Đường Tăng Đánh Xuyên Tây Du

Chương 1240: Giang Lưu: Hệ thống là Hồng Mông Tử Khí biến thành?

Người dịch: Nguyễn Khiêm

Giang Lưu nhanh chóng đi tới trước mặt Nhiên Đăng Phật Tổ, hai mắt nhìn chằm chằm vào đối phương, biểu cảm khuôn mặt cũng biến thành lạnh lùng, hoàn toàn là một bộ không sợ không nể mặt:

- Phật Tổ, khi ngài cầm Sơn Hà Xã Tắc Đồ của ta đi, đã nói là muốn một lần nữa hoàn thiện, không biết Phật Tổ lúc nào có thể hoàn thành đây?

Bây giờ, thực lực tổng hợp của bản thân đã đạt đến cấp độ Chuẩn Thánh, Giang Lưu thật đúng là không sợ vạch mặt với Nhiên Đăng Phật Tổ!

Mặt khác, thân phận của mình cũng đã bất đồng.

Trước kia bản thân lại thế nào nổi danh, trên thực tế cũng chỉ là một người đệ tử của Phật môn mà thôi, nhưng bây giờ bản thân đã thành phật, là Chiên Đàn Công Đức Phật!

Địa vị tương đương, thực lực cũng tương đương, còn có cái gì phải sợ?

- Chuyện này. . .

Sau khi nghe được lời nói của Giang Lưu, lại nhìn hắn hoàn toàn là đạp chân lên biên giới tức giận, trên mặt của Nhiên Đăng Phật Tổ lộ ra biểu cảm buồn khổ, im lặng một lúc lâu mà không biết nên trả lời câu hỏi này như thế nào.

Rốt cuộc vừa mới nói tới hoàn thiện cảnh tượng Đại Lôi Âm Tự bên trong Sơn Hà Xã Tắc Đồ, chẳng qua là Nhiên Đăng Phật Tổ lấy cớ mà thôi, nhưng bây giờ Giang Lưu lại níu chặt lấy điểm ấy không thả.

Biểu cảm ở trên mặt của Giang Lưu âm u, nhìn chằm chằm vào Nhiên Đăng Phật Tổ, không hề có vẻ gì là sẽ lùi bước cả.

Nhưng thay vì động thủ chiến đấu khiến hai bên triệt để không nể mặt nữa, Giang Lưu tự nhiên là cảm thấy vẫn nên để Nhiên Đăng Phật Tổ nghĩ biện pháp lại lần nữa đề thăng độ khó của phó bản cho mình mới là thực dụng nhất!

Đương nhiên, khó khăn là nhất định, nhưng ai bảo chính hắn vừa mở miệng nói lý do này đây?

Nếu như là hắn thật không làm được, Giang Lưu cũng thật không ngại ở đây đánh với Nhiên Đăng Phật Tổ một trận, cho dù mình không thể giành chiến thắng, ít nhất cũng có thể cầu ý niệm thông suốt.

Đương nhiên, cũng có thể xem như vì mình sớm chuẩn bị tốt một lý do để về sau quyết chiến ở Đại Lôi Âm Tự.

Trước đó mặc dù trong lòng của Giang Lưu vẫn có tâm tư tranh đấu với Thiên Đình và Phật môn, nhưng mặt ngoài thì hắn cũng không dám để lộ ra đến, tất cung tất kính đối với người trong Thiên Đình và Phật môn.

Đã nhiều năm như vậy, thực lực, thế lực cùng thân phận cũng đã không giống nhau, tự nhiên cũng không cần lại tất cung tất kính như trước nữa!

- Huyền Trang, cậu cũng biết rõ, Sơn Hà Xã Tắc Đồ này trước đây chính là mượn Thiên Địa Nghiễn của bản tọa, Chu Bút của Ngọc Hoàng Thượng Đế, còn có. . .

Trên mặt hiện lên biểu cảm khó xử, ở phía dưới ánh mắt xâm lược của Giang Lưu, Nhiên Đăng Phật Tổ mở miệng nói, hiển nhiên là muốn cự tuyệt.

Trước đây vì đề thăng Sơn Hà Xã Tắc Đồ đến mức độ này đều khó khăn như thế, bây giờ còn muốn tiếp tục đề thăng nữa? Vậy sao có thể làm được đây?

- A Di Đà Phật. . .

Chẳng qua là Nhiên Đăng Phật Tổ còn chưa nói hết lời, Giang Lưu đã mở miệng tuyên một tiếng phật hiệu sau đó cũng đánh gãy lời Nhiên Đăng Phật Tổ định nói.

- Chuyện trước đây thật là đa tạ Phật Tổ, để ta có thể sớm chiêm ngưỡng phong cảnh trong Đại Lôi Âm Tự, chẳng qua là. . .

Nói đến đây, Giang Lưu dừng lại một chút, biểu cảm ở trên mặt âm u, nói:

- Chuyện hôm nay là Phật Tổ mở miệng hứa trước. Vậy xin Phật Tổ có thể thực hiện lời hứa! Nếu không, người bên ngoài sẽ cho rằng Phật Tổ vừa mới ra tay với ta là lòng mang ác ý! Như vậy có thể ảnh hưởng đến danh dự của Phật Tổ!

Thái độ của Giang Lưu cũng cực kỳ kiên quyết, trước đây phiên bản 2. 0 của phó bản trong Sơn Hà Xã Tắc Đồ đích thật là được Nhiên Đăng Phật Tổ hỗ trợ hoàn thành, thế nhưng mà, điểm ân tình này còn chưa đủ để triệt tiêu hành động ngày hôm nay của hắn chứ nhỉ?

Nếu như là Nhiên Đăng Phật Tổ hoàn thành lời hứa, chuyện này có thể bỏ qua.

Nếu như là không thể hoàn thành như vậy, vừa rồi hắn ra tay động thủ với mình chính là ác ý, bản thân phải cẩn thận tính sổ với hắn.

Không nghĩ tới, thái độ của Giang Lưu thế mà lại cường ngạnh như vậy, trong lòng của Nhiên Đăng Phật Tổ âm thầm sợ hãi. Do đó, hắn xoay đầu lại, nhìn về phía Như Lai Phật Tổ, hi vọng Như Lai Phật Tổ có thể thay mình nói vài câu.

Chẳng qua là Như Lai Phật Tổ lại cúi đầu xuống, làm bộ không nhìn thấy ánh mắt cầu cứu của Nhiên Đăng Phật Tổ.

Huyền Trang là ai? Đó chính là chuyển thế thân của Nhị đệ tử Kim Thiền Tử của mình, tự nhiên chính là người dưới trướng bản thân, lại thêm thật là Nhiên Đăng Phật Tổ đã làm sai trước.

Nếu như là hôm nay giúp Nhiên Đăng Phật Tổ nói chuyện, chẳng phải là làm rét lạnh tâm của Huyền Trang rồi hay sao?

Chính vì thế, Như Lai Phật Tổ tự nhiên là không muốn làm người hòa giải.

Thấy Như Lai Phật Tổ không muốn nói chuyện giúp mình, cho dù trong lòng của Nhiên Đăng Phật Tổ cũng có chút thất vọng, thế nhưng mà cũng có thể lý giải được rồi.

Sau khi trầm mặc một lát, Nhiên Đăng Phật Tổ chỉ có thể cắn răng, nói:

- Bản tọa nói lời tự nhiên là chắc chắn, chẳng qua là bây giờ muốn hoàn thiện Đại Lôi Âm Tự này cần không ít vật liệu quý hiếm, bản tọa liền tạm thời mang về trước!

- Như thế thì đa tạ Phật Tổ!

Giang Lưu đương nhiên cũng biết rõ bắt Nhiên Đăng Phật Tổ lập tức giải quyết chuyện này ở hiện trường là không thể, vì thế, cũng cực kỳ thoải mái, gật đầu nói.

Nói đến đây, Giang Lưu dừng lại một chút rồi nói tiếp:



- Chỉ có điều, bần tăng cùng các vị đệ tử mỗi ngày đều muốn đi vào chiêm ngưỡng phong thái của Đại Lôi Âm Tự, cho nên, hi vọng Nhiên Đăng Phật Tổ có thể mau chóng hoàn thiện!

- Tốt, ta tận lực đi!

Gật nhẹ đầu, Nhiên Đăng Phật Tổ trả lời.

Tận lực? Với câu trả lời lập lờ nước đôi như vậy, Giang Lưu tự nhiên là không yên lòng. Nếu như đối phương bắt mình chờ từ nửa năm đến một năm thì sao đây? Vậy mình lãng phí thời gian lâu như vậy, chẳng phải là lãng phí quá nhiều điểm kinh nghiệm hay sao?

Vì thế, nói tới chỗ này thì Giang Lưu hỏi tiếp:

- Xin hỏi Phật Tổ, để hoàn thiện Đại Lôi Âm Tự cần bao lâu?

Lời này của Giang Lưu hoàn toàn là buộc Nhiên Đăng Phật Tổ bây giờ phải nêu ra được một cái thời hạn chắc chắn.

- Chuyện này. . .

Lời nói của Giang Lưu làm cho Nhiên Đăng Phật Tổ có chút khó xử. Cần bao lâu mới có thể giải quyết chuyện này ư? Chính mình bây giờ cũng không biết nữa là.

Đương nhiên, lời như vậy là không thể nói được.

Vì thế, sau khi trầm ngâm một lát, Nhiên Đăng Phật Tổ mở miệng nói:

- Chừng một năm đi! Chừng một năm hẳn là đủ rồi. . .

- Một năm ư?

Sau khi nghe được lời nói của Nhiên Đăng Phật Tổ, biểu cảm ở trên mặt của Giang Lưu hơi đen một chút.

Bản thân cách Đại Lôi Âm Tự đã ngày càng gần, cho dù đi chậm thì e rằng cũng không mấy năm nữa là tới nơi rồi. Lãng phí một năm cho Nhiên Đăng Phật Tổ đi bận rộn ư? Chuyện này hoàn toàn là được không bù mất?

- Một tháng! Tối đa một tháng!

Sau khi suy nghĩ một chút, Giang Lưu mở miệng nói.

Một tháng là tương đương với thu hoạch khoảng chừng 10 tỷ điểm kinh nghiệm của bản thân rồi, đây là thời hạn lâu nhất mà mình có thể chịu đựng.

- Đây là chuyện không có khả năng xảy ra. Huyền Trang, đây là câu đang làm khó xử ta!

Nghe Giang Lưu chỉ cấp bản thân thời gian một tháng, Nhiên Đăng Phật Tổ quả quyết lắc đầu nói.

Mặc dù bản thân đã đáp ứng rằng sẽ hoàn thiện tranh vẽ Đại Lôi Âm Tự cho đối phương, nhưng lại cũng không nói trong vòng một tháng liền có thể giải quyết!

- Phật Tổ cần thời gian một năm để hoàn thành, như vậy thời gian chủ yếu là để vẽ tranh hay là chuẩn bị vật liệu vậy?

Suy nghĩ một lúc, Giang Lưu mở miệng hỏi Nhiên Đăng Phật Tổ, ngữ khí nhẹ nhàng hơn, rõ ràng là đang tính thương lượng.

- Vẽ tranh không mất bao lâu, chủ yếu tự nhiên là mất thời gian chuẩn bị vật liệu !

Nhiên Đăng Phật Tổ trả lời.

- Đã là như thế, vậy thì ngài cứ trả Sơn Hà Xã Tắc Đồ này lại cho ta đi. Một năm sau, tính từ ngày hôm nay, Nhiên Đăng Phật Tổ cứ mang tài liệu đã chuẩn bị tốt để vẽ tranh đến chỗ ta để vẽ luôn. Cũng tiện để ta lần thứ hai chiêm ngưỡng kỹ năng vẽ tranh của Phật Tổ!

Giang Lưu suy nghĩ một lúc rồi mở miệng đưa ra một cái yêu cầu như thế.

- Như thế . . . cũng được!

Sau khi suy nghĩ một lúc, cảm thấy thật là không có gì khác biệt, Nhiên Đăng Phật Tổ cũng liền gật đầu đáp ứng.

Sau khi hai bên cò kè mặc cả, cuối cùng nhờ nhắm tương đối đúng trọng tâm, kết quả xem như là hai bên đều có thể tiếp thu.

Vào lúc này, Nhiên Đăng Phật Tổ cũng không có ý định tiếp tục dừng lại đây nữa, sau khi tạm biệt Giang Lưu, hắn xoay người rời khỏi.

Tự nhiên, sau khi miễn cưỡng trò chuyện với Giang Lưu vài câu, Như Lai Phật Tổ cũng rời khỏi.

Chờ sau khi hai vị Phật Tổ đều rời khỏi, Giang Lưu quay đầu lại nhìn, nguyên lai, vào lúc này các vị Chuẩn Thánh cũng đều lục tục rời khỏi rồi.

Ngay cả người thần bí mặc áo choàng màu đen do Ác Thi biến thành cũng đi theo Cao Dương, cùng nhau quay lại Minh Giáo rồi.

Đối với Giang Lưu thì chuyện đã phát sinh trong Hạp cốc cuồng phong này cũng coi như là đã kết thúc. Thấy mình rời đi cũng đã được một khoảng thời gian, Giang Lưu không nói nhảm, xoay người trở về đoàn đội đi Tây Thiên thỉnh kinh.

Trên đường trở về, khi cảm thấy đã không còn ai đang theo dỗi mình thì Giang Lưu lúc này mới có tâm tư để suy nghĩ đến vấn đề bản thân đã nghi hoặc.

Chuẩn xác hơn chính là suy nghĩ vấn đề Hồng Mông Tử Khí kia ở trên người của mình.



Mặc dù lúc ấy ở Hạp cốc cuồng phong này thì Ác Thi nói có thể vừa lúc giải thích hết thảy, làm cho những Chuẩn Thánh kia đều không tìm ra được lý do để phản bác.

Thế nhưng chính Giang Lưu cũng hiểu được, lời Ác Thi nói chỉ là một lời nói dối. Ác Thi là một trong các phân thân của mình, cho nên, dù thật có Hồng Mông Tử Khí cũng không nên là ở trên người của Ác Thi, mà là phải ở trên người của bản tôn là mình.

- Trước đó thì đều nói Hồng Mông Tử Khí ở trên người của Ô Sào Thiền Sư, trong lòng của ta cũng từng huyễn tưởng qua nếu như là cướp được thì ta về sau có phải là cũng có được khả năng đột phá, trở thành Thánh Nhân hay không? Nhưng hiện tại xem ra, Hồng Mông Tử Khí này nguyên bản vẫn luôn nằm ngay ở trong cơ thể của ta!

Giang Lưu thầm nói ở trong lòng.

Đồng thời, hắn cúi đầu quét mắt nhìn bản thân một chút.

Thậm chí, Giang Lưu còn tản thần niệm ra, dò xét toàn bộ thân hình của mình, kiểm tra xem có Hồng Mông Tử Khí ở trong cơ thể của mình hay không?.

Chẳng qua là Giang Lưu lại cũng không thu hoạch được gì.

sau khi dùng thần niệm quét qua mà vẫn không thu hoạch được gì, Giang Lưu lại kéo bảng thông tin nhân vật của mình ra để xem, đương nhiên, từ trên bảng thông tin nhân vật cũng hoàn toàn không nhìn ra thứ gì cả.

- Chẳng lẽ . . . hệ thống ở trong người của ta thật sự là Hồng Mông Tử Khí biến thành hay sao?

Tìm không thấy tung tích của Hồng Mông Tử Khí ở trong cơ thể của mình, Giang Lưu thầm nói ở trong lòng.

Hình như chỉ có lời giải thích này mới có thể nói thông chứ nhỉ?

Suy nghĩ kỹ một chút, hình như thật là có khả năng này, hơn nữa, hình như lời giải thích này cũng không phải là không có lý!

Nhớ rõ trong nguyên tác Hồng Hoang thì hiệu quả lớn nhất của Hồng Mông Tử Khí là cái gì?

Đó là làm căn cơ cho Đại đạo, tư cách đột phá, trở thành Thánh Nhân, hơn nữa có thể làm cho các phương diện như ngộ tính hay tư chất của người sẽ có đề thăng khổng lồ, tu luyện tự nhiên cũng tiến triển cực nhanh!

Lại nhìn tình huống thực tế đây? Chỉ trong vòng không đến mười năm, bản thân từ một người bình thường cũng đã tu luyện được đến Đại La Kim Tiên hậu kỳ.

Những người khác muốn đạt tới tu vi này, ít nhất cũng cần phải tu luyện mấy ngàn năm, thậm chí mấy chục nghìn năm.

Nếu xét những công năng như đánh quái thăng cấp, thương thành với hiệu quả của Hồng Mông Tử Khí thì chuyện này hoàn toàn là có khả năng xảy ra chứ nhỉ?

- Chẳng qua là đánh quái thăng cấp những này còn không ai phản bác được, có thể bảng nhiệm vụ của hệ thống thì đây? Hệ thống ban thưởng điểm kinh nghiệm có thể nói là phù hợp với hiệu quả của Hồng Mông Tử Khí, nhưng ban thưởng bảo rương thì sao đây? Còn có đánh quái bạo trang bị! Chưa nghe nói qua Hồng Mông Tử Khí còn có thể từ không sinh có, huyễn hóa vạn vật!

Trong lòng âm thầm suy tư kỹ hơn thì chợt Giang Lưu lại cảm thấy nghi ngờ.

Suy nghĩ kỹ một chút rồi lại hình như nghĩ không quá rõ ràng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận