Đường Tăng Đánh Xuyên Tây Du

Chương 1290: Thận yêu hiện thân

Giang Lưu vừa dứt lời, không lâu sau một bóng dáng mờ ảo dần dần hiện lên trước mặt hắn.

Đó là một thiếu nữ trẻ tuổi mặc một bộ áo vải thô, trông dáng dấp thì khoảng chừng mười bốn mười lăm tuổi.

- Ngươi là …

Giang Lưu nhìn thiếu nữ trước mặt, có chút suy nghĩ trong lòng.

Hôm nay khi hắn đi vào trong thôn, không ít người tò mò về hắn, vì vậy họ cứ vây quanh xem xét hắn như một động vật hiếm lạ trong sở thú, thậm chí còn không ngừng chỉ trỏ.

Hình như thiếu nữ trước mặt này cũng ở trong đám người đó?

Hóa ra Thận yêu này đã dùng huyễn thuật của mình để tạo ra một thế giới giống như chốn yên vui như thế vì mục đích biến thành một thiếu nữ, rồi sống trong ngôi làng trên núi này sao?

- Ngươi là ai? Sao lại đến thôn Đào Nguyên của ta?

Thiếu nữ quan sát Giang Lưu rồi hỏi thẳng.

Bản diện nhân vật!

Nhưng Giang Lưu không trả lời câu hỏi của thiếu nữ, chỉ nói thầm một tiếng trong lòng, lấy bản diện nhân vật của đối phương ra xem.

Một bản bản diện nhân vật nửa trong suốt hiện lên trước mặt Giang Lưu.

ID: Thận yêu (Kim Sắc).

Giới tính: Nữ.

Chức nghiệp: Yêu.

Cấp: 90

Trang bị: …

- Bản Diện màu vàng cấp 90? Tu vi của Thận yêu này cao thật đấy!

Giang Lưu nhìn cột đẳng cấp của Thận yêu mà thầm giật mình trong lòng.

Thận yêu thân là yêu tộc mà có tu vi cao như vậy, thì lúc ban đầu ở thời kỳ đại chiến Vu Yêu, có lẽ nó có cũng có đủ tư cách trở thành một trong mười Yêu Thần nhỉ?

Giống như vật cưỡi của Linh Vũ, Cùng Kỳ, không phải cũng có thực lực cấp 90 sao?

- Ngươi không biết thân phận của ta sao?

Sau khi xem xong bản diện nhân vật của Thận yêu, Giang Lưu chợt hỏi ngược lại nó với sắc mặt sửng sốt.

- Thật ngại quá, vị đại sư này, mấy ngàn năm gần đây tiểu nữ đều ở Ma Giới không bước ra ngoài, vì vậy không nhận ra ngươi!

Thận yêu này thoạt nhìn có vẻ dễ nói chuyện, thái độ cũng rất ôn hòa.

Đương nhiên trong lúc nói chuyện, Thận yêu cũng tò mò đánh giá Giang Lưu.

Nghe lời vừa rồi của hắn, có vẻ hắn người rất có danh tiếng.

Người vô cùng nổi danh trong Phật môn sao?

Thận yêu chỉ nhớ được hai vị Tiếp Dẫn và Chuẩn Đề, nhưng hai vị đó đã thành Thánh Nhân cao cao tại thượng vạn kiếp bất diệt rồi.

- Nếu đã như vậy, thì làm quen một lần nữa, ngươi có thể gọi ta là Giang Lưu!

Giang Lưu thấy Thận yêu thực sự không biết mình nên mở miệng nói.

- Xin chào, ngươi có thể gọi tên ta là Diệp A Thúy!

Thận yêu cũng gật đầu theo, nói ra tên của mình.

- Diệp A Thúy? Có tên rồi, còn có họ sao?

Giang Lưu nghe Thận yêu nói mà suy nghĩ trong lòng.

- Giang Lưu, không biết hôm nay ngươi vô tình hay cố ý tới thôn Đào Nguyên của ta?

Sau khi hai người giới thiệu họ tên của mình, cũng có thể coi là chính thức quen biết nhau, Thận yêu Diệp A Thúy lại tiếp tục hỏi:

- Hôm nay ta tới đây chỉ để tìm ngươi…

Giang Lưu nghe Diệp A Thúy hỏi vậy không định che giấu, mà nói thẳng.

- Để tìm ta?

Nghe Giang Lưu nói vậy, Thận yêu Diệp A Thúy nhìn hắn với ánh mắt khó hiểu.

Thứ nhất, mình vốn không quen biết hắn, sao hắn lại vô duyên vô cớ đến tìm mình để làm gì?

Thứ hai, mình đã ẩn náu ở Ma Giới này mấy ngàn năm nay, không hề đi lại trong Tam giới Lục đạo, theo lý, người khác phải quên mất mình rồi mới đúng chứ?

- Đúng vậy, ta đến đây chỉ để tìm ngươi!

Giang Lưu gật đầu, lát sau lại nói tiếp:

- Nghe nói ngươi có năng lực huyễn thuật mạnh nhất thiên hạ, vậy nên ta cần ngươi giúp đỡ ta một việc!

Diệp A Thúy nghe Giang Lưu nói lần này hắn đến để xin sự trợ giúp thì im lặng một hồi.

Nàng không trả lời có đồng ý hay không, chỉ hỏi ngược lại.

- Nếu người mời ta giúp đỡ, ta từ chối thì sao?

- Vậy thì ta sẽ cố gắng xin ngươi!

Nàng chưa nghe hắn nói vì sao lại muốn nàng giúp đỡ mà đã hỏi nếu cự tuyệt thì sao, Giang Lưu nghĩ rồi mới trả lời.

- Nếu ta vẫn không đồng ý thì sao?

Sau đó Diệp A Thúy lại hỏi tiếp.

- Vậy thì ta vẫn sẽ thỉnh cầu cho đến khi ngươi đồng ý thì thôi!

Giang Lưu lại trả lời.

- Vậy sao? Vậy nếu dù thế nào ta cũng không đồng ý, thậm chí còn muốn đánh đuổi ngươi đi thì sao?

Diệp A Thúy lại tiếp tục hỏi.

- Nếu đã như vậy, ta cũng không còn cách khác, ta sẽ ra tay ngăn lại!

Giang Lưu nghe vậy, bèn nói.

Lúc nói chuyện, Thanh Liên Phật Y trên người Giang Lưu liên tục nở rộ sáng rực, 1 tỷ giá trị phòng ngự của nó trực tiếp lộ ra trước mắt Diệp A Thúy.

Hiển nhiên, ý của Giang Lưu rất rõ ràng, nếu ngươi thực sự muốn đánh, vậy thì để ta xem ngươi có bản lĩnh đánh tan 1 tỷ giá trị phòng ngự này của ta hay không.

- Là Thanh Liên Bảo Sắc Kỳ sao! Không ngờ ngươi lại có bảo vật quý báu như vậy trong tay!

Diệp A Thúy nhìn Thanh Liên Phật Y tỏa ra ánh sáng trên người Giang Lưu mới biết được hình dáng thật sự của nó, lập tức mở miệng nói.

- Khó trách ngươi lại tự tin như vậy, thì ra là có Thanh Liên Bảo Sắc Kỳ bảo vệ thân thể. Không thể thừa nhận có bảo vật như thế thì ta không thể tổn thương đến ngươi, chẳng qua …

Diệp A Thúy vừa nói vừa nâng tay lên.

Một lúc sau, một luồng sáng xuất hiện hóa thành sợi dây xích, trói chặt thân thể của Giang Lưu trong nháy mắt khiến cho hắn không thể động đậy.

- Nhưng ta không cần phải khiến ngươi bị thương, chỉ cần hạn chế hành động của ngươi là được!

Sau khi trói chặt hắn, Diệp A Thúy mở miệng nói.

Nói xong, nàng im lặng một chút rồi lại nhắc nhở:

- Đúng rồi, ta quên chưa nói với ngươi, tuy tu vi của ta chưa đột phá lên cảnh giới Chuẩn Thánh, nhưng ta đã lĩnh ngộ một chút lực lượng của pháp tắc, ngươi không thể chỉ dựa vào một chút sức mạnh là có thể thoát khỏi dây xích của ta đâu!

- Lực lượng của pháp tắc!?

Không thể không nói, lời nói của Diệp A Thúy đã khiến Giang Lưu thay đổi sắc mặt.

Tu vi của Diệp A Thúy còn chưa đạt tới Chuẩn Thánh, mà đã có thể lĩnh ngộ được lực lượng của pháp tắc, đây quả là điều thực sự khiến người khác kinh ngạc.

- Đúng rồi, ta không thích người của Phật môn lắm, nhưng xem ngươi cũng lễ độ, lại còn là nhân tộc, vì vậy ta không làm khó dễ ngươi, ngươi đi đi, sau này không được quay lại quấy rầy sự yên tĩnh của thôn Đào Nguyên của ta nữa…

Nhìn sắc mặt Giang Lưu thay đổi, Diệp A Thúy lắc đầu nói.

- Với tu vi của ngươi mà đã có thể lĩnh ngộ được lực lượng của pháp tắc, chuyện này thực sự khiến người khác kinh ngạc, nhưng…

Lúc này, Giang Lưu bỗng mở miệng.

Nói đến đây, hắn lại ngừng một chút, nhìn chằm chằm Diệp A Thúy rồi nói.

- Nhưng người có thế lĩnh ngộ được lực lượng của pháp tắc không chỉ có mình ngươi đâu!

