Đường Tăng Đánh Xuyên Tây Du

Chương 1115: Hòa thượng bằng tội chết!

Người dịch: Nguyễn Khiêm

- Minh Vương các hạ, thương thế của ngài không sao chứ?

Nhìn thương thế ở trên ngực cùng bả vai của Khổng Tuyên, Đại Thế Vương Phật không khỏi mở miệng hỏi.

- Không sao, còn chưa chết!

Nghe được câu nói của Đại Thế Vương Phật, Khổng Tuyên lắc lắc đầu, bình thản nói.

- Ách. . .

Câu nói nhìn như hững hờ này của Khổng Tuyên lại làm cho Đại Thế Vương Phật chỉ biết nở một nụ cười khổ.

Cái gì gọi là không chết được? Nếu như Khổng Tuyên với danh hiệu Chuẩn Thánh mạnh nhất mà chết thì đó mới là chuyện để cho thiên địa đều vì thế mà chấn động chứ?

Sắc mặt của Khổng Tuyên khó coi, trong miệng nói xong không chết được, trên thực tế, chính Khổng Tuyên rất rõ ràng, hai đòn công kích bổ sung pháp tắc kia của Tôn Ngộ Không đã để lại cho mình thương thế rất nặng.

Dạng thương thế này nặng như thế nào? Theo tính toán của Khổng Tuyên, bản thân tối thiểu cần tu dưỡng vài năm mới có thể khỏi hẳn.

Rốt cuộc, người có tu vi càng mạnh, phương diện thể phách cũng sẽ mạnh theo, bình thường cũng càng khó bị tổn thương.

Thế nhưng mà cũng chính bởi vì vậy, một khi thụ thương thì theo lý thuyết bù trừ, người có tu vi càng cao, khôi phục lại càng thêm khó khăn.

Giống như là người có cơ thể tốt xưa nay sẽ không bị các loại bệnh nhẹ như cảm mạo, nóng sốt, nhưng nếu như bị nhiễm bệnh thì bình thường đều sẽ rất nghiêm trọng.

- A Di Đà Phật, ta đã hoàn thành nhiệm vụ Minh Vương bàn giao. Như vậy xin tạm biệt, không quấy rầy Minh Vương công tác nữa!

Thấy sắc mặt của Khổng Tuyên cực kỳ không thích hợp, Đại Thế Vương Phật cũng không có ý dừng lại thêm, sau khi nói một câu tạm biệt cùng Khổng Tuyên, hắn xoay người liền rời đi.

Đại Thế Vương Phật rời đi, Khổng Tuyên cũng chỉ nhìn thoáng qua mà thôi, cũng không có ý mở miệng giữ lại.

- Công việc lên kế hoạch cho chuyến đi Tây Thiên thỉnh kinh này thật không dễ dàng.

Sau khi đưa mắt nhìn Đại Thế Vương Phật rời đi, Khổng Tuyên đột nhiên mở miệng, cảm khái nói.

Từ khi bản thân nhận công việc lên kế hoạch cho chuyến đi Tây Thiên thỉnh kinh này cho tới bây giờ mới thiết kế được hai lần kiếp nạn mà thôi, thế nhưng mà cả hai lần kiếp nạn đều xuất hiện chuyện ngoài ý muốn.

Lần thứ nhất, mấy người Huyền Trang vậy mà mài cọ gần nửa năm mới có thể xem hoàn tất, mà lần thứ hai này lại càng thêm phiền toái, bản thân thế mà còn thụ thương nghiêm trọng.

Bản thân e rằng cần tu dưỡng mấy năm mới có thể hoàn toàn khỏi hẳn.

Tuy rằng, đối với mình, thời gian mấy năm cũng chỉ ngắn ngủi như một cái chớp mắt mà thôi, chỉ cần bế quan thoáng cái là qua, nhưng bây giờ bản thân lại đang phải bề bộn cử lý công việc.

Không phải là cần thiết kế kiếp nạn cùng tính toán quá trình đi Tây Thiên thỉnh kinh, chủ yếu hơn là gần nhất có manh mối quan hệ với Hồng Mông Tử Khí xuất hiện.

Ở trong lúc mấu chốt này, bản thân thụ thương nghiêm trọng. Nếu như là ảnh hưởng tới chuyện tranh đoạt Hồng Mông Tử Khí thì. . .

