Đường Tăng Đánh Xuyên Tây Du

Chương 1257: Linh Đài của Huyền Trang bị mai một rồi?



Bởi vì bị nhóm người Giang Lưu quấy rối, mặc dù cuối cùng hội Bàn Đào vẫn kết thúc nhưng vẫn có chút thiếu sót.

Sau khi hội Bàn Đào kết thúc, tất nhiên là các vị Tiên Phật ai về chỗ nấy.

Giang Lưu cũng mang mấy người Tôn Ngộ Không rời khỏi Thiên Đình, chỉ có điều, bọn họ không vội hạ giới.

Bởi vì lúc này dường như Như Lai Phật Tổ có việc muốn giao phó.

- Huyền Trang à…

Giọng nói của Như Lai Phật Tổ nói với Giang Lưu đầy thấm thía:

- Hành trình thỉnh kinh Tây Hành tới hôm nay cũng sắp kết thúc rồi, bản tọa ở Đại Lôi Âm Tự lẳng lặng chờ các ngươi đến! Trước đó thì các ngươi không cần lại đi chọc thêm quá phiền toái nữa!

- Ta hiểu rồi! Cẩn tuân phật chỉ!

Giang Lưu cúi đầu, dáng vẻ không dám có chút dị nghị.

Nhìn dáng vẻ của Giang Lưu, Như Lai Phật Tổ vừa lòng gật gật đầu, hơi trầm ngâm một lát, lại nói tiếp:

- Với tu vi và năng lực của ngươi bây giờ, số người có thể đánh bại ngươi trong thiên hạ này có thể đếm được trên đầu ngón tay! Sau khi ngươi thỉnh kinh thành công, bổn tọa sẽ tăng ngươi lên làm Công Đức Vương Phật!

- Nếu sau này ngươi đột phá Đại La, đạt đến Chuẩn Thánh cảnh, có lẽ trong tương lai còn tiến thêm một bước, được thụ phong Vị Lai Phật cũng không phải không có khả năng!

Nghe lời của Như Lai Phật Tổ, Giang Lưu khẽ giật mình, vội vàng cúi đầu nói:

- Tôn vị Vị Lai Phật, ta ngàn vạn lần không dám hi vọng xa vời!

- Di Lặc Phật Tổ bỏ mình, mặc dù sống lại nhưng tu vi cũng rơi xuống Đại La cảnh, nếu như tương lai ngươi có thể đột phá, chưa chắc không có khả năng, chỉ có điều, ý nghĩ này vẫn là chờ ngươi đột phát cái đã rồi nói tiếp, thôi ngươi đi đi!

Nhìn Giang Lưu, Như Lai Phật Tổ động viên một câu, lại không có ý định nói thêm về vấn đề này, phất phất tay, ý bảo Giang Lưu rời đi.

- Cáo từ Phật Tổ!

Lấy Giang Lưu dẫn đầu, đội thỉnh kinh Tây Hành cung kính hành lễ với Như Lai Phật Tổ, sau đó mới hạ giới.

Hạ giới xong, Tôn Ngộ Không không nhịn được mà nói với Giang Lưu:

- Sư phụ, Như Lai nói sau này ngươi có khả năng sẽ chấp chưởng Phật Môn hả? Lời hứa hẹn này của hắn cũng đủ lớn đấy!

Nghe Tôn Ngộ Không nói vậy, Giang Lưu lắc lắc đầu nói:

- Lời nói của Như Lai Phật Tổ cũng không phải là hứa hẹn, chỉ là thuận miệng nói ra mà thôi! Dùng cái này để vẽ cho ta một cái bánh, không định giữ lời!

Nói đến đây, Giang Lưu hơi dừng lại một chút, bỗng nhiên vừa bực mình lại vừa buồn cười nhìn Tôn Ngộ Không, nói:

- Cái con khỉ nhà ngươi, đừng nói chỉ là thuận miệng hứa suông, kể cả là hắn có hứa hẹn thì cũng không nhất định có thể thực hiện!

- Năm xưa tại sao ngươi bị đè ở dưới Ngũ Hành Sơn, ngươi quên rồi à?

Nghe vậy, hai mắt Tôn Ngộ Không lóe lên một tia lệ khí, nói với giọng căm hận:

- Lão Tôn ta đương nhiên là không quên rồi!

Thật ra nếu bị Như Lai đánh bại, bị đè ở dưới Ngũ Hành Sơn, Tôn Ngộ Không cũng sẽ không quá oán hận, bởi vì kỹ không bằng người thì đâu có cách nào khác đâu?



Thế nhưng mình bị Như Lai lừa gạt nên mới bị đè ở Ngũ Hành Sơn, đây mới là nguyên nhân căn bản khiến Tôn Ngộ Không căm hận.

Nếu như năm đó Như Lai không lừa mình, nói rằng nếu mình bại thì sẽ thả mình đi, chỉ cần đừng lại lên Thiên Đình quấy phá là được, thì mình cũng đâu có ngu mà nhảy vào lòng bàn tay của Như Lai Phật Tổ?

Đó còn không phải là mặc người ta xoa nắn à?

Phàm trần, đoàn người Giang Lưu tiếp tục bước trên con đường thỉnh kinh Tây Hành, việc này tạm dừng không nói.

Một bên khác, Như Lai Phật Tổ nhìn theo mấy người Giang Lưu rời đi, cũng không vội về Đại Lôi Âm Tự mà lẳng lặng đứng tại chỗ, dường như là đang chờ ai đó.

Một lát sau, Kim Mao Hống đi tới trước mặt Như Lai Phật Tổ, cúi đầu hành lễ.

Như Lai Phật Tổ nhìn Kim Mao Hống, mở miệng hỏi:

- Kim Quang Bồ Tát, bây giờ thỉnh kinh Tây Hành đã trải qua bao nhiêu kiếp nạn rồi?

Kim Mao Hống trả lời:

- Hồi bẩm Phật Tổ, bây giờ đã trải qua sáu mươi ba kiếp nạn rồi!

- Sáu mươi ba kiếp nạn sao? Vậy là chỉ còn lại mười tám kiếp nạn thôi!

Nghe Kim Mao Hống nói, ánh mắt của Phật Tổ hơi sáng lên.

Không ngờ sau khi để Kim Quang Bồ Tát đảm nhiệm vị trí người trù tính chung của công tác Tây Hành, kiếp nạn gần đây thế mà thuận lợi như vậy.

Quả nhiên để cho hắn đảm nhiệm công tác trù tính chung của Tây Hành là một sự lựa chọn sáng suốt, chẳng lẽ thực lực càng mạnh thì lại càng xảy ra rắc rối sao?

- Không tồi, đợi xong việc Tây Hành rồi, ta đương nhiên sẽ luận công ban thưởng cho ngươi!

Sắc mặt Như Lai Phật Tổ mang theo vẻ hài lòng, hắn khẽ gật đầu.

- Thân là người trong Phật Môn, có thể góp một phần sức mọn cho Phật Môn chính là vinh hạnh của ta!

Cúi đầu, lời vui tai, Kim Mao Hống đương nhiên cũng biết nói.

Nhìn thái độ của Kim Mao Hống, Như Lai Phật Tổ khẽ gật đầu, tiếp tục nói:

- Ngươi nghĩ như thế nào về hội Bàn Đào lần này?

Nghe vậy, Kim Mao Hống mờ mịt nhìn Như Lai Phật Tổ, không hiểu rõ ý của hắn.

- Lời ấy của Phật tổ là có ý gì?

Như Lai Phật Tổ cố tình chờ mình ở đây, Kim Mao Hống tất nhiên cũng hiểu được chắc chắn không đơn thuần chỉ hỏi hắn về các kiếp nạn mà thôi!



Nhưng về hội Bàn Đào lần này, mình có thể có ý kiến gì chứ? Mình chẳng qua chỉ là xem kịch thôi mà?

Im lặng một lát, Như Lai Phật Tổ nói với Kim Mao Hống:

- Kim Quang Bồ Tát, ngươi phải biết rằng Tây Hành cách xa vạn dặm, chín chín tám mươi mốt kiếp nạn chính là định!

- Ta hiểu!

Gật đầu, Kim Mao Hống tiếp tục nhìn Như Lai với ánh mắt dò hỏi.

- Vì vậy nếu chúng ta tự mình sắp xếp chín chín tám mươi mốt kiếp nạn thì tất cả đều sẽ ở trong lòng bàn tay chúng ta!

Như Lai Phật Tổ nói tiếp:

- Nhưng nếu chúng ta không an bài thỏa đáng, thiên đạo vẫn sẽ tạo ra chín chín tám mươi mốt kiếp nạn, nhưng những kiếp nạn này xuất hiện như thế nào, phát triển ra sao, cuối cùng lại có kết cục như thế nào, chúng ta hoàn toàn không thể biết được!

- Ý của Phật Tổ… chẳng lẽ hội Bàn Đào lần này chính là kiếp nạn do thiên đạo vận chuyển nên mới xảy ra sao?

Nghe thấy Như Lai Phật Tổ đã nói tới mức này, sắc mặt Kim Mao Hống hơi biến, cũng hiểu được ý của Như Lai Phật Tổ.

- Nếu không thì sao?

Như Lai Phật Tổ lẳng lặng nhìn Kim Mao Hống, nói:

- Hội Bàn Đào, cường giả tập hợp, gần như có thể nói là hơn nửa cường giả đỉnh cao trong Tiên Phật đều ở đây, nhưng mà, đoàn người Huyền Trang vậy mà lại làm ra việc náo loạn hội Bàn Đào, chuyện này, có lẽ là do kiếp nạn buôn xuống, mấy người Huyền Trang cũng là linh đài bị mai một?

Nói xong lời cuối cùng, giọng nói của Như Lai Phật Tổ có hơi xúc động.

Lượng kiếp vô lượng, người ứng kiếp sẽ mai một linh đài, làm ra rất nhiều chuyện thoạt nhìn tương đối hoang đường.

Cũng giống như vậy, kiếp nạn này cũng là nhằm vào đoàn người Huyền Trang, bọn họ bị mai một linh đài cũng có thể hiểu được.

Phải biết rằng, năm trăm năm trước lúc Tôn Ngộ Không đại náo hội Bàn Đào, vẫn phải nhân lúc yến tiệc còn chưa bắt đầu mới đi quấy phá một trận, nhưng lần này thì sao? Mấy người Huyền Trang vậy mà lại chuyên môn chọn thời điểm các vị cường giả đang tụ tập để quấy rồi, như vậy không phải là tự đi tìm đường chết hay sao?

Hại mình phải đến đây để cứu người, lại còn phải bỏ ra đại giới là năm bảo vật nữa! Nếu hành trình về phương Tây mà cứ như thế thì vốn liếng của Phật Môn rất nhanh sẽ bị móc rỗng đấy?

Kim Mao Hống hiểu ý của Như Lai Phật Tử, vội vàng cúi đầu nói:

- Cẩn tuân pháp chỉ! Những ngày kế tiếp tất nhiên ta sẽ tăng cường trù tính chung chuyện kiếp nạn!

- Ừm, cứ vậy đi, ngươi suy xét cân nhắc cẩn thận một chút!

Nhìn dáng vẻ của Kim Mao Hống như thế, Như Lai Phật Tổ khẽ gật đầu nói, lúc này mới xoay người rời đi.

Nhìn Như Lai Phật Tổ rời đi, Kim Mao Hống khẽ thở dài trong lòng, chợt lấy sổ kiếp nạn của mình ra nhìn.

Quả nhiên Như Lai Phật Tổ nói không sai, trên sổ kiếp nạn lại tăng thêm một kiếp nạn nữa.

Nạn thứ sáu mươi tư: Lại náo hội Bàn Đào!

Sau khi khép sổ kiếp nạn lại, nghĩ ngợi một lát, Kim Mao Hống lại gửi tin tức cho Giang Lưu.

- Chiên Đàn Công Đức Phật ơi! Vừa nãy Như Lai Phật Tổ cố ý tìm ta, nói là để cho ta tăng cường phụ trách trù tính chung chuyện kiếp nạn đó!

Dù sao mình chỉ cần ôm chặt đùi của Công Đức Phật là được rồi, cái gọi là kiếp nạn, mình cũng chỉ cần nghe theo sự sắp xếp của Công Đức Phật là được rồi!

- Ồ? Như Lai Phật Tổ cố tình để bảo hắn gấp rút phụ trách vấn đề kiếp nạn sao? Cho nên nói, hắn đã vội vã không nhịn nổi muốn cho mấy Tiên Phật ứng kiếp sao?

Nhìn tin tức mà Kim Mao Hống gửi cho mình, khóe miệng Giang Lưu hơi nhếch lên, đương nhiên là không có ý kiến gì.

Vốn dĩ Giang Lưu còn nghĩ, mấy ngày nay đi Minh Giáo để bàn bạc về việc dời tổng bộ tới thành Trường An Đại Đường, nhưng nếu như Như Lai Phật Tổ đã không nhịn được nữa, muốn cho vài Tiên Phật đến ứng kiếp, sao mình có thể làm trái ý tốt của Như Lai Phật Tổ được?

Âm thầm suy tư trong lòng một lát, Giang Lưu nhanh chóng khóa chặt mục tiêu mà mình muốn đối phó lần này.

Sau đó, một kế hoạch dần dần trở nên rõ ràng trong đầu Giang Lưu.

Sau khi suy nghĩ một lát, Giang Lưu gửi tin cho Kim Mao Hống, thăm dò thông tin liên quan đến Lưu Ly Vương Phật.

- Kim Mao Hống, ngươi biết được bao nhiêu về Lưu Ly Vương Phật?

- Lưu Ly Vương Phật?

Nhìn tin mà Giang Lưu gửi cho mình, trong lòng Kim Mao Hống hơi căng thẳng.

Vào lúc này đột nhiên Huyền Trang lại hỏi về Lưu Ly Vương Phật, mục đích của hắn là gì? Trong lòng Kim Mao Hống đương nhiên tựa như gương sáng.

Lưu Ly Vương Phật chính là một trong ba Vương Phật, thân phận địa vị cũng gần với Tam Thế Phật đó! Pháp sư Huyền Trang thế mà lại muốn ra tay với Lưu Ly Vương Phật sao?

Tâm thần chấn động, hồi lâu sau, Kim Mao Hống hít sâu một hơi, lúc này mới bình phục lại cảm xúc của mình, ngay sau đó gửi tất cả những tình báo tin tức liên quan đến Lưu Ly Vương Phật mà mình biết cho Giang Lưu.

Thông qua tình báo mà Kim Mao Hống gửi tới, Giang Lưu đã nắm được thông tin sơ bộ về Lưu Ly Vương Phật.

Lưu Ly Vương Phật, chính là một trong ba Vương Phật của Phật Môn, cũng là một thành viên cổ xưa nhất của Phật Môn.

Nghe đồn ở thời kỳ Thượng Cổ, khi tiền thân của Phật Môn vẫn là Tây Phương Giáo, Lưu Ly Vương Phật đã ở trong Tây Phương Giáo, bây giờ đã đạt đến tu vi Đại La Kim Tiên đỉnh phong.

Mặt khác, có lẽ bởi vì lúc đầu Tây Phương Giáo quá nghèo nàn, có hai vị Tiếp Dẫn và Chuẩn Đề tự thân dạy dỗ, bình sinh chuyện Lưu Ly Vương Phật yêu thích nhất chính là sưu tập đủ loại kỳ trân dị bảo trong thiên hạ.

Bảo vật càng hiếm lạ thì hắn càng yêu thích, bất kể là pháp bảo, hay là vật liệu, thậm chí là các loại kỳ hoa dị thảo!

- Thích nhất là sưu tập bảo vật sao? Thảo nào!

Nhìn tư liệu về Lưu Ly Vương Phật, trong lòng Giang Lưu chợt hiểu ra.

Thảo nào trước đây Khổng Tuyên muốn biến thành Lưu Ly Vương Phật để đến giành Không Động Ấn của mình, thì ra là vì điều này tương đối phù hợp với tính cách lý lịch của Lưu Ly Vương Phật?

Ngay cả Phật hiệu cũng là Lưu Ly! Từ đó có thể hiểu được một ít!

Bạn cần đăng nhập để bình luận