Đường Tăng Đánh Xuyên Tây Du

Chương 1117: Ta có rượu, ngươi có cố sự hay sao?

Người dịch: Nguyễn Khiêm

Hô to mấy câu hộ giá, thế nhưng mà Vệ Binh phòng thủ bên ngoài lại không có bất kỳ phản ứng gì.

Thậm chí, Quốc Vương nhìn Vương Hậu ở bên cạnh mình, bản thân kêu lớn tiếng như vậy nhưng Vương Hậu rõ ràng vẫn còn đang ngủ say.

Quốc Vương rất rõ ràng, đây đều là thủ đoạn của Giang Lưu.

Nếu gọi đã không có tác dụng gì, Quốc Vương cũng không tốn công nữa. Ông đứng dậy, trực tiếp mặc một bộ áo ngủ rộng rãi nhưng vẫn tỏ ra khí độ bất phàm đi tới trước mặt Giang Lưu rồi ngồi xuống.

Sau đó, ông giơ tay lên, cầm chén trà ở trước mặt do Giang Lưu rót cho mình lên, uống một hơi cạn sạch.

- Ừm, đại sư, tay nghề pha trà này cảu ngài cũng không ra làm sao cả!

Sau khi đặt chén trà không xuống, Quốc Vương mở miệng phê bình một câu.

- Ồ? Xem bộ dáng của bệ hạ hình như đã không còn sợ hãi nữa rồi!

Mặc dù lúc mới bắt đầu, còn sợ hãi hô vài câu hộ giá, nhưng mà nhanh như vậy đã có thể trấn định tự nhiên đối thoại với mình, Giang Lưu cũng kinh ngạc nhìn Quốc Vương một chút.

Mặc kệ hắn là trấn định tự nhiên thật hay vẫn là ra vẻ trấn định, theo Giang Lưu cũng đều không đơn giản.

- Tại sao muốn sợ? Nếu như ngươi muốn giết ta thì vừa nãy đã trực tiếp động thủ rồi, cần gì đánh thức ta dậy!

Sau khi nhìn Giang Lưu một chút, Quốc Vương hồi đáp.

- Ừm, đạo lý chính là như thế!

Khẽ gật đầu, nói đến rất đơn giản, thế nhưng mà, cho dù là hiểu được đạo lý này, cũng cực ít người có thể trấn định tự nhiên.

Chuyện này giống như là đi trên mép tường, hai bên là vực thẳm, theo lý thuyết thì nếu không có gì bất ngờ xảy ra là sẽ không té xuống, thế nhưng mà, có mấy người có thể thật sự trấn định tự nhiên đi hết bờ tường kia đây?

- Tốt, nói đi, đại sư đêm khuya tới đây tìm ta là có mục đích gì? Là vì ngăn cản ta đánh chết hòa thượng hay sao? Mặt khác, đại sư là ai?

Quốc Vương không ý tứ nói nhảm, mở miệng hỏi thăm Giang Lưu.

- Không, mục đích ta tới tìm bệ hạ cũng không phải là vì ngăn cản ngài đánh chết hòa thượng. Còn về phần thân phận ta thì ... hôm nay ta mới đến quý quốc, văn kiện thông quan của ta chắc vẫn còn ở trên bàn làm việc của ngài!

Giang Lưu khiêm tốn, lễ độ nói với Quốc Vương.

- Nguyên lai, đại sư chính là cao tăng đến từ Đông Thổ Đại Đường!

Nghe được câu nói của Giang Lưu, Quốc Vương tự nhiên là hiểu rõ thân phận của Giang Lưu, giật mình gật đầu.

Lúc ban ngày, bản thân còn cảm thấy nghi hoặc, có thể tuỳ tiện đã bị vài tên Thành Vệ Quân bắt giữ, nhóm người Đường Tăng này rốt cuộc làm như thế nào để đi qua bảy , tám mươi nghìn dặm từ Đông Thổ Đại Đường đến đây, hơn nữa trên đường đi đa số phải băng qua chỗ rừng thiêng nước độc.

Hiện tại xem ra, mình nghĩ không sai, bọn họ quả nhiên là tu sĩ mạnh mẽ, có thần thông hàng yêu phục ma.

- Thân là hòa thượng, đại sư lại không định ngăn cản ta đánh chết các hòa thượng khác hay sao?

Mặc dù trong lòng giật mình, thế nhưng mà, Quốc Vương lại càng thêm kinh ngạc quan sát Giang Lưu.

- Tại sao ta lại phải ngăn cản bệ hạ?

Giang Lưu mỉm cười, hỏi.

- Đại sư thân là hòa thượng, nhìn thấy ta đánh chết các hòa thượng khác, không phải là nên ngăn cản ta hay sao?

Quốc Vương cảm thấy vô cùng khó hiểu, chẳng biết tại sao.

Đối với lời hỏi dò kinh ngạc này của Quốc Vương, Giang Lưu cũng không có gấp trả lời ý tứ.

Chẳng qua là nhìn thấy Giang Lưu không trả lời, chính Quốc Vương suy nghĩ một lúc, chợt giật mình, trên mặt cũng lộ ra biểu cảm trào phúng:

- Thực sự, người trong Phật môn các ngươi đều là vô tình vô nghĩa, ngay cả người mình cũng không để ý chút nào!

Hiển nhiên, theo Quốc Vương, Giang Lưu sở dĩ không có ngăn cản bản thân đánh chết hòa thượng, đó là bởi vì Giang Lưu không phải hòa thượng của Tây Ngưu Hạ Chau cho nên không thèm để ý đến sự sống chết của các hòa thượng khác ở đây.

Thân là đệ tử của Phật Môn, lại không thèm để ý sự sống chết của các hòa thượng khác? Loại thái độ này đã làm cho Quốc Vương không khách khí biểu hiện ra biểu cảm trào phúng.

- Bệ hạ, nói cho cùng, bây giờ ta là dao thớt, ngài là thịt cá, ngài trào phúng bần tăng như vậy, chẳng lẽ không sợ bần tăng tức giận qua mất khôn, tàn nhẫn hạ sát thủ hay sao?

Biểu cảm trên mặt của Giang Lưu vẫn bình tĩnh như trước, chỉ có điều trong miệng lại nói với Quốc Vương.

- Cho nên? Nếu đại sư tới đây không phải là vì ngăn cản ta đánh chết các hòa thượng khác, vậy mục đích của ngài là cái gì?

Cũng không có ý tứ dây dưa nhiều trong vấn đề này, Quốc Vương hỏi thăm Giang Lưu.

Khóe miệng khẽ nhếch, Giang Lưu cũng không có vạch trần việc nói sang chuyện khác của Quốc Vương, hắn mở miệng nói:

- Hôm nay, bần tăng tới đây chủ yếu là để hỏi dò bệ hạ, vì sao ngài lại muốn đánh chết mười nghìn vị hòa thượng đây?

- Nguyên nhân này có trọng yếu hay không?

Quốc Vương hỏi thăm Giang Lưu.

- Đối với ta mà nói thì rất trọng yếu!

Giang Lưu gật nhẹ đầu nói.

Câu trả lời này của hắn ngược lại là khiến cho Quốc Vương rất ngạc nhiên.

Hòa thượng này mặc kệ chuyện bản thân đánh chết nhiều hòa thượng như vậy, thế nhưng mà lại có vẻ cực kỳ để ý với lý do mình tại sao muốn đánh chết nhiều hòa thượng như vậy? Hơn nữa, đối với hắn mà nói rất trọng yếu? Vì sao?

- Buổi tối hôm nay, mục đích bần tăng tới nơi đây chính là vì chuyện này, hi vọng bệ hạ có thể thật lòng trả lời!

Nhìn biểu cảm ngạc nhiên ở trên mặt của Quốc Vương, Giang Lưu cũng có thể hiểu được điều hắn nghĩ trong lòng, cho nên tiếp tục mở miệng nói.

Liếc mắt nhìn chằm chằm vào Giang Lưu, trong lòng Quốc Vương âm thầm suy tư không nói gì.

Cho đến tận bây giờ, Quốc Vương vẫn cảm thấy vô cùng kỳ quái đối với thái độ của Giang Lưu. Theo lý thuyết, chuyện cứu những hòa thượng sắp bị giết kia mới là trọng yếu nhất chứ? Về phần mình tại sao muốn đánh chết những hòa thượng này có trọng yếu thật hay không?

Thế nhưng mà hết lần này tới lần khác, hắn lại vô cùng để ý đến lý do mình đánh chết những hòa thượng này chứ không hề quan tâm đến sự sống chết của những hòa thượng sắp bị chết kia.

Âm thầm suy tư chốc lát, mặc dù không rõ vì cái gì mà Giang Lưu làm như thế.

Thế nhưng mà, nghĩ đến Giang Lưu đêm khuya len lén lẻn vào tẩm cung của bản thân, mục đích chính là vì chuyện này, Quốc Vương cũng không còn suy tư nhiều về những chuyện không liên quan nữa.

Nếu hắn muốn biết rõ thì nói cho hắn biết cũng không sao.

- Ta căm hận hòa thượng chủ yếu là bởi vì lúc tuổi còn trẻ nhìn thấy một việc!

Quốc Vương mở miệng nói với Giang Lưu.

- Chuyện thời trẻ sao? Như vậy uống trà liền không thích hợp rồi.

Nghe được câu nói của Quốc Vương, Giang Lưu mở miệng nói.

Trong khi đang nói chuyện, Giang Lưu dọn đồ uống trà trên mặt bàn sang một bên, sau đó, lấy từ Không gian chứa đồ của bản thân ra một phần dụng cụ pha rượu. Sau khi dọn lên, hắn phân biệt rót cho mình cùng Quốc Vương một chén rượu đầy rồi nói:

- Bần tăng có rượu, bệ hạ có thể kể tiếp cố sự rồi!

Thái độ lần này của Giang Lưu làm cho khóe miệng của Quốc Vương khẽ giật giật, đây còn là lần đầu tiên bản thân thấy có nghi thức như thế trước nghe kể chuyện xưa.

Ta có rượu, mời ngươi kể chuyện.

Câu nói này nghe tựa hồ rất có cảm giác nhỉ?

Nhấc chén rượu đầy Giang Lưu rót cho mình lên, Quốc Vương lần thứ hai uống một hơi cạn sạch, rồi nói tiếp:

- Lúc tuổi còn trẻ, ta từng có mộng tưởng cầm kiếm đi thiên nhai, trừ ác giương thiện!

- Ừm, chuyện này không kỳ quái, chỉ cần là nam nhân đều sẽ có dạng mộng tưởng này!

Nghe được câu nói của Quốc Vương, Giang Lưu gật nhẹ đầu, tự giác phát huy năng lực nhân xét cuả nhân vật vai phụ quần chúng.

- Sau đó thì sao, có một năm đại hạn, ta phát hiện bên trong rất nhiều chùa chiền đều chất đống lương thực, đủ cho bọn họ ăn cả đời cũng không hết. Thế nhưng mà, hòa thượng lại luôn nói với bên ngoài rằng mình nghèo khó, cần bách tính bố thí cho bọn họ!

Nói đến đây, biểu cảm phẫn nộ trên mặt của Quốc Vương khó mà che giấu được nữa.

Lời này nói đến Giang Lưu không phản bác được.

Xác thực, hòa thượng cũng phải cần đi hoá duyên, nói dễ nghe là hoá duyên, nói khó nghe một chút thì cũng không có gì khác biệt với ăn xin cả.

Chủ yếu hơn là lương thực trong ruộng đất của chùa chiền bình thường đều không cần nộp thuế.

Bách tính trồng ra lương thực thì phải nộp thuế, thế nhưng mà chùa chiền trồng ra lương thực lại không cần nộp thuế , theo lý thuyết thì hòa thượng bên trong chùa chiền hẳn là phải giàu có hơn bách tính ở bên ngoài chứ?

Thế nhưng mà, hòa thượng vẫn còn luôn luôn ngửa tay xin bách tính bố thí, lấy tên đẹp là hoá duyên, cầu đời sau có thể đầu thai một gia đình tốt hoặc cầu cho bản thân bình an,....

- Cũng bởi vì chuyện này, cho nên bệ hạ muốn đánh chết mười nghìn vị hòa thượng hay sao?

Mặc dù Giang Lưu cũng hiểu được sự phẫn nộ ở trong lòng Quốc Vương. Ở một mức độ nào đó là có đạo lý, thế nhưng mà, Giang Lưu cảm thấy bằng vào chuyện này còn chưa đủ để cho Quốc Vương phải phẫn nộ đến mức thề giết mười nghìn vị hòa thượng.

- Xác thực, chỉ là như vậy, cho dù ta có phẫn nộ, cũng không đến mức muốn giết nhiều hòa thượng như vậy. Thế nhưng mà, ở dưới cục diện này vẫn còn có hòa thượng muốn cướp lấy đồng ruộng của bách tính về cho mình dùng!

Nói đến đây, Quốc Vương hơi dừng lại, giống như là đang nhớ lại chuyện gì đó rồi ông nói tiếp:

- Năm đó đại hạn, ta nhớ rất rõ ràng, thiên tai hàng thế, lại thêm có yêu ma quấy phá. Thông qua điều tra, ta biết được kẻ gây họa chính là một tên Yêu Tướng. Yêu Tướng kia có thể thi triển pháp thuật, thực lực bất phàm. Mặc dù cuối cùng ta sử dụng hết toàn lực để đánh chết tên Yêu Tướng kia, thế nhưng mà, bản thân thực sự bị thương nặng!

- Sau đó, ta được bị một lão nông hảo tâm chứa chấp. Lúc ấy, lão nông kia là người thiện lương nhất mà ta biết.

- Ngươi phải biết, ở thời điểm đại hạn kia, lão nông nguyện ý thu lưu ta, mỗi một miếng thức ăn cho ta ăn đều là hắn móc từ trong miệng của bản thân xuống tới cho ta!

- Ừm, nói như thế, lão nông kia thật là người thiện lương!

Nghe được lời kể của Quốc Vương, Giang Lưu đồng ý gật nhẹ đầu.

Pháp Hải trước đó, còn có lão nông trong miệng của Quốc Vương bây giờ để cho Giang Lưu thấy được mặc dù bên trong trời đất này là ngươi lừa ta gạt, thế nhưng mà thực sự vẫn có không ít người thiện lương.

- Sau đó, người lão nông kia chết!

Sau khi liếc mắt Giang Lưu một chút, biểu cảm trên mặt của Quốc Vương ảm đạm xuống, ông nói tiếp:

- Người lão nông kia cuối cùng bởi vì đồng ruộng bị một hòa thượng của chùa chiền gần đó cướp đi, trong lúc tuyệt vọng đã lựa chọn nhảy sông tự vẫn!

- Những hòa thượng này bình thường trong miệng nói lời hay nhưng lúc hại người thì làm gì còn có một chút lòng dạ từ bi?

- Sau khi ta bước lên vương vị, đã cẩn thận điều tra một phen, những hòa thượng này không có một người nào tốt. Vì thế, ta lập lời thề, muốn đánh chết mười nghìn vị hòa thượng để báo thù thay cho những người bị bọn họ ức hiếp!

Nói xong lời cuối cùng, trên mặt Quốc Vương hiện lên biểu cảm hận thù cùng phẫn nộ.

- Thì ra là như thế!

Nghe xong toàn bộ câu chuyện của Quốc Vương, hiểu rõ lý do ông muốn đánh chết mười nghìn vị hòa thượng, trong lòng của Giang Lưu bừng tỉnh gật đầu.

Cử động lần này của Quốc Vương một là vì trả thù hận ở trong lòng mình, hai chắc là vì ruộng đất cùng tài phú ở trong tay những hòa thượng kia nhỉ?

Giang Lưu nhớ rõ ở kiếp trước, chỉ cần đến lúc các triều đại đổi thay, thiên hạ đại loạn thì chùa chiền luôn luôn dễ dàng bị cướp đoạt.

Quốc Vương này cũng có dạng tâm tư này chứ hả?

Nghe được chuyện Quốc Vương thề sẽ đánh chết mười nghìn vị hòa thượng, những hòa thượng trong chùa miếu kia tất nhiên là sẽ không ở lại chịu chết mà đều trốn đi, những đồng ruộng kia tự nhiên cũng trở về đến trong tay bách tính rồi.

Vừa có thể cho bách tính đồng ruộng, giúp bọn họ có cuộc sống càng tốt hơn, lại bởi vì thu thuế có thể tràn đầy quốc khố, cuối cùng còn có thể trả thù hận ở trong lòng mình, đây mới là mục đích thật sự của Quốc Vương khi thề muốn đánh chết mười nghìn vị hòa thượng chứ hả?

- Bần tăng còn có một vấn đề!

Chẳng qua là sau khi hiểu rõ động cơ của Quốc Vương, Giang Lưu lại nói tiếp:

- Vậy thì vì sao những La Hán cùng Bồ Tát của Phật môn lại không có người nào đến ngăn cản bệ hạ vậy?

Bạn cần đăng nhập để bình luận