- Ngươi có ý gì? Tu vi của ngươi còn cách Chuẩn Thánh một đoạn, ý của ngươi là ngươi cũng lĩnh ngộ được lực lượng của pháp tắc sao?

Diệp A Thúy nghiêng đầu, nghiêm túc nhìn chằm chằm Giang Lưu hỏi.

Đương nhiên, Diệp A Thúy không tin với tu vi đó Giang Lưu lại có thể lĩnh ngộ được lực lượng của pháp tắc.

Đôi khi, nói quá nhiều mà không có hành động thực tế thì cũng không thể thuyết phục được người khác.

Vì thế Giang Lưu cũng không nói nhiều với Diệp A Thúy nữa, cứ thế thêm kỹ năng Khu Tán Chú lên người mình.

Xác suất thành công 50% vẫn là rất cao!

Nhắc nhở: Ngươi thi triển Khu Tán Chú thành công, đã giải trừ trạng thái giam cầm!

Khi Khu Tán Chú quét quanh người hắn, vô số dây xích vốn trói buộc Giang Lưu theo đó mà vỡ tan. Đồng thời, âm thanh nhắc nhở của hệ thống cũng vang lên trong đầu hắn.

- Không, không thể nào!

Diệp A Thúy tận mắt thấy Giang Lưu thực sự ra tay giải trừ được năng lực giam cầm của pháp tắc của mình thì trợn tròn mắt, rung động nhìn Giang Lưu một cách khó tin.

Diệp A Thúy vốn cho rằng, với tu vi cách Chuẩn Thánh chỉ một bước chân nữa của mình mà đã có thể lĩnh ngộ được lực lượng của pháp tắc đã là thiên phú cực kỳ hiếm.

Nhưng Giang Lưu thoạt nhìn có tu vi còn thấp hơn mình, mà đã có thể lĩnh ngộ được pháp tắc thậm chí có khi trình độ còn cao hơn mình!

- Không có gì là không thể!

Sau khi dùng Khu Tán Chú giải trừ trói buộc trên người, Giang Lưu bình tĩnh nói.

Dáng vẻ này thoạt nhìn có phong cách rất cao.

Nhưng ngoài mặt bình tĩnh, phong cách rất cao là vậy, Giang Lưu lại âm thầm vui mừng trong lòng.

Xem ra hôm nay hắn rất may mắn, mới phát động Khu Tán Chú một lần đã thành công, không giống như trước đây bị Vân Tiêu Tiên Tử giam cầm, thi triển liên tục mười mấy lần đều thất bại.

- Ngươi có thể lĩnh hội được lực lượng của quy tắc với tu vi như vậy, quả thật là việc ta ít thấy trong đời, nhưng ngươi cũng đã ra chiêu rồi, thì nên để cho ta bêu xấu chứ?

Tuy rằng miệng nói ra toàn lời hay ý đẹp, hơn nữa còn có việc cầu người ta, nhưng thực ra Giang Lưu cũng không phải loại người bị đánh mà không đánh trả lại.

Dứt lời, Giang Lưu nâng tay lên, ném Bế Khẩu Thiền lên người Diệp A Thúy.

Trong mắt Giang Lưu, cho dù nàng có là Thận yêu, có thủ đoạn chiến đấu gì, thì hắn ra tay đánh một chiêu Bế Khẩu Thiền trước cũng hoàn toàn không thành vấn đề.

Ngay sau đó, Giang Lưu lại tiếp tục sử dụng Biến Dương Thuật, biến Diệp A Thúy thành một con dê con vô hại trong nháy mắt.

Cuối cùng, Giang Lưu tiếp tục nâng tay lên, thi triển kỹ năng Trị Dũ Thánh Thủ.

Giang Lưu đã đánh ra một loạt chiêu liên hoàn một cách điêu luyện.

Thánh vật từ trên trời giáng xuống, đè thẳng lên người Diệp A Thúy.

- Đúng lúc ta đã giải trừ được trói buộc của ngươi, bây giờ ngươi có muốn nếm thử giam cầm của ta không?

Giang Lưu nhìn Diệp A Thúy bị thánh vật Trị Dũ Thánh Thủ đè lên người đến mức không thể động đậy, rồi mở miệng hỏi.

Đương nhiên, bị kỹ năng Trị Dũ Thánh Thủ đè lên, Diệp A Thúy đã biến trở lại hình dạng ban đầu.

Không cần Giang Lưu nói, Diệp A Thúy cũng đang giãy dụa hết sức, muốn thoát khỏi thánh vật đang đè trên người.

Nhưng cho dù nàng giãy dụa thế nào, thánh vật trên người cũng không nhúc nhích.

Điều này khiến Diệp A Thúy hiểu rõ, năng lực của đối phương quả là loại năng lực của pháp tắc.

- Không thể tin nổi, tu vi kém như vậy mà cũng có thể nắm giữ được nhiều loại thần thông của pháp tắc đến thế!

Bạn cần đăng nhập để bình luận