Đường Tăng Đánh Xuyên Tây Du

Chương 1322: Lại giết Di Lặc



Lời của Di Lặc Phật Tổ khiến sắc mặt Giang Lưu trầm xuống.

Lời này của hắn là ý gì? Giang Lưu đương nhiên nghe hiểu, đơn giản mà nói chính là chuyện Phạn Đàm Quyết này, bản thân Di Lặc Phật Tổ cũng không giải quyết được?

Từ chỗ Minh Hà lão tổ Giang Lưu biết được, với sự tồn tại của Phạn Đàm Quyết thì mỗi người chỉ dạy đều không giống nhau, cho nên sau khi thực sự xảy ra vấn đề, phải giải quyết như thế nào thì chỉ có người chỉ dạy mới biết.

Không ngờ rằng sau khi Di Lặc Phật Tổ bị mình giết, Di Lặc Phật Tổ trước mặt này là đã chuyển thế, không hề có ký ức của kiếp trước, cho nên về việc Phạn Đàm Quyết kia rốt cuộc nên giải quyết như thế nào, bản thân Di Lặc Phật Tổ trước mắt này cũng không biết.

Sắc mặt Giang Lưu trầm xuống, nhìn chằm chằm Di Lặc Phật Tổ hỏi:

- Vậy thì, Di Lặc Phật Tổ, ngươi nói sẽ luôn có biện pháp, hiện tại ngươi có thể nghĩ cho ta một biện pháp khả thi xác đáng được không?

Nghe lời truy hỏi này của Giang Lưu, Di Lặc Phật Tổ mang sắc gượng gạo trên mặt, lắc đầu nói:

- Chuyện này, trước mắt vẫn chưa có…

- Đáng giận! Nếu đã như vậy, Phật Tổ ngươi đừng trách đệ tử ta không khách sáo!

Nhận được câu trả lời rằng bản thân Di Lặc Phật Tổ cũng hoàn toàn không có cách nào, Giang Lưu thẹn quá thành giận, hoàn toàn như bị sự giận dữ chiếm cứ đầu óc.

Hắn đặt quốc vương nước Nữ Nhi vào trong tay của Sa Ngộ Tịnh để bảo vệ, sau đó Đồ Vu kiếm trong tay Giang Lưu giương lên.

Không chút lời thừa thãi, trực tiếp hung hăng bổ về phía Di Lặc Phật Tổ.

Mắt thấy Giang Lưu dưới sự thẹn quá thành giận, thế mà lại thực sự dám hạ thủ với Di Lặc Phật Tổ, không ít hòa thượng của Đông Lai Tự đều hoảng sợ biến sắc, đồng thời vài hòa thượng cũng trách mắng Giang Lưu:

- Chiên Đàn Công Đức Phật, đây là ngươi muốn làm gì?!

Thân hình Tôn Ngộ Không lướt ngang một cái, chắn trước mặt Giang Lưu, đồng thời gậy Kim Cô cũng chỉ vào những hòa thượng này của Đông Lai Tự, mở miệng nói:

- Đám người các ngươi đều câm miệng cho lão Tôn ta, nếu các ngươi không nhìn được, lão Tôn ta có thể luyện cùng các ngươi…

Nhìn dáng vẻ hung dữ này của Tôn Ngộ Không, không ít hòa thượng của Đông Lai Tự đều âm thầm rụt đầu, không dám nói gì thêm nữa.

Sự tàn nhẫn của Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không những hòa thượng này đều biết, nào dám làm ầm ĩ với Tôn Ngộ Không?

Rầm!

Mắt thấy Đồ Vu kiếm trực tiếp chém tới, Di Lặc Phật Tổ giơ tay, lấy ra Thất Bảo Diệu Thụ cấp Sử Thi.

Kiếm khí của Đồ Vu kiếm chém lên cành cây của Thất Bảo Diệu Thụ, khiến cho không ít lá cây đều rụng xuống.

Dưới sự áp chế của kiếm khí đó, cành cây của Thất Bảo Diệu Thụ đều bị cong vẹo dữ dội, trông dáng vẻ dường như sắp đứt gãy.

- Đáng sợ quá!

