Đường Tăng Đánh Xuyên Tây Du

Chương 1251: Ngọc Đế phá rối



Cảnh tượng này khiến Giang Lưu nhíu mày thật chặt.

Kiến thức của Giang Lưu hiện giờ bất phàm, đương nhiên hiểu được cảnh tượng này tượng trưng cho ý nghĩa gì.

Quả nhiên, trên bầu trời, một chiếc xe kéo được kéo bởi chín con rồng chậm rãi đáp xuống trong hoàng cung.

Khi xe kéo xuất hiện, tiên âm mịt mờ, linh khí hóa mưa tùy theo cảnh tượng.

Dân chúng thành Trường An cảm nhận được linh khí biến thành hạt mưa rơi xuống người mình, có thể cảm giác được thân thể nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Đặc biệt với người lớn tuổi mà nói, nhiều bệnh kín trong thân thể lúc này đều hoàn toàn biến mất.

Nhìn xe kéo này rơi xuống, trong đám người không biết có ai hô lên một câu:

- Ngọc Đế, đây là Ngọc Đế bệ hạ tự mình giáng lâm đấy!

Thoáng chốc, tất cả dân chúng phần phật quỳ xuống, đầu chạm xuống đất bái về phía Ngọc Đế.

Nhìn những Nhân tộc này ào ào quỳ xuống trước mình, trên mặt cũng lộ ra nụ cười thỏa mãn.

- Ngọc Đế tới?

Nhìn xe kéo đáp xuống, sắc mặt Lý Thế Dân trở nên trầm trọng.

Tuy trong lòng cực kỳ không muốn, nhưng Lý Thế Dân vẫn quỳ xuống hành lễ với xe kéo của Ngọc Đế!

Không còn cách nào, mình bây giờ chưa phải là Nhân Hoàng, thân phận và địa vị không đủ tư cách ngang hàng với Ngọc Đế, gặp Ngọc Đế đương nhiên phải quỳ xuống hành lễ!

Nhưng mà, cũng may hiện nay Lý Thế Dân xem như là tộc trưởng Nhân tộc, cho dù gặp được Tiên Phật bình thường thì cũng không cần hành lễ!

- Lúc này, Ngọc Đế chạy tới để làm gì chứ?

Nhìn xe kéo của Ngọc Đế đáp xuống, chân mày Giang Lưu vẫn nhíu chặt.

Tuy không biết lần này Ngọc Đế xuất hiện với mục đích gì, nhưng nhìn hắn xuất hiện, Giang Lưu dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán được chuyến đi này Ngọc Đế tuyệt đối không có ý tốt gì.

Cho dù mọi người có tâm tư thế nào, chín con rồng vẫn từ từ kéo xe kéo đáp xuống phía trên quảng trường của hoàng cung.

Trung tâm trên quảng trường vốn nên là Đường Hoàng Lý Thế Dân, nhưng sau khi Ngọc Đế xuất hiện, tất nhiên hắn lập tức trở thành tiêu điểm trên quảng trường này.

- Bái kiến Ngọc Đế bệ hạ!

Nói ra thì hôm nay mình và Ngọc Đế gần như đã xé rách da mặt với nhau, nhưng trước công chúng ít nhiều gì vẫn phải duy trì thể diện, Giang Lưu đi đến trước mặt Ngọc Đế, hơi khom lưng thi lễ.

- Ừ, không phải bây giờ pháp sư Huyền Trang nên ở trên đường thỉnh kinh Tây Hành sao? Tại sao lại ở thành Trường An này vậy? Đại nghiệp thỉnh kinh Tây Hành đã kết thúc rồi à?

Nhìn Giang Lưu hành lễ với mình, Ngọc Đế khẽ vuốt cằm hỏi.

Bây giờ mình đã thành Phật, nhưng Ngọc Đế vẫn gọi mình là pháp sư Huyền Trang, tránh không nhắc đến Phật Đà chính quả của mình, Giang Lưu âm thầm bĩu môi trong lòng.

Đương nhiên cũng không cần dây dưa về vấn đề này quá nhiều làm gì, hắn cúi đầu trả lời:

- Việc ở Tây Hành còn chưa kết thúc, chỉ là ngoại trừ làm hòa thượng đi Tây Hành thỉnh kinh, ta đồng thời cũng là Ngọc Đế Đại Đường, bây giờ Đại Đường có đại sự cần làm, bần tăng đương nhiên phải đến đây hỗ trợ đôi chút!

Nghe thấy Giang Lưu trả lời, đôi mắt Ngọc Đế hơi nheo lại, sau đó tỏ ra thấm thía mà nói:

- Huyền Trang à, thỉnh kinh Tây Hành là vì thương sinh trong thiên hạ, ngươi cứ tùy ý đi lòng vòng trên đường như vị, hình như không thỏa đáng cho lắm?

- Lời này của bệ hạ tuy có lý, nhưng hôm nay bần tăng đến đây hỗ trợ cũng là vì thương sinh trong thiên hạ mà! Trăm vị quốc vương đến đây, nếu có chút sai sót nào, chẳng phải sẽ khiến vô số bá tánh rơi vào hỗn loạn?

