Đường Tăng Đánh Xuyên Tây Du

Chương 1131: Chị cả trong Tam Tiêu —— Vân Tiêu Tiên Tử

Người dịch: Nguyễn Khiêm

Thời gian từng ngày trôi qua như thoi đưa, trong chớp mắt, một tháng đã qua.

Ban ngày thì mấy thầy trò vào phó bản, buổi tối thì Giang Lưu nhảy vào giao diện thức tỉnh để thức tỉnh kỹ năng Bế Khẩu Thiền của bản thân, cuộc sống trôi qua vô cùng phong phú.

Đáng nhắc tới là mấy ngày nay, mang cả Thiện Thi cùng Ác Thi cùng theo vào phó bản , đẳng cấp của cả hai cũng tuần tự đột phá cấp 81, xem như chính thức đi vào Đại La Kim Tiên.

Từ đây, tính cả thêm hai thi thì bên trong đoàn đội đi Tây Thiên thỉnh kinh xem như có bảy vị cường giả cấp độ Đại La Kim Tiên.

Đại Nghịch Phật Tự ở Ma giới chính là một cái thế lực khổng lồ, nhưng mà số lượng cường giả cấp độ Đại La Kim Tiên cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Vậy mà bây giờ ở bên trong đoàn đội đi Tây Thiên thỉnh kinh lại có tới tận bảy vị cường giả Đại La Kim Tiên, chiến lực như thế cũng đủ để làm cho tam giới lục đạo trợn mắt rồi.

Một ngày này, sau khi mấy người Giang Lưu vừa mới đi từ thế giới trong Sơn Hà Xã Tắc Đồ ra, mắt nhìn thấy sắc trời không còn sớm, Giang Lưu mở miệng, kêu gọi mọi người cùng nhau nghỉ ngơi một chút, sau khi chuẩn bị bữa tối.

Rầm rầm rầm! Mấy tiếng nổ lớn vang lên.

Chẳng qua là khi Giang Lưu vừa dứt lời thì đột nhiên, giữa bầu trời vang lên mấy tiếng nổ vang, đồng thời, giữa bầu trời có rất nhiều pháo hoa nổ tung.

- Đây là. . .

Quan sát pháo hoa nổ tung giữa bầu trời ở phương xa, trong lòng của Giang Lưu âm thầm kinh ngạc.

Vô duyên vô cớ làm sao lại có pháo hoa nổ tung giữa bầu trời?

Nhưng mà, còn không đợi Giang Lưu kip suy nghĩ xong thì trên bầu trời lại có biến đổi mới.

Đợt pháo hoa vừa xuất hiện tựa hồ giống như là một loại tín hiệu nào đó vậy, ngay sau đó, rất nhiều nơi đều có pháo hoa bắt đầu nổ tung.

- Sư phụ, hôm nay thời gian tựa như là đã đến giao thừa rồi. . .

Ngay lúc này, sau khi suy tư một lát, Trư Bát Giới chợt mở miệng nói với Giang Lưu.

- Giao thừa?

Nghe được lời ấy, Giang Lưu hơi động một chút.

Tinh tế tính ra, thời gian cũng thật là không sai biệt lắm.

Lúc đến thôn trang bị đóng băng kia rồi lấy được trái tim của một trong mười hai Tổ Vu Huyền Minh và đưa cho Bạch Thử Tinh, lúc ấy cũng đã là thời tiết rét lạnh, tức là cũng đã khoảng tháng 11. Từ đó đến nay cũng đã sắp tới hai tháng, hôm nay giao thừa thật là không sai biệt lắm.

- Thời gian trôi qua thật là nhanh. Trong lúc không để ý đến, đã lại là qua một năm nữa rồi hay sao?

Nghĩ đến hôm nay là giao thừa, Giang Lưu nhìn pháo hoa giữa bầu trời phía xa, trong lòng thầm nói.

Tính toán thời gian, bản thân cũng xem như đi tới thế giới Tây Du Ký này tám năm rồi nhỉ?

Nghỉ lại, cảnh tượng bản thân ở bên trong Kim Sơn tự tựa như là mới chỉ hôm qua.

- Sư phụ, hôm nay là giao thừa, chúng ta có phải nên chuẩn bị bữa cơm tất niên phong phú hay không?!

Sau khi ý thức được hôm nay là giao thừa, Tôn Ngộ Không mở miệng hỏi thăm Giang Lưu.

- Kia là tự nhiên, giao thừa đương nhiên là phải ăn mừng một phen!

Nghe được lời nói của Tôn Ngộ Không, Giang Lưu thu hồi suy nghĩ của bản thân, nghiêm túc gật nhẹ đầu nói.

Nói đến đây, Giang Lưu dừng lại một chút, rồi nói tiếp:

- Ngày mai sẽ là mùng một đầu năm, mọi người cũng đều nghỉ một ngày đi, không cần vào phó bản, cũng không cần tu luyện!

- Thật hay sao? Đa tạ sư phụ!

Nghe được câu nói của Giang Lưu, trên mặt của mấy người Tôn Ngộ Không đều hiện lên biểu cảm vui mừng.

Được nghỉ ngơi bất thình lình cũng làm cho mấy người Tôn Ngộ Không càng thêm yêu thích bầu không khí của đêm giao thừa.

Rầm rầm. . .

Biết được hôm nay là giao thừa, Giang Lưu nhanh chóng lấy Linh Lung Tiên Phủ ra ngoài, vứt trên mặt đất, sau đó gọi mấy người Tôn Ngộ Không đồng thời chuẩn bị cơm tất niên.

Nhưng đúng vào lúc này, Giang Lưu lại cảm giác được trên không trung có tiếng vỗ cánh bay lượn.

- Sư phụ, là Huyền Điểu!

Tôn Ngộ Không cũng cảm giác được, có ánh sáng màu vàng lóe lên trong mắt, sau khi nhìn bầu trời đêm, chợt hắn ngạc nhiên nói với Giang Lưu.

- Huyền Điểu? Nàng đây là đi chỗ nào?

Giang Lưu cũng toả thần niệm ra, phát hiện Huyền Điểu đang phi hành giữa không trung, trong lòng âm thầm kinh ngạc.

Nếu như là Huyền Điểu cố ý tìm đến mình thì có lẽ còn có thể lý giải.

Có thể vào lúc này, nàng lẻ loi một mình muốn đi đâu đây?

Tựa hồ nàng không có phát hiện mấy người bọn họ mà, nếu không thì làm sao có khả năng ngay cả chào hỏi đều không làm đã bay đi rồi.

- Ngộ Không, mấy người các con chuẩn bị cẩn thận một chút cơm tất niên, vi sư đi một lúc rồi!

Suy nghĩ một lúc, cuối năm vốn là dịp gia đình đoàn viên nhưng Huyền Điểu lại lẻ loi một mình bay về nơi xa hẳn là có chuyện quan trọng.

Sau khi nhắn nhủ một câu với mấy người Tôn Ngộ Không, Giang Lưu bay lên không, đuổi theo Huyền Điểu.

Chân đạp tường vân, Giang Lưu thi triển là Thê Vân Tung, lấy tu vi Đại La Kim Tiên bây giờ của Giang Lưu, tốc độ cưỡi mây tự nhiên là rất nhanh.

Thế nhưng mà, Huyền Điểu cũng có tu vi là Đại La Kim Tiên, bản thể càng là một loài chim, vì thế, tốc độ phi hành của Huyền Điểu thậm chí còn muốn nhanh hơn Giang Lưu một phần.

Giang Lưu đuổi theo sau lưng Huyền Điểu, trong lúc nhất thời, không những đuổi không kịp, thậm chí còn có một loại cảm giác sắp bị đối phương cho vứt bỏ.

Chỉ có điều, cũng may lấy tu vi Đại La Kim Tiên, tốc độ phi hành cực nhanh, thể lực duy trì lâu dài, không thì đúng là đã bị Huyền Điểu bỏ rơi.

Chẳng qua là nửa giờ sau, tốc độ của Huyền Điểu đột nhiên chậm lại rồi bay xuống.

Cùng lúc đó, thân hình của Giang Lưu cũng chậm lại rồi đồng thời bay xuống theo Huyền Điểu.

Đi theo sau lưng Huyền Điểu, Giang Lưu nhìn chung quanh một chút, biểu cảm trên mặt có chút kỳ dị.

Xem tình huống nơi này chẳng qua là một ngọn núi hoang vu mà thôi, cũng không biết giao thừa cuối năm, Huyền Điểu lẻ loi một mình đi tới trong núi lớn này là cần làm chuyện gì?

Sau khi hạ xuống, Giang Lưu theo Huyền Điểu đi tới một vách núi rồi mất đi tung tích của Huyền Điểu.

- Huyền Điểu đã đi nơi nào rồi? Ta rõ ràng thấy được nàng đáp xuống nơi này mà!

Đi tới núi này lại mất đi tung tích của Huyền Điểu, trong lòng của Giang Lưu có chút kinh ngạc.

Cũng không nói nhảm, Giang Lưu đáp xuống đất, đồng thời, thần niệm trải rộng ra, tìm kiếm tung tích của Huyền Điểu.

Rất nhanh, Giang Lưu đi tới một chỗ trên vách núi.

- Nơi này lại có một cái cấm chế!

Thần niệm phát giác được điều kỳ dị, trong lòng của Giang Lưu thầm nói.

Đồng thời, hắn đi thẳng đến chỗ vách núi và cứ như vậy đâm thẳng vào.

Chẳng qua là khi mắt thấy Giang Lưu chuẩn bị đâm vào trên vách đá thì vách đá này thế mà giống như là mặt nước vậy, khuấy động lên từng đợt gợn sóng, đồng thời, thân hình của Giang Lưu trực tiếp chui vào trong vách núi này.

Chỉ thấy cảnh tượng trước mắt biến đổi, Giang Lưu phát hiện mình đã ở bên trong một cái hang núi. Có chút hiếu kỳ, Giang Lưu đi vào bên trong cái hang núi này.

Đi về phía trước khoảng mấy chục mét thì mơ hồ đã có thể nghe được giọng nói của Huyền Điểu, dường như nàng đang nói chuyện.

Hơn nữa, ngoại trừ giọng nói của Huyền Điểu, bên trong hang núi này còn có một giọng nữ khác.

- Người nào?

Chẳng qua là còn không đợi Giang Lưu kịp nghe hai người đến tột cùng đang nói chuyện về chủ đề gì thì đột nhiên, người xa lạ kia gào lên một tiếng rõ to.

Đồng thời, có tiếng xé gió vang lên, một bóng người mỹ lệ trong chớp mắt nhào tới trước mặt mình, chính là Huyền Điểu.

- A...? Thánh Tăng, tại sao là ngài?

Nhìn thấy người xuất hiện trong hang núi là Giang Lưu, trên mặt của Huyền Điểu lộ ra biểu cảm kinh ngạc, nàng hỏi.

- Ta đang đi trên đường đến Tây Thiên thỉnh kinh, lại bắt gặp cô bay qua trên đầu chúng ta, cho nên, trong lòng hiếu kì liền đi theo đến!

Cũng không có ý định giấu diếm Huyền Điểu, Giang Lưu thật lòng bẩm báo.

Nói đến đây, Giang Lưu dừng lại một chút, đưa tay chỉ vào bên trong hang núi, nói:

- Trong này còn có ai? Giao thừa cuối năm này, cô không ở Minh Giáo cùng mọi người ăn tất niên, sao lại lẻ loi một mình đi tới nơi này?

- Chuyện này .... Thánh Tăng, ngài theo ta cùng đi đi. . .

Nghe được câu hỏi của Giang Lưu, trên mặt của Huyền Điểu hiện lên biểu cảm chần chờ. Sau một lát, Huyền Điểu mở miệng nói, trong khi đang nói chuyện, nàng mang theo Giang Lưu đi vào trong hang núi.

Cho dù là Huyền Điểu không mời, vì xóa bỏ sự hiếu kì ở trong lòng, Giang Lưu có lẽ đều muốn vào xem, bây giờ Huyền Điểu mời, Giang Lưu đương nhiên sẽ không chối từ.

Đi về phía trước khoảng chừng mười trượng, đột nhiên, không gian trước mắt rộng mở trong sáng.

Trong này là một căn phòng đá, mà ở giữa căn phòng đá này có một cái cột đá vô cùng thô to, tựa hồ cây cột này có tác dụng chống lên, để toàn bộ căn phòng đá không có sụp xuống, phía trên cột đá này có rất nhiều phù văn huyền ảo.

Nhưng thứ hấp dẫn sự chú ý của Giang Lưu nhất ở trong căn phòng đá này là một nữ tử nhìn khoảng ba mươi tuổi, bị xiềng xích thô to buộc chặt ở trên cột đá này.

Đương nhiên, vừa mới chính là nữ tử này đang nói chuyện với Huyền Điểu.

- Người này là ai? Thế mà lại bị trấn áp ở trong này?

Nhìn thấy nơi này lại có người bị trấn áp, trong lòng của Giang Lưu âm thầm hiếu kì.

- Thánh Tăng, ta tới giới thiệu cho ngài một chút. . .

Không đợi Giang Lưu kéo ra bảng thông tin nhân vật của đối phương đến xem, Huyền Điểu lại chủ động mở miệng, giới thiệu cho Giang Lưu:

- Vị này là sư tỷ của ta, Vân Tiêu.

- Vân Tiêu sư tỷ, vị này là Thánh Tăng Huyền Trang!

Câu nói sau của Huyền Điểu hiển nhiên là nói với nữ tử bị trói ở trên cột đá.

- Thánh Tăng Huyền Trang hả? Là Huyền Trang đi Tây Thiên thỉnh kinh đúng không?

Nghe được lời giới thiệu của Huyền Điểu, nữ tử bị trói ở trên cột đá mở miệng hỏi.

- Đúng vậy, sư tỷ, vị này chính là Thánh Tăng Huyền Trang đi Tây Thiên thỉnh kinh!

Huyền Điểu gật đầu xác định nói.

- Pháp Sư Huyền Trang, ngài tốt, xin thứ cho ta bây giờ không thể làm lễ ra mắt!

Sau khi xác định thân phận của Giang Lưu, Vân Tiêu mở miệng nói, trông nàng lúc này có vẻ vô cùng hiền lành.

- Vân Tiêu ư? Nàng chính là Vân Tiêu sao? Là Vân Tiêu Tiên Tử, người chị cả trong Tam Tiêu nương nương trong truyền thuyết hay sao?

Chẳng qua là khi đột nhiên biết được thân phận của nữ tử ở trước mắt này, trong lòng của Giang Lưu cũng âm thầm rung động.

Vân Tiêu là ai? là chị cả trong Tam Tiêu, cũng là tồn tại tiếng tăm lừng lẫy bên trong hàng ngũ đệ tử của Tiệt Giáo.

Tam Tiêu Nương Nương có thực lực mạnh bao nhiêu đây? Cứ nhìn chiến tích của các nàng bên trong Phong Thần chi chiến là biết, triển khai Cửu Khúc Hoàng Hà Trận, trực tiếp ngăn cản quân đội của Khương Tử Nha, lần lượt xử lý mười hai vị đệ tử của Nguyên Thủy Thiên Tôn, cuối cùng làm cho Thánh Nhân Nguyên Thủy Thiên Tôn tự mình ra tay, đánh chết hai người bên trong Tam Tiêu là Quỳnh Tiêu Tiên Tử cùng Bích Tiêu Tiên Tử.

Có thể làm cho Thánh Nhân không muốn thể diện, tự mình ra tay tới đối phó các nàng, thực lực của Tam Tiêu Nương Nương mạnh như thế nào có thể thấy được lốm đốm.

Mà Vân Tiêu chị cả trong Tam Tiêu, tay cầm Hỗn Nguyên Kim Đấu cùng Kim Giao Tiễn càng không cần nói.

Không nghĩ tới, chẳng qua là hiếu kì, cho nên đi theo Huyền Điểu đến xem, lại không nghĩ rằng, thế mà lại nhìn thấy Vân Tiêu Tiên Tử trong truyền thuyết.

Khó trách Huyền Điểu cũng không phát hiện, đối phương lại phát hiện ra bản thân trước.

- Bảng thông tin nhân vật!

Trong lòng âm thầm sợ hãi thán phục, Giang Lưu đi theo kéo ra bảng thông tin nhân vật của Vân Tiêu Tiên Tử đến xem.

Bạn cần đăng nhập để bình luận