Nhìn thấy kiếm khí mà Đồ Vu kiếm phóng thích ra, trong lòng Di Lặc Phật Tổ thầm kinh ngạc.

- Hư Nhược Phù!

Ánh mắt tập trung lên người Di Lặc Phật Tổ, tiếp đó Giang Lưu giơ tay, một chiêu kỹ năng khống chế Hư Nhược Phù được ném lên người Di Lặc Phật Tổ, khiến cho tất cả thuộc tính trên người hắn đều lập tức hạ xuống một khoảng lớn.

Thủ đoạn thần thông loại quy tắc là cần đến tu vi cấp bậc Chuẩn Thánh mới có tư cách lĩnh ngộ, nhưng Di Lặc Phật Tổ chẳng qua chỉ khó khăn lắm mới bước vào cấp bậc Chuẩn Thánh không lâu, còn chưa kịp lĩnh ngộ thủ đoạn thần thông loại quy tắc một lần nữa, dĩ nhiên khi đối phó với trạng thái suy yếu của Hư Nhược Phù của Giang Lưu, hắn căn bản không có cách đối phó.

- Phục Ma Chú Cường Hoá!

- Hộ Thân Chú Cường Hoá!

Tăng này giảm kia, đầu tiên là lấy kỹ năng của Hư Nhược Phù làm suy yếu tất cả thuộc tính trên người Di Lặc Phật Tổ, ngay tiếp đó Giang Lưu lại giơ tay xoa cho mình hai kỹ năng buff gia tăng sức mạnh.

Chỉ nháy mắt đã kéo chênh lệch về thực lực hai bên càng lớn thêm.

Đến lúc này, cục diện chiến đấu đã vô cùng sáng tỏ, từ tình hình chiến đấu mà xem, Giang Lưu đã chiếm thế thượng phong, có thể áp chế được Di Lặc Phật Tổ một bậc rồi.

- Điều này sao có thể? Thực lực của Phật Tổ hắn đã đột phá đến cấp bậc Chuẩn Thánh rồi mà, vậy mà, vậy mà lại không phải đối thủ của Chiên Đàn Công Đức Phật?

Những hòa thượng của Đông Lai Tự này thấy Giang Lưu đang lấy ưu thế nghiền ép mà chiến đấu, từng người đều nhìn đến trợn tròn mắt.

Tình hình chiến đấu giữa Giang Lưu và Ngọc Đế chủ yếu bị giới hạn trong những Thần Tiên trên Thiên Đình, cùng với số ít đại lão biết đến.

Những hòa thượng của Đông Lai Tự này đều chỉ biết chuyện Lưu Ly Vương Phật mất mạng dưới tay Giang Lưu.

Nhưng Lưu Ly Vương Phật sao có thể bì được với Di Lặc Phật Tổ?

- Quả nhiên…

Chỉ là, đối với sức chiến đấu mà Giang Lưu thể hiện ra, những hòa thượng khác của Đông Lai Tự đều cảm thấy kinh ngạc, nhưng Di Lặc Phật Tổ lại có cảm giác quả nhiên là vậy.

Lúc trước, Giang Lưu giúp hắn đột phá thành công tu vi Chuẩn Thánh, kẻ mà hắn phải đối phó là Thi Hổ Thú cấp Chuẩn Thánh.

Nếu hắn đã có thể đánh bại Thi Hổ Thú thì có sức mạnh như vậy cũng là hợp tình hợp lý.

Trong lòng hiểu rõ sức mạnh của Giang Lưu mạnh hơn mình nên lúc chiến đấu, Di Lặc Phật Tổ cũng lớn tiếng nói, những lời này coi như là cầu xin tha thứ:

- Huyền Trang, có gì từ từ nói, cho dù Phạn Đàm Quyết đó thật sự do ta chỉ dạy, vậy thì cũng là kiếp trước của ta, cũng không phải là ta mà!

Chỉ là, vốn ôm mục đích giết chết Di Lặc Phật Tổ nên Giang Lưu đương nhiên không để ý đến lời xin tha của hắn.

Những đòn tấn công của Đồ Vu kiếm trên tay trái lại càng thêm dày đặc, với đặc hiệu phòng ngự bất chấp kia của Đồ Vu kiếm, vết kiếm thương trên thân Di Lặc Phật Tổ ngày càng nhiều.

Đồng thời, thanh máu trên đầu cũng ngày càng thấp.

Đứng trong nhóm người của Đông Lai Tự, nhìn thấy thương thế trên người Di Lặc Phật Tổ ngày càng nghiêm trọng, tình hình cũng ngày càng nguy cấp, ánh mắt Hoàng Mi Đồng Tử chuyển rời, đặt trên người Nguyên Linh bên cạnh, mở miệng hỏi:

- Làm sao đây? Nguyên Linh, ngươi không đi giúp đỡ sao?

Nghe vậy, Nguyên Linh liếc Hoàng Mi Đồng Tử một cái, mở miệng nói:

- A Di Đà Phật, nếu như ngươi cảm thấy có thể giúp được thì mau đi giúp đi!

Muốn ép mình xông lên giúp đỡ? Nguyên Linh đương nhiên sẽ không để hắn như ý.

Đồng thời Nguyên Linh cũng thầm lắc đầu, đến lúc nào rồi, Di Lặc Phật Tổ có thể vượt qua kiếp nạn hôm nay không vẫn còn khó nói, Hoàng Mi Đồng Tử này còn muốn tính kế hắn nữa?

- Làm thế nào đây? Thương thế trên người Phật Tổ đã ngày càng nghiêm trọng rồi đó! Rốt cuộc có ai đến cứu Phật Tổ không?

Những hòa thượng của Đông Lai Tự bị đám người Tôn Ngộ Không chặn lại, đương nhiên không có cách xông lên giúp đỡ. Nhìn thấy thương thế trên người Di Lặc Phật Tổ đã đến mức vô cùng nghiêm trọng, trong lòng âm thầm nóng vội, chỉ có thể thầm cầu nguyện trong lòng rằng hy vọng có người có người có thể xuất hiện, giúp Di Lặc Phật Tổ vượt qua kiếp nạn lần này.

- Cường giả cấp Chuẩn Thánh, lượng máu quả nhiên không ít!

Chiến đấu hồi lâu, nhìn thấy thanh máu trên đầu Di Lặc Phật Tổ vẫn còn khoảng một nửa, trong lòng Giang Lưu âm thầm cảm khái sức sống của Chuẩn Thánh.

Có điều, đã chiến đấu đến mức này, Giang Lưu cũng không thể dừng lại được.

Thanh máu đã giảm xuống một nửa, vậy thì há chẳng phải thắng lợi ngay trước mắt sao?

Lại giết Di Lặc thì có thể có bao nhiêu kinh nghiệm chứ? Có thể tuôn ra thứ tốt gì đây? Trong lòng Giang Lưu cũng vô cùng mong đợi.

Thanh máu đã giảm khoảng một nửa, thương thế của Di Lặc Phật Tổ đương nhiên cũng vô cùng nghiêm trọng, lúc này trong lòng hắn cũng thầm phẫn nộ, gào lên với Giang Lưu:

- Huyền Trang, lần này ngươi thực sự động sát tâm sao? Ngươi đây là muốn dĩ hạ phạm thượng sao?

Lời cầu xin đã biến thành lời uy hiếp.

Nghe thấy lời Di Lặc Phật Tổ uy hiếp mình, miệng Giang Lưu hừ lạnh một tiếng nói:

- Hừ! Đệ tử tự cảm thấy đã tận tâm tận lực với Phật Môn, cũng chưa từng có lúc có lỗi với Phật Tổ, vậy mà hôm nay Phật Tổ ức hiếp ta như vậy, đệ tử tất nhiên phải tìm kiếm công bằng cho chính mình rồi!

Trận chiến này với Di Lặc Phật Tổ, bên mình chiếm lý lẽ.

Nếu đã như vậy, nhược điểm khó bắt được nằm trong tay mình, Giang Lưu đương nhiên muốn giết chết Di Lặc Phật Tổ.

Di Lặc Phật Tổ hiện tại thật sự không phải là đối thủ của Giang Lưu.

Đầu tiên, đẳng cấp chỉ là 91, so với đẳng cấp 93 của kiếp trước thì sức mạnh vốn kém rất nhiều.

Cộng thêm lúc trước khi Di Lặc Phật Tổ chết, những bảo vật như hai mươi tư viên Định Hải Thần Châu, túi Nhân Chủng đều nằm trong tay Giang Lưu.

Không chỉ là tu vi trở nên kém đi, ngay cả bảo vật trong tay cũng không còn, sức mạnh đã suy giảm rất nhiều so với kiếp trước, hắn của hiện tại tất nhiên không phải là đối thủ của Giang Lưu.

Lúc vừa mới bắt đầu, Di Lặc Phật Tổ còn muốn hảo ngôn hảo ngữ khuyên bảo Giang Lưu.

Nhưng sau khi thương thế ngày càng nghiêm trọng, Di Lặc Phật Tổ thay đổi thành lời uy hiếp rồi.

Nhưng mà đòn tấn công trên tay Giang Lưu vẫn không hề có ý nhẹ bớt, uy hiếp cũng vô dụng, cuối cùng trong miệng Di Lặc Phật Tổ lại biến thành cầu xin.

Chỉ là, ngày hôm nay, quyết tâm mượn chuyện nhược điểm này, Giang Lưu nhất định phải giết Di Lặc Phật Tổ, cho nên cho dù là cầu xin hay uy hiếp, Giang Lưu đều ngoảnh mặt làm ngơ.

Mặc kệ Di Lặc Phật Tổ nói lời nào, hắn cũng không bận tâm, chỉ là đòn tấn công trên tay ngày càng dày đặc, hiển nhiên cũng ngày càng khiến cho Di Lặc Phật Tổ khó có thể ngăn cản.

- Bế Khẩu Thiền!

Cuối cùng, khi thanh máu trên đầu Di Lặc Phật Tổ đã giảm xuống đến mức vô cùng nguy hiểm, chỉ còn lại một lớp mỏng, Giang Lưu nhìn đúng thời cơ này, vung kỹ năng Bế Khẩu Thiền lên người Di Lặc Phật Tổ, khiến cho sức mạnh trong thân thể Di Lặc Phật Tổ bị trói buộc lại, khó có thể điều động.

Sau đó, thân hình Giang Lưu thoáng chớp lên, nháy mắt xuất hiện trước mặt Di Lặc Phật Tổ.

Nhìn Giang Lưu trong chớp mắt đã xuất hiện trước mặt mình, hai mắt Di Lặc Phật Tổ hơi co rút lại, đồng thời cũng lùi người về sau.

Chỉ là hiện tại sức mạnh trong thân thể khó có thể điều động, Di Lặc Phật Tổ tránh thế nào được đòn tấn công của Giang Lưu chứ?

Đồ Vu kiếm trong tay hóa thành một ánh kiếm sáng chói, chớp mắt xuyên qua ngực Di Lặc Phật Tổ.

Từng giọt máu tươi nơi khóe miệng nhỏ xuống, trên mặt Di Lặc Phật Tổ mang thần sắc khó có thể tin nổi, nhìn Đồ Vu kiếm đâm xuyên qua ngực mình, lại nhìn người đang cầm Đồ Vu kiếm là Giang Lưu:

- Ngươi, ngươi vậy mà thật sự dám, dám…

Cuối cùng, lời của Di Lặc Phật Tổ cũng không ra nói hết, thanh máu trên đầu đã trống rỗng.

Đương nhiên, hắn nằm dưới đất, cũng rơi vào trạng thái hôn mê sắp chết.

Không nói lời thừa, Đồ Vu kiếm trong tay Giang Lưu được rút ra, lại tạo thành thương tổn lần nữa, cuối cùng Di Lặc Phật Tổ cũng tắt thở, một sợi vong hồn yếu ớt đi xuống Địa Phủ.

Chỉ là, Ác Thi có chuẩn bị từ sớm nên cầm hồ lô Cửu Cửu Tán Hồn trong tay, đợi chờ trên con đường mà Di Lặc Phật Tổ tất phải đi để đến Địa Phủ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận