Đường Tăng Đánh Xuyên Tây Du

Chương 1209: Văn Trọng

Người dịch: Nguyễn Khiêm

Thiên Đình, trong một tòa cung điện.

Một lão giả râu tóc bạc trắng, trán sinh thần mục ngồi yên lặng.

Mặc dù cung điện nhìn uy vũ bất phàm, thế nhưng lão giả này lại cũng không có ý định hưởng lạc, cống phẩm ở trước mặt cũng thanh thanh đạm đạm, thậm chí Tiên Nữ lực sĩ phụng dưỡng trong cung điện cũng không có mấy cái, cho nên, cung điện này thoạt nhìn là lãnh lãnh thanh thanh.

Lão giả lẻ loi một mình lẳng lặng ngồi ở trước bàn uống rượu dùng bữa, ở một bên chân của hắn, một con Kỳ Lân đen kịt như than đang lẳng lặng nằm sấp, bầu không khí tỏ ra vô cùng tĩnh mịch.

- Người nào? Nếu đã tới thì mời đi ra!

Vào lúc này, động tác duỗi đôi đũa ra, kẹp một hạt lạc giải rượu của lão giả đột nhiên dừng lại một chút, sau đó hắn mở miệng nói, trung khí mười phần.

- Văn thái sư đã nhiều năm như vậy mà vẫn giữ được phong thái như năm đó!

Một lão giả bình thường râu tóc đều trắng đi ra từ trong bóng tối, mở miệng nói.

Nhìn về phía người đến, lão giả đang uống rượu hơi nhướn lông mày, chợt làm đưa tay ra hiệu, nói:

- Hóa ra là Khương Thượng, mời ngồi đi!

Sau khi Khương Tử Nha ngồi xuống, Đả Thần Tiên cũng tiện tay đặt ở trên bàn, Văn thái sư không để lại dấu vết nhìn sang, nói:

- Đả Thần Tiên này ngươi dùng còn tính thuận tay chứ?

- Có cái gì thuận tay hay không thuận tay đây. Cuối cùng thì đây cũng không phải là một cái nguyên bản kia!

Lắc lắc đầu, Khương Tử Nha thổn thức cảm khái nói.

Nghe được câu nỏi cảm thán này của Khương Tử Nha, Văn thái sư cũng từ chối cho ý kiến rồi nói tiếp:

- Nghe nói mấy ngày trước, trong thiên hạ xuất hiện Đả Thần Tiên thứ hai chân chính, hơn nữa, người thần bí mặc áo choàng màu bạc sử dụng Đả Thần Tiên thứ hai này lại còn cướp Đả Thần Tiên từ trong tay của Ngọc Hoàng Thượng Đế, ngươi có biết được việc này hay không?

- Đương nhiên là biết được!

Gật nhẹ đầu, Khương Tử Nha trả lời.

- Bây giờ Ngọc Hoàng Thượng Đế đã mất Đả Thần Tiên, Khương Thượng ngươi mất tích nhiều năm, lại lần nữa rời núi, không phải là vì trợ giúp Ngọc Hoàng Thượng Đế ổn định lòng người hay sao?

Hơi trầm mặc trong chốc lát, Văn thái sư đột nhiên hững hờ, thuận miệng hỏi.

Chẳng qua là nghe xong câu nói của Văn Trọng, Khương Tử Nha chỉ mỉm cười rồi nói tiếp:

- Nếu như ta nói, ta lần này rời núi với mục đích tương phản với lời Văn thái sư vừa nói lúc nãy thì sao đây?

Những năm gần đây, bản thân vẫn luôn bị giam trong lao ngục phía dưới Đông Lai Tự của Di Lặc Phật Tổ, thế nhưng người biết rõ tin tức này cũng không có mấy, người trong tam giới lục đạo còn cho rằng mình những năm này là đơn thuần ẩn cư mà thôi.

Vì thế, ở trong thời điểm mấu chốt này, bản thân xuất hiện, Văn Trọng hoài nghi mình xuất hiện là vì trợ giúp Ngọc Hoàng Thượng Đế ổn định lòng người cũng có thể lý giải. Đúng vậy lão giả đang ngồi uống rượu đối diện với Khương Tử Nha chính là Thái sư Văn Trọng nổi danh của nhà Thương. Sau khi Phong Thần Chi Chiến kết thúc, ông được sắc phong Cửu Thiên Ứng Nguyên Lôi Thần Phổ Hóa Thiên Tôn, thống lĩnh 24 thần tướng của Lôi bộ, phụ trách mây, mưa, sấm, chớp.

- Tương phản ư?

Câu trả lời này của Khương Tử Nha tự nhiên là làm cho Văn Trọng ngạc nhiên, ngay cả chén rượu trong tay đều phải để xuống, kinh ngạc nhìn Khương Tử Nha.

Chợt, Văn Trọng cười cười, lắc đầu nói:

- Bản tọa có thể được phong Cửu Thiên Ứng Nguyên Lôi Thần Phổ Hóa Thiên Tôn Thần Vị không phải là nhờ công trạng của Khương Thượng ngươi hay sao?

Sau khi Phong Thần Chi Chiến kết thúc, Khương Tử Nha chính là người đứng trên Đài Phong Thần tiến hành sắc phong cho tất cả những linh hồn trong Phong Thần Bảng, tự nhiên sẽ bao gồm cả Văn Trọng. Bây giờ, cục diện của Thiên Đình cũng do Khương Tử Nha dốc hết sức thúc đẩy, có thể nói là tác phẩm đắc ý của hắn.

Nhưng đến lúc này, hắn lại nói mục đích rời núi hoàn toàn tương phản với lời nói của mình?

Văn Trọng tự nhiên là không tin.

Chuyện này giống như là một người hao tốn rất nhiều sức lực, thật vất vả mới xây dựng được một cơ nghiệp đồ sộ, thế nhưng mà quay đầu lại đích thân hủy diệt phần cơ nghiệp này vậy!

Ngẫm lại đều cảm thấy là chuyện không thể nào xảy ra!

Nghe được câu nói cơ hồ hiện rõ ý chế giễu của Văn Trọng, Khương Tử Nha trầm tĩnh không nói, chỉ lại vươn tay ra, cầm chén rượu ở trước mặt của mình lên, đổ đầy một chén rồi ngửa đầu, uống một hơi cạn sạch.

Nguyên bản còn đang nhìn chằm chằm vào Khương Tử Nha với ánh mắt trào phúng, nhưng thấy Khương Tử Nha hành động như vậy, ánh mắt của Văn Trọng lại chợt lóe lên.

Đối phương . . . tựa hồ không giống như là đang nói đùa?

Năm đó, trong Phong Thần Chi Chiến thì hai bên có thể xem như là đối thủ, nhưng người hiểu ngươi nhất chưa chắc đã là bạn bè của ngươi mà hẳn là đối thủ của ngươi. Suy nghĩ kỹ một chút, Văn Trọng cảm thấy Khương Tử Nha hình như cũng không phải là loại người sẽ tùy ý nói đùa kia!

- Chẳng lẽ ngươi muốn lấy sức mạnh một người, khiêu động toàn bộ Thiên Đình hay sao?

Sau khi trầm tĩnh một lát, Văn Trọng mở miệng hỏi Khương Tử Nha.

- Tự nhiên không phải là, bây giờ ta đã gia nhập Minh Giáo!

Khương Tử Nha trả lời.

- Bây giờ, thiên hạ này thật đúng là càng ngày càng làm cho người ta cảm thấy khó hiểu!

Nghiêm túc nhìn chằm chằm vào Khương Tử Nha, sau khi xác thực hắn không giống như là đang nói đùa, Văn Trọng chợt lắc lắc đầu, cảm khái nói.

Ở bên trong Phong Thần Chi Chiến thì Khương Tử Nha liều mạng thúc đẩy để Thiên Đình bây giờ thịnh vượng như vậy!

Mà bây giờ thì sao đây? Chỉ mới có hai ngàn năm trôi qua mà thôi, tại sao Khương Tử Nha lại muốn hủy Thiên Đình rồi?

Hơn nữa lúc trước Khương Tử Nha là đệ tử của Xiển Giáo, đối nghịch với Tiệt Giáo.

Nhưng hôm nay, theo như lời đồn thì người đứng đằng sau Minh Giáo chính là Thông Thiên Giáo Chủ, và hiện tại Khương Tử Nha nói cho mình biết hắn đã gia nhập Minh Giáo?

Thật là khiến cho người ta hoàn toàn không hiểu.

Lại thêm bây giờ, bên trong trời đất này, đủ loại việc lớn tầng tầng lớp lớp, làm cho Văn Trọng đều có một loại cảm giác vô cùng hỗn loạn.

- Vô luận thế cục của thiên hạ này biến hóa như thế nào, ai cũng khó mà tính toán được tường tận, cho nên, chỉ cần tuân theo bản tâm làm việc là được!