Khi Giang Lưu đối mặt với Ngọc Đế, lời nói hoàn toàn đúng mực, lời Ngọc Đế ngươi ta đây không cãi lại, thế nhưng tự ta cũng có đạo lý của mình.

Trước mặt nhiều người như vậy, chính mình gần như bị Huyền Trang chống đối như vậy? Sắc mặt Ngọc Đế tất nhiên càng khó coi hơn, ánh mắt lập lòe nhìn Giang Lưu chằm chằm, mặt lộ vẻ bất thiện.

Cũng may Lý Thế Dân ở bên cạnh thấy tình hình hơi lúng túng, chủ động tiến lên hai bước, hỏi Ngọc Đế:

- Xin hỏi Ngọc Đế bệ hạ, hôm nay thánh giá phủ xuống thành Trường An ta là vì chuyện gì?

Thấy Lý Thế Dân coi cho mình một cái bậc thang, Ngọc Đế tất nhiên thuận theo đi xuống, nói:

- Lời pháp sư Huyền Trang nói lúc nãy tuy có lý, nhưng đáng tiếc là ngươi có ý tưởng tốt, năng lực lại có chút không đủ!

Giọng nói vừa kết thúc, Ngọc Đế ra hiệu với một vị Thần tướng đi theo hộ giá bên cạnh xe kéo.

Thần tướng kia gật đầu, sau đó mang Hổ Lực Đại Tiên bị thương cực kỳ nghiêm trọng ra ngoài.

- Đây là?!

Nhìn bộ dạng thê thảm của Hổ Lực Đại Tiên, sắc mặt Giang Lưu sa sầm.

Trong mắt Giang Lưu tất nhiên nhìn ra thanh máu trên đầu Hổ Lực Đại Tiên gần như đã mất hết, chỉ còn lại một chấm nhỏ mà thôi.

Thấy cảnh như vậy, Giang Lưu không nhiều lời, trước tiên giơ tay ném kỹ năng Quan Âm Chú lên người Hổ Lực Đại Tiên, lập tức khiến lượng máu của hắn tăng thêm 30%.

Tuy bây giờ lượng máu của Hổ Lực Đại Tiên chỉ cỡ trên dưới 35%, thương thế vẫn nghiêm trọng, nhưng ít ra đã không còn nguy hiểm đến tính mạng.

- Tạ ơn Thánh tăng ra tay cứu giúp!

Thương thế khôi phục gần nửa, Hổ Lực Đại Tiên giãy dụa đứng dậy, chắp tay hành lễ với Giang Lưu.

- Không cần khách sáo!

Sau khi đáp lời, ánh mắt Giang Lưu rơi xuống trên người Ngọc Đế, hỏi:

- Xin hỏi Ngọc Đế, đây là có chuyện gì vậy?

- Sao thế? Mới nãy không phải pháp sư Huyền Trang ngươi ăn nói hùng hồn lắm sao? Bây giờ lại không biết đã xảy ra chuyện gì hả? Không bằng ngươi đi hỏi hắn xem?

Liếc mắt ngó Giang Lưu một cái, Ngọc Đế chỉ vào Hổ Lực Đại Tiên ở kế bên.

Lời này của Ngọc Đế làm mọi người ở đây đều thầm giật mình trong lòng, không ít người dáo dác nhìn nhau.

Xem ra pháp sư Huyền Trang và Ngọc đế thật sự không hợp nhau!

Nếu không thì sao Ngọc Đế lại châm chọc mỉa mai như thế?

Không bàn đến cảm xúc của những người xung quanh, ánh mắt Giang Lưu lúc này đặt lên người Hổ Lực Đại Tiên.

- Thánh tăng, vốn dĩ Cao Dương công chúa sắp xếp cho ta đi bảo vệ quốc vương nước Thiên Sát, nhưng mà…

Thấy Giang Lưu có vẻ đang dùng ánh mắt dò hỏi mình, Hổ Lực Đại Tiên mở miệng, trình bày cẩn thận mọi chuyện từ đầu đến đuôi cho Giang Lưu.

Các quốc vương khác ở xung quanh nghe được lời Hổ Lực Đại Tiên nói, sắc mặt cũng thay đổi, quốc vương được bảo vệ mà vẫn bị giết?!

Nếu thế, đến khi trở về, những người này thật sự có thể bảo vệ an toàn cho bọn họ sao?

Nghe Hổ Lực Đại Tiên miêu tả, sắc mặt Giang Lưu cũng rất khó nhìn, quốc vương nước Thiên Sát thế mà chết rồi? Thậm chí còn bị ăn sạch nữa?

Vậy thì có muốn hồi sinh cũng khó!

Tu vi của Hổ Lực Đại Tiên là Thái Ất trung kỳ, khoảng chừng cấp 76, hơn nữa trên người có trang bị tăng phúc, theo lý thuyết, Cao Dương an bài hắn đến Bắc Câu Lô Châu bảo vệ quốc vương nước Thiên Sát rất hợp lý, cũng coi như thỏa đáng.

