Đường Tăng Đánh Xuyên Tây Du

Chương 1106: Sư phụ vạn tuế là một câu nguyền rủa

Người dịch: Nguyễn Khiêm

Lúc này, cường giả có tu vi Đại La Kim Tiên ở bên trong Minh giáo có 5 người là Ngưu Ma Vương, Hạt Tử Tinh, Trường Mi, Huyền Điểu cùng Pháp Hải.

Sức chiến đấu cấp bậc Chuẩn Thánh cũng có Cao Dương.

Còn có Hồng Hài Nhi nữa, mặc dù tu vi của hắn không có đạt đến Đại La Kim Tiên, thế nhưng mà thần thông hỏa diễm của hắn thực sự đáng sợ, sức chiến đấu có thể xem như là đạt đến cấp độ Đại La Kim Tiên.

Giờ phút này, có thêm Bạch Thử Tinh dung hợp huyết mạch của Huyền Minh Tổ Vu, tự nhiên cũng là để cho thực lực của Minh Giáo tăng lên thật nhiều.

- Rất tốt, Bạch Thử, kế tiếp cô liền đi Minh Giáo chờ đợi thật tốt, đồng thời cũng có thể thích ứng tu vi của bản thân một chút đi!

Sau khi âm thầm tính toán một phen, Giang Lưu mở miệng nói với Bạch Thử Tinh.

- A! Đi Minh Giáo sao? Thánh Tăng, ngài vẫn là phải đuổi ta đi hay sao?

Nghe được lời nói của Giang Lưu, nguyên bản còn cảm thấy hưng phấn đối với việc tu vi của mình được đề thăng, sắc mặt của Bạch Thử Tinh lập tức xụ xuống, nàng hỏi thăm Giang Lưu.

- Không, cô hiểu lầm, kỳ thật, Giáo chủ của Minh Giáo chính là ta!

Chuyện đã đến một bước này, Giang Lưu tự nhiên cũng không có ý giấu diếm Bạch Thử Tinh, hắn mở miệng nói.

- Hả? Vị Giáo chủ của Minh Giáo kia thế mà lại là Thánh Tăng ư?

Nàng đi theo đoàn đội đi Tây Thiên thỉnh kinh đã được gần một năm, thế nhưng mà, bản thân cho tới bây giờ đều không biết được bí mật này. Đột nhiên nghe được Giang Lưu nói như vậy, Bạch Thử Tinh trợn tròn mắt, quan sát Giang Lưu với bộ dáng khó có thể tin.

- Thì ra là thế. . .

Mặc dù trong lòng cảm giác được phi thường rung động, thế nhưng, sau một lát cẩn thận suy tư, Bạch Thử Tinh lại bừng tỉnh đại ngộ.

Mặc dù khi đột nhiên nghe tin tức này thật là khiến cho người ta cảm thấy rung động, thế nhưng, ngẫm lại quan hệ giữa Pháp Sư Huyền Trang cùng công chúa Cao Dương thì tựa hồ mọi chuyện cũng có thể dễ dàng giải thích được thôi.

- Nguyên bản, ta còn tưởng rằng Giáo chủ của Minh Giáo phải là Chuẩn Thánh Nhân, không nghĩ tới, lại là Thánh Tăng. Nếu như là tin tức này bị tiết lộ ra ngoài thì e rằng sẽ làm cho người ta nghẹn họng nhìn trân trối đó!

Sau khi im lặng hồi lâu, chợt, Bạch Thử Tinh mở miệng, sợ hãi thán phục nói.

- Tốt, việc này không nên chậm trễ, cô cũng nên nhanh chóng xuất phát đi Minh Giáo thôi!

Liên quan tới vấn đề này, Giang Lưu cũng không có ý tứ dây dưa quá nhiều, chỉ thúc giục Bạch Thử Tinh nhanh chóng rời đi.

Đối với Giang Lưu, trước đây sở dĩ lưu Bạch Thử Tinh ở bên cạnh, thứ nhất là vì coi nàng như mồi nhử, để thả câu các vị tiên phật, đến đây nộp mạng.

Thứ hai cũng là tiện thể hoàn thành nhiệm vụ cấp bậc Sử Thi mà bản thân thuận tay nhận mà thôi, lưu Bạch Thử Tinh lại ở bên cạnh trong thời gian một năm.

Bây giờ, thời hạn một năm đã gần đến, Giang Lưu cảm thấy cũng đến thời điểm cho Bạch Thử Tinh rời đi.

Tuy rằng trong một năm qua, có Bạch Thử Tinh chăm sóc, bản thân hưởng thụ đãi ngộ VIP cấp Chí Tôn.

Thế nhưng mà, đại chiến sắp đến, hành trình đi Tây Thiên thỉnh kinh đã đến đoạn cuối, cũng không phải thời điểm tốt để cho mình có thể hưởng lạc.

Nếu đây là mệnh lệnh của Giang Lưu, dù trong lòng cực kỳ muốn lưu lại ở bên cạnh Giang Lưu để chăm sóc đối phương, thế nhưng, Bạch Thử Tinh vẫn cực kỳ nghe lời, nàng quay người đi về hướng Minh Giáo.

Sau khi nàng rời đi, rất nhanh, tiếng nhắc nhở của hệ thống cũng vang lên ở trong đầu của Giang Lưu.

- Hoàn thành nhiệm vụ 'Thu nhận' thu hoạch được 1 tỷ điểm kinh nghiệm, thu hoạch được 1 bảo rương cấp bậc Sử Thi.

Sau tiếng nhắc nhở của hệ thống, Giang Lưu hiểu bản thân đã hoàn thành nhiệm vụ.

Đối với Giang Lưu bây giờ, 1 tỷ điểm kinh nghiệm có lẽ không tính là quá nhiều, nhưng có chút ít còn hơn không đi.

Chủ yếu hơn là bảo rương cấp bậc Sử Thi, trong lòng của Giang Lưu vẫn có chút hiếu kì, vẫn là muốn nhìn một chút xem bản thân có thể mở ra đồ gì tốt.

Giang Lưu lấy bảo rương cấp bậc Sử Thi từ bên trong Không gian chứa đồ của bản thân ra ngoài.

Quan sát Giang Lưu muốn mở bảo rương, ở bên cạnh, trên mặt của mấy người Tôn Ngộ Không cũng đều mang theo biểu cảm tò mò cùng chờ mong. Bọn họ chúi đầu vào, quan sát.

Thời điểm Giang Lưu mở bảo rương, mấy người Tôn Ngộ Không đều cực kỳ tò mò, có lúc có thể mỏ ra bảo vật phi thường thần kỳ mà cường đại.

Đương nhiên, chủ yếu hơn là có lúc mở ra một vài thứ có ích với họ thì sư phụ cũng sẽ không keo kiệt mà ban cho họ.

Nhìn sang mấy người Tôn Ngộ Không ở bên cạnh, khóe miệng của Giang Lưu hơi hơi giương lên, hiểu ngầm cười một tiếng, rồi hắn nhanh chóng mở bảo rương cấp bậc Sử Thi ở trước mắt ra.

Ở bên trong bảo rương có một cuốn da cừu ố vàng, nhìn tựa hồ đã có lịch sử phi thường cổ xưa.

Giang Lưu không nói nhảm, trực tiếp vươn tay ra, lấy cuốn da cừu bên trong bảo rương cấp bậc Sử Thi này ra ngoài, trải ra xem xét.

Nội dung bên trong cuốn da cừu này nhìn tựa hồ là một địa đồ, cùng lúc đó, tiếng nhắc nhở của hệ thống cũng vang lên trong đầu.

- Phát hiện 1 tấm Tàng Bảo Đồ cổ xưa, căn cứ nhắc nhở tương ứng có thể tìm ra kho tàng thần bí!

- Tàng Bảo Đồ sao?

Nghe được tiếng nhắc nhở của hệ thống ở trong đầu, trên mặt của Giang Lưu hiện lên biểu cảm ngạc nhiên.

Mặc dù nói, bản thân hoàn thành nhiệm vụ không biết bao nhiêu lần, cũng thu hoạch được rất nhiều bảo rương, thế nhưng mà, từ bên trong bảo rương mở ra Tàng Bảo Đồ, chuyện này tựa hồ còn là lần đầu tiên nhỉ?

Cũng không biết kho báu trong Tàng Bảo Đồ này đến tột cùng là thứ gì.

- Chỉ có điều, mở bảo rương cấp bậc Sử Thi ra Tàng Bảo Đồ, chắc hẳn giá trị sẽ không thấp chứ?

Sau khi suy tư một lát, trong lòng của Giang Lưu thầm nói.

Nếu chỉ là trang bị hoặc vật phẩm cấp bậc Sử Thi đơn thuần, bảo rương này trực tiếp mở ra là được rồi, cần gì còn bắt bản thân hao phí tâm lực đi tìm kiếm kho báu kia?

Cho nên, đồ vật cất giấu bên trong kho báu kia ít nhất là cấp bậc Sử Thi, hơn nữa phải là loại có phẩm chất cực cao, thậm chí có lẽ, có thể tìm tới Vật phẩm Thần Cấp?

- Ôi, ta đang ở trên đường đi Tây Thiên thỉnh kinh, lại bắt ta đi tìm kho tàng cái gì? Chuyện này không quá phù hợp!

Mặc dù trong lòng cảm thấy chờ mong, thế nhưng, sau khi trầm mặc một lát, Giang Lưu chợt lắc lắc đầu, âm thầm thở dài nói.

Chỉ có điều, mặc dù lý trí nói cho Giang Lưu biết nếu mình bỏ qua chuyện đi Tây Thiên thỉnh kinh, đi tìm bảo không quá phù hợp, thế nhưng, tay nắm lấy một cái Tàng Bảo Đồ cấp bậc Sử Thi như vậy mà không thể nhìn tới xem bên trong kho báu đến tột cùng là cất giấu cái gì lại càng khó chịu?

Giang Lưu luôn cảm thấy trong nội tâm tựa như là có một con mèo nhỏ đang không ngừng cào cào vậy, để cho người ta căn bản không nhịn được.

Giống như là khi chơi game, bản thân mới học xong một cái kỹ năng cường đại nhưng trời đã rất muộn, lý trí nói với mình hẳn là đi ngủ.

Thế nhưng mà, không đi biểu diễn kỹ năng mới học một lần, bản thân có thể ngủ được sao?

Cũng giống như là bỏ ra mấy giờ để đánh một con BOSS mạnh mẽ, thật vất vả mới chiến thắng, đồ BOSS tuôn ra đến cũng đã được thu vào trong không gian đựng đồ của bản thân, lý trí cũng nói với mình rằng trời rất muộn rồi, hẳn là nên đi ngủ.

Thế nhưng mà, không cẩn thận nghiên cứu một chút xem đồ BOSS tuôn ra đến tột cùng tốt thế nào, vậy làm sao có thể ngủ được?

- Ngộ Không, các con tạm thời chờ một chút, trong tay vi sư có một cái Tàng Bảo Đồ, theo Tàng Bảo Đồ này chỉ dẫn, hẳn là có thể tìm tới một kho báu rất không tệ. . .

Lý trí nói cho Giang Lưu, hẳn là thu Tàng Bảo Đồ lại, sau này hãy nói, thế nhưng mà ma xui quỷ khiến thế nào Giang Lưu lại nói với mấy người Tôn Ngộ Không một câu.

- Sư phụ, đây là Tàng Bảo Đồ sao? Lão Tôn ta cũng muốn đi thám hiểm, đi tầm bảo!

Giang Lưu vừa dứt lời, hai mắt của Tôn Ngộ Không tỏa ánh sáng, rõ ràng hắn cũng cảm thấy vô cùng hứng thú.

- Sư phụ, lão Trư ta cũng muốn đi. . .

Tôn Ngộ Không vừa dứt lời, Trư Bát Giới cũng mở miệng nói, hắn nhìn chằm chằm vào Giang Lưu với ánh mắt chờ mong, bộ dáng kia còn kém mỗi việc quỳ xuống đến ôm chân Giang Lưu mà thôi.

Sau khi nghe thấy cả Tôn Ngộ Không cùng Trư Bát Giới đều mở miệng, Giang Lưu chợt quay đầu sang nhìn thoáng qua Sa Ngộ Tịnh cùng Tiểu Bạch Long ở bên cạnh.

Tốt thôi, hai người bọn họ đều không nói gì, thế nhưng, nhìn bộ dáng trông mong kia của họ cũng đủ để nói rõ hết thảy rồi. . .

Chỉ cần là nam nhân đều có một giấc mộng trở thành nhà thám hiểm, tìm kiếm kho báu, mấy người Tôn Ngộ Không đều muốn cùng đi, điểm ấy Giang Lưu cũng có thể lý giải.

Nguyên bản, Giang Lưu chuẩn bị một người đi tìm bảo, thế nhưng, giờ phút này quan sát biểu cảm trên mặt mấy người Tôn Ngộ Không, có phần giống gia trưởng muốn đi ra cửa chơi, mấy đứa bé trong nhà đều trông mong nhìn mình chằm chằm.

Ở trong trường hợp này, ai mà có thể nói được lời cự tuyệt cơ chứ?

- Thôi được, nếu các ngươi đều muốn đi lời nói, vậy liền cùng đi chứ!

Sau khi tỏ ra chần chờ một chút, Giang Lưu chợt gật nhẹ đầu nói.

- Đa tạ sư phụ!

Nhìn thấy Giang Lưu gật đầu đáp ứng, Tôn Ngộ Không cao hứng tới mức lộn ngược ra sau, đồng thời, trong miệng mừng rỡ nói lời cảm tạ đối với Giang Lưu.

- Sư phụ vạn tuế, vạn tuế!

Đồng dạng, Trư Bát Giới cũng mở miệng, lớn tiếng la lên vạn tuế.

- Nhị sư huynh .. Nhị sư huynh, vì sao huynh lại muốn nguyền rủa sư phụ vậy?

Chẳng qua là sau khi Trư Bát Giới kêu to, Sa Ngộ Tịnh ở bên cạnh lại đột nhiên mở miệng hỏi Trư Bát Giới, biểu cảm trên mặt vô cùng kỳ quái.

- Nguyền rủa gì? Lão Trư ta lúc nào nguyền rủa sư phụ vậy?

Nghe được câu hỏi của Sa Ngộ Tịnh, Trư Bát Giới lớn tiếng la lên, bộ dáng giống như là phi thường oan khuất.

- Chúng ta tạm thời không nói tới tu vi của bản thân sư phụ, chỉ tính đến việc trước đây sư phụ đã ăn một trái Nhân Sâm Quả của Trấn Nguyên Tử đại tiên, vậy thì người cũng có thể sống lâu bốn mươi bảy ngàn năm, sư huynh nói sư phụ vạn tuế, đây không phải là đang nguyền rủa sư phụ hay sao?

Sa Ngộ Tịnh trả lời.

- Híc, chuyện này. . .

Lời giải thích của Sa Ngộ Tịnh để cho Trư Bát Giới không phản bác được.

Luôn luôn thói quen nghe người khác nói cái gì vạn tuế, vạn tuế, chính là có ý nói tán dương người khác, theo phản xạ liền nói ra khỏi miệng.

Sa sư đệ vừa giải thích, tựa hồ thật đúng là mình đang nguyền rủa sư phụ?

- Ừm, sống lâu trăm tuổi là một câu tán dương, thế nhưng mà, đối với những người sống lâu hơn100 tuổi, câu nói như vậy chính là nguyền rủa? Đạo lý ở đời đều là giống nhau! Không phải chuyện gì cũng đúng trong mọi trường hợp. Chúng ta phải biết chú ý lựa lời mà nói.

Nghe được cuộc đối thoại giữa Sa Ngộ Tịnh cùng Trư Bát Giới, Giang Lưu cười cười rồi thầm nói.

Câu nói này của Trư Bát Giới cũng không có ác ý gì, Giang Lưu tự nhiên là hiểu được.

- Sư phụ, lão Trư ta tuyệt đối không có ý nguyền rủa ngài, chỉ là lỡ lời mà thôi. Sư phụ, ngài biết rõ, người lão Trư ta sùng bái nhất chính là ngài!

Ý thức được mình nói sai, Trư Bát Giới đưa ánh mắt nhìn về phía Giang Lưu rồi hắn vội vàng giải thích.

- Tốt, vi sư tự nhiên hiểu rõ việc này!

Nhìn thấy bộ dáng của Trư Bát Giới, Giang Lưu giơ tay lên, bởi vì duyên cớchiều cao của cơ thể, chẳng qua là vỗ vỗ cánh tay của Trư Bát Giới mà thôi.

- Nếu các con đều muốn cùng đi tầm bảo, như vậy, mấy người chúng ta liền đồng thời hành động đi.

- Nếu như là vận khí tốt thì thông qua tấm Tàng Bảo Đồ này, có lẽ chúng ta có thể tìm tới một kiện bảo vật có giá trị không kém gì Kim Giao Tiễn!

Bạn cần đăng nhập để bình luận