Đường Tăng Đánh Xuyên Tây Du

Chương 1249: Khắc tinh

Người dịch: Nguyễn Khiêm

Hổ Lực đại tiên nguyên bản chính là tu luyện có thành tựu, mấy năm này ở bên trong Minh Giáo, chung quanh có đạo hữu có thể cộng đồng luận đạo, còn có những cao nhân tiền bối như Trường Mi Đại Tiên có thể chỉ điểm, lại thêm Ngộ Đạo Đường cùng Diễn Võ Đường tồn tại. . .

So sánh với trong nguyên tác, các phương diện như tu vi, thực lực cùng tầm mắt của Hổ Lực đại tiên đều tăng lên không ít.

Vì thế, hắn có thể hiểu rõ, bản thân bay gần phân nửa giờ nhưng mây đen cùng sấm sét vẫn còn tồn tại ở trên đầu cũng không phải là bởi vì khu vực đám mây đen này bao phủ quá lớn, mà là bởi vì đám mây đen này đang bay theo bản thân.

Biểu cảm ở trên mặt của Hổ Lực đại tiên trở nên nghiêm túc, chỉ thấy hắn nhấc tay lên, một thanh Trảm Mã Đại Đao xuất hiện ở trong tay của hắn.

Đây là một kiện vũ khí cấp bậc Sử Thi mà Giang Lưu đánh quái, tuôn ra đến, vừa vặn thích hợp cho người có tu vi Thái Ất Chân Tiên Cảnh trung kỳ sử dụng, vì thế, một thanh Trảm Mã Đại Đao này liền xuất hiện ở trong tay cuả Hổ Lực đại tiên.

Nhận được trang bị gia trì, thực lực tổng hợp của Hổ Lực đại tiên tự nhiên là tiến thêm một bước.

- Kiệt kiệt kiệt, xem ra là ta đã bị phát hiện rồi.

Sau khi Hổ Lực đại tiên dừng lại, bày trận địa sẵn sàng đón quân địch, đột nhiên, từ trong tầng mây xuất hiện một tiếng cười tà ác mà tàn nhẫn.

- Các hạ là thần thánh phương nào? Xin hiện thân gặp mặt đi!

Nhìn chằm chằm vào tầng mây đen dày đặc, Hổ Lực đại tiên mở miệng nói.

- Đã như vậy thì ta sẽ để ngươi chết rõ ràng đi!

Sau khi Hổ Lực đại tiên nói xong, giọng nói quái dị trong mây đen tiếp tục vang lên.

Ngay sau đó, mây đen vần vũ, cuồn cuộn tản ra, thân hình của một con mãnh thú hiện ra từ trong mây đen.

Từ nhìn lại, con mãnh thú này cũng không khác lão hổ nhiều lắm, chẳng qua là bộ lông có màu đen, vằn lại màu đỏ, hai màu phối hợp cũng làm cho nó nhìn trông càng thêm dữ tợn mà kinh khủng.

Nhìn thấy con mãnh thú hình dạng như hổ vừa xuất hiện này, trong lòng của Hổ Lực đại tiên khẽ run lên, lại có một loại cảm giác e ngại xuất phát từ bản năng.

- Ngươi . . . bản thể của ngươi là Bưu?

Giống như là đã nhận ra thân phận thực sư của mãnh thú hình dạng như hổ vừa xuất hiện này, biểu cảm ở trên mặt của Hổ Lực đại tiên trở nên khó coi, hắn trầm giọng nói.

- Không sai không sai, thứ ta thích ăn nhất trên đời chính là lão hổ, nhìn qua tu vi của ngươi cũng không tệ lắm. Có lẽ sau khi ăn ngươi, ta sẽ thu được rất nhiều ích lợi, thậm chí còn có thể giúp ta đột phá cảnh giới Đại La Kim Tiên!

Vào lúc này, biểu cảm ở trên mặt của con mãnh thú này hoàn toàn giống như là đang đối đãi với con mồi vậy, nó híp mắt lại, nói với Hổ Lực đại tiên.

- Bưu ư? Đây chẳng phải chính là khắc tinh của lão hổ hay không?

Ở bên cạnh, bởi vì sinh sống ở khu vực nguy hiểm mà hỗn loạn nhất trong bốn đại bộ châu là Bắc Câu Lô Châu, Quốc Vương của nước Thiên Sát cũng có chút kiến thức. Sau khi biết được thân phận của con quái thú ở trước mắt này, hắn thì thầm nói.

Bình thường, hổ cái sinh dục đều sẽ sinh ra hai con hổ non.

Mà Bưu chính là con thứ ba, chữ Bưu ( 彪) nhiều hơn chữ hổ( 虎 ) ba nét phẩy, chính là ví dụ cực kỳ hình tượng.

Lúc còn nhỏ, thân hình của Bưu nhỏ gầy yếu đuối, lại thêm đường vân trên người của Bưu khác với con hổ phổ thông, vì thế từ nhỏ nó sẽ bị hổ mẹ xua đuổi, mặc kệ tự sinh tự diệt.

Lại thêm dã ngoại nguy hiểm, có thể nói là chịu đủ mọi sự lăng nhục, vì thế gần như tất cả Bưu đều sẽ rất chết nhanh đi.

Nhưng cũng chính vì vậy, một khi Bưu thật có thể trưởng thành thì nó sẽ trở nên cực kỳ hung tàn, đồng thời sẽ giống như là có huyết hải thâm cừu bất tử bất diệt với Hổ tộc vậy.

Có người từng nói, chữ Bưu này không chỉ là đại biểu cho hắn là con hổ non thứ ba dư thừa, càng là đại biểu cho sau khi trưởng thành, sức chiến đấu của Bưu đủ để bù đắp được ba con mãnh hổ tráng niên vậy, từ lời đồn này cũng có thể lốm đốm thấy được thực lực của Bưu.

Hổ là chí tôn của bách thú, lấy việc săn giết các động vật khác mà sống, mà Bưu lại có thể săn hổ mà sống, từ đó có thể thấy được lốm đốm sự hung tàn, sức chiến đấu cùng hận thù đối với Hổ tộc của Bưu!

- Hắn vừa nói ăn hết ta thì có thể đột phá cảnh giới Đại La Kim Tiên, nói cách khác tu vi của hắn ít nhất cũng đã đạt đến cảnh giới Thái Ất Chân Tiên đỉnh phong rồi hay sao?

Từ trong lời nói của con Bưu này, Hổ Lực đại tiên có thể đại khái suy đoán ra tu vi của đối phương, mà chuyện này cũng làm cho cảm xúc trong lòng của Hổ Lực đại tiên nhanh chóng chìm xuống dưới.

Dưới tình huống tu vi ngang nhau, hổ còn bị Bưu đè ép một đầu, mà hiện tại, tu vi của đối phương còn cao hơn bản thân vậy thì mình càng thêm không phải là đối thủ.

- Đại tiên, chúng ta kế tiếp làm sao bây giờ?

Vào lúc này, Quốc Vương của nước Thiên Sát cũng có thể nhận rõ nguy cơ mà bản thân tao ngộ, vì vậy mở miệng hỏi Hổ Lực đại tiên.

- Trốn! Dốc hết sức trốn về phía Nam! Hi vọng có thể gặp được đồng bạn!

Hổ Lực đại tiên nghiêm túc, mở miệng nói.

Đúng vậy! Còn không có động thủ nhưng Hổ Lực đại tiên cũng đã biết mình không phải là đối thủ của con mãnh thú ở trước mắt này, trong lòng đã xuất hiện ý nghĩ chạy trốn chết rồi.

Sau khi quẳng xuống một câu nói như vậy, Hổ Lực đại tiên nắm lấy Quốc Vương của nước Thiên Sát, lập tức thi triển toàn bộ sức mạnh đẩy tốc độ lên nhanh nhất, bay đi về phương xa!

Không cần chiến đấu, thiên tính bản năng truyền đến từ sâu trong linh hồn làm cho Hổ Lực đại tiên rõ ràng bản thân không thể nào là đối thủ của con mãnh thú ở trước mắt này.

Tựa như là phổ thông Giao Long đối mặt Đại Bằng Điểu vậy, đây hoàn toàn là thiên tính khắc chế từ trong huyết mạch.

- Muốn chạy trốn ư? Để xem ngươi có thể trốn được bao xa. . .

Con Bưu này thè cái đầu lưỡi màu đỏ tươi đầy gai nhọn ra, nhẹ nhàng liếm liếm khóe miệng của bản thân, trong giọng nói mang theo biểu cảm tàn nhẫn mà nghiền ngẫm.

Chợt nó nhún người nhảy một cái, bay theo phương hướng Hổ Lực đại tiên chạy trốn chết.

Tu vi cao hơn, huyết mạch áp chế, lại thêm bản thân không cần mang theo vật kéo chân, tốc độ của con Bưu này tự nhiên là phải nhanh hơn Hổ Lực đại tiên một bậc.

Một đuổi một chạy, chỉ mới mấy trăm dặm mà thôi, Bưu đã đuổi kịp Hổ Lực đại tiên.

Nâng lên móng vuốt sắc bén, vỗ thẳng xuống phía sau lưng của Hổ Lực đại tiên, thế đại lực trầm.

Cảm nhận được uy lực của đòn đánh này, Hổ Lực đại tiên cũng dốc hết sức tránh né nhưng cuối cùng vẫn bị ảnh hưởng, một vết thương thật sâu xuất hiện trên lưng.

Cố nén đau, Hổ Lực đại tiên kéo Quốc Vương của nước Thiên Sát tiếp tục chạy đi.

Đuổi trốn tiếp tục, Bưu đối với Hổ tộc đều có sự thù hận phát ra từ tận đáy lòng, vì thế, hắn hình như cũng không vội vã đánh chết Hổ Lực đại tiên, mà là ôm tâm tính mèo vờn chuột.

Trên đường đi, Bưu không ngừng phát ra công kích, làm cho thương thế ở trên người của Hổ Lực đại tiên càng ngày càng nghiêm trọng, thẳng đến cuối cùng, vết máu đầy người, hiển nhiên đã là nỏ mạnh hết đà.

- Hắc hắc hắc, đến trình độ này, ngươi vẫn còn cố bảo hộ Nhân tộc này ư? Cũng tốt, bây giờ ta liền tới nếm thử máu thịt của Nhân tộc này. Dù sao, đối với yêu ma chúng ta thì máu thịt của Nhân tộc càng là vật đại bổ!

Mắt thấy Hổ Lực đại tiên đã là nỏ mạnh hết đà, có thể thế mà còn đang liều mạng bảo hộ Quốc Vương của nước Thiên Sát, Bưu hơi nheo lại hai mắt, liếm môi, nở một nụ cười tàn nhẫn.

- Đáng giận, có chuyện gì cứ nhắm vào ta!

Mắt thấy Bưu là vì nhắm vào mình, đúng là muốn ra tay với Quốc Vương của nước Thiên Sát, Hổ Lực đại tiên giận dữ kêu to.

Chẳng qua là thái độ của Hổ Lực đại tiên càng gấp gáp như vậy, con Bưu này liền càng muốn ra tay với Quốc Vương của nước Thiên Sát.

Lần này, nó không đánh từ xa nữa mà nhào thẳng tới Quốc Vương của nước Thiên Sát.

Thấy thế, Hổ Lực đại tiên lập tức nâng Trảm Mã Đại Đao trong tay lên chém về phía Bưu, thế nhưng mà, lại bị đối phương dễ dàng tránh thoát.

Sau khi, Bưu mở cái miệng rộng của mình ra, nhào thẳng đến Quốc Vương của nước Thiên Sát.

- Cút ngay cho ta!

Nhìn thấy Quốc Vương của nước Thiên Sát gặp nguy cấp, Hổ Lực đại tiên hung hăng đâm về phía Bưu.

Ầm! Một tiếng nổ lớn vang lên.

Cú đâm này làm cho Bưu phải lui về phía sau mấy bước, thế nhưng Hổ Lực đại tiên lại bị đánh bay hơn mấy trượng.

- Mau trốn, ngươi mau trốn, để ta ở lại cản hắn!

Hổ Lực đại tiên bị đánh bay ra ngoài nhưng vẫn quay đầu về phía Quốc Vương của nước Thiên Sát, mở miệng kêu to.

Mắt thấy cục diện bây giờ, Quốc Vương của nước Thiên Sát cũng biết mình lưu lại không những không giúp được gì, ngược lại là còn sẽ trở thành níu kéo cho nên hắn cắn răng, lập tức chạy về phía nơi xa.

- Hắc hắc hắc. . .

Chẳng qua là nụ cười ở trên mặt của Bưu vẫn khiến cho người ta có cảm giác khát máu mà tàn nhẫn như trước, hắn duỗi móng vuốt ra, bổ nhào về phía Quốc Vương của nước Thiên Sát kia.

Đến lúc này, Hổ Lực đại tiên cũng biết là mình phải liều mạng, hắn nhào về phía Bưu, dây dưa kéo đối phương lại, cho Quốc Vương của nước Thiên Sát kia cơ hội đào tẩu.

Chẳng qua là thực lực cùng huyết mạch áp chế, dù cho là Hổ Lực đại tiên đã dùng hết toàn lực đi ngăn cản nhưng thực sự căn bản không ngăn được con Bưu này bao lâu.

Nếu không phải là con Bưu này quyết định chú ý muốn giết Quốc Vương của nước Thiên Sát ở trước mặt của hắn thì có lẽ Hổ Lực đại tiên đã sớm ngã xuống bỏ mình rồi.

Thế nhưng mà dù cho là Bưu muốn lưu hắn một mạng, chỉ có điều thực lực của ai bên vẫn cách nhau quá xa. Chính vì thế chỉ mới chiến đấu thêm khoảng mười mấy phút mà thôi, Hổ Lực đại tiên đã trọng thương ngã dưới đất, muốn đứng lên đều khó khăn.

Nhìn thấy Hổ Lực đại tiên đã trọng thương ngã dưới đất, ngay cả hai chân xương đùi đều bị bản thân đánh gãy, Bưu lúc này mới yên tâm lại, nhún người nhảy một cái, bay theo phương hướng Quốc Vương của nước Thiên Sát đào tẩu.

- Đáng giận, trở lại cho ta, có bản lĩnh trở lại cho ta. . .

Ngã trên mặt đất, Hổ Lực đại tiên còn muốn dây đưa, thế nhưng mà, hai chân của bản thân đều đã gãy mất, hắn dù còn muốn đuổi theo, cũng căn bản không có khả năng đuổi được.

Bưu chỉ rời khỏi một lúc ngắn ngủi là đã trở lại, trong miệng rộng ngậm một người, chính là Quốc Vương của nước Thiên Sát đã bỏ chạy.

Mà lúc này, đầu của Quốc Vương nước Thiên Sát đã nghẹo sang một bên, thân hình không nhúc nhích, cực kỳ hiển nhiên là Quốc Vương của nước Thiên Sát đã tắt thở.

Sau đó, con Bưu này thả thi thể của Quốc Vương nước Thiên Sát ở trước mặt của Hổ Lực đại tiên rồi chậm rãi gặm ăn.

Tiếng hàm răng sắc bén cắn nát xương cốt cót két chấn động ở trong tai của Hổ Lực đại tiên lại chói tai như vậy.

- Xong rồi, nhiệm vụ hộ tống này thế mà lại cứ thất bại như vậy, lần này ta xong rồi. . .

Mắt thấy Quốc Vương của nước Thiên Sát cứ như vậy bị ăn sạch, biểu cảm ở trên mặt của Hổ Lực đại tiên khó coi tới cực điểm.

Mà biểu tình này của hắn làm cho Bưu càng thêm hưởng thụ, thoải mái đến mức con mắt đều híp lại.

Chỉ là một Nhân tộc mà thôi nhưng Bưu ăn đến rất chậm, cũng ăn cực kỳ cẩn thận. Sau khi bỏ ra khoảng gần phân nửa giờ, con Bưu này mới hoàn toàn nuốt vào Quốc Vương của nước Thiên Sát.

Sau đó, Bưu liếm liếm khóe miệng, ngay cả vết máu bên khóe miệng đều liếm sạch sẽ rồi nó đứng dậy.

Con Bưu này duỗi hổ trảo của bản thân ra, đặt ở trên đầu của Hổ Lực đại tiên, ánh mắt ở trên cao nhìn xuống, nói:

- Bây giờ, đến phiên ngươi! Ăn Nhân tộc, lại ăn nốt ngươi rồi, chắc hẳn ta rất có hi vọng đột phá đến trình độ Đại La Kim Tiên!

Vừa dứt lời, con Bưu này nâng hổ trảo của bản thân lên, chuẩn bị vỗ xuống.

vừa nhìn là biết nếu như hổ trảo vỗ xuống thì chắc hẳn đầu của Hổ Lực đại tiên sẽ bị đập nát.

- Nghiệt súc!

Nhưng mà, ngay lúc này, đột nhiên một tiếng hét lớn vang lên.

Ngay sau đó, một vầng hào quang màu vàng rực rỡ xuất hiện, bắn về phía con Bưu này.

Tiếng kêu thảm thiết kinh thiên động địa vang lên, máu tươi bắn ra ngoài, hổ trảo đang giơ lên của con Bưu này bị hào quang màu vàng chặt đứt, một nửa hổ trảo đứt gãy rơi trên mặt đất.

Ngay sau đó, trong ánh sáng màu vàng chói mắt, một bóng người xuất hiện, nhanh chóng ngăn ở trước mặt của Hổ Lực đại tiên, khí thế cấp bậc Đại La Kim Tiên ép về phía con Bưu này.

Bạn cần đăng nhập để bình luận