Đường Tăng Đánh Xuyên Tây Du

Chương 1120: Tái khởi xung đột

Người dịch: Nguyễn Khiêm

Kiếp nạn thứ năm mươi bảy: Vào tù ở nước Diệt Pháp.

Khổng Tuyên nâng sổ ghi chép kiếp nạn, nhìn kiếp nạn mới xuất hiện ở phía trên sổ ghi chép kiếp nạn, trên mặt nở một nụ cười.

Nguyên bản người lên kế hoạch cho chuyến đi Tây Thiên thỉnh kinh vốn là một công việc dễ dàng nhưng bởi vì thực lực của mấy người Huyền Trang quá mạnh mẽ khiến cho việc thiết kế những kiếp nạn này thật đúng là đã khiến cho bản thân hao phí rất nhiều tâm lực.

Nhưng bây giờ, không cần tự mình làm cái gì, đoàn đội đi Tây Thiên thỉnh kinh đã tự trải qua một lần kiếp nạn, chuyện này tự nhiên là phi thường đáng giá để hắn cao hứng.

Chính mình đúng là có chút quá cố chấp, chín chín tám mươi mốt kiếp nạn của chuyến đi Tây Thiên thỉnh kinh này là con số do ông trời chú định, mình có thể thiết kế tự nhiên là tốt nhất. Thế nhưng mà ngoại trừ những kiếp nạn mình chuẩn bị, có lúc, thiên đạo cũng sẽ tự hình thành một phần kiếp nạn.

- Kiếp nạn này là ở ... nước Diệt Pháp sao?

Chẳng qua là nhìn xem một lần kiếp nạn mới nhất, Khổng Tuyên thầm nói trong lòng.

Thân là người trong Phật môn, Khổng Tuyên tự nhiên cũng là biết rõ lý do nước Diệt Pháp này tồn tại.

Ở Tây Ngưu Hạ Châu, nước Diệt Pháp này chính là một chỗ phi thường đặc biệt, bởi vì Thiên Đạo đã chú định nước Diệt Pháp sẽ không bị Phật môn nắm trong tay.

Tuy rằng đại thế không thể sửa đổi, nhưng mà tiểu thế lại có thể sửa đổi, chính mình có nên thiết kế một chuyện gì đó hay không đây?

Bình thường, người trong Phật môn tự nhiên là không thể ra tay với nước Diệt Pháp, nhưng đoàn đội đi Tây Thiên thỉnh kinh lại không bị hạn chế.

- Nhớ rõ Quốc Vương của nước Diệt Pháp kia đã từng lập lời thề độc, muốn giết chết mười nghìn vị hòa thượng nhỉ? Nếu như là do Huyền Trang ra tay, để cho Quốc Vương của nước Diệt Pháp từ bỏ lời thề ấy không thể nào tốt hơn. Chủ yếu nhất là chuyện này cũng có thể để cho uy tín của ta tăng cao.

Khổng Tuyên âm thầm tính toán trong lòng.

Mặc dù từ khi nhận nhiệm vụ cho đến nay, mình đã thành công tăng thêm cho đoàn đội đi Tây Thiên thỉnh kinh ba lần kiếp nạn, chỉ có điều hai lần trước là tự mình thiết kế nhưng đều xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, lấy tính cách cao ngạo của Khổng Tuyên tự nhiên là không chịu được.

Nếu như có thể mượn dùng kiếp nạn ở nước Diệt Pháp để gia tăng thanh thế cho mình thì không thể tốt hơn.

Đương nhiên, trong lòng mặc dù có ý nghĩ, có thể tiếp xuống vẫn là phải đi điều tra một chút tình huống của bây giờ mấy người Huyền Trang.

Thần niệm của Khổng Tuyên trải rộng ra, lan tràn về phía đoàn đội đi Tây Thiên thỉnh kinh kia.

Khá lắm, mấy người Tôn Ngộ Không thế mà đã được Quốc Vương của nước Diệt Pháp thả ra tới, nhưng Huyền Trang lại biến mất không thấy sao?

Cho nên, đi Tây Thiên thỉnh kinh không hổ là chuyện ông trời chú định sao? Mấy người Huyền Trang có thể bình yên vô sự rời khỏi nước Diệt Pháp hay sao?

- Muốn để đoàn đội đi Tây Thiên thỉnh kinh ra tay với Quốc Vương của nước Diệt Pháp, tự nhiên là muốn tạo ra mâu thuẫn mới được. Chẳng qua là nên làm như thế nào mới có thể tạo ra mâu thuẫn đây?

Trong lòng của Khổng Tuyên âm thầm suy tư.

Sau khi hơi suy tư một lúc, Khổng Tuyên thu hồi thần niệm của chính mình, bắt đầu điều tra Quốc Vương của nước Diệt Pháp.

Mặc dù nước Diệt Pháp không nằm trong sự khống chế của thế lực bên phía Phật môn, thế nhưng, chỗ kỳ lạ như thế sao lại không có giám thị, đặc biệt là liên quan tới Quốc Vương của nước Diệt Pháp, Phật môn tự nhiên chú ý ở mức độ cao.

Lấy năng lực của Khổng Tuyên, muốn điều tra Quốc Vương của nước Diệt Pháp tự nhiên không phải là chuyện khó khăn gì.

Rất nhanh, Khổng Tuyên đã hiểu rõ ràng một phần cuộc đời liên quan tới Quốc Vương của nước Diệt Pháp.

Tự nhiên cũng biết rõ được lý do vì sao Quốc Vương của nước Diệt Pháp lập lời thề, muốn giết chết mười nghìn vị hòa thượng.

Biết người biết ta bách chiến bách thắng, sau khi hiểu rõ tình huống của Quốc Vương nước Diệt Pháp, Khổng Tuyên âm thầm suy tư một lát, chợt trong lòng liền có một cái mưu kế.

Ở một chỗ cách Vương Thành của nước Diệt Pháp không xa, có một thôn trang nhỏ gọi là thôn Bạch Ngạn. Lúc tuổi còn trẻ, khi bị thụ thương, Quốc Vương của nước Diệt Pháp chính là được lão nông trong thôn Bạch Ngạn này cứu.

Ở dưới sự trợ giúp trong bóng tối của Khổng Tuyên, rất nhanh liền có Yêu tộc lặng yên không tiếng động lẻn vào bên trong thôn Bạch Ngạn.

Thực lực của Yêu tộc này không mạnh nhưng năng lực lại khá đặc thù, nó có thể ký túc ở trong đầu của người khác, làm ảnh hưởng đến cảm xúc sướng vui giận buồn của người.

Một ngày này, một thôn dân nhỏ thôn Bạch Ngạn kéo xe cá bắt được từ trong sông đi vào trong vương thành buôn bán, mấy người Tôn Ngộ Không thì vẫn ở trong vương thành chờ đợi Giang Lưu trở về.

Một đường đi qua, ngược lại là có không ít bách tính trong Vương Thành đều chỉ trỏ, bàn luận về mấy người Tôn Ngộ Không.

Rốt cuộc, nhìn qua, mấy người Tôn Ngộ Không đều ăn mặc giống như là hòa thượng trong Phật môn.

Mà ở nước Diệt Pháp này, hòa thượng chính là tội chết nhưng bọn họ vẫn công nhiên xuất hiện ở trong Vương Thành này mà không có chuyện gì cả.

- Bán cá đây! Bán cá tươi đây.

Vài hán tử đẩy một chiếc xe đi tới, vừa đi vừa rao hàng.

Ở cách đó không xa, cái mũi của Tôn Ngộ Không hơi hơi run run, một lúc sau, trong miệng thấp giọng nỉ non:

- Có yêu khí!

Sau khi ngửi thấy yêu khí, Tôn Ngộ Không nhanh chóng lần theo yêu khí xoay đầu lại, ánh mắt tập trung vào mấy người đang bán cá kia.

Tôn Ngộ Không hơi nheo mắt lại, chợt, một vệt sáng màu vàng dần hiện ra ở trong mắt Tôn Ngộ Không.

- Hầu ca, có chuyện gì sao?

Khi Tôn Ngộ Không đang dò xét tình huống của mấy người bán cá kia thì ở bên cạnh Trư Bát Giới tiến lại gần, mở miệng hỏi.

- Kì quái. . .

Nghe được câu hỏi của Trư Bát Giới, lông mày của Tôn Ngộ Không hơi nhíu lại, trên mặt lộ ra biểu cảm mờ mịt, nói:

- Trên người của mấy tên kia rõ ràng là có yêu khí, thế nhưng mà bọn hắn lại là Nhân tộc, cũng không phải là Yêu tộc!

