Đường Tăng Đánh Xuyên Tây Du

Chương 1296: Phục sinh



Phàm trần, bên trong một đạo quan.

Không giống với các đạo quan khác toàn cung phụng những sự tồn tại kiểu Tam Thanh, trung tâm mà đạo quan này cung phụng là Ngọc Hoàng Đại Đế, mà ngồi bên cạnh Ngọc Hoàng Đại Đế đương nhiên là Vương Mẫu nương nương.

Ngoài ra ở hai bên còn có gì mà Tứ Đại Thiên Vương, Thác Tháp Thiên Vương, Na Tra Tam Thái Tử và các Thần Tiên khác.

Nhìn từ dáng dấp thì gần như phục chế tôn vị của chư vị Thần Tiên trên Lăng Tiêu Bảo Điện của Thiên Đình.

Chỉ có điều, thân hình của Vương Mẫu nương nương vốn ngồi ngay ngắn bên cạnh Ngọc Đế đã bị hỏng mất, chỉ còn lại một đống gỗ vỡ vụn trên bảo tọa.

Một ngày này, một tiểu đạo sĩ đi vào trong đại điện, trong tay cầm công cụ quét dọn.

Từ việc tượng thần của Vương Mẫu nương nương vô duyên vô cớ vỡ vụn là đủ hiểu được rằng Vương Mẫu nương nương đã ứng kiếp ngã xuống.

Tiểu đạo sĩ cầm công cụ quét dọn, đi tới trước tượng thần của Vương Mẫu nương nương, bắt đầu quét tước, đồng thời trong lòng cũng thầm lẩm bẩm:

- Ai, tất cả mọi người đều cố gắng để tu tiên, thế nhưng ngay cả Vương Mẫu nương nương cũng bỏ mạng, vậy thì làm Thần Tiên thì có thể làm gì chứ?

Chỉ là khi hắn mới quét dọn được một nửa thì các mẩu gỗ vụn đột nhiên tự chuyển động.

Sau đó, từng mẩu gỗ vụn hoàn toàn tự mình chắp vá, đến cuối cùng lại biến thành một pho tượng thần hoàn chỉnh.

Nhìn thấy tượng thần không khác gì so với trước kia, tiểu đạo sĩ này ngây người, miệng nhỏ giọng lẩm bẩm:

- Đây là? Tượng thần của Vương Mẫu nương nương? Tự động hồi phục như cũ?

Tượng thần bị vỡ vụn lại khôi phục như cũ, điều này có nghĩa là gì, trong lòng tiểu đạo sĩ này đại khái cũng hiểu được.

Thế nhưng, chính vì nguyên nhân như vậy mới càng thêm chấn động.

Sau khi chấn động một lúc, chợt, tiểu đạo sĩ này la lớn, chạy ra khỏi đại điện:

- Sư phụ, sư phụ, xảy ra chuyện rồi, tượng thần của Vương Mẫu nương nương tự phục hồi như cũ!

Cùng lúc đó, bên trong một ngôi nhà mái ngói khác ở dân gian.

Ở trên vách tường vốn có dán một bức họa của Vương Mẫu nương nương, thế nhưng, từ khi bức họa của Vương Mẫu nương nương không lửa tự cháy thì vách tường này đã trống không.

Một ngày này, một bà lão đang quét dọn vệ sinh trong nhà thì bỗng nhiên có một ánh lửa sáng lên, thu hút sự chú ý của bà lão.

Nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thấy trên vách tường vốn đang trống không, kèm theo ánh lửa, có vô số bụi bặm tụ tập lại, một lần nữa hóa thành một tấm tượng thần.

Bà lão sững sờ nhìn bức chân dung đã khôi phục như cũ ở trên vách tường, nhỏ giọng lẩm bẩm, không dám tin vào hai mắt của mình:

- Đây là? Tượng thần của Vương Mẫu nương nương? Tự mình trở lại?

Tình huống như vậy gần như là xảy ra ở khắp thiên hạ.

Kèm theo việc Vương Mẫu nương nương tử vong, tất cả tượng thần và bức họa vân vân vốn có liên quan tới nàng đều tự mình biến mất.

Thế nhưng, ngay tại lúc này, tất cảbức họa và tượng thần vốn đã bị hủy đều tự mình phục hồi như cũ.

Một cảnh này có nghĩa gì, tất nhiên là không cần nói cũng biết.

Đi kèm với tượng thần và bức họa tự mình khôi phục, chợt, trong hư không của Tam giới Lục đạo, vang lên từng đợt tiên âm diệu nhạc, giống như là đang ăn mừng cái gì vậy.

Cảm nhận được thiên địa dị tượng này xuất hiện, bên trong một quán cà phê mạng, một vị đại lão hơi ngẩng đầu, ánh mắt dường như có thể nhìn xuyên qua trần nhà của quán, miệng nhỏ giọng lầu bầu:

- Khắp chốn mừng vui? Đây là Vương Mẫu sống lại sao?

- A! Chết rồi! Bị khống rồi…

Phục hồi lại tinh thần, đại lão này phát hiện nhân vật trong trò chơi của mình bị người ta giam giữ tại chỗ không động đậy được, sau đó thì một đống người nhào lên xử lý.

Hắn hối hận không thôi, thậm chí còn tự vả miệng mình một cái:

- Thật không phải là người mà! Đang chơi trò chơi sao lại phân tâm cơ chứ?

Cùng lúc đó, không chỉ có đại lão đang ngồi trong quán cà phê mạng này, phàm là người có chút kiến thức, sau khi thấy cảnh tượng khắp chốn vui mừng này xuất hiện thì trong lòng đều sinh ra cảm ứng, hiểu rằng Vương Mẫu nương nương một lần nữa quay trở lại vị trí cũ.

Trong nhất thời, thế lực các phương có tâm tư khác nhau.

Trước đó không lâu, khi Vương Mẫu nương nương vẫn lạc, dị tượng thiên địa thất sắc, vạn vật cùng bi thương làm cho tất cả mọi người biết tin Vương Mẫu ngã xuống.

Sau đó, Ngọc Đế vì muốn làm Vương Mẫu sống lại, mạnh mẽ xông đến động Địa Tạng, thậm chí còn ra tay với Địa Tạng Vương Bồ Tát, mang hồn phách của Vương Mẫu ra ngoài.

Hành động nghịch thiên này, gặp thiên phạt cũng không phải chuyện gì bí mật.

Hiện tại, quả nhiên Vương Mẫu nương nương vẫn sống lại sao?

Theo thiên địa dị tượng này xuất hiện, Giang Lưu ngồi trên lưng Bạch Long Mã, đương nhiên cũng hiểu có chuyện gì xảy ra, trong lòng âm thầm nỉ non:

- Quả nhiên sao?

Vương Mẫu nương nương sống lại, chuyện này đối với Giang Lưu đương nhiên không phải là tin tốt gì.

Nhưng mà, bản diện bạch sắc cấp 91, có thể nói là Chuẩn Thánh yếu nhất, nếu mình tìm cơ hội đánh mấy lần, hình như cũng là lựa chọn không tồi?

Cảm ứng được cảnh tượng thiên địa biến sắc, chợt, Tôn Ngộ Không mở miệng hỏi Giang Lưu:

- Sư phụ, Vương Mẫu nương nương sống lại rồi sao?

Nghe vậy, Giang Lưu gật đầu, nói:

- Đúng vậy, chính ngươi cũng cảm ứng được rồi nhỉ?

Sau khi gật đầu, Tôn Ngộ Không tiếp lời Giang Lưu:

- Sư phụ, ta thấy sắc mặt của ngươi cũng không tốt lắm!

