Đường Tăng Đánh Xuyên Tây Du

Chương 149: Cùng Tiểu Bạch Long Tâm Sự

- Thật sao? Bồ Tát ngươi thật còn có một cái sao! ?
Quan Âm Bồ Tát nói, để cho Giang Lưu mở to hai mắt nhìn, một bộ dáng dấp kinh hỉ nói ra.
- Không sai!
Trong lòng bất đắc dĩ thầm thở dài một tiếng, mặt ngoài Quan Âm Bồ Tát lại bất động thần sắc, nhẹ gật đầu, chợt lật tay cầm một cái Cô Nhi ra.
nhìn dáng dấp Cái Cô Nhi này, cùng cái lúc trước ném cho Hắc Hùng Tinh kia, phi thường cùng loại, Quan Âm nói:
- Đây là kim Cô Nhi, cái này ta cũng có một thiên khẩu quyết truyền thụ cho ngươi, công năng không khác Khẩn Cô Nhi chút nào, ngươi đưa lỗ tai tới!
Giang Lưu nhận cái kim Cô Nhi này xong, đưa lỗ tai qua, Quan Âm Bồ Tát lại truyền thụ Giang Lưu một thiên khẩu quyết.
Khẩu quyết kỳ thật cũng không khó khăn, cũng chỉ có một câu chân ngôn mà thôi, để điều khiển Cô Nhi phát huy tác dụng, chỉ cần không ngừng tuần hoàn niệm động chân ngôn là được.
- Đệ tử nhớ kỹ!
Sau khi được Quan Âm truyền thụ chân ngôn, Giang Lưu nhẹ gật đầu, thu Cô Nhi này vào.
- Ừm, đã như vậy, ngươi lại lưu đầu khỉ kia ở bên cạnh, tìm cơ hội, bọc cái Cô Nhi này trên đầu hắn, trong giới này ngươi đọc chú ngữ, đầu hắn đau khó nhịn, sẽ không tổn thương được ngươi, lần này đi tây hành, ngươi sẽ không cần sợ hắn!
Thấy Giang Lưu thu hồi kim Cô Nhi, trong lòng Quan Âm thầm than một tiếng, mở miệng nói.
Thoại âm rơi xuống, không tiếp tục dừng lại, thân hình khẽ động, rời Vân Sạn Động bên này.
Lần trước lấy ra Huyền Quang Kính, lần này lấy ra kim Cô Nhi, tâm tình Quan Âm không thể nào tốt.
- Cung tiễn Bồ Tát!
Mắt thấy Quan Âm Bồ Tát rời đi, Giang Lưu cao giọng nói ra, thanh âm tràn đầy vui vẻ.
Giang Lưu tự nhiên vui mừng, lần này dưới cơ duyên xảo hợp, biết được chân tướng thật giả Mỹ Hầu Vương, chính mình thuận nước đẩy thuyền tham khảo nguyên tác, tự biên tự diễn một tràng tiết mục thật giả Mỹ Hầu Vương, chẳng những thành công dời lực chú ý, tiêu trừ sự tình hồn phách Kính Hà Long Vương được cứu đi, thậm chí còn để cho Quan Âm phun ra thêm một cái Cô Nhi, cái này tự nhiên để cho Giang Lưu cảm thấy cao hứng.
Đem Cô Nhi bọc trên đầu Tôn Ngộ Không? Vậy làm sao có thể! ?
sau đó Tôn Ngộ Không sẽ cùng chính mình kề vai chiến đấu lật đổ thần phật đầy trời, đem Cô Nhi mang lên đầu nó, đến lúc đó bọn Quan Âm niệm động chú ngữ, Tôn Ngộ Không còn có thể phát huy tác dụng sao?
- Tốt, Ngộ Không, sư phụ đã hiểu, nguyên lai vừa rồi hết thảy đều là hiểu lầm mà thôi, không việc gì!
Giang Lưu quay lại, mang trên mặt ý cười nói với Tôn Ngộ Không.
- Hừ!, vẫn là, nhìn thoáng qua Giang Lưu xong, Tôn Ngộ Không lại khó chịu hừ một tiếng, cố ý xoay đầu đến một bên khác.
Xem dáng dấp Tôn Ngộ Không ngạo kiều, Giang Lưu hiểu ngầm cười một tiếng, nói:
- Được rồi, vừa rồi xem như sư phụ sai, hôm nay buổi tối ngươi muốn ăn cái gì? Sư phụ tự mình xuống bếp làm cho ngươi thế nào! ?
- Thật hả! ? Câu nói này hạ xuống, để cho mắt Tôn Ngộ Không sáng rực lên, xoay đầu lại, kinh hỉ nhìn Giang Lưu.
- Tự nhiên! Giang Lưu tầng tầng nhẹ gật đầu.
Mặt ngoài đến xem, tựa hồ chính mình vì xin lỗi, nhưng trên thực tế, tâm tính Giang Lưu lại là khao hắn, lần này tiết mục thật giả Mỹ Hầu Vương có thể nói là phi thường hoàn mỹ, cho dù đối với diễn kỹ chính mình Giang Lưu cũng tự đánh cái 10 điểm, thế nhưng chấm điểm Tôn Ngộ Không cũng chỉ có 6 điểm mà thôi.
Tâm tình không tệ, tự nhiên Giang Lưu cực kỳ nguyện ý xuống bếp nấu ăn mừng một chút.
Bên cạnh Trư Bát Giới đã sớm tỉnh lại, nhìn Giang Lưu cùng Quan Âm Bồ Tát nói nhỏ vài câu sau đó, quay lại liền để xuống ngăn cách, có chút bất đắc dĩ lắc đầu.
Được, cái con khỉ này đuổi không đi, chính mình lại sẽ bị cái con khỉ này khi dễ, tây hành thỉnh kinh cách xa vạn dặm a, ngẫm lại đều là thời gian đen tối.
Nếu không, chính mình vẫn nên vụng trộm rời đi a?
- Noãn nhị tỷ, hôm nay bần tăng tự mình xuống bếp, các ngươi cũng cùng ăn đi, xem như đa tạ mấy ngày qua Noãn nhị tỷ chiêu đãi!
Vào lúc này, Giang Lưu nói với Noãn nhị tỷ bên cạnh ra.
Tuy nói hết thảy đều là diễn kịch mà thôi, nhưng chân chính biết rõ kịch bản cũng chỉ có chính mình cùng Tôn Ngộ Không, thời điểm mình bị ẩu đả, Noãn nhị tỷ còn xông lên hỗ trợ, cho dù không giúp một tay, nhưng lần tình nghĩa này Giang Lưu vẫn ghi nhớ trong lòng, đã muốn đích thân xuống bếp, đương nhiên sẽ không quên nàng.
- Thật! ? Đa tạ Thánh Tăng! Thiếp thân làm trợ thủ giúp Thánh Tăng nhé! ? Có thể cùng Thánh Tăng ngươi xuống bếp nấu cơm, thiếp thân đã cảm thấy vô cùng vinh hạnh!
Nghe Giang Lưu nói, thế mà muốn đích thân xuống bếp chiêu đãi chính mình, nhãn tình Noãn nhị tỷ sáng lên, nhu tình như nước nhìn Giang Lưu, nhẹ nói.
Bên cạnh, nguyên bản trong lòng Trư Bát Giới suy tư muốn rời đoàn đội thỉnh kinh này hay không, nhìn thấy Noãn nhị tỷ ẩn ý đưa tình với Giang Lưu, trong lòng vừa dâng lên một chút tâm tư, lập tức không còn sót lại chút gì:
- Không! Nếu đã đáp ứng Quan Âm Bồ Tát phải đi tây hành! lão Trư Ta liền nói được làm được!
Chỉ là, Tôn Ngộ Không nghe được Giang Lưu lại có thể để cho mình tự chọn món, trên mặt càng thêm vui mừng.
hơi trầm ngâm một lát, nghiêm túc nói ra:
- Sư phụ, lão Tôn ta muốn ăn tai lợn kho! Ngươi nói tai lợn kho ăn rất ngon, lão Tôn ta còn chưa có nếm qua, nay muốn nếm thử!
- Ngươi cái tao ôn hầu tử này, ngươi ăn cái gì không được! Hết lần này tới lần khác muốn ăn tai lợn!
Tôn Ngộ Không nói, để cho Trư Bát Giới cơ hồ xù lông lên, miệng tức giận la mắng.
Xem ra, hết thảy đều vô sự? Quá tốt rồi.
Bên cạnh Bạch Long Mã nhìn Trư Bát Giới cùng Tôn Ngộ Không bọn hắn đùa giỡn, trong lòng cảm thấy yên tâm xuống.
Chỉ cần đoàn đội thỉnh kinh này không muốn xảy ra sự tình, hắn đã cảm thấy yên tâm.
Vào lúc ban đêm, tâm tình Giang Lưu không tệ, ngược lại sử xuất tất cả vốn liếng, làm một bàn lớn món ngon mỹ vị, không chỉ sư đồ vài cái, còn có Noãn nhị tỷ cũng được mời vào chỗ.
- Thánh Tăng, thiếp thân trước kính ngươi một chén, mong rằng Thánh Tăng ngươi rộng lượng đoạn thời gian này thiếp thân chiêu đãi không chu đáo, không nghĩ tới Thánh Tăng ngươi lại có thể ăn mặn và uống rượu ngon!
mọi người lần lượt ngồi xuống xong, Noãn nhị nương trước giơ chén rượu lên, áy náy nói với Giang Lưu.
Nhìn cả bàn rượu ngon thức ăn ngon, suy nghĩ lại một chút ngày bình thường chính mình chiêu đãi đều là cơm chay món chay, Noãn nhị tỷ đã cảm thấy không có ý tứ.
- Nhị tỷ khách khí!
Giang Lưu cũng giơ chén rượu lên, một hơi uống cạn sạch, nói:
- Rượu thịt xuyên ruột qua, Phật Tổ lưu trong lòng, đoạn đường tây hành này, bần tăng đều chưa từng kiên qua rượu thịt, chỉ cần không có tổn hại phật trong lòng ta, liền không có việc gì!
- lời Thánh Tăng, để cho người ta khâm phục!
Nghe được Giang Lưu há mồm liền ra ngôn ngữ thiên cơ, Noãn nhị tỷ từ đáy lòng nói ra.
- Đúng, lão Trư ta cũng thích câu nói này của ngươi! Mỗi ngày giữ giới làm cho lão trư ta không thể chịu được! Sư phụ, ngươi nấu thức ăn này thật là ngon!
Ấp a ấp úng, Trư Bát Giới ăn như gió cuốn, mây tan, ăn đến miệng chảy đầy mỡ, nghe được Giang Lưu nói, lớn tiếng tán thán.
- Không sai không sai, đồ ăn sư phụ nấu thật là ngon miệng, đặc biệt là cái tai lợn kho này, lão Tôn ta có thể rốt cục nếm được, Bát Giới, ngươi cũng nếm thử a?
Tôn Ngộ Không cùng Trư Bát Giới, tựa hồ trời sinh không hợp nhau, nghe vậy, cũng tán thán, khi nói chuyện còn cố ý bưng lên một mâm tai lợn kho kêu gọi Trư Bát Giới tới ăn.
- Ngươi cái tao ôn hầu tử này!
Tôn Ngộ Không nói, để cho Trư Bát Giới tức giận mắng một câu, chợt xoay đầu lại, nói với Giang Lưu:
- Sư phụ, lão trư ta cảm thấy, óc khỉ tựa hồ ăn rất ngon, lần sau ngươi giúp ta xử lý làm một món óc khỉ thế nào?
- Ta nhớ trước kia nhân gia nói qua, óc khỉ kỳ thật xử lý không khó, trước tiên cầm cố một con hầu tử lại, cắt phần đỉnh đầu liền lộ bộ não ở phía trên, sau đó sống sờ sờ...
- Chi chi chi! Ngươi cái ngốc tử này bộ dáng không muốn sống nữa sao! Nghe được Trư Bát Giới chẳng những mở miệng nói muốn ăn óc khỉ, thậm chí còn cẩn thận trình bày một chút cách làm óc khỉ, Tôn Ngộ Không tức giận đứng dậy.
- Ngươi có thể gọi món, lão trư ta sao lại không thể? Ngươi thích ăn tai lợn kho, thì không cho lão trư ta ăn óc khỉ sao?
Binh binh phanh phanh. ..
bên ngoài Vân Sạn Động, Bạch Long Mã lẳng lặng ghé vào trên đồng cỏ, nghe cảnh tượng trong động náo nhiệt vô cùng, hắn lại ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, nhìn vũ trụ mênh mông cùng một vòng trăng tròn trong sáng, trong lòng suy nghĩ ngàn vạn.
Trong đầu nghĩ đến Tây Hải, cũng không biết mình rời đi lâu như vậy, Tây Hải bên kia là dạng gì rồi? Khi một người ở một mình trong bóng đêm, dễ dàng câu lên cảm giác nhớ nhà. Lúc này đây Bạch Long Mã cũng là như vậy.
Cũng nghĩ đến lúc trước ngày đại hôn chính mình, Vạn Thánh công chúa vậy mà cùng Cửu Đầu Xà có quan hệ không minh bạch, nghĩ đến điểm này, trong lòng cảm thấy phẫn nộ, phẫn nộ bì bị phản bội.
Tự nhiên, còn nghĩ tới cô phụ Kính Hà Long Vương chính mình, nhiều năm qua, cô phụ đối với mình vẫn luôn chiếu cố, nhưng cũng tiếc hắn chết quá kỳ quặc, cũng không biết hiện tại bên trong Địa Phủ hắn đến tột cùng như thế nào?
Chờ mình hoàn thành tây hành, sau Tây Thiên thụ phong, thân phận địa vị được nâng lên, nhất định, chính mình nhất định phải điều tra một chút nguyên nhân cô phụ chết đến tột cùng là chuyện gì xảy ra.
Nghĩ đến điểm ấy, trong lòng Bạch Long Mã một mảnh kiên định!
- Tiểu Bạch, suy nghĩ cái gì vậy! ?
Chỉ là, ngay lúc này, đột nhiên một đạo thanh âm quen thuộc vang lên, đánh gãy Bạch Long Mã suy nghĩ.
Nguyên lai, là Giang Lưu bưng một mâm đồ ăn đi tới, tựa ở bên cạnh Bạch Long Mã, ngồi trên đồng cỏ.
- Sư phụ!
xem Giang Lưu, Bạch Long Mã mở miệng nói ra.
- Tốt, chớ nóng vội đứng dậy, ăn đi, ta đưa cho ngươi chút đồ ăn! Đem đĩa hướng trước mặt Bạch Long Mã vẫy một cái, Giang Lưu mở miệng nói ra.
Bạch Long Mã nhìn đĩa thức ăn trước mắt mình, bên trong có thịt, có rau quả, cũng có hoa quả, nhìn phi thường phong phú, trong lòng có chút cảm động.
Tuy nói chính mình cũng gia nhập đoàn đội thỉnh kinh, nhưng Bạch Long Mã cũng rất rõ ràng, chính mình bất quá là một cước lực mà thôi, nói đến khó nghe chút chính là một súc sinh, một nô bộc.
Lại không nghĩ rằng, bên trong Vân Sạn Động mọi người liên hoan, sư phụ còn có thể nhớ tới chính mình, tự mình đưa cho mình chút thức ăn.
Nhìn xem hôm nay, suy nghĩ thời điểm chút lúc trước chính mình vừa cùng sư phụ tiếp xúc, đủ loại cự tuyệt, trước sau chênh lệch, để cho Bạch Long Mã đột nhiên cảm thấy cảm giác hạnh phúc xuất hiện.
Thiên ngôn vạn ngữ, ngưng trong miệng, cuối cùng Bạch Long Mã chỉ có thể lên tiếng nói cám ơn một câu, chợt cúi đầu, bắt đầu ăn.
Tựa ở một bên, Giang Lưu cũng nhìn nhìn một vòng trăng tròn trên bầu trời đêm, hững hờ mở miệng nói:
- Tiểu Bạch nha, lúc trước thời điểm ta tại Trường An Thành, kỳ thật từng có gặp mặt cô phụ Kính Hà Long Vương của ngươi một lần...
Bạn cần đăng nhập để bình luận