Đường Tăng Đánh Xuyên Tây Du

Chương 1297: Đầu người là đơn vị đo lường của Vương Mẫu nương nương



Sau khi Giang Lưu suy đi nghĩ lại một hồi, bây giờ đúng là một thời cơ không tệ để giúp Bạch Long Mã hoàn thành tâm nguyện của mình.

Đầu tiên, với thực lực của đoàn thỉnh kinh Tây Hành bây giờ, quả thực là đã tới tình trạng có thể giúp hắn hoàn thành.

Nếu có thể hoàn thành thì sẽ tạo thành một đả kích rất lớn đối với uy tín của Ngọc Đế.

Thứ hai, nếu có thể làm lớn chuyện này hơn một chút, thậm chí là ngầm ra tay một cái, chắc hẳn cũng có thể giết không ít Tiên Thần nhỉ?

Nghe lời nói của Giang Lưu, giọng nói của Bạch Long Mã không tự chủ được mà cao lên không ít, giọng điệu cũng trở nên kích động hơn rất nhiều:

- Thật vậy chăng? Sư phụ?!

Giang Lưu gật đầu nói:

- Thế nhưng trước đó chúng ta phải bàn bạc cho kỹ, xem rốt cuộc nên tiến hành chuyện này như thế nào!

Nghe vậy, Bạch Long Mã gật đầu nói:

- Không có việc gì! Đồ đệ vô cùng tín nhiệm trí tuệ của sư phụ, nếu sư phụ muốn đệ tử làm gì thì ngươi cứ nói thẳng!

Chợt, Giang Lưu mở miệng, bàn bạc cùng các đồ đệ.

Chuyện này rốt cuộc nên tiến hành như thế nào, mỗi đệ tử đều đưa ra ý kiến của mình, rồi Giang Lưu tiến hành chỉnh sửa lại, kế hoạch của các thầy trò cũng dần trở nên rõ ràng hơn.

Kế hoạch bên này dần dần trở nên rõ ràng, đương nhiên cũng không có ý định làm lãng phí thời gian, bắt đầu hành động.

Nhắc nhở: Phát động nhiệm vụ “Minh oan”, yêu cầu nhiệm vụ, thành công giải oan cho Kinh Hà Long Vương, nhiệm vụ thành công, thu được 8 tỷ điểm kinh nghiệm, thu được bảo rương cấp Sử Thi *1.

Sau khi Giang Lưu bàn bạc kế hoạch cùng các đệ tử xong thì âm thanh nhắc nhở của hệ thống vang lên trong đầu Giang Lưu.

Nghe được hệ thống nhắc nhở, trên mặt Giang Lưu không khỏi lộ ra vẻ vui mừng.

8 tỷ điểm kinh nghiệm, quả thật không ít, ừm, cũng được coi là xấp xỉ hai cái đầu của Vương Mẫu nương nương.

Chủ động phát động nhiệm vụ, thất bại cũng không bị nghiêm phạt, điều này đối với Giang Lưu tất nhiên là không tồi chút nào.



Đám người Giang Lưu ở bên này bắt đầu hành động, ở bên khác, tại U Minh Địa Phủ có một Hộ Pháp Kim Cang và một vị La Hán của Phật Môn đang đi lại bên trong Địa Phủ.

Sắc mặt của hai người đều không tốt.



Lúc trước, sau khi Kinh Hà Long Vương chết, theo lý thuyết, vong hồn phải rơi vào trong tay của Địa Tạng Vương Bồ Tát, thế nhưng kỳ lạ là hắn lại trở thành một du hồn dã quỷ ở trong Địa Phủ.

Cái này cũng thôi đi, nhưng mấu chốt chính là, cuối cùng hồn phách của Kinh Hà Long Vương lại đột nhiên biến mất.

Kinh Hà Long Vương chết, là mở đầu quan trọng dẫn đến thỉnh kinh Tây Hành, đối với Phật Môn, hồn phách của hắn biến mất không thấy đương nhiên là chuyện vô cùng quan trọng.

Trước đây Quan Âm Bồ Tát thân là người trù tính chung cho công tác thỉnh kinh Tây Hành, sau khi báo cáo chuyện này lên, Phật Môn đều phải tra tìm một phen.

Vài năm trôi qua, vẫn như cũ hoàn toàn không có tin tức gì cả, việc tra tìm hồn phách của Kinh Hà Long Vương cũng buông lỏng rất nhiều.

Bình thường, nếu Phật Môn có người phạm lỗi thì sẽ bị phái tới chấp hành nhiệm vụ này, coi như là trừng phạt.

Còn về phần liệu có thể tìm được chính xác hồn phách của Kinh Hà Long Vương hay không? Phật Môn đã không còn ôm ý nghĩ lớn nữa rồi.

Hộ Pháp Kim Cang và La Hán đều là phạm lỗi mới gần đây, bị phạt đến Địa Phủ để tìm kiếm hồn phách của Kinh Hà Long Vương.

Đồng bệnh tương liên, hai người vừa đi vừa trò chuyện, bầu không khí cũng không tệ lắm.

Tất nhiên bởi vì sự tồn tại của hai vị này, rất nhiều quỷ hồn ở bên trong Địa Phủ đều nhượng bộ lui binh, không dám trêu chọc bọn họ.

Grào…

Chỉ là, khi hai người đang đi lại lung tung không mục đích trong Địa Phủ thì đột nhiên, một tiếng rồng gầm vang lên rất to.

Chợt, hai vị này có thể nhìn thấy rõ ràng ở đằng xa có một hồn phách hình rồng to lớn đang bay múa trên không trung của Địa Phủ.

Đồng thời, một quỷ ảnh đen kịt đang chiến đấu cùng với hồn phách hình rồng này.

- Đó là? Tồn tại cấp Quỷ Tiên?

Nhìn thấy tình huống chiến đấu cách đó không xa, Hộ Pháp Kim Cang và La Hán đưa mắt nhìn nhau, chợt nhanh chóng chạy tới.

Nhìn quỷ hồn Long tộc đang chiến đấu với Quỷ Tiên, Hộ Pháp Kim Cang và La Hán đều nhận ra thân phận của hồn phách Long tộc này, vừa mừng vừa sợ nói:

- Kinh Hà Long Vương!

Không nghĩ đến, hồn phách của Kinh Hà Long Vương đã mất tích nhiều năm nay lại xuất hiện như vậy?

Lần này có thể tìm thấy hồn phách của Kinh Hà Long Vương, hai người bọn mình chẳng những có thể lấy công chuộc tội, thậm chí còn lập công lớn phải không?

Sau khi phát hiện tung tích của Kinh Hà Long Vương ở trong Địa Phủ, La Hán ở bên cạnh mở miệng nói:

- Mấy năm này chẳng lẽ Kinh Hà Long Vương vẫn luôn trốn ở trong Địa Phủ sao?

Hộ Pháp Kim Cang ở bên cạnh nghe vậy, lắc đầu, cũng không để ý, nói:

- Mặc kệ, nếu đã tìm được thì mau bắt hắn rồi đi gặp Như Lai Phật Tổ đi!

Nghe thấy thế La Hán ở bên cạnh cũng gật đầu đồng ý.

Quả thực như thế, mặc kệ mấy năm nay có phải Kinh Hà Long Vương vẫn luôn trốn ở trong Địa Phủ hay không, hôm nay có thể trông thấy hắn, đây mới là điều quan trọng.

Bắt hắn về giao nộp cho Như Lai Phật Tổ mới là điều quan trọng nhất.

Hồn phách của Kinh Hà Long Vương thoạt nhìn thì đã rất yếu ớt, khi hắn còn sống, tu vi cũng chỉ đạt đến cảnh giới Thiên Tiên mà thôi, sau khi chết, chỉ còn vong hồn, thực lực đương nhiên cũng chịu ảnh hưởng lớn.

Mà Quỷ Tiên này có tu vi Tiên Thiên hàng thật giá thật nên khi bắt đầu chiến đấu, có thể nhìn ra được hồn phách của Kinh Hà Long Vương đang ở hạ phong.

Sau khi nhìn một lát, mắt thấy hồn phách của Kinh Hà Long Vương đã bị thương, Kim Cang và La Hán đang ẩn núp đồng thời mở miệng, sau đó vọt ra:

- Dừng tay!

Đều là tu vi cấp Thiên Tiên, Quỷ Tiên này mà lấy một chọi ba, đương nhiên không phải là đối thủ, đấu được một lát, quả quyết rút lui chạy thoát.

Mắt thấy Quỷ Tiên không biết tên rút lui chạy trối chết, Kim Cang và La Hán cũng không có ý định đuổi theo, chỉ quay đầu lại, ánh mắt rơi trên người của Kinh Hà Long Vương.

Hồn phách của Kinh Hà Long Vương xem ra là bị thương, nhìn thấy Kim Cang và La Hán thì sắc mặt có chút sợ hãi:

- Đa tạ hai vị ra tay, ta, ta còn có việc, bèn tạm thời cáo từ!

Mở miệng nói một câu như vậy rồi xoay người chuẩn bị rời đi.

- Khoan đã…

Thế nhưng, nhìn thấy hồn phách của Kinh Hà Long Vương muốn rời đi, Kim Cang và La Hán đương nhiên là không đồng ý, sau khi mở miệng hô lên một câu, hai người một trước một sau ngăn chặn hồn phách của Kinh Hà Long Vương.

Chợt, La Hán mở miệng nói:

- Kinh Hà Long Vương đúng không? Ngươi theo chúng ta đi gặp Như Lai Phật Tổ đi!

Nghe vậy, sắc mặt của Kinh Hà Long Vương lộ ra vẻ hoảng sợ, vội vàng lắc đầu.

- Không, ta không đi…

Nhìn Kinh Hà Long Vương có phản ứng lớn như vậy, sắc mặt của La Hán hơi nghiêm lại, cảm thấy có phải hắn đã nhận ra gì đó không.

- Kinh Hà Long Vương!

Nếu thật sự là như thế thì càng không thể để hắn rời đi được.

La Hán mở miệng nói:

- Như Lai Phật Tổ là người đứng đầu Phật Môn, với thân phận của ngươi mà có thể được nhìn thấy hắn, vốn nên cảm thấy vinh hạnh mới phải, tại sao ngươi lại phản đối mãnh liệt như vậy?

Trên mặt Kinh Hà Long Vương bày ra vẻ có chút hoảng sợ, nhưng lại lúng túng nói không ra lời.

- Ta, ta…

Dáng vẻ này của Kinh Hà Long Vương dường như càng thêm xác định rằng hắn biết chút ít bí mật gì đó, La Hán nghiêm mặt, mở miệng nói:

- Tất cả, nhìn thấy Phật Tổ rồi nói!

Khi nói chuyện, tay giơ lên, hướng thẳng về phía Kinh Hà Long Vương định bắt lấy.

- Gràooo…

Thế nhưng, khi thấy La Hán đưa tay ra bắt Kinh Hà Long Vương thì đột nhiên, bên trong Địa Phủ lại vang lên tiếng rồng gầm rất lớn.

Chợt, khí tức vô cùng to lớn lại nóng bỏng từ xa truyền đến, khiến cho người ta có cảm giác giống như có một vầng thái dương xuất hiện trong Địa Phủ u ám tối tăm.

Nghe thấy tiếng rồng gầm, hai người Kim Cang và La Hán nhìn theo tiếng rồng gầm, ngay lập tức sắc mặt của hai người không khỏi biến đổi.

Mà cánh tay vốn đang hướng về phía Kinh Hà Long Vương của La Hán cũng lập tức rụt về.

Ở phía chân trời, một long ảnh xuất hiện, chợt hóa thành dáng vẻ đạo thể đáp xuống dưới, hai tay ôm quyền, xoay người hành lễ với Kinh Hà Long Vương:

- Tiểu chất, bái kiến thúc phụ!

Nhìn thấy bóng người trước mắt, Kinh Hà Long Vương cũng hóa thành dáng vẻ đạo thể, đưa tay làm động tác nâng lên, để Ngao Liệt đứng dậy.

- Ngao Liệt chất nhi, là ngươi!

- Hai vị…

Sau khi hành lễ với thúc phụ, Bạch Long Mã Ngao Liệt quay đầu, ánh mắt rơi xuống người của Kim Cang và La Hán, nói:

- Lúc nãy các ngươi muốn ra tay với thúc phụ của ta phải không?

Nghe Tiểu Bạch Long Ngao Liệt nói vậy, hai người Kim Cang và La Hán vội vàng lắc đầu phủ nhận:

- Nói gì vậy, không thể nào, ngươi hiểu lầm!

Nói đùa sao? Trong Tiên Phật hiện nay, ai chả biết đoàn thỉnh kinh Tây Hành rất đáng sợ chứ?

Không ít Bồ Tát, thậm chí là Lưu Ly Vương Phật đều bỏ mạng dưới tay của đoàn thỉnh kinh Tây Hành, nếu Kim Cang với La Hán bọn mình mà ứng sát kiếp thật, sẽ không có ai đòi lại công đạo cho mình.

Tuy xét về thân phận mà nói, bây giờ Bạch Long Mã chỉ là tọa kỵ của Chiên Đàn Công Đức Phật mà thôi, nhưng tu vi của hắn đã đạt đến cấp Đại La Kim Tiên.

Nếu thỉnh kinh Tây Hành xong, công đức tăng thêm, lại thêm tu vi đã đạt đến cảnh giới Đại La Kim Tiên, dù có thụ phong Phật Đà chính quả cũng không phải không có khả năng, Tiểu Bạch Long đương nhiên không phải là người mà bọn họ có thể trêu chọc.

- Phải không? Chẳng lẽ chuyện ta vừa mới tận mắt nhìn thấy chỉ là hiểu lầm?

Lông mày Tiểu Bạch Long hơi nhíu lại, hiển nhiên là không quá tin tưởng lời nói của Kim Cang và La Hán.

Cũng không cần biết Tiểu Bạch Long có tin tưởng hay không, La Hán mở miệng, trước tiên tìm một cái lý do thuyết phục đã:

- Là hiểu lầm thật mà! Chúng ta vừa mới phát hiện ra hồn phách của Kinh Hà Long Vương, cho nên mới muốn đưa hắn đi gặp Như Lai Phật Tổ, để xem Như Lai Phật Tổ có thể làm cho hắn sống lại hay không, đúng vậy, đây chính là mục đích của chúng ta!

Im lặng một lát, hiển nhiên là thấy thái độ nhận sai của Kim Cang và La Hán cũng không tệ lắm, Tiểu Bạch Long tiếp lời:

- Nếu đã như vậy thì các ngươi mau thả ra đi! Tự ta sẽ mang hồn phách của thúc phụ ta đi!

Kinh Hà Long Vương có liên quan đến ngọn nguồn của việc thỉnh kinh Tây Hành, mà ngọn nguồn này lại có rất nhiều mờ ám, vì vậy, khi thấy Tiểu Bạch Long muốn đưa hồn phách của Kinh Hà Long Vương đi, La Hán có chút chần chờ, muốn mở miệng ngăn cản:

- Chuyện này…

Thế nhưng, không đợi La Hán nói ra lời, hai mắt Tiểu Bạch Long nheo lại, chợt, Chúc Dung Chi Hỏa đáng sợ bùng cháy, bá khí trắc lậu.

- Thế nào? Hay là hai ngươi muốn ra tay với ta?

Bạn cần đăng nhập để bình luận