Nhưng sao lại xảy ra chuyện như vậy?

- Xem ra, mọi chuyện đều do Ngọc Đế âm thầm thao túng sao?

Sau khi hiểu rõ chân tướng sự tình, Giang Lưu chợt nhìn qua Ngọc Đế.

Ngọc Đế có thật là trùng hợp như vậy không? Đúng lúc thấy được chuyện này nên ra tay cứu giúp?

Giang Lưu cho rằng khả năng này không cao lắm!

Ngược lại, Ngọc Đế sớm đã sắp xếp tất cả mọi chuyện, khả năng này tính ra còn cao hơn chút!

Đương nhiên chuyện này chỉ là suy đoán trong lòng Giang Lưu, không có chứng cứ, bởi vậy không thể nói ra miệng được.

Ngược lại, Ngọc Đế ra tay cứu người, bản thân hắn cần phải mở miệng nói cảm ơn mới được.

- Đa tạ Ngọc Đế bệ hạ ra tay! Tuy không thể cứu được quốc vương nước Thiên Sát, nhưng có thể cứu được Hổ Lực Đại Tiên cũng là vạn hạnh trong bất hạnh rồi!

Lý Thế Dân ở bên cạnh lộ vẻ biết ơn, nói lời cảm tạ với Ngọc Đế.

- Quả nhân là chủ của Tam giới, nay trong Tam giới xảy ra chuyện như vậy, nếu quả nhân đã thấy được thì sao có thể khoanh tay đứng nhìn?

Ngọc Đế vẫy tay áo của mình, nói với vẻ vẻ đương nhiên.

- Đa tạ Ngọc Đế bệ hạ ra tay cứu giúp!

Sau khi Lý Thế Dân lên tiếng nói lời cảm ơn, mấy quốc vương khác ở xung quanh cũng đều đồng thanh lớn tiếng nói theo.

Ngọc Đế nhìn một vòng xung quanh, thấy cục diện các quốc vương quỳ xuống nói lời cảm tạ với mình, trên mặt lộ vẻ hài lòng.

Sau khi nhìn xong, Ngọc Đế thu lại ánh mắt, nhìn về phía Lý Thế Dân.

- Đường Hoàng…

Lý Thế Dân cung kính cúi đầu hỏi:

- Không biết Ngọc Đế bệ hạ có gì sai bảo?

- Vốn dĩ trăm vị quốc vương tề tựu tại Đại Đường là việc lớn, quả nhân cũng thấy vui mừng thay các ngươi, nhưng mà dưới thịnh thế như vậy, vẫn hy vọng ngươi có thể phụ trách an toàn của mấy quốc vương này cho tốt!

Thái độ Ngọc Đế nói chuyện cứ như đang răn dạy Lý Thế Dân.

- Cẩn tuân Ngọc Đế bệ hạ chỉ bảo!

Lý Thế Dân cúi đầu, kính cẩn đáp lại, hoàn toàn không có ý làm trái.

- Ừ, không tệ…

Thấy Lý Thế Dân ngoan ngoãn như vậy, Ngọc Đế hài lòng gật đầu.

Bỗng nhìn qua mấy quốc vương xung quanh, mở miệng nói:

- Quả nhân thân là chủ của Tam giới, thừa dịp tất cả Nhân tộc đến đây tụ họp, tất nhiên cũng phải góp chút sức nhỏ mới được!

Nói xong lời này, Ngọc Đế hơi ngừng lại, sau đó nói tiếp:

- Đường Hoàng có an bài cẩn thận đến mấy cũng có sơ suất, xảy ra sai sót, một khi đã vậy, sau khi lần tụ hội này kết thúc, việc đưa chư vị quốc vương trở về cứ để các Thiên binh Thiên tướng hộ tống đi!

Lời vừa nói ra, sắc mặt Giang Lưu thay đổi, Ngọc Đế nhúng tay vào chuyện đưa các quốc vương này trở về, nếu mà thành công, chẳng phải sẽ gây hại đến danh vọng của Lý Thế Dân sao?

Mục đích của lần tụ họp này là gì? Là để tạo thế cho Lý Thế Dân!

Nhưng cuối cùng lại rơi vào cảnh hắn không đủ khả năng bảo vệ an toàn cho mấy quốc vương này, cần Ngọc Đế ra tay phái những Thiên binh Thiên tướng đi bảo vệ, như vậy khác gì nói Lý Thế Dân vô năng?

Vậy lần tạo thế này, không phải trở thành chuyện cười rồi sao?

- Ý tốt của Ngọc Đế bệ hạ, Đại Đường xin nhận trong lòng, Thiên binh Thiên tướng ai cũng có chuyện quan trọng, sao có thể lãng phí vào việc này? Ta tin tưởng việc an bài đưa chư vị quốc vương trở về tất nhiên sẽ vạn vô nhất thất!

Giang Lưu lập tức mở miệng phản đối, thái độ đối chọi với Ngọc Đế cực kỳ gay gắt.

Bạn cần đăng nhập để bình luận