- Trên người Nhân tộc lại có yêu khí sao? Không phải là Nhân tộc hóa yêu đấy chứ?

Nghe được câu nói của Tôn Ngộ Không, Trư Bát Giới kinh ngạc hỏi.

- Khả năng này cũng không phải không có!



Nghe được câu hỏi của Trư Bát Giới, sau khi suy nghĩ một chút, Tôn Ngộ Không mở miệng nói, trong đầu không khỏi nhớ tới trước đây khi mới gặp sư phụ, bọn họ đã hỗ trợ Thành Vệ Quân tiêu diệt sáu con yêu vật hết sức đặc biệt là Nhãn Khán Hỷ (Mắt thấy mừng), Nhĩ Thính Nộ (Tai nghe giận), Tỵ Khứu Ái (Mũi ngửi thích), Thiệt Thường Tư (Lưỡi nếm nghĩ), Thân Bổn Ưu (Thân vốn lo), Ý Kiến Dục (Ý thấy muốn).

Bọn hắn chính là yêu vật do oán khí của nhân loại ngưng tụ mà biến thành, cho nên, từ một góc độ nào đó, nói bọn hắn là Nhân tộc hóa thành yêu cũng không sai.

- Này! Mấy tên hòa thượng đáng chết các ngươi đang nói gì đấy? Các ngươi mới là yêu nghiệt!

Mấy người bán cá trẻ tuổi kia tựa hồ nghe được cuộc đối thoại của mấy người Tôn Ngộ Không, một người trong đó đi tới phẫn nộ hét to với Tôn Ngộ Không.

- Hòa thượng đáng chết! ?

Nghe được câu nói của người trẻ tuổi này, Tôn Ngộ Không híp mắt lại tới một chút, trong mắt tự nhiên cũng hiện lên biểu cảm phẫn nộ, nói:

- Lão Tôn ta cũng đâu có nói sai. Trên người các ngươi mang theo yêu khí, xem ra cũng không phải người tốt gì?

- Khó trách bệ hạ lập lời thề muốn giết chết mười nghìn vị hòa thượng, đám người trong Phật môn các ngươi thực sự quá đáng chết! Các ngươi mới không phải là người tốt đó!

Nghe Tôn Ngộ Không nói trên người mình có yêu khí, không phải người tốt, trên mặt cuả mấy người trẻ tuổi này tự nhiên đều hiện lên biểu cảm phẫn nộ, chửi rủa.

- Ta thấy các ngươi mới là thật không biết chết sống!

Thân là Tề Thiên Đại Thánh, Tôn Ngộ Không lúc nào lại bị vài người bình thường nhục mạ như thế này?

Tôn Ngộ Không cũng thật sự là tức giận đến đầu bốc khói luôn.

- Vệ Binh đâu rồi? Vệ Binh ở đâu? Người tới đây mau! Nơi này có mấy hòa thượng, tranh thủ thời gian kéo trở về giết!

Càng cãi, hỏa khí của hai bên càng thịnh, chợt, một người trẻ tuổi vươn tay ra, bắt lấy cánh tay của Tôn Ngộ Không, trong miệng lớn tiếng la lên Vệ Binh.

- Lăn đi cho lão Tôn ta!

Là một người bình thường thế mà lại dám chủ động ra tay với mình hay sao? Tôn Ngộ Không tức giận đến không chịu nổi nữa, vung cánh tay lên.

Mặc dù Tôn Ngộ Không chẳng qua là tiện tay vung lên mà thôi, thế nhưng người trẻ tuổi kia chỉ là người bình thường làm sao mà chịu được? Hắn chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng rồi mình bay ra ngoài.

Cuối cùng, đầu đập vào một tảng đá xanh trên mặt đất, vỡ toang ra, tự nhiên là chết đến mức không thể chết thêm.

- A! Giết người rồi!

Bởi vì Tôn Ngộ Không cùng mấy người trẻ tuổi chửi rủa cùng ầm ĩ cũng là hấp dẫn ánh mắt của không ít người, giờ phút này nhìn thấy một người trẻ tuổi bị té đập đầu trên đất chết, rất nhiều người đều thét lên kinh hãi.

Nguyên bản, mấy người Tôn Ngộ Không chờ đợi ở đây, bởi vì có mệnh lệnh của Quốc Vương, Vệ Binh trong thành cũng sẽ không để ý tới.

Nhưng mà bây giờ đã có người chết, những Vệ Binh kia tự nhiên là không có khả năng khoanh tay đứng nhìn, rất nhanh, một đội người đi tới:

- Mấy vị trưởng lão, xin các vị đi theo chúng ta! Chớ nên phản kháng!

- Không đi! Ngươi không thấy là đối phương động thủ trước hay sao?

Bởi vì liên tục phải nén giận, cho nên vào lúc này trên mặt của Tôn Ngộ Không cũng hiện lên biểu cảm phẫn nộ, hắn nhe răng nhếch miệng nói với người Vệ Binh cầm đầu kia.

Vài người bình thường chủ động ra tay với mình, bị mình tiện tay đánh chết chẳng phải là bình thường hay sao?

Theo Tôn Ngộ Không, nếu dám ra tay với mình mà bị mình giết thì chỉ có thể trách chính hắn học nghệ không tinh, chính mình không có lỗi gì, tự nhiên là không chịu rời khỏi cùng mấy Vệ Binh này.

- Trưởng lão, ngài đừng làm khó chúng tôi như thế!

Nghe được câu nói cự tuyệt của Tôn Ngộ Không, biểu cảm trên mặt của người Vệ Binh cầm đầu có chút khó khăn.

Chỉ có điều, vướng tại chức trách cho nên dù bất đắc dĩ nhưng hắn vẫn mở miệng nói vớiTôn Ngộ Không.

- Nếu như là lão Tôn ta muốn làm ngươi khó xử thì sao?

Tôn Ngộ Không toét miệng, nói với Vệ Binh này.

Thanh âm rầm rầm vang lên, người trong đội Vệ Binh này cũng không nói nhảm, cả đám đều giương trường mâu trong tay lên, chỉ thẳng vào Tôn Ngộ Không.

Hiển nhiên, nếu như là Tôn Ngộ Không muốn phản kháng, bọn họ cũng không ngại trực tiếp động thủ bắt giữ.

- Hắc hắc hắc, chỉ là vài người bình thường mà thôi, lại dám giơ binh khí với lão Tôn ta! Tốt! Lão Tôn ta ngược lại là muốn nhìn xem, đám binh lính các ngươi cũng có bao nhiêu cân lượng!

Bị những người bình thường này chỉ thẳng binh khí vào, trên mặt của Tôn Ngộ Không lộ ra một nụ cười trào phúng, hắn mở miệng nói, trong khi đang nói chuyện, hắn cũng giương nắm đấm của mình lên.

- Đại sư huynh , chờ một chút, chúng ta vẫn đừng nên động thủ!

Mắt thấy Tôn Ngộ Không muốn ra tay với người bình thường, Sa Ngộ Tịnh ở bên cạnh vội vàng mở miệng ngăn cản Tôn Ngộ Không.

Mặc dù theo Sa Ngộ Tịnh thấy, những nhân loại này thật là không biết sống chết, thế nhưng mà, bây giờ, vào lúc này, ỏ nơi đây, bọn họ vẫn không nên làm mọi chuyện trở nên phức tạp mới tốt, cũng không nên phản kháng những binh lính này.

- Chờ cái gì? Trước đây cho dù mười vạn Thiên Binh Thiên Tướng cũng không bắt được lão Tôn ta. Hôm nay, chỉ là vài người bình thường, lão Tôn ta còn phải để yên cho bọn họ bắt giữ thêm lần nữa hay sao?

Nghe được câu nói của Sa Ngộ Tịnh, Tôn Ngộ Không tức giận nói.

Mà những binh sĩ kia cũng không để ý Tôn Ngộ Không có phản kháng hay không? Bọn họ vẫn theo thói quen ra tay trước để chiếm thời cơ

Đối phương đã động thủ, Tôn Ngộ Không tự nhiên sẽ không ngồi im.

Những binh sĩ này tay cầm trường mâu đâm về phía Tôn Ngộ Không, thế nhưng lại giống như là đâm trúng khối thép tinh vậy, trường mâu bị uốn cong.

Kim Cương Bất Hoại chi thân của Tôn Ngộ Không tự nhiên không phải là thứ mà người bình thường như bọn họ có thể đánh vỡ.

Sau đó, Tôn Ngộ Không cười khinh miệt một tiếng, vung nắm đấm lên.

Những binh lính này tự nhiên là bị đánh bay ra ngoài, lăn đầy đất, kẻ bị ngất, kẻ bị thương.

Bạn cần đăng nhập để bình luận