Đường Tăng Đánh Xuyên Tây Du

Chương 1475: Giang Lưu: Đây là cái bẫy nhắm vào ta sao?

Giang Lưu: Đây là cái bẫy nhắm vào ta sao?

Nghe Ngọc Nhi cô nương nói, Giang Lưu thật sự dở khóc dở cười.

Hễ nam nhân nào nghe vậy đều sẽ vô cùng mừng rỡ, thậm chí cảm động muốn khóc nhỉ?

Nhưng trong lòng Giang Lưu chỉ cảm thấy cực kỳ phiền não mà thôi!

Thậm chí giờ phút này, hắn rất muốn hỏi Ngọc Nhi một câu:

- Rốt cuộc ngươi để ý điểm nào nhất ở ta vậy? Ta sửa lại có được không?

- Giang Lưu, ngươi, ngươi bằng lòng thừa nhận ta không? Ta chịu theo ngươi hết, không cần danh phận gì cả...

Ngọc Nhi tha thiết nhìn Giang Lưu, đôi mắt đong đầy tình cảm dịu dàng như nước!

Giang Lưu nhìn nữ tử trước mặt mình, trong lòng hắn cảm thấy phiền muộn, đồng thời hắn cũng nhận ra chuyện này vô cùng quái dị.

Trên lý thuyết đây là lần đầu tiên hắn và Ngọc Nhi gặp mặt nhau, cho dù nàng ném hồng tú cầu cho hắn nhưng rõ ràng hắn đã ngỏ lời từ chối rồi, nàng nên bỏ đi mới đúng chứ?

Thế nhưng, chính nàng chủ động nói rằng dù không có danh phận cũng sẵn lòng ở bên cạnh hắn?

Cho xin, mục đích nàng ném tú cầu không phải bởi vì thành thân sao?

Mà hiện tại là hy vọng không thành thân?

Nói thông tục một chút là chỉ sẵn lòng làm tình nhân bí mật của hắn?

Không phải điều này với ý định ném tú cầu ban đầu của nàng trái ngược nhau sao?

Tại sao nàng lại cố chấp nhất định muốn ở bên cạnh hắn?

Vừa gặp đã yêu?

Có chết Giang Lưu cũng không tin, Giang Lưu chỉ tin tưởng mỗi một điều đó là lâu ngày sinh tình.

Vậy thì tại sao nàng phải làm như vậy?

Đắm chìm trong tâm tưởng, Giang Lưu suy tư một hồi. Chỉ có hai khả năng!

Đầu tiên, đối phương thèm khát cơ thể của hắn, đạt tới tình cảnh nhìn thấy sắc đẹp dẫn đến nảy sinh ham muốn!

Dù sao ở trong mắt Giang Lưu, cái gọi là vừa gặp đã yêu chẳng qua chỉ là thấy sắc nổi lòng tham thôi.

Thứ hai, đối phương thực sự đã động lòng với hắn, hơn nữa tình cảm còn vô cùng thắm thiết!

Giống như lần đầu tiên hắn gặp gỡ quốc vương nước Nữ Nhi trước đây, tuy là lần đầu gặp mặt nhưng tình cảm của nàng đối với hắn rất sâu nặng.

Như vậy, Ngọc Nhi đối với hắn là loại khả năng này sao?

Nhìn vào đôi mắt như thu thủy của đối phương, bên trong ngập tràn tình cảm chân thành, trong lòng Giang Lưu thầm thở dài.

Có vẻ như nàng lại là một cô gái giống với quốc vương nước Nữ Nhi, dù chưa từng gặp mặt nhưng lại có tình cảm sâu nặng với hắn?

Dọc theo đường đi, nữ yêu cùng với tiên nữ xu nịnh hắn có thể nói là nhiều vô kể.

Đã trải qua quá nhiều nên rốt cuộc đối phương kính trọng hay yêu thương hắn thật lòng thì Giang Lưu vẫn có thể nhìn ra được.

Cũng chính vì điều này mà trong lòng Giang Lưu mới cảm thấy buồn phiền.

Người khác nảy sinh tình cảm với hắn, hơn nữa còn là thật lòng, bảo hắn làm sao có thể ra tay thương tổn người ta được đây?

- Giang Lưu, ta đã nói rồi, ta bằng lòng không cần danh phận, chỉ cần có thể ở cùng ngươi…

Đôi mắt Ngọc Nhi chan chứa tình cảm chân thành khiến cho Giang Lưu không dám nhìn thẳng, hắn mở miệng nói.

- Ôi, Ngọc Nhi cô nương, thật ra lần đầu tiên gặp ngươi, ta đã không có chút tình cảm nào với ngươi cả. Tại sao ngươi cần phải gượng ép như vậy?

Nghe được câu trả lời của Giang Lưu, Ngọc Nhi trông rất buồn bã.

Chẳng qua sau một hồi lặng im, nàng mở miệng kiên định nói:

- Nhưng mà ta vẫn cứ muốn gượng ép!

Đúng thế, dọc đường đi có rất nhiều nữ yêu, thậm chí cả tiên nữ đều muốn theo đuổi hắn, chỉ là có ai thành công sao?

Riêng chỉ có quốc vương nước Nữ Nhi có thân phận phàm nhân thành công, còn vì hắn sinh ra một đứa bé.

Vì sao quốc vương nước Nữ Nhi lại có thể thành công?

Còn không phải bởi vì nàng kiên trì, thậm chí không từ thủ đoạn sao?

- Ngọc Nhi cô nương, xin tha thứ cho ta không thể ở bên cạnh ngươi, ta sẽ rời đi bây giờ, không hẹn ngày gặp lại.

Nhìn thấy dáng vẻ kiên quyết của đối phương, Giang Lưu cũng biết chỉ dựa vào lời nói dường như là vô nghĩa, hắn bất đắc dĩ lắc đầu nói.

Trong khi nói chuyện, hắn xoay người chuẩn bị rời đi luôn.

- Giang Lưu, khoan đi, ngươi không đồng ý ở bên cạnh ta, vậy thì ngươi không thể đi được.

Trông thấy Giang Lưu đứng dậy rời đi, Ngọc Nhi cô nương lại bỗng dưng mở miệng nói.

- Ồ? Chẳng lẽ ngươi muốn ra tay để giữ ta lại sao?

Bước chân chợt chậm lại, Giang Lưu nghiêng người ghé mắt nhìn Ngọc Nhi.

Muốn giữ hắn lại? Hôm nay ngoại trừ Thánh nhân ở ngoài, với tu vi hiện tại và trang bị trên người hắn, Giang Lưu chẳng hề e ngại bất cứ kẻ nào.

- Ngươi có biết đây là đâu không?

Ngọc Nhi cô nương nhìn chằm chằm Giang Lưu và hỏi.

- Đây không phải một tòa thành trì sao. Ta nhớ nó gọi là thành Ma Đà.

Giang Lưu thử nghĩ, khi đi vào thành, hắn đã thấy tên cổng thành.

- Không sai, là thành Ma Đà, nhưng nó không chỉ đơn thuần là một tòa thành trì mà còn là vương thành của nước Thiên Trúc.

- Mà ta chính là công chúa của nước Thiên Trúc.

- Ta đã ném hồng tú cầu cho ngươi nên trên danh nghĩa ngươi đã trở thành phò mã của nước Thiên Trúc rồi. Muốn đi, ngươi cho rằng ngươi đi được sao?

Ngọc Nhi nói với Giang Lưu.

Lời nói của Ngọc Nhi khiến Giang Lưu sa sầm mặt.

Vương thành? Thủ đô?

Trước kia cần phải văn điệp thông quan nhỉ?

Giang Lưu: Đây là cái bẫy nhắm vào ta sao? (2)

Nếu đối phương không chịu đóng dấu cho hắn, vậy hành trình đến Tây Thiên thỉnh kinh, đi đến chỗ này chính là một vết nhơ.

Bằng không thì còn phải đi từng bước đến Tây Thiên làm cái gì nữa chứ? Trực tiếp bay qua còn không phải tốt hơn sao?

Mà ngay khi hắn mới bắt đầu bước vào thành Ma Đà này, dường như hắn cũng không phát hiện ra nơi này là vương thành.

Hơn nữa, một công chúa lại đi ném tú cầu để ước định hôn nhân?

Càng quan trọng hơn chính là Ngọc Nhi cô nương này biết rõ ràng hắn muốn rời đi cần phải văn điệp thông quan?

Có phải nàng cố tình sắp đặt cái bẫy này để nhắm vào hắn không?

- Rốt cuộc, ngươi là ai?

Giang Lưu trầm mặt, chăm chú nhìn cô công chúa trước mặt hỏi.

- Ta là ai? Ta chính là Ngọc Nhi mà. Không phải ta đã nói rồi sao?

Nghe vậy, Ngọc Nhi trả lời.

- Hừ, ngươi không nói thì cho rằng ta không biết sao? Ta lại muốn xem thân phận thật của ngươi.

Giang Lưu lạnh lùng khịt mũi nói.

Trong lúc nói chuyện, ánh mắt Giang Lưu dừng trên người Ngọc Nhi, đồng thời trong lòng thầm niệm: Bản diện nhân vật.

Từ tiếng niệm trong lòng Giang Lưu, một bản diện nhân vật nửa trong suốt nhanh chóng hiện lên trước mắt Giang Lưu, mà các thông tin dữ liệu tương ứng cũng nối tiếp xuất hiện trong mắt Giang Lưu.

- Quái lạ, nàng thật sự là người sao? Cấp 65? Đây không phải đã là thần tiên rồi à?

Nhìn thông tin của bản diện nhân vật trước mặt mình, trong lòng Giang Lưu âm thầm kinh ngạc.

Từ phương diện chuyên môn có thể thấy đối phương đúng thật là con người, cấp 65 cũng khiến Giang Lưu cảm thấy ngạc nhiên.

Ban đầu, Giang Lưu cho rằng có lẽ thân phận của Ngọc Nhi là nữ yêu, hoặc là tiên nữ gì đó.

Nhưng bây giờ nhìn bản diện nhân vật trước mặt, Giang Lưu nhận ra mình đã đoán sai, đối phương thật sự là con người.

Chỉ là với thân phận là một người bình thường, tại sao nàng biết thiết lập ra một cái bẫy như thế để nhằm vào hắn?

Chẳng lẽ đây là muốn nhằm vào kiếp nạn của hắn sao?

- Sao thế? Giang Lưu, ngươi nhận ra ta có thân phận đặc biệt gì sao?

Thấy sắc mặt Giang Lưu thay đổi, một lúc sau, Ngọc Nhi mở miệng hỏi Giang Lưu.

- Được rồi, ta hỏi ngươi một câu. Dù sao giữa ta và ngươi cũng là lần đầu gặp mặt, vì sao ngươi lại chung tình với ta như thế?

Sau khi biết thân phận của đối phương, Giang Lưu có chút bất đắc dĩ thở dài một tiếng, hắn hỏi thẳng Ngọc Nhi.

- Tuy rằng, chúng ta là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng ta đã mến ngươi từ lâu rồi.

Ngọc Nhi trả lời.

- Cho nên quả nhiên ngươi đã biết ta từ lâu, cũng sớm biết thân phận của ta, thậm chí còn cố ý sắp xếp cái bẫy này để nhằm vào ta sao?

Nghe Ngọc Nhi nói, dường như phỏng đoán trong lòng Giang Lưu đã được chứng thực, hắn bừng tỉnh nói.

- Tất cả những thứ này đều bắt nguồn từ tình yêu ta dành cho ngươi.

Ngọc Nhi nghiêm túc, nhìn thẳng vào Giang Lưu nói.

- Yêu? Ngươi vốn không phải là yêu, chẳng qua chỉ là thích mà thôi.

Giang Lưu lắc đầu nói.

- Thích? Yêu? Có khác nhau gì sao?

Ngọc Nhi khẽ nghiêng đầu hỏi khi nghe Giang Lưu nói vậy.

Nhìn thoáng qua vườn hoa, Giang Lưu đi tới bên một đóa hoa rực rỡ, sau đó trực tiếp hái xuống và nói:

- Ta thích đóa hoa này. Vì vậy, ta hái nó xuống, giữ nó bên người…

Theo tiếng nói của Giang Lưu, đóa hoa tươi kia nhanh chóng tàn lụi, héo rũ như đã trải qua mấy tháng, hắn nói tiếp:

- Nhưng bây giờ nó không còn đẹp nữa, cũng đã lụi tàn, cho nên ta vứt nó đi, bỏ quên nó…

Trong khi nói, Giang Lưu thuận tay vứt đóa hoa héo rũ xuống đất.

- Nhưng…

Cùng lúc đó, Giang Lưu lại chuyển đề tài, hắn đi đến cạnh một đóa hoa khác, mở miệng nói:

- Nếu ta yêu đóa hoa này, ta sẽ bón phân cho nó, tưới nước, bắt sâu để nó có thể mạnh khỏe phát triển và nở rộ. Bảo vệ nó cả đời, đây mới là yêu.

- Giang Lưu, ngươi nói đúng, quả thực có lý.

Những lời nói của Giang Lưu mang đến cho Ngọc Nhi rất nhiều cảm xúc phức tạp, nàng gật đầu nói.

- Chỉ có điều…

Tuy nhiên, sau khi nói như vậy, Ngọc Nhi hơi dừng lại rồi nói tiếp:

- Tình yêu mà ngươi nói đến là sự hiểu biết của chính ngươi mà thôi.

- Ngươi cảm thấy rằng che chở cho đóa hoa này cả đời là biểu hiện của tình yêu chân chính, chỉ là ngươi có biết đóa hoa này nghĩ như thế nào không?

- Có lẽ nó cũng không muốn ngươi che chở nó như thế, mà chỉ đơn thuần là sẵn lòng đi theo ngươi? Cho dù sẽ tàn lụi nhanh chóng cũng không luyến tiếc?

- Chuyện này…

Không nghĩ tới Ngọc Nhi lại đưa ra quan điểm như vậy, trong lúc nhất thời Giang Lưu chưa biết nên nói thế nào.

- Ngoài ra…

Sau lời nói đó, Ngọc Nhi lại nói tiếp:

- Theo như ta nhìn nhận, giữa yêu và thích có sự khác nhau rõ ràng như vậy sao? Không mong muốn đối phương là của riêng mình, đây thật sự được coi à yêu sao?

- Không ham muốn cơ thể của đối phương, đây mà là yêu đương cái quái gì chứ? Là anh em kết nghĩa chắc?

Nghe thấy lời đó của Ngọc Nhi, trong lòng Giang Lưu phản xạ có điều kiện vang lên một câu như vậy.

Hình như lời nói của Ngọc Nhi cũng rất có đạo lý?

- Còn nữa, chúng ta đừng nói về người khác nữa, tâm sự về quốc vương nước Nữ Nhi đi.

- Tại sao lại muốn nói về nàng ấy vào lúc này?
Bạn cần đăng nhập để bình luận