Nghe lời nói của Tôn Ngộ Không, Trư Bát Giới ở bên cạnh lắc đầu nói:

- Ai da, Hầu ca, sao ngươi lại nói câu nhảm nhí này chứ, sư phụ hắn vất vả lắm mới nghĩ được cách để giết Vương Mẫu nương nương, thế mà bây giờ nàng lại thành công sống lại, ngươi cảm thấy sắc mặt của sư phụ có thể tốt được sao?

Nghe vậy, Tôn Ngộ Không lắc đầu nói:

- Nhưng mà lúc trước sư phụ cũng nói, nếu Vương Mẫu nàng sống lại thì cùng lắm lại giết nàng thêm lần nữa là được, nếu sư phụ có thể giết nàng lần đầu được thì cũng có thể giết nàng lần thứ hai!



Hắn cảm thấy sắc mặt của sư phụ khó coi hẳn không đơn thuần vì chuyện Vương Mẫu sống lại.

Nghe vậy, Trư Bát Giới nghĩ nghĩ, chợt gật đầu tán đồng:



- Này, Hầu ca, ngược lại cũng có chút đạo lý!

Ánh mắt của mấy đồ đệ đều dừng lại trên người Giang Lưu, hiển nhiên là đang hỏi ý của Giang Lưu.

Dưới sự chú ý của các đệ tử, sắc mặt của Giang Lưu quả thực là có chút khó coi.

- Ngộ Không nói không sai, có thể giết nàng một lần, thì cũng có thể giết nàng lần hai, nhưng mà…

Nói đến đây, hơi dừng lại một chút, hắn nói tiếp:

- Chẳng qua, lần trước bởi vì giết Vương Mẫu, tu vi của vi sư đã tụt một đoạn, nếu lại giết…

Đúng vậy, Giang Lưu vốn cảm thấy chính mình giết Vương Mẫu thêm vài lần nữa cũng không thành vấn đề.

Nhưng nghĩ tới bởi vì lần trước mình giết Vương Mẫu, gặp lời nguyền nhân quả nên cấp bậc giảm hẳn một cấp, điều này làm cho Giang Lưu khá là để ý.

Nếu lần này lại giết Vương Mẫu thì liệu mình có gặp lời nguyền nhân quả như lần trước không?

Suy đi nghĩ lại, Giang Lưu cảm thấy khả năng này vẫn rất lớn.

Vì sao lại sinh ra lời nguyền nhân quả? Là vì mình mượn Sơn Hà Xã Tắc Đồ của Vương Mẫu để tu luyện, cho nên thiếu nhân quả của nàng, sau đó lại ra tay giết nàng, cho nên mới dẫn đến lời nguyền nhân quả.

Bây giờ thì sao? Sơn Hà Xã Tắc Đồ vẫn ở trong tay mình, điều này chứng tỏ rằng mình vẫn luôn thiếu nhân quả của Vương Mẫu đúng không?

Nếu lại giết nàng, có khi lời nguyền nhân quả sẽ tiếp tục xuất hiện?

Nghĩ đến điểm này, Giang Lưu thầm thở dài một hơi ở trong lòng:



- Ai, xem như vậy, chuyện trở nên phiền phức rồi!

Mình cũng không thể trả Sơn Hà Xã Tắc Đồ lại cho Vương Mẫu nương nương trước thời hạn được, đúng không?

Sa Ngộ Tịnh ở bên cạnh không nhịn được mà tiến lên hỏi Giang Lưu:

- Sư phụ, vậy tiếp theo chúng ta nên làm gì bây giờ? Nếu Vương Mẫu nương nương đã sống lại, cứ mặc kệ như vậy sao?

- Chuyện này, quả là phiền phức mà!

Nghe vậy, trong ánh mắt Giang Lưu hiện lên vẻ đang vắt óc suy nghĩ.

Chỉ cần mình còn sử dụng Sơn Hà Xã Tắc Đồ để luyện cấp thì vẫn luôn thiếu nhân quả của Vương Mẫu nương nương, sẽ không thể tự mình xuống tay với nàng, đây là một nút thắt.

Giống như ở thời kỳ Thượng Cổ, một luồng Hồng Mông tử khí rơi trên người Hồng Vân, vô số người mơ ước.

Vốn dựa theo tâm tính của hai người Tiếp Dẫn và Chuẩn Đề của Tây Phương Giáo, mặc dù trong tay bọn họ đã sớm có Hồng Mông tử khí, cũng rất có thể sẽ ra tay cướp đoạt đi?

Dù sao chí bảo như thế, có ai ngại nhiều?

Nhưng trên thực tế, hai người Tiếp Dẫn và Chuẩn Đề không có ý định tham gia tranh đoạt, nói vậy hẳn là bọn họ cũng bởi vì thiếu nhân quả của Hồng Vân, cho nên không dám ra tay?

Giang Lưu khẽ thở dài, mở miệng nói:

- Chúng ta đều dùng Sơn Hà Xã Tắc Đồ để tu luyện, cho nên đều xem như thiếu nhân quả của Vương Mẫu nương nương, cho nên dù có ra tay giết nàng thì cũng không thể là chúng ta ra tay được!

Nghe lời nói của Giang Lưu, Tôn Ngộ Không bọn họ đương nhiên là không có ý kiến gì, nhưng mà Tôn Ngộ Không lại tò mò hỏi:

- Được rồi, vậy tiếp đó thì sao? Chúng ta sẽ ra tay với người nào?

Con đường Tây Hành đi đến bây giờ, mọi người xem như đã định ra sách lược phản công Tiên Phật.

Nếu không thể ra tay với Vương Mẫu, vậy ra tay với Tiên Phật khác cũng thế thôi, ít nhất khi đến trận quyết chiến cuối cùng, tận dụng khả năng lớn nhất để làm suy yếu lực lượng của Tiên Phật.

- Tiếp theo…

Giang Lưu cũng thầm suy tính trong lòng.

Không thể ra tay với Vương Mẫu, tiếp theo chẳng lẽ ra tay với Di Lặc Phật Tổ?

Tu vi của hắn đã quay về cấp Chuẩn Thánh, giá trị của việc giết hắn quả thực rất lớn.

Chỉ là bây giờ Nguyên Linh đã trở thành tâm phúc của Di Lặc Phật Tổ, nếu như có hắn ở bên người thì có lẽ ở thời điểm mấu chốt, Nguyên Linh có thể phát huy công dụng thần kỳ.

Cái này còn lớn hơn cả tác dụng của việc mình giết Di Lặc Phật Tổ đi?

Nghĩ như vậy, suy nghĩ muốn ra tay với Di Lặc Phật Tổ tạm thời không vội.

Suy tư một lát, ánh mắt Giang Lưu rơi xuống người của Bạch Long Mã.

- Tiểu Bạch à…

Nghe lời nói của Giang Lưu, Bạch Long Mã trả lời:

- Sư phụ, có chuyện gì cần ta làm sao?

Giang Lưu hỏi Bạch Long Mã:

- Ngươi có còn nhớ lúc trước vì sao ngươi phải một lòng một dạ gia nhập đoàn thỉnh kinh Tây Hành không?

Nghe vậy, Bạch Long Mã nghiêm túc trả lời:

- Đệ tử đương nhiên nhớ rõ, là vì tu thành chính quả, sau đó giải oan cho thúc phụ của ta!

Nghe được câu trả lời của Tiểu Bạch Long, trên mặt Giang Lưu lộ ra vẻ tươi cười.

- Tốt, không quên sơ tâm, bây giờ, vi sư đã nghĩ ra cách giúp ngươi minh oan cho thúc phụ rồi.

Minh oan, đương nhiên là phải để trước khi diễn ra trận quyết chiến cuối cùng thì mới tính có ý nghĩa.

Nếu không, sau này mình lật đổ Tiên Phật khắp trời, cho dù có minh oan thì ý nghĩa cũng hoàn toàn khác biệt rồi phải không?

Bạn cần đăng nhập để bình luận