Đường Tăng Đánh Xuyên Tây Du

Chương 1420: Thánh Nhân nhúng tay



Vào lúc này, sự giằng co giữa đại trận Chu Thiên Tinh Đấu và Tru Tiên kiếm trận có thể nói là vạn chúng chú mục!

Không chỉ có các thiên binh thiên tướng của Thiên Đình đang quan sát, cũng không chỉ giáo chúng của Minh Giáo bị vây trong đại trận Chu Thiên Tinh Đấu cũng đang quan sát, còn có rất nhiều đại năng giả khác...

Ví dụ những sự tồn tại cấp bậc Chuẩn Thánh như Minh Hà lão tổ, Trấn Nguyên Tử, Vô Thiên Phật Tổ, thậm chí là sự tồn tại của nhóm người cấp Thánh Nhân như Nữ Oa nương nương và Nguyên Thủy Thiên Tôn bọn họ, từng người đều đang quan sát chăm chú vào trận đấu này.

Khẩn trương! Vào lúc này không ít người mang tâm trạng vô cùng khẩn trương!

Cuộc so tài giữa hai đại trận pháp này, ai thắng ai thua, có thể nói là liên quan đến toàn bộ cục diện tiếp theo của Tam giới Lục đạo!

- Phá cho ta!

Nhưng mà, khi hai đại trận pháp đang trong thời điểm giằng co then chốt nhất thì đột nhiên, trong miệng yêu sư Côn Bằng kêu to một tiếng, thân hình trong nháy mắt hóa thành hình dáng bản thể của mình, hai cánh giang ra giống như đám mây che phủ khắp trời!

Nhằm vào lực Chu Thiên Tinh Đấu như thủy ngân trút xuống, hung hăng đánh tới về phía đại trận!

Yêu sư Côn Bằng dĩ nhiên sẽ không quên, trước khi thi triển Tru Tiên kiếm trận, Giang Lưu đã đến nhờ mình phối hợp với hắn cùng nhau phá trận.

Không chỉ yêu sư Côn Bằng, mắt thấy cục diện đến trình độ này, miệng Cao Dương cũng kêu to một tiếng:

- Phá!

Chợt, Thanh Bình kiếm cũng giơ lên, bổ một kiếm khí luồng kinh thiên vào đại trận Chu Thiên Tinh Đấu trận!

Trận chiến này, không phải là trận chiến riêng của Giang Lưu và Ngọc Đế! Nó cũng không phải cuộc tranh phong giữa Tru Tiên kiếm trận và đại trận Chu Thiên Tinh Đấu để tranh cái danh trận pháp đệ nhất thiên hạ, mà là cuộc tranh đấu giữa Thiên giới và Nhân giới!

Hơn nữa! Để duy trì việc vận chuyển đại trận Chu Thiên Tinh Đấu, Ngọc Đế hắn không chỉ dựa vào lực lượng của mình mà còn dựa vào lực lượng của một trăm lẻ tám vị thần tướng của Thiên Đình nữa!

Như vậy, việc Giang Lưu một mình vận chuyển Tru Tiên kiếm trận, lại được hai đồng bạn của mình ra tay tương trợ, cũng có thể nói được đi?

Vốn dĩ chỉ dựa vào lực lượng của hai người Cao Dương và Côn Bằng, muốn phá vỡ đại trận Chu Thiên Tinh Đấu này là điều không thể.

Nhưng hiện tại cùng với Giang Lưu sử dụng Tru Tiên kiếm trận đối kháng, hai người Cao Dương và Côn Bằng ra tay, giống như cọng rơm cuối cùng có thể đè chết lạc đà.

Tranh đấu với Tru Tiên kiếm trận, Ngọc Đế và một trăm lẻ tám vị Thần tướng sớm đã đến cực hạn, vận chuyển của đại trận Chu Thiên Tinh Đấu cũng đã đến cực hạn.

Sau đó, dưới công kích của hai người Cao Dương và Côn Bằng bọn họ, rốt cuộc, đại trận Chu Thiên Tinh Đấu đột phá, cực hạn vỡ vụn thành từng mảnh!

Tương tự, tiếng kêu rên liên hồi, không ít người trong một trăm lẻ tám vị Thần tướng làm trận cơ đều miệng phun máu tươi rồi ngã xuống, khí tức uể oải, rõ ràng là không còn sức lực để tái chiến nữa!

Mắt thấy đại trận Chu Thiên Tinh Đấu cuối cùng cũng bị phá vỡ, chư vị giáo chúng của Minh Giáo cảm thấy tinh thần chấn động, trong miệng lớn tiếng khen ngợi:

- Hay lắm!

Trong miệng Ngọc Đế cũng phun ra ngụm máu tươi, khuôn mặt lộ ra vẻ tuyệt vọng!

- Tiêu rồi…

Vốn còn nghĩ rằng mình có đại trận Chu Thiên Tinh Đấu, lần này mình thắng chắc rồi!

Ai có thể ngờ được ở thời điểm mấu chốt này, Giang Lưu lại có thể lấy ra Tru Tiên kiếm trận chứ?

Huống chi, còn có sự trợ giúp của Côn Bằng có chiến lực mạnh như vậy, đại trận Chu Thiên Tinh Đấu của mình bị phá cũng là chuyện hợp tình hợp lý?

Đến cục diện này, mình lại bị thương lần nữa, trong lòng Ngọc Đế thầm nỉ non, càng cảm thấy tuyệt vọng.

- Chẳng lẽ? Thiên ý thực sự đã quyết lập lại Nhân Hoàng sao?

- Nguy rồi...

Đại trận Chu Thiên Tinh Đấu bị phá, sĩ khí của đại quân Thiên Đình cũng theo đó hạ xuống thấp.

Tuy từ cục diện mà nói, nhân số thiên binh thiên tướng hoàn toàn nhiều hơn Minh Giáo, nhưng ở trước mặt Tru Tiên kiếm trận, dù có nhiều người hơn nữa cũng là vô lực!

- Giết!

So với sĩ khí của Thiên Đình, sĩ khí của bên Minh Giáo tăng lên vùn vụt, sĩ khí mạnh mẽ.

Từng người đều khí thế bừng bừng, vừa hô to vừa xông vào phản công đám thiên binh thiên tướng Thiên Đình kia!

- Bây giờ, đến lượt các ngươi nếm thử sự lợi hại của Tru Tiên kiếm trận rồi!

Ánh mắt Giang Lưu hơi nheo lại dừng trên người Ngọc Đế, đồng thời, khống chế Tru Tiên kiếm trận qua đó.

Ngoài chuyện lập lại Nhân Hoàng, mình còn có một nhiệm vụ tru diệt Ngọc Đế nữa đấy.

Nếu như có thể nhân cơ hội này giết chết Ngọc Đế, vậy thì chuyện này quả thật là quá tốt rồi!

Hơn nữa, vừa rồi không phải Ngọc Đế cũng ỷ vào việc trong tay có đại trận Chu Thiên Tinh Đấu, vênh váo hống hách cảm thấy người thắng chắc chắn là mình sao?

Vậy thì, bây giờ cũng đến lượt mình ỷ vào Tru Tiên kiếm trận mà vênh váo tự đắc một phen chứ nhỉ?

Tru Tiên kiếm trận dưới sự khống chế của Giang Lưu về thẳng phía của Ngọc Đế!

Tuy rằng mình cũng không có tu vi của Thánh Nhân, Tru Tiên kiếm trận này cũng chỉ có một tia thần vận của Thông Thiên giáo chủ mà thôi.

Nhưng mà, theo Giang Lưu thấy như vậy là đủ để giết chết Ngọc Đế rồi.

Đương nhiên, hy vọng sẽ không lại xuất hiện tình trạng tới khi thanh máu của hắn biến mất sạch sẽ, đột nhiên truyền tống không gian rồi biến mất!

- Xong rồi!

Mắt thấy Giang Lưu thúc giục Tru Tiên kiếm trận áp về phía mình, sắc mặt Ngọc Đế chợt biến, trong lòng lộ vẻ hoảng sợ.

Với sức mạnh của mình, làm sao có thể ngăn cản được Tru Tiên kiếm trận?

Nếu thật sự áp chế tới, mình chết chắc rồi đúng không!?

- Giết hắn! Giết hắn!

Chủ Minh Giáo có thể nói là Yêu tộc chiếm đa số. Giờ phút này nhìn Ngọc Đế gặp nguy hiểm, những Yêu tộc này từng người đều cảm thấy trong lòng vô cùng thoải mái, càng ở trong lòng lớn tiếng hò hét.

Nhiều năm như vậy, Yêu tộc bị thần tướng Thiên Đình chèn ép đến mức không ngẩng nổi đầu.

Về công về tư, vô luận là mối thù trước đây hay là mối thù của Thái tử Kim Ô, đương nhiên bọn họ đều hận không thể giết chết Ngọc Đế!

Vút!

Nhưng mà, mắt thấy Tru Tiên kiếm trận đang ép về phía Ngọc Đế, mà Ngọc Đế vốn bởi vì đại trận Chu Thiên Tinh Đấu bị phá, bị thương nghiêm trọng đang nằm trên đường sinh tử, đột nhiên một luồng trảm kích sắc bén xuất hiện từ phía ngoài Cửu Thiên!

Luồng trảm kích này thoạt nhìn bình thường không có gì đặc biệt, nhưng khi chém vào Tru Tiên kiếm trận thì lại làm Tru Tiên kiếm trận lập tức sụp đổ!

Bốn thanh tiên kiếm cùng trận đồ Tru Tiên kiếm trận đó bay ngược vào tay Giang Lưu.

- Là ai!?

Giang Lưu giơ tay lên, để Tru Tiên kiếm trận cùng bốn thanh tiên kiếm lơ lửng bên cạnh mình, trong lòng cũng trầm xuống.

Mặc dù mình hiện tại chỉ là tu vi Chuẩn Thánh, nhưng Tru Tiên kiếm trận không phải ai cũng có thể túy ý phá vỡ chứ?

Rốt cuộc là người nào ra tay?

Trong hư không một cây cổ phiên treo lơ lửng, tuy rằng cổ phiên chỉ trôi lơ lửng giữa không trung, nhưng lại làm cho người ta có một loại cảm giác vô cùng sắc bén.

Nhìn sang, trong mơ hồ là hai mắt đau nhức, ngay cả tầm nhìn của mình cũng như bị cắt chém vậy.

- Chuyện này, chẳng lẽ là…

Nhìn cây cổ phiên đang treo lơ lửng giữa không trung này, cảm nhận được khí sắc bén đáng sợ ẩn chứa trong đó, trong lòng Giang Lưu thầm trầm xuống!

Có thể một kích phá vỡ Tru Tiên kiếm trận của mình, hơn nữa lại là sử dụng một cây cổ phiên.

Vậy thì rốt cuộc là ai đã ra tay, cây cổ phiên này lại có tên tuổi gì, trong lòng Giang Lưu đương nhiên đã có suy đoán.

Thấy cổ phiên trực tiếp đánh tan Tru Tiên kiếm trận, sắc mặt của Côn Bằng trở nên rất khó coi, giọng điệu nặng nề nói:

- Bàn Cổ phiên!

- Huyền Trang! Các ngươi nghịch thiên! Cũng biết hành động lần này sẽ có hậu quả thế nào không? Chắn chắn sẽ làm cho sinh linh đồ thán! Ngươi đã quên ước nguyện ban đầu khi đi Tây Thiên thỉnh kinh là để cứu vớt chúng sinh thoát khỏi bể khổ rồi hay sao?

Cây cổ phiên này lơ lửng giữa không trung, đồng thời, một giọng nói từ nơi xa xôi vang lên từ bên trong cổ phiên.

Sử dụng Bàn Cổ phiên truyền âm, chủ nhân phía sau màn là ai, thân phận tự nhiên là không cần nói cũng biết.

- Nguyên Thủy Thiên Tôn, không nghĩ tới hắn thế mà không cần thể diện như thế, ngang nhiên nhúng tay vào chuyện Lục đạo Tam giới này!

Nghe giọng nói truyền ra từ Bàn Cổ phiên, sắc mặt Giang Lưu trở nên rất khó coi, lẩm bẩm nói.

