây giờ vẫn còn giá trị mà! Với danh tiếng và tu vi của Ngộ Không, theo lý thì cũng phải có tư cách tham gia hội Bàn Đào chứ?

Trư Bát Giới tiếp tục gật đầu nói:

- Chỉ cần có tu vi Đại La Kim Tiên, lại là đám người Tiên Phật, về lý thuyết thì đều có tư cách tham gia hội Bàn Đào!

Đây là lời nói thật, cường giả Đại La Kim Tiên cùng với thế lực Tiên Phật cộng lại cũng chỉ có hơn mười vị mà thôi, nhưng từng người đều uy danh hiển hách, đương nhiên là có tư cách tham gia hội Bàn Đào.

Sắc mặt Giang Lưu lộ ra ba phần ý cười, mở miệng nói:

- Nếu nói như vậy, năm người đoàn thỉnh kinh Tây Hành chúng ta cũng nên có tư cách tham gia hội Bàn Đào chứ, nhưng nếu Vương Mẫu nương nương không mời chúng ta, vậy thì có phải là đang coi thường chúng ta không?

Nghe xong lời của Giang Lưu, Tôn Ngộ Không nghiêm mặt, to tiếng nói:

- Hừ, không sai, đám người Tiên Phật và cường giả Đại La Kim Tiên đều có thể tham gia, cố tình năm thầy trò chúng ta đều không được mời, lão Tôn ta phải đi tìm Ngọc Đế lão nhi để đòi một lời giải thích!

- Chuyện này…

Nghe lời nói của Giang Lưu, sắc mặt của Trư Bát Giới có chút chần chờ.

Theo lý thuyết, Vương Mẫu nương nương tổ chức hội Bàn Đào, mặc dù nói là các vị Đại La Kim Tiên đều nhận được lời mời, thế nhưng cùng đạo lý đó, Vương Mẫu nương nương muốn mời người nào, hay không muốn mời ai thì còn tùy vào quyết định của Vương Mẫu nương nương mà?

Chỉ vì không nhận được lời mời mà muốn đi đòi một lời giải thích sao? Hành động này hình như không được có lý lắm?

Thế nhưng loại chuyện này vốn là ông nói ông có lý, bà nói bà có lý.

Lúc đầu vì sao Hầu ca lại đại náo hội Bàn Đào chứ? Không phải cũng vì không được mời, cho nên mới tức giận sao?

Sau khi bàn bạc kỹ lưỡng với các đồ đệ một phen, Giang Lưu mở miệng xác định điều cốt yếu trong chuyện này:

- Rất tốt, nếu đã như vậy thì mấy thầy trò chúng ta cứ chờ xem. Nếu như được mời, đến lúc đó lại tìm lý do để làm loạn trên hội Bàn Đào, còn nếu không được mời, vậy thì chúng ta sẽ không mời tự đến thôi!

Sau khi xác định chuyện này, mấy người Giang Lưu đều chú ý đến động tĩnh của Thiên Đình.

Mấy ngày nay, đúng là Thiên Đình đang chuẩn bị tổ chức hội Bàn Đào thật, có không ít người quen của Giang Lưu đều nhận được lời mời.

Chẳng hạn như Nhị Lang Thần, hay là Địa Tạng Vương Bồ Tát, thậm chí cả Kim Mao Hống bởi vì có thân phận trù tính chung của đoàn thỉnh kinh Tây Hành nên cũng được mời.

Thế nhưng, đoàn người Giang Lưu lại không nhận được bất cứ lời mời nào…

Bạn cần đăng nhập để bình luận