Khương Tử Nha mở miệng, nói đến đây, dừng lại một chút, biểu cảm ở trên mặt của hắn trở nên nghiêm túc hơn rất nhiều, chính thức nói với Văn Trọng:

- Thế nào? Văn thái sư có nguyện ý cùng ta, cải biến cục diện của Thiên Đình này hay không?

- Bây giờ ta đã là Cửu Thiên Ứng Nguyên Lôi Thần Phổ Hóa Thiên Tôn, thân cư cao vị, ngươi lại muốn ta hợp sức với ngươi ra tay đối phó Ngọc Hoàng Thượng Đế ư? Việc này có lợi gì với ta đây?

Nghe được lời mời của Khương Tử Nha, Văn Trọng hỏi ngược lại.

- Cũng không phải là không có lợi! Chỉ có điều, nếu như thật sự có thể thành công, Văn thái sư sẽ không cần bị khế ước trên Phong Thần Bảng quản lý nữa!

Khương Tử Nha cực kỳ thản nhiên trả lời.

Sau khi nghe được lời nói này, bên trong ánh mắt của Văn Trọng hiện lên biểu cảm động lòng.

Đối với Tiên Quan, Thần Tướng có tên trên Phong Thần Bảng thì nếu như có thể thoát khỏi khế ước trên Phong Thần Bảng, đó đương nhiên là chuyện không thể tốt hơn.

Chẳng qua là sau khi trầm mặc hồi lâu, Văn Trọng lại lắc lắc đầu, nói:

- Tuy rằng lão phu xác thực hi vọng thoát khỏi khế ước trên Phong Thần Bảng, thế nhưng mà, sau khi thoát khỏi thì sao đây? Lão phu lại có thể đi con đường nào?

- Bây giờ Nhân Hoàng đã mất, Thiên Đình lại loạn, chỉ là làm cho chúng sinh trong tam giới lục đạo lại trải qua một lần cực khổ mà thôi. Cho nên, xin thứ cho lão phu đã không có ý chí chiến đấu!

Lời nói của Văn Trọng làm cho Khương Tử Nha trầm mặc.

Mặc dù bị Văn Trọng cự tuyệt, trong lòng của Khương Tử Nha có chút thất vọng. Thế nhưng mà, tâm tính của Văn Trọng vẫn còn là làm cho lòng người sinh khâm phục.

Mặc dù bị Văn Trọng cự tuyệt, thế nhưng Khương Tử Nha lại cũng không có ý định cứ thế từ bỏ, mà là mở miệng, ném ra một quả bom nặng ký:

- Nếu như là ta nói cho thái sư biết mục đích của chúng ta chính là vì trọng lập Nhân Hoàng thì sao đây?

- Trọng lập Nhân Hoàng ư?

Sau khi nghe được lời nói này của Khương Tử Nha, Văn Trọng bỗng nhiên đứng dậy, kinh ngạc nhìn Khương Tử Nha, thậm chí còn hoài nghi mình đã nghe lầm rồi.

- Không sai, xác thực là như thế! Mục đích của chúng ta . . . chính là trọng lập Nhân Hoàng!

Khương Tử Nha nghiêm túc gật nhẹ đầu đáp.

Kinh ngạc nhìn Khương Tử Nha, trong lòng của Văn Trọng lúc này cảm thấy cực kỳ hỗn loạn.

Hiển nhiên là tin tức này của Khương Tử Nha làm cho Văn Trọng không biết nên đối mặt như thế nào.

Khương Tử Nha lại rót cho bản thân một chén rượu, không có tiếp tục nói chuyện. Hắn cũng có thể lý giải sự hỗn loạn trong lòng của Văn Trọng bây giờ, cho nên, không vội vã tiếp tục nói gì nhiều, mà là cho Văn Trọng yên lặng nghĩ rõ ràng lại nói.

Cứ như vậy, Văn Trọng chậm rãi ngồi xuống, mặt lộ vẻ suy tư, cũng tự rót cho bản thân một chén rượu tiếp một chén rượu, trầm tĩnh uống vào.

Mà Khương Tử Nha cũng uống rượu dùng bữa, không nói một lời, bầu không khí giữa hai người trở nên tĩnh mịch.

Khoảng mười lăm phút sau, khi đã ăn sạch thịt rượu, Văn Trọng mới buông đũa trong tay xuống, nghiêm túc nhìn chằm chằm vào Khương Tử Nha, nói:

- Chẳng lẽ . . . đám người Huyền Trang cũng người trong Minh Giáo các ngươi?

Đột nhiên ngeh được lời nói này của Văn Trọng, trên mặt của Khương Tử Nha hiện lên biểu cảm kinh ngạc, sợ hãi, chỉ có điều rất nhanh lại khôi phục sự bình tĩnh, hỏi ngược lại:

- Văn thái sư vì sao nói lời ấy?

- Ngươi mới vừa rồi không phải là đã nói hay sao? Mục đích của các ngươi chính là vì trọng lập Nhân Hoàng, mà trọng lập Nhân Hoàng tự nhiên là cần Không Động Ấn. Mà Không Động Ấn kia chính là Huyền Trang lấy được từ trong tay Tử Vi Đại Đế!

Văn Trọng mở miệng trả lời.

Tốt thôi! Văn Trọng lần này phân tích thật là rất có đạo lý.

Nếu như không biết tin tức trọng lập Nhân Hoàng, có lẽ suy nghĩ của Văn Trọng sẽ giống như là những người khác, cũng cảm thấy Huyền Trang là bị buộc bất đắc dĩ mới giao Không Động Ấn cho Lý Thế Dân.

Nhưng bây giờ đã biết rõ mục đích của đám người Khương Tử Nha chính là trọng lập Nhân Hoàng, như vậy, Văn Trọng tự nhiên cảm thấy Huyền Trang cùng Minh Giáo thật ra là người cùng một phe.

Thấy Khương Tử Nha ngầm thừa nhận, trong lòng của Văn Trọng đã hiểu, thực sự bản thân suy đoán không có sai, đám người Huyền Trang thực sự là cùng một phe với người trong Minh Giáo.

Thậm chí, Huyền Trang cũng có thể là người trong Minh Giáo.

Như thế, Văn Trọng cảm thấy mình đúng là phải cẩn thận suy nghĩ về đề nghị của Khương Tử Nha một lần nữa.

Trong Minh Giáo có Cao Dương tay cầm Thanh Bình Kiếm, đại biểu cho ý chí của Thông Thiên Giáo Chủ, mà bản thân trước kia cũng vẫn luôn là đệ tử của Tiệt Giáo. . .

Nếu thật là Tiệt Giáo có kế hoạch lớn, về tình về lý, bản thân cũng không thể khoanh tay đứng nhìn chứ nhỉ?

Hơn nữa chủ yếu hơn chính là bây giờ quay đầu ngẫm lại Huyền Trang chính là người trong Minh Giáo, Văn Trọng lấy cái góc độ này để suy nghĩ các vấn đề khó hiểu và lập tức phát hiện rất nhiều chuyện làm cho người ta có cảm giác hoàn toàn không giống với trước.

Nói thí dụ như hung danh của Huyền Trang, một đường đi qua làm cho nhiều người trong Thiên Đình và Phật môn như vậy vẫn lạc, nguyên bản còn cảm thấy tất cả những chuyện này đều chỉ là ảnh hưởng của Vô Lượng Lượng Kiếp mà thôi.

Nhưng nếu như kết hợp với tin tức Huyền Trang là người trong trận doanh Tiệt Giáo thì sẽ phát hiện tất cả những chuyện này đều là đã sớm có dự mưu!

- Nếu ta là Huyền Trang, ta là người bên trong Tiệt Giáo, như vậy, ta sẽ phải làm như thế nào đây?

- Đương nhiên là dùng hết khả năng của mình để chèn ép sức mạnh của Thiên Đình và Phật môn!

- Nhìn lại cục diện bây giờ, Phật môn đã bị tổn thất không nhỏ, ngay cả Khổng Tuyên đều thụ trọng thương, mà Di Lặc Phật Tổ cũng bỏ mình một lần, tu vi rơi xuống đến bên dưới Chuẩn Thánh!

- Còn Thiên Đình thì sao đây? Càng là biển cả nổi sóng ngầm, Tứ Ngự cũng bị diệt sạch!

- Chẳng lẽ, tất cả những chuyện này đều không phải là trùng hợp, mà là đã có người tính kế sẵn?

- Nói như thế, người thần bí mặc áo choàng màu đen, tay cầm Tuyệt Tiên Kiếm kia cũng thật là người bên trong Tiệt Giáo ư?

- Còn có người thần bí mặc áo choàng màu bạc, tay cầm Tru Tiên Kiếm lấy trộm Đả Thần Tiên kia nữa!

. . .

Đặt mình vào hoàn cảnh của người khác để suy ngẫm lại, Văn Trọng cảm thấy giật mình, phát hiện rất nhiều chuyện tựa hồ cũng có thể nghĩ đến càng rõ ràng hơn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận