Đường Tăng Đánh Xuyên Tây Du

Chương 1193: Giang Lưu bố cục

Người dịch: Nguyễn Khiêm

Làm nhiều chuyện mất mặt như vậy ở trước mọi người mà vẫn không ăn thua gì, dưới tình huống thẹn quá hoá giận, thiếu niên kia đã hung hăng rút đao, chém Bạch Long Mã.

Thiếu niên này hung tính đại phát làm cho Quận trưởng của Quận Phượng Tiên ngạc nhiên đến sợ hãi, muốn mở miệng ngăn cản nhưng căn bản không kịp.

Keng một tiếng!

Chẳng qua là một đao kia chém đi xuống, người con trai của Quận trưởng chỉ cảm thấy bản thân chém trúng một thứ vô cùng cứng cỏi, làm cho đao của mình căn bản là khó có thể đưa xuống tiếp.

Lại nhìn lên trên người của Bạch Long Mã, đừng nói là thụ thương, cơ hồ là ngay cả một sợi lông đều không có rơi xuống, chuyện này làm cho người con trai của Quận trưởng kia ngạc nhiên đến sợ hãi.

Đinh đương đương một tiếng, thanh đao ở trong tay người con trai của Quận trưởng rơi trên mặt đất, hắn nhìn Bạch Long Mã ở trước mặt mình với ánh mắt khó có thể tin:

- Yêu, Yêu Quái. . .

Đúng vậy! Một con ngựa mà có thể đao thương bất nhập, đây không phải là Yêu Quái thì còn là cái gì?

- Gia hỏa này quả nhiên là làm cho người ta tức giận!

Trong ánh mắt của mấy người Giang Lưu khi nhìn người con trai của Quận trưởng đều mang mấy phần ý lạnh.

Mặc dù sức mạnh của người bình thường hoàn toàn không có khả năng làm cho Bạch Long Mã bị thương, thế nhưng mà, tư thái này của đối phương lại là làm cho người ta cảm thấy vô cùng tức giận.

- Thế nào? Ngươi bây giờ căn bản không có bản lĩnh dắt ngựa của ta đi, ngươi còn có cái gì muốn nói hay sao?

Trong lòng mang theo nộ ý, Giang Lưu tiến lên hai bước, lạnh giọng nói.

- Yêu Quái, ngươi . . . con ngựa này của ngươi chính là Yêu Quái. Ngươi . . . ngươi dùng yêu mã này làm thú cưỡi, ngươi cũng là yêu tăng. Lên, tất cả mọi người cùng nhau xông lên, giết bọn họ!

Sau khi câu nói của Giang Lưu vừa dứt, bởi vì vừa sợ vừa giận, người con trai của Quận trưởng lớn tiếng la lên, đồng thời kêu gọi binh sĩ ở chung quanh cùng ra tay với Giang Lưu.

Nhìn tận mắt Bạch Long Mã bị một đao chém xuống lại lông tóc không tổn hao gì, những binh sĩ nguyên bản đang xem náo nhiệt ở chung quanh cũng cảm thấy ngạc nhiên, sau khi đưa mắt nhìn nhau, tất cả đều rút đao ở bên hông ra.

- Chờ một chút! Các ngươi làm cái gì vậy, đều đưa đao cho ta thu lại!

Mặc dù trong lòng của Quận trưởng cũng cực kỳ ngạc nhiên, chỉ có điều là hắn chính mắt nhìn thấy văn điệp thông quan, vì thế có thể xác định mấy người Giang Lưu hẳn không phải là Yêu Quái. Cho nên hắn lập tức hô to bảo những binh sĩ này thu đao lại.

So sánh với thiếu gia và Quận trưởng, những binh sĩ này tự nhiên là sẽ lựa chọn nghe theo lời nói của Quận trưởng. Hơn nữa, lệnh của thiếu gia là gì? Bắt bọn họ chiến đấu cùng Yêu Quái ư? Dùng đầu gối cũng biết nên lựa chọn như thế nào? Chính vì thế, những binh sĩ này cũng nhanh chóng thu đao vào.

Chẳng qua là ánh mắt vẫn như cũ là nhìn chằm chằm vào mấy người Giang Lưu, biểu cảm ở trên mặt tràn đầy kiêng kị.

- Đại sư, con ngựa này của ngài xem ra không phải là phàm phẩm!

Sau khi quát bảo những binh sĩ này thu đao lại, Quận trưởng nói với Giang Lưu.

- A Di Đà Phật, từ Đại Đường đi tới Đại Lôi Âm Tự cách xa mười mấy nghìn dặm, không nói đến sơn cùng thủy ác, càng thêm có vô số yêu ma quỷ quái. Vì thế, ngựa phàm là không đi đến được Tây Thiên, đây là Long Mã do Tam Thái Tử của Tây Hải Long Vương biến thành!

Nghe được Quận trưởng hỏi dò, Giang Lưu mở miệng trả lời.

- Thì ra là như thế! Ngựa của ngài cũng không phải là yêu mã, quả thật là Long Mã!

Nghe được Giang Lưu giải thích, trong lòng của Quận trưởng thở phào nhẹ nhõm rồi hắn giật mình gật gật đầu.

Có câu nói rất hay, nắm đấm lớn mới là đạo lí quyết định, mặc kệ rốt cuộc là Long Mã hay là yêu mã, tóm lại cả tọa kỵ đều là đao thương bất nhập, vợ và con trai của Quận trưởng ở bên cạnh cũng đều biết rõ mấy người Giang Lưu rất khó dây vào.

Vì thế, bọn họ không nói thêm gì nữa, đều xám xịt cúi đầu rời khỏi.

Thấy thái độ lấn yếu sợ mạnh này của vợ và con trai của mình, trong lòng của Quận trưởng âm thầm thở dài, đồng thời yên lặng lắc đầu.

- Pháp Sư, các vị ở xa tới là khách, sắc trời hôm nay đã muộn, liền để ta tận tình hữu nghị của chủ nhân chứ nhỉ?

Sau khi nói chuyện phiếm vài câu, Quận trưởng mở miệng giữ mấy người Giang Lưu lại.

- Vậy mấy thầy trò chúng ta từ chối thì bất kính!

Giang Lưu cũng không có ý định chối từ, gật nhẹ đầu.

Vốn dĩ là hắn còn đang nghĩ xem nên ra tay với Ngọc Hoàng Thượng Đế như thế nào, cho nên có thể lưu lại tự nhiên là tốt nhất.

Quận trưởng gọi người hầu, rất nhanh đi chuẩn bị món chay, mà mấy người Giang Lưu cũng không nói thêm gì.

Mặc dù không có ăn thịt nhưng mà từ góc độ món chay thì bàn tiệc này cũng xem như là khá phong phú, trai cây, rau quả đầy đủ.

Trong yến hội, Giang Lưu cùng Quận trưởng của Quận Phượng Tiên tán gẫu, câu được câu không, bầu không khí không tính là hòa hợp, nhưng ít ra mặt ngoài đúng là vẫn còn duy trì sự khách khí.

Tiệc tối coi như thôi, mấy người Giang Lưu ở lại chỗ mà Quận trưởng đã an bài xuống.

Bình thường thì buổi tối Giang Lưu đều sẽ nhảy vào trong giao diện thức tỉnh đi thức tỉnh kỹ năng Bế Khẩu Thiền của bản thân, thế nhưng hôm nay, Giang Lưu lại cũng không có, mà là nằm ở trên giường suy tư chuyện kế tiếp.

Sau khi suy tư nửa buổi tối, một cái kế hoạch đại khái chậm rãi trở nên rõ ràng ở trong đầu của Giang Lưu.

Có kiếp nạn trong nguyên tác làm bản gốc để mô phỏng, theo Giang Lưu thấy, bản thân trông mèo vẽ hổ, sau khi lại hoặc nhiều hoặc ít làm ra một phần cải biến như thường có thể làm cho Ngọc Hoàng Thượng Đế mất thể diện thêm một lần nữa.

- Ừm?

Trong khi Giang Lưu còn đang suy tư kế tiếp bản thân phải làm gì thì đột nhiên, trong lòng hơi động một chút, đã nhận ra có người tới gần.

Thần niệm trải rộng ra, Giang Lưu lập tức hiểu rõ là chuyện gì xảy ra.

Vào lúc này, đứa con trai của Quận trưởng kia chính đang mặc một bộ áo choàng màu đen, lặng yên không tiếng động chạy qua chỗ mấy người Giang Lưu.

Mặc dù hắn tự nhận là chân mình bước rất nhẹ, thế nhưng dù sao cũng người bình thường mà thôi, hắn tới gần thì một Đại La Kim Tiên hậu kỳ như Giang Lưu há có thể không phát hiện được hay sao?

Lặng lẽ đi tới bên cửa sổ phòng Giang Lưu, sau đó một cái ống trúc được cho trong phòng, ngay sau đó, con trai của Quận trưởng thổi chút khói độc tiến vào trong phòng.

Đợi gần phân nửa giờ, sau khi cảm thấy khói độc đã phát huy tác dụng, hắn lấy ra chủy thủ cạy mở cửa sổ, sau đó nhảy vào.

Lấy khăn đen che mặt của bản thân lại, sau khi nhảy vào trong, con trai của Quận trưởng bước nhanh đi tới bên giường của Giang Lưu.

Nhìn thấy Giang Lưu đã bị khói độc làm cho ngủ mê man, hắn giật khăn che mặt xuống, trên mặt lộ ra biểu cảm tàn nhẫn mà phẫn nộ, giơ chủy thủ trong tay lên, đâm thẳng về phía trái tim của Giang Lưu.

Cái gì mà hòa thượng đến từ Đông Thổ Đại Đường? Cuối cùng còn không phải chỉ là người ngoài hay sao?

Người xứ khác chết ở chỗ này, Đại Đường bên kia không có khả năng tra được tới nơi này đi? Giết còn không phải chỉ là giết hay sao?

Một đao kia hạ xuống, người con trai của Quận trưởng lại cảm thấy thứ bản thân đâm trúng vô cùng cứng cỏi.

Nhìn, chủy thủ đâm vào ngực của đối phương thế mà khó có thể tiến thêm.

- Đây là có chuyện gì?

Nhìn thấy Giang Lưu thế mà cũng có được bản lĩnh đao thương bất nhập, biểu cảm ở trên mặt của con trai của Quận trưởng lập tức cứng đờ.

- Không nói đến tu vi Đại La Kim Tiên của ta, chỉ là Thanh Liên Phật Y này, không có sức mạnh cấp độ Thánh Nhân thì không thể phá, người bình thường cầm một cây chủy thủ liền muốn giết ta hay sao?

Tuy rằng giả bộ hôn mê nhưng Giang Lưu tự nhiên là biết rất rõ ràng đối với hành vi của con trai của Quận trưởng, hắn thầm nghĩ trong lòng.

Ngay trong lúc đối phương còn đang kinh hãi thì Giang Lưu mở hai mắt ra, bình tĩnh nhìn đối phương.

- !!!

Trong đêm tối, nhìn thấy một đôi mắt sáng tỏ của Giang Lưu chính đang nhìn mình chằm chằm, con trai của Quận trưởng ngạc nhiên kinh hãi, hô lên một tiếng, rút lui hai bước, đồng thời hoảng sợ la lên:

- Ngươi . . . ngươi rốt cuộc là ai?

- Ta là người như thế nào, ngươi không phải là đã sớm biết hay sao? Ngươi tuy rằng có tâm tính tàn nhẫn, thế nhưng trí thông minh lại có chút thấp. Ta đi từ Đại Đường đến Tây Thiên thỉnh kinh, được chứng kiến rất nhiều yêu ma quỷ quái, ngay cả bọn chúng cũng không làm gì được ta, ngươi lại dám ra tay với ta ư? Đây không phải là tự tìm đường chết hay sao?

Xoay người ngồi dậy, ánh mắt của Giang Lưu vẫn nhìn chằm chằm vào con trai của Quận trưởng đang run rẩy ở trước mắt mình rồi hắn lắc đầu nói.

- Đại sư, Thánh Tăng, ta sai rồi, ta xin lỗi!

Nghe được lời nói của Giang Lưu, người con trai của Quận trưởng lập tức vứt chủy thủ đang nằm ở trong tay của bản thân xuống đất, thấp thỏm mà hoảng sợ nói với Giang Lưu.

Chẳng qua là Giang Lưu lại cũng không có ý định trả lời hắn mà là tay giơ lên, nhẹ nhàng điểm một cái.

Miểu sát!

Lấy thực lực của Giang Lưu bây giờ, đánh chết một người bình thường tự nhiên là miểu sát.

Cùng lúc đó, tiếng nhắc nhở của hệ thống cũng vang lên ở trong đầu của Giang Lưu.

Nhắc nhở: Giết chết mục tiêu cấp 2, thu hoạch được 4 điểm kinh nghiệm, thu hoạch được 1 đồng.

Lời nhắc nhở này của hệ thống làm cho Giang Lưu mỉm cười. Điểm kinh nghiệm chỉ có một chữ số sao? Mình đã rất nhiều năm đều chưa từng nghe qua lời nhắc nhở dạng này của hệ thống.

Mấy tiếng bước chân gấp rút vang lên, hiển nhiên là bởi vì tiếng kêu sợ hãi của con trai Quận trưởng hấp dẫn tới.

Chỉ khoảng mười lăm phút sau, Quận trưởng, phu nhân của Quận trưởng, còn có vài đám binh sĩ đều chạy tới gian phòng của Giang Lưu, còn có mấy người Tôn Ngộ Không cũng đến đây khiến cho gian phòng có vẻ hơi chen chúc.

- Con!

Tuy rằng đối với con của mình chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nhưng nhìn thi thể con của mình, Quận trưởng của Quận Phượng Tiên không khỏi nước mắt tuôn đầy mặt, bi thiết lên tiếng.

- !!!

Nhìn thấy thi thể con của mình, phu nhân của Quận trưởng càng là kinh hãi, hô lên một tiếng, khó mà tiếp thu cục diện ở trước mắt, hai mắt trắng dã, ngã xuống đất bất tỉnh.

Ở bên cạnh có nha hoàn tranh thủ thời gian chạy tới hỗ trợ, mới khiến phu nhân của Quận trưởng tỉnh lại.

Một lát sau, tiếng kêu la của phu nhân của Quận trưởng vang lên.

- Yêu tăng, yêu tăng đêm hôm giết con ta, ta muốn giết ngươi!

Đau lòng vì mất con, vị phu nhân của Quận trưởng này trong miệng hét to, đồng thời nhào về phía Giang Lưu.

Định!

Ở bên cạnh, Tôn Ngộ Không đã sớm nhận được tín hiệu của Giang Lưu, mắt thấy vị phu nhân của Quận trưởng này điên cuồng lao tới thì lâp tức giơ tay lên, thi triển Định Thân Thuật làm cho nàng hóa thành một bức tượng gỗ không thể động đậy.

- Pháp Sư Huyền Trang, ngài . . . ngài đây là vì cái gì?

Trong ánh mắt nhìn Giang Lưu của Quận trưởng Quận Phượng Tiên cũng ẩn chứa sự phẫn nộ.

Mối thù giết con tự nhiên là làm cho hắn phẫn nộ, chỉ có điều, hắn lại cố gắng áp chế lửa giận trong lòng, nhìn chằm chằm vào Giang Lưu hỏi.

- Quận trưởng đại nhân, nửa đêm, con của ngài mặc y phục dạ hành, cầm hung khí đến đây ám sát ta, bị bần tăng lỡ tay giết lầm!

Nghe được Quận trưởng hỏi dò, Giang Lưu mở miệng trả lời.

Nghe được câu trả lời của Giang Lưu, Quận trưởng lúc này mới nhìn kỹ một chút. Đúng là, con trai của mình đang mặc y phục dạ hành, chủ yếu hơn nơi này thật sự là thiền phòng mình chuẩn bị cho Pháp Sư Huyền Trang nghỉ ngơi.

Chẳng qua là cho dù trong nội tâm cảm thấy Huyền Trang nói đúng, lý trí cũng nói cho Quận trưởng biết Huyền Trang làm không có sai, sai ở con trai của mình. . .

Thế nhưng mà, sự thống khổ khi mất con há lại muốn đè xuống là có thể đè xuống hay sao?

- A Di Đà Phật. . .

Nhìn thấy Quận trưởng bi thống không thôi, trong miệng của Giang Lưu tuyên một tiếng phật hiệu, sau đó mở miệng, nói:

- Quận trưởng đại nhân, người này là bần tăng lỡ tay giết lầm, cho nên . . . nếu như có thể, bần tăng nguyện ý cùng ngài nghĩ biện pháp làm cho hắn sống lại!

- Ồ? Pháp Sư có biện pháp để khuyển tử sống lại hay sao?

Bạn cần đăng nhập để bình luận