Nghĩ đến những chuyện này, sắc mặt của Khổng Tuyên lại càng thêm khó coi.

Ngay cả mình đều thụ thương, khó trách tu vi rơi xuống đến rồi dưới Chuẩn Thánh là Di Lặc sẽ chủ động mở miệng từ bỏ công việc lên kế hoạch cho chuyến đi Tây Thiên thỉnh kinh này.

Vào lúc này, trong lòng của Khổng Tuyên cũng hơi hoảng sợ.

Lắc lắc đầu, Khổng Tuyên tạm thời đè những suy nghĩ lung tung, lộn xộn, mất trật tự này xuống.

Mặc dù lần này, chuyện mình thụ thương nằm ngoài sự dự liệu của Khổng Tuyên, thế nhưng mà, trải qua lần ăn thiệt thòi này, về sau mình sẽ phòng bị hơn, như vậy sẽ không chịu thua thiệt nữa.

Tuy rằng thụ thương ảnh hưởng tới thực lực của mình, thế nhưng mà, lấy thực lực hiện tại của bản thân vẫn còn đủ, muốn thiết kế kiếp nạn cho đoàn đội đi Tây Thiên thỉnh kinh vẫn không có vấn đề gì.

Tạm thời lấy một phần tiên đan diệu dược ra tới ăn, khôi phục thương thế đến một trình độ nhất định, sau đó, thân hình của Khổng Tuyên khẽ động, đã rời khỏi Thủy phủ dưới đáy Bắc Hải này.

. . .

Không nói đến chuyện tâm tình của Khổng Tuyên hỏng bét thế nào, ở một bên khác, sau khi về tới trên đường đi Tây Thiên thỉnh kinh, một nhóm năm người Giang Lưu tiếp tục đi về phía Tây, mục tiêu nhắm thẳng Tây Thiên Linh Sơn.

Ban ngày, đi phó bản kiếm lấy điểm kinh nghiệm, đến buổi tối, bình thường Giang Lưu đều đả tọa tu luyện Thanh Liên Đạo Kinh, dùng hết khả năng để thu hoạch được điểm kinh nghiệm.

Nhưng bây giờ, mỗi lúc trời tối, Giang Lưu đều kéo mở giao diện thức tỉnh, sau đó bản thân nhảy vào, thức tỉnh kỹ năng Bế Khẩu Thiền.

Hiện tại, tu vi của tất cả mọi người trong đoàn đội đi Tây Thiên thỉnh kinh đều đã đột phá đến Đại La Kim Tiên, hơn nữa với sự phối hợp ăn ý của mấy thầy trò, cấp độ Đại La Kim Tiên tự nhiên đã không còn là đối thủ.

Về sau, có thể cho bản thân mang đến phiền phức, đại bộ phận cũng đều là tồn tại cấp độ Chuẩn Thánh.

Vì thế, nhân cơ hội này, thức tỉnh một kỹ năng loại khống chế là chuyện vô cùng trọng yếu.

Hư Nhược Phù cùng Biến Dương Thuật của Ác Thi đã thức tỉnh thành công, theo Giang Lưu thấy, Bế Khẩu Thiền của bản thân cũng cần mau chóng thức tỉnh.

Mặt khác, sau khi Bế Khẩu Thiền đã thức tỉnh, kỹ năng Được Ăn Cả Ngã Về Không của bản thân cũng phải thức tỉnh.

Nói thí dụ như lần này, khi Tôn Ngộ Không ra tay với Khổng Tuyên, nếu như là kỹ năng Được Ăn Cả Ngã Về Không này có thể phát huy tác dụng đối với pháp tắc của Khổng Tuyên, vậy thì thương thế của Khổng Tuyên cũng không khả năng nhẹ như vậy.

Đối với bản thân bây giờ, số điểm kinh nghiệm khi tu luyện Thanh Liên Đạo Kinh cả buổi tối thật là không nhiều lắm, có chút gân gà, có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Cho nên, Giang Lưu cảm thấy bây giờ rút ra thời gian để thức tỉnh kỹ năng Bế Khẩu Thiền vẫn rất có lời.

Cứ như vậy, vừa đi vừa nghỉ, lề mà lề mề, gần nửa tháng lại thoáng trôi qua, thời gian cũng đến cuối tháng 12, nhiệt độ không khí càng ngày càng rét lạnh.

- Sư phụ, phía trước có một tòa thành trì!

Vào lúc này, Tôn Ngộ Không có nhiệm vụ dò đường ở phía trước đột nhiên mở miệng, quay đầu, nói với Giang Lưu.

- Có một tòa thành trì sao? Vậy thì tốt, buổi tối hôm nay, chúng ta vào thành nghỉ ngơi đi, mặt khác cũng bổ sung một chút vật tư!

Nghe được câu nói của Tôn Ngộ Không, Giang Lưu suy nghĩ một lúc, mở miệng nói.

Trong khi đang nói chuyện, mấy thầy trò không nhanh không chậm đi về phía thành trì kia.

Khi sắc trời dần dần tối xuống thì mấy người Giang Lưu cũng đi tới phụ cận của thành trì.

Chỉ có điều, có một chuyện để cho Giang Lưu cảm thấy kỳ quái là sau khi tới gần thành trì này, trên đường bọn họ ngẫu nhiên có thể gặp được một vài bách tính. Nhưng sau khi những người dân này nhìn thấy bản thân thế mà đều giống như là gặp ôn dịch vậy, nhanh chân rời đi.

- Sư phụ, tình huống này có chút không thích hợp.

Sau khi phát hiện tình huống khó hiểu của những người dân ở chung quanh này, Tôn Ngộ Không mở miệng nói với Giang Lưu.

- Không cần nói, lập tức chúng ta liền có thể biết rõ là chuyện gì xảy ra!

Tôn Ngộ Không vừa mới dứt lời, Giang Lưu nhìn về phía trước nói.

Nguyên lai, đang có một nhóm binh sĩ người mặc giáp trụ, có khoảng hai mươi người đang đi về phía bên này.

Xem bộ dáng của những binh lính này, tay cầm giáo dài, ánh mắt nhìn mình chằm chằm rõ ràng là nhắm về phía bản thân.

Sau khi các binh sĩ đi tới trước mặt mấy người Giang Lưu thì lập tức chỉnh tề bao vây bọn họ lại.

Đồng thời, giáo dài trong tay cũng chỉ vào mấy người Giang Lưu.

- Những người này ... muốn chết!

Vô duyên vô cớ, bị một đám người có biểu cảm không thiện bao vây đoàn người mình lại như thế, Tôn Ngộ Không tự nhiên là tức giận cực kì, mắt lộ ra hung mang nói.

- Ngộ Không, an tâm chớ vội!

Mắt thấy bộ dáng này của Tôn Ngộ Không, Giang Lưu mở miệng hô một câu, để cho Tôn Ngộ Không yên tĩnh trở lại.

Sau đó, Giang Lưu đưa ánh mắt nhìn về phía người cầm đầu của những binh sĩ kia, nói:

- Xin hỏi vị tướng quân này, mấy thầy trò chúng ta mới đến rốt cuộc phạm vào tội gì mà các hạ muốn đối đãi với chúng ta như thế?

- Ta nói các ngươi vì sao dám công khai đi tới đâu, nguyên lai không phải là người địa phương!

Sau khi Giang Lưu vừa dứt lời, binh sĩ cầm đầu giật mình nói.

Chẳng qua là sau khi vừa dứt lời, trên mặt binh sĩ cầm đầu này lại hiện lên biểu cảm chán ghét, hắn lạnh lùng nói:

- Hòa thượng chính là tội chết!

- Hả?

Câu nói của tên lính này làm cho mấy người Giang Lưu đều ngây ra, cơ hồ đều không thể tin được lời bản thân vừa nghe.

Một đường đi qua cũng kinh lịch rất nhiều thành trì cùng vương quốc, mặc dù có chỗ bất đồng, có phong tục, trang phục, diện mạo khác biệt nhưng chỉ cần là hòa thượng thì có tội, chuyện này đúng là lần đầu tiên trải qua.

Huống chi, từ vị trí địa lý thì nơi này đã là Tây Ngưu Hạ Châu chứ? Mà Tây Ngưu Hạ Châu chính là địa giới Phật môn nắm trong tay.

Ở bên trong địa giới Tây Ngưu Hạ Châu này lại có thể có người công khai đánh chết tăng nhân sao? Những La Hán, Bồ Tát, Phật Đà ở trên Linh Sơn thực sự là ăn chay sao? Để chuyện này diễn ra có khác gì đánh thẳng vào mặt của mình ư?

Mặc dù rất ngạc nhiên nhưng ở trong lòng, Giang Lưu cũng âm thầm suy tư.

Trong nguyên tác Tây Du Ký, có chỗ nào là bài xích cùng nhằm vào hòa thượng như thế này hay không?

Sau khi suy tư một lát, Giang Lưu nhớ lại hai chỗ.

Chỗ thứ nhất dĩ nhiên chính là nước Xa Trì trong nguyên tác, bởi vì ba con yêu quái là Hổ Lực Đại Tiên, Lộc Lực Đại Tiên, Dương Lực Đại Tiên thờ phụng Tam Thanh Đạo giáo, mà chèn ép thế lực của Phật môn, cuối cùng bởi vì đấu pháp cùng đoàn đội đi Tây Thiên thỉnh kinh mà bị đánh chết.

Đương nhiên, bởi vì Giang Lưu dính vào, kết cục của ba yêu quái này không giống như trong nguyên tác, không chỉ có bị đánh chết thậm chí còn gia nhập Minh Giáo.

Chỗ thứ hai chính là nước Diệt Pháp.

Từ tên gọi ‘Diệt Pháp’ của quốc gia này là có thể thấy được lốm đốm.

Giang Lưu nhớ rõ trong nguyên tác, bởi vì một cơn ác mộng cho nên Quốc Vương của nước Diệt Pháp này lập lời thề, chuẩn bị đánh chết mười nghìn vị hòa thượng.

Trước khi đoàn đội đi Tây Thiên thỉnh kinh đến đây, Quốc Vương đã đánh chết 9,996 người, chỉ chờ đánh chết bốn người trong đoàn đội đi Tây Thiên thỉnh kinh nữa là công đức viên mãn.

Sau đó thì sao?

Đến tối hôm đó, Tôn Ngộ Không thừa dịp tất cả mọi người đang ngủ, len lén lẻn vào hoàng cung cùng trong nhà tất cả đại thần hai bên văn võ, cạo trọc đầu của Hoàng Đế, hoàng hậu, còn có tất cả đại thần hai bên văn võ, một lần chấn nhiếp trên dưới tất cả mọi người của nước Diệt Pháp.

Dù sao có thể thừa dịp đêm hôm các ngươi ngủ say, cạo trọc đầu các ngươi, chuyện này cũng nói rõ ta có thể thừa dịp đêm hôm các ngươi ngủ rồi, tháo đầu của các ngươi xuống.

Chính là bởi vì cử động lần này của Tôn Ngộ Không mới giúp cho bọn họ vượt qua kiếp nạn nước Diệt Pháp.

Thậm chí, trong nguyên tác bởi vì chuyện này, nước Diệt Pháp còn đổi tên thành nước Khâm Pháp nữa.

- Cho nên nói, bây giờ mấy người chúng ta đã đến nước Diệt Pháp rồi hay sao?

Nghĩ đến trong nguyên tác chỉ có nước Diệt Pháp cùng nước Xa Trì chèn ép thế lực của Phật môn, trong lòng của Giang Lưu cũng có chỗ suy đoán với chỗ mình đang đứng.

- Đám người vô pháp vô thiên các ngươi thật sự là không biết sống chết, làm hòa thượng chính là tội chết sao? Đã như vậy, lão Tôn ta không ngại để cho các ngươi biến thành người chết trước!

Vô duyên vô cớ bị người khác bắt nạt, Tôn Ngộ Không tự nhiên là không tiếp thụ được.

Cũng bởi vì bản thân là hòa thượng là đã bị định tội chết sao?

Tôn Ngộ Không phẫn nộ nói.

- Ngộ Không, dừng tay, chúng ta trước yên lặng theo dõi kỳ biến!

Chẳng qua là ngay khi Tôn Ngộ Không không nhịn được muốn ra tay, Giang Lưu lần thứ hai mở miệng, ngăn cản Tôn Ngộ Không.

Ở Tây Ngưu Hạ Châu này dám công khai xuống tay với hòa thượng mà không hề bị làm sao.

Đối với chuyện ở nước Diệt Pháp này, trong lòng của Giang Lưu tràn ngập tò mò.

Bạn cần đăng nhập để bình luận