Giang Lưu nhìn chằm chằm vào cây Bàn Cổ phiên này, trực tiếp mở miệng đáp:

- Thiên Tôn! Ta tất nhiên là không dám làm trái thiên đạo, nhưng nếu như cái ngươi gọi là nghịch thiên là chỉ Thiên Đình, vậy thì nghịch đã sao...

- Nói hay lắm!

Giang Lưu đối mặt với Nguyên Thủy Thiên Tôn, người đường đường là Thánh Nhân mà lại không chút sợ hãi nói ra những lời này, làm cho không ít người âm thầm ủng hộ trong lòng.

Đương nhiên, cũng có không ít người vì Giang Lưu mà âm thầm đổ mồ hôi.

Thánh Nhân cao cao tại thượng, đâu phải ai cũng có thể làm trái?

Yêu sư Côn bằng ở bên cạnh sau khi nghe Giang Lưu nói cũng mở miệng đáp trả, dáng vẻ kiên định đứng ở phía sau Giang Lưu.

- Không sai! Nguyên Thủy Thiên Tôn, ngươi cũng đừng có động một tí là chụp cái mũ nghịch thiên xuống. Chỉ là Thiên Đình bé tý mà cũng xem là nghịch thiên?

- Các ngươi, cũng biết thiên mệnh là gì?

Đối với lời nói của Giang Lưu và côn Bằng, hiển nhiên là Nguyên Thủy Thiên Tôn cảm thấy mất hết mặt mũi, không nhịn được hừ lạnh một tiếng.

Vừa dứt lời, một luồng ánh sáng từ Bàn Cổ phiên bắn vào người Côn Bằng, trực tiếp đánh bay hắn ra ngoài.

- Nói năng láo xược, hôm nay ta tiểu trừng đại giới để răn đe!

Sau khi dứt lời, một luồng ánh sáng rực rỡ bắn ra từ Bàn Cổ phiên, bắn về phía Giang Lưu.

Thánh Nhân cao cao tại thượng, giữa hai bên cũng chỉ là mặt mũi mà thôi.

Tự nhiên, mình thân là Thánh Nhân vậy mà lại bị mất thể diện ở trước mặt hai con kiến hôi này? Nếu không khiển trách một phen, mặt mũi Thánh Nhân của mình biết đặt vào đâu? Tất nhiêu là phải trừng trị rồi!

Chỉ một luồng ánh sáng của Bàn Cổ phiên đã khiến cho thanh máu trên đầu Côn Bằng rớt xuống hơn 80%. Thủ đoạn của Thánh Nhân này khiến Giang Lưu thấy mà hoảng sợ!

Nhìn đến Bàn Cổ phiên, lại là một luồng ánh sáng bắn về phía mình, sắc mặt Giang Lưu không khỏi biến đổi.

Muốn ra tay ngăn cản, nhưng mà, Thánh Nhân ra tay, mình có thể ngăn cản được sao?

- Giang Lưu!

Cao Dương và các giáo chúng của Minh Giáo ngay bên cạnh Giang Lưu thấy cảnh này, trong lòng cũng xoắn lại!

Dưới Thánh Nhân đều là con kiến hôi, ai cũng không nghĩ tới Nguyên Thủy Thiên Tôn thế mà lại ra tay vào lúc này!

Thánh Nhân ra tay, cho dù thực lực của Giang Lưu có mạnh hơn nữa, thủ đoạn có thần kỳ như thế nào cũng không thể nào là đối thủ của Nguyên Thủy Thiên Tôn được đúng không?

Lúc luồng ánh sáng bắn ra từ Bàn Cổ phiên sắp vọt tới trước mặt Giang Lưu, đột nhiên hư không trước mặt Giang Lưu vặn vẹo một cái!

Ngay sau đó, một viên tú cầu màu đỏ chắn trước mặt Giang Lưu!

Một luồng ánh sáng này rơi mặt tú cầu màu đỏ, bị cản lại!

- Đây là!? Nữ Oa nương nương ra tay!?

Nhìn thấy viên tú cầu màu đỏ này, trong lòng Giang Lưu âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Lúc trước, Nữ Oa nương nương đã đáp ứng mình, sẽ hỗ trợ mình trong chuyện lập lại Nhân Hoàng. Quả nhiên nàng không có lừa gạt mình!

Bạn cần đăng nhập để bình luận