Đường Tăng Đánh Xuyên Tây Du

Chương 1109: Bóng người mấy trăm trượng

Người dịch: Nguyễn Khiêm

Đối với Giang Lưu, theo Tàng Bảo Đồ, thế mà tại Bắc Hải này bên trong thấy được danh nhân trong Phong Thần đại kiếp là Thân Công Báo, đây là chuyện hắn hoàn toàn không nghĩ tới.

Chỉ có điều, chuyến này có thể lấy được một chiếc Lôi Công Tiên, đối với Giang Lưu là đủ lắm rồi, còn về chuyện của Thân Công Báo sao? Giang Lưu lười nhác quản.

Phong Thần chi kiếp đã qua lâu như vậy rồi, một vòng Vô Lượng Lượng Kiếp mới đã mở ra.

Thân là nhân vật ứng kiếp chính trong lần Vô Lượng Lượng Kiếp này, Giang Lưu cũng lười tốn tâm tư đi để ý tới người bên trong Vô Lượng Lượng Kiếp lúc trước.

Hơn nữa, đối phương chỉ là một nhân vật màu xanh lam cấp 78, tức là tu vi Thái Ất Chân Tiên. Mặc dù ở bên trong tam giới lục đạo, đối phương cũng có thể coi như là một cao thủ, nhưng hôm nay trong đoàn đội đi Tây Thiên thỉnh kinh, toàn thể đều là tồn tại cấp độ Đại La Kim Tiên, cho nên chút thực lực ấy, Giang Lưu cũng không phải là rất để ở trong mắt.

- Đúng vậy! Vì sao Khương Tử Nha lại bị giam giữ ở trong địa lao của Đông Lai tự?

Chẳng qua là lúc này Giang Lưu lại không vội rời đi nữa rồi.

Ở trong truyền thuyết, sau khi Phong Thần chi chiến kết thúc, Khương Tử Nha liền mất tích, không có người nào biết rõ tung tích của hắn nữa.

Thế nhưng mà cuối cùng hắn lại bị nhốt lại rồi?

Trong lòng của Giang Lưu cho tới nay đều có nghi hoặc đối với chuyện này.

Bây giờ, sau khi hàn huyên trò chuyện vấn đề này cùng Thân Công Báo, Giang Lưu cũng muốn quan sát xem Thân Công Báo có biết chuyện gì hay không.

Cho nên, ánh mắt của Giang Lưu nhìn chằm chằm vào Thân Công Báo, xem lời kế tiếp của hắn là như thế nào.

Thân Công Báo hơi cúi đầu, hai đầu lông mày nhíu chặt lại, biểu cảm suy tư. Sau khi chờ chốc lát, Thân Công Báo ngẩng đầu lên, xem ánh mắt của Giang Lưu nhìn mình chằm chằm, có chút ngạc nhiên:

- Đại sư, ngươi có chuyện gì muốn hỏi hay sao?

- Liên quan tới chuyện Khương Tử Nha bị giam giữ, đạo hữu có ý tưởng gì hay sao?

Nghe Thân Công Báo hỏi dò, Giang Lưu hỏi ngược lại.

- Không có, ta không nghĩ ra được lý do!

Nghe được câu nói của Giang Lưu, Thân Công Báo lắc đầu đáp.

Tốt rồi! Nếu Thân Công Báo cũng nói không nghĩ ra nguyên nhân, Giang Lưu tự nhiên cũng không có chuyện gì để nói nữa, hắn khoát tay áo, liền chuẩn bị rời đi.

- Đạo hữu xin dừng bước!

Chẳng qua là, mắt thấy Giang Lưu chuẩn bị rời đi, Thân Công Báo rồi lại đột nhiên hô một câu.

Giang Lưu lại dừng bước, xoay đầu lại quan sát Thân Công Báo, nói:

- Các hạ có thể ít nói câu ‘Đạo hữu xin dừng bước’ này hay không?

Mặc dù Phong Thần đại kiếp đã sớm đi qua, nhưng mà lực sát thương của câu ‘Đạo hữu xin dừng bước’ này vẫn cực kỳ đáng sợ, sau khi gặp được Thân Công Báo, đây đã là lần thứ ba hắn hô lên rồi, Giang Lưu cảm thấy bản thân vẫn nên cách xa một chút mới tốt.

- Câu nói này có cái gì không đúng hay sao?

Nghe được câu nói này của Giang Lưu, Thân Công Báo ngạc nhiên hỏi lại.

Đương nhiên, Thân Công Báo cũng không có hao phí tâm tư suy nghĩ nhiều đến vấn đề ngoài rìa này, hắn nói:

- Ta còn có một chuyện muốn nhờ!

- Đạo hữu cứ thử nói một chút xem?

Nghe được câu nói này của Thân Công Báo, Giang Lưu bình thản đáp lời, không phủ định cũng không khẳng định.

- Từ lúc Phong Thần đại kiếp qua đi, ta đã bị giam giữ ở Hải Nhãn của Bắc Hải này rất lâu, không biết đại sư có thể giúp ta thoát khốn hay không?

- Nếu như có thể, ta chẳng những đưa Lôi Công Tiên kia cho đại sư, còn có thể chỉ dẫn đại sư tìm tới những bảo vật khác!

Thân Công Báo mở miệng, thỉnh cầu Giang Lưu.

- Nhắc nhở, phát động nhiệm vụ 'Thoát khốn': Yêu cầu của nhiệm vụ, giải cứu Thân Công Báo thoát khốn thành công, ban thưởng 2 tỷ 500 triệu điểm kinh nghiệm, 1 bảo rương cấp bậc Truyền Thuyết, nếu nhiệm vụ thất bại, khấu trừ 2 tỷ 500 triệu điểm kinh nghiệm, túc chủ tiếp thu / cự tuyệt?

Thân Công Báo vừa dứt lời thì đồng thời tiếng nhắc nhở của hệ thống cũng vang lên ở trong đầu của Giang Lưu.

Nghe được tiếng nhắc nhở của hệ thống về nhiệm vụ này, con mắt của Giang Lưu hơi sáng lên.

2 tỷ 500 triệu điểm kinh nghiệm sao? Mặc dù không tính là đặc biệt nhiều, nhưng lại cũng không ít, có thể bù đắp được nửa tháng khổ tu của bản thân.

Hơn nữa đây chỉ là việc tiện tay có thể làm được, chuyện này không ngon hay sao?

Chủ yếu hơn là ở trong Phong Thần chi chiến, Thân Công Báo chính là cái gậy quấy phân heo, từ sau Phong Thần vẫn luôn bị giam giữ đến bây giờ, chắc hẳn trong lòng của hắn cũng hoàn toàn không có hảo cảm gì đối với tiên phật.

Nếu như có thể cứu hắn ra lời nói, chẳng phải là bọn họ có thêm một người giúp đỡ hay sao?

Chưa kể đến tu vi của Thân Công Báo đã là cấp 78? Mặc dù chỉ là tu vi Thái Ất Chân Tiên, nhưng lại cũng đã tiếp cận trình độ Đại La Kim Tiên.

Chủ yếu nhất là tu vi Thái Ất Chân Tiên này cũng không phải là điểm mạnh nhất của Thân Công Báo, trí tuệ của hắn mới là phương diện giúp hắn nổi danh.

Trong Phong Thần đại kiếp, vô số kỳ nhân dị sĩ có tu vi Đại La Kim Tiên của Tiệt giáo đã bị hắn bày mưu kéo xuống nước, thậm chí đến chết vẫn cúc cung tận tụy, điển hình của việc bị bán còn đếm tiền giúp người.

Chẳng qua là âm thầm tính toán một lát, trong lòng của Giang Lưu liền có quyết định, sau đó cũng tiếp nhận nhiệm vụ này.

Đương nhiên, mặc dù đã tiếp nhận nhiệm vụ nhưng Giang Lưu cũng không có vội vàng động thủ, mà là giả vờ kinh ngạc nhìn về phía Thân Công Báo, nói:

- Chúng ta không thân không quen, đây lại mới chỉ là lần đầu gặp mặt mà thôi, Tại sao đạo hữu cảm thấy ta sẽ ra tay cứu ngươi đâu này?

- Ta cũng không biết liệu đạo hữu có ra tay cứu ta hay không, nhưng bị trấn áp ở đây lâu như vậy, hiếm thấy gặp được người, hơn nữa ta xem tu vi của các vị cũng đều cực cao, cho nên, tự nhiên là muốn thử vận khí một chút!

Đối mặt với câu hỏi của Giang Lưu, Thân Công Báo không hề che giấu mà thản nhiên trả lời.

- Hắc hắc hắc, lão già, ánh mắt cũng khá đó!

Không nói đến người bên ngoài là tâm tư gì, dù sao sau khi nghe được câu nói này của Thân Công Báo này, Tôn Ngộ Không cười đến con mắt đều híp lại, cái đuôi ở sau cái mông cũng không ngừng đong đưa, cảm thấy Thân Công Báo cũng thuận mắt không ít.

Quãng thời gian năm trăm năm bị trấn áp ở phía dưới Ngũ Chỉ sơn đối với Tôn Ngộ Không chính là một đoạn lịch sử đen tối khó mà xóa bỏ.

Có thể nghĩ kẻ trước mắt này bị đặt ở nơi này đã gần hai ngàn năm rồi, trong lòng của Tôn Ngộ Không cũng không khỏi đồng cảm.

Đồng bệnh tương liên, Tôn Ngộ Không cảm thấy mình là có trải nghiệm tương đối xác thực đối với cảm thụ của Thân Công Báo này.

- Tốt! Nếu như đạo hữu đã thành tâm thành ý thỉnh cầu, như vậy ta cũng sẽ từ bi cứu ngươi ra!

Giang Lưu gật nhẹ đầu, nếu đã xác nhận hệ thống phát động nhiệm vụ, hắn tự nhiên là sẽ không cự tuyệt.

Trong khi đang nói chuyện, ánh mắt của Giang Lưu nhìn vào chùm sáng đang bao phủ toàn thân Thân Công Báo này, hắn hoàn toàn có thể nhìn ra được chùm sáng này là một loại cấm chế nào đó, có được năng lực phòng ngự nhất định.

- Tiểu Bạch, lần này dựa vào con!

Sau khi kiểm tra năng lực phòng ngự của chùm sáng này, Giang Lưu xoay đầu lại, nói với Tiểu Bạch Long.

Mặc dù xét về các phương diện chiến đấu thì Tôn Ngộ Không càng mạnh hơn Tiểu Bạch Long một bậc, thế nhưng, Long Ngâm Kiếm trong tay Tiểu Bạch Long lại có phẩm chất cao hơn.

- Tốt, sư phụ!

Nghe được câu nói của Giang Lưu, Tiểu Bạch Long gật nhẹ đầu, rồi hắn hóa thành hình thái Đạo Thể, tay cầm Long Ngâm Kiếm.

Rồi hắn không nói nhảm, vung kiếm lên, mấy người Giang Lưu mơ hồ có thể nghe được tiếng long ngâm vang lên, chợt, một luồng kiếm khí cực nóng bổ về phía chùm sáng.

Luồng kiếm khí cực nóng màu đỏ hồng này rơi vào phía trên chùm sáng kia, làm cho cả chùm sáng méo mó, tựa như lúc nào cũng có khả năng sẽ bị đánh nát vậy.

Thế nhưng, sau khi chùm sáng vặn vẹo đến cực hạn rồi không vỡ, chốc lát sau, gơn sóng lại chậm rãi lắng xuống, chùm sáng khôi phục như lúc ban đầu.

Nhìn thấy một kiếm này của bản thân cũng không có đạt hiệu quả, Tiểu Bạch Long nhíu chặt mày, chợt, hắn lại lần nữa giơ Long Ngâm Kiếm trong tay lên.

- Cường Hóa Phục Ma Chú!

Ở bên cạnh, Giang Lưu cũng không đứng nhìn nữa, hắn giơ tay lên, tăng thêm kỹ năng vứt lên người Tiểu Bạch Long, để cho lực công kích của Long Ngâm Kiếm tăng lên một đoạn.

Hô!

Ở dưới tác dụng của Cường Hóa Phục Ma Chú, Long Ngâm Kiếm trong tay Tiểu Bạch Long lần thứ hai được vung lên, luồng kiếm khí cực nóng màu đỏ hồng lại được bổ ra tới.

Lần này, kiếm khí càng thêm nóng bỏng, cũng càng thêm sắc bén. Kiếm khí lại lần nữa rơi vào phía trên chùm sáng kia, làm cho cả chùm sáng cũng tựa như là bắt đầu cháy rừng rực vậy.

Chùm sáng lại lần nữa bị bóp méo, tựa như là mặt nước yên lặng vừa bị ném xuống một tảng đá lớn vậy.

Lần này, sau khi chùm sáng vặn vẹo đến cực hạn rồi, cuối cùng, thình thịch vỡ vụn.

- Thật ... thật mạnh, lại có thể trực tiếp dùng sức mạnh đánh vỡ. . .

Thân Công Báo lắp bắp nói.

Bản thân hắn dù sao cũng có tu vi Thái Ất Chân Tiên hậu kỳ, nhưng mà qua nhiều năm như vậy vẫn luôn bị vây ở bên trong, khó mà đào thoát, lại không nghĩ rằng, hôm nay đụng phải mấy người, vậy mà có thể trực tiếp dùng man lực đánh vỡ chùm sáng giam giữ bản thân.

Thực lực như thế này cho dù là ở bên trong cấp độ Đại La Kim Tiên cũng tuyệt đối thuộc về hàng ngũ tinh anh, xuất sắc rồi chứ?

- Thân Công Báo, đa tạ chư vị đạo hữu. . .

Mặc dù trong lòng âm thầm sợ hãi thán phục, thế nhưng mà phản ứng của Thân Công Báo cũng vẫn rất là nhanh. Sau khi được giải thoát, trong lòng của hắn tự nhiên là cảm thấy vui vẻ, hắn đi lên trước mấy bước, chân thành hành lễ cảm tạ mấy người Giang Lưu.

- Nhắc nhở, hoàn thành nhiệm vụ 'Thoát khốn', thu hoạch được 2 tỷ 500 triệu điểm kinh nghiệm, thu hoạch được 1 chiếc bảo rương cấp bậc Truyền Thuyết!

Sau khi Thân Công Báo thoát khốn, tiếng nhắc nhở của hệ thống cũng lập tức vang lên ở trong đầu của Giang Lưu.

Mà nghe được tiếng nhắc nhở này, khóe miệng của Giang Lưu hơi hơi giương lên, tiện tay làm việc mà có thể thu hoạch 2 tỷ 500 triệu điểm kinh nghiệm, chuyện này tự nhiên là không thể tốt hơn.

Hơn nữa, mới vừa vặn tiếp nhận nhiệm vụ đã lập tức hoàn thành, lần này tựa hồ là lần hoàn thành nhiệm vụ nhanh nhất từ trước tới nay bản thân chứ?

- Chúc mừng đạo hữu hôm nay thoát khốn!

Thân Công Báo nhìn còn tính là hữu lễ, vậy Giang Lưu cũng khiêm tốn hữu lễ.

Sau khi đáp lễ, ánh mắt của Giang Lưu nhìn thẳng vào Thân Công Báo, hắn hơi chút chần chờ rồi hỏi:

- Không biết hôm nay sau khi thoát khốn, đạo hữu muốn đi nơi nào?

- Chuyện này. . .

Đột nhiên nghe được câu hỏi của Giang Lưu, trên mặt của Thân Công Báo lộ ra biểu cảm chần chờ.

Đúng vậy! Mặc dù hôm nay bản thân đã thoát khốn, đây cố nhiên là một chuyện đáng mừng, thế nhưng kế tiếp bản thân nên đi chỗ nào đây?

Vốn dĩ bản thân là môn nhân của Ngọc Hư Cung, Xiển Giáo chính tông, chẳng qua là với hành động của bản thân ở bên trong Phong Thần đại kiếp, sư phụ chắc hẳn là đã trục xuất bản thân khỏi Ngọc Hư Cung rồi.

Sau này, bản thân, nên đi chỗ nào đây? Cho tới bây giờ, mình vẫn không nghĩ tới vấn đề này.

Đông đông đông!

Ở thời điểm Thân Công Báo còn đang chần chờ, không biết nên trả lời câu hỏi này như thế nào thì đột nhiên, toàn bộ Thủy phủ này đều kịch liệt chấn động, đồng thời còn truyền đến từng đợt âm thanh thùng thùng rất có tiết tấu, làm cho người ta cảm giác tựa như là tiếng bước chân nặng nề vậy.

- Thân Công Báo lớn mật, chức trách của ngươi chính là trấn thủ Hải Nhãn của Bắc Hải, thế nhưng mà hôm nay, ngươi lại dám phá giải phong ấn trên người mình.

Cùng lúc đó, một giọng nói ồm ồm, inh tai vang lên.

Mật thất trực tiếp bị phá vỡ, một cái chân vô cùng khổng lồ đạp xuống dưới, lập tức phá nát trần nhà của Thủy phủ này.

Mấy người Giang Lưu ngẩng đầu lên nhưng có thể nhìn thấy một cái chân cao vài trăm trượng đang đứng phía trên, vừa rồi chính là cái chân nay đã giẫm nát trần của Thủy phủ.

- Thật là .. là lớn!

Quan sát cái chân cao trăm trượng này, trên mặt của mấy người Tôn Ngộ Không đều hiện lên biểu cảm kinh ngạc, khó tin.

Vô luận là Thiên Địa Pháp Tướng của Trư Bát Giới hay là Pháp Thiên Tượng Địa của Tôn Ngộ Không đều có tác dụng không khác biệt lắm, có thể hóa thân hình thành hơn trăm trượng.

Thế nhưng mà người vừa mới đến chỉ tính riêng đôi chân cũng đã cao trăm trượng, so sánh với hắn, thần thông của mấy người Tôn Ngộ Không giống như là đom đóm so bì với ánh trăng sáng.

- Sức sát thương của câu nói ‘Đạo hữu xin dừng bước’ này thực sự đáng sợ như vậy hay sao? Có chuyện. . .

Quan sát bóng người này, Giang Lưu dở khóc dở cười.

Bạn cần đăng nhập để bình luận