Đường Tăng Đánh Xuyên Tây Du

Chương 1122: Quốc Vương: Ta vẫn quá xem thường Pháp Sư Huyền Trang!

Người dịch: Nguyễn Khiêm

- Pháp Sư Huyền Trang, đây là có chuyện gì? Hi vọng ngài có thể cho ta một lời giải thích hợp lý!

Trong Vương Thành, đám người tách ra, Quốc Vương của nước Diệt Pháp đi đến, sắc mặt vô cùng khó coi, nhìn chằm chằm vào Giang Lưu nói.

Mặc dù bởi vì chuyện trải qua lúc buổi tối cho nên Quốc Vương của nước Diệt Pháp cũng không hi vọng nổi lên xung đột với đám người Pháp Sư Huyền Trang. Thế nhưng mà, thân là Quốc Vương của nước Diệt Pháp, có một số việc dù không muốn lại vẫn phải đi làm.

Nói thí dụ như nhiều người tử thương như vậy, thân là Quốc Vương nếu như không đứng ra đòi một lời giải thích, như vậy hắn còn thế nào tiếp tục làm Quốc Vương được nữa?

- A Di Đà Phật, bệ hạ, chuyện này có chút hiểu lầm, xin cho bần tăng giải thích!

Chấp tay hành lễ, Giang Lưu khiêm tốn, lễ độ, nói với Quốc Vương của nước Diệt Pháp.

- Nếu Pháp Sư Huyền Trang muốn giải thích, như vậy ta liền cho ngài một cơ hội giải thích. Chỉ hi vọng lời giải thích của Pháp Sư có thể để cho ta và toàn bộ dân chúng của nước Diệt Pháp ta cảm thấy hài lòng!

Gật nhẹ đầu, Quốc Vương của nước Diệt Pháp nói.

- Kỳ thật, bệ hạ, Ngộ Không mặc dù động thủ giết người, thế nhưng mà giết lại là yêu nghiệt!

Giang Lưu mở miệng nói với Quốc Vương của nước Diệt Pháp.

- Không có khả năng!

Giang Lưu vừa dứt lời, ở bên cạnh có một người trẻ tuổi nhảy ra ngoài, phẫn nộ nói:

- Thiết ca là anh em chơi chung với ta từ nhỏ đến lớn, hắn làm sao có khả năng sẽ là yêu nghiệt? Yêu tăng đừng có nói năng bậy bạ, vu cáo người khác!

- Đúng thế đúng thế, trước đó mấy người trẻ tuổi chỉ là đi bán cá mà thôi. Trước kia, ta cũng đã gặp mấy lần, thế nào lại là yêu nghiệt đây?

Cùng lúc đó, ở bên cạnh, có mấy người dân khác cũng đứng ra mở miệng nói.

Có lẽ là bởi vì vừa rồi, mấy người Tôn Ngộ Không làm việc quá phách lối.

Hoặc là người dân của nước Diệt Pháp tương đối đoàn kết bài ngoại.

Đương nhiên, cũng có thể là những người dân này cũng không có hảo cảm gì đối với hòa thượng.

Tóm lại, vào lúc này, không ít bách tính đều lục tục mở miệng, chứng minh người trẻ tuổi bị Tôn Ngộ Không giết chết lúc đầu kia không thể nào là yêu nghiệt!

Nghe được những lời của người xung quanh, lông mày của Giang Lưu cũng không khỏi nhíu lại.

Vô luận người dân của nước Diệt Pháp này có đang nhắm vào mình hay không, nhưng từ trong miệng của bọn họ, Giang Lưu có thể hiểu được, không ít người đều biết đến lai lịch của người trẻ tuổi bị Tôn Ngộ Không giết chết lúc đầu kia.

Cho nên, hắn không thể nào là yêu nghiệt.

- Chẳng lẽ là Ngộ Không nhìn lầm hay sao?

Nghe được lời nói này, trong lòng của Giang Lưu cũng âm thầm suy đoán.

Nhưng rồi Giang Lưu lại âm thầm lắc lắc đầu.

Bất kể về công về tư, hắn đều hẳn là nên tín nhiệm Tôn Ngộ Không mới đúng. Có Hỏa Nhãn Kim Tinh nổi danh tam giới lục đạo, Tôn Ngộ Không không có khả năng nhìn lầm.

Hơn nữa, người hiểu rõ chắc chắn không phải là yêu nghiệt hay sao?

Nhớ rõ Tô Đát Kỷ bên trong Phong Thần Bảng từ đầu chí cuối đều được miêu tả là nhân loại, có mẹ có cha nhưng mà kết quả thì sao? Còn không phải bị Cửu Vĩ Hồ phụ thể hay sao?

- Pháp Sư, lời giải thích này của ngươi xem ra khó mà để cho những người dân này hài lòng!

Sau khi nhìn thấy những người dân ở chung quanh kêu gào, Quốc Vương mở miệng nói với Giang Lưu.

- Quốc Vương xin chờ một chút.

Giang Lưu chấp tay hành lễ, hơi hơi cúi đầu thi lễ với Quốc Vương một cái sau đó, xoay người lại, đi tới trước mặt người trẻ tuổi vừa mới mở miệng, nói:

- Người anh em này. . .

- Quan hệ giữa cậu và người vừa mới chết thật rất tốt hay sao?

- Kia là tự nhiên, ta cùng Thiết ca đều là người địa phương, sinh ra và lớn lên ở thôn Bạch Ngạn, quan hệ rất tốt! Là anh em chơi chung với nhau từ nhỏ đến lớn!

Nam tử trẻ tuổi này nhìn chằm chằm vào Giang Lưu, biểu cảm trên mặt cực kỳ bất thiện thế nhưng mà, trong miệng vẫn là nghiêm túc trả lời câu hỏi.

- A Di Đà Phật, đầu tiên, đối với cái chết của Thiết ca kia, bần tăng cũng thấy bất đắc dĩ, cũng bi thương. Chẳng qua là ta có một câu nói muốn hỏi người anh em một chút, nếu như quan hệ giữa cậu và Thiết ca vô cùng tốt, như vậy, trong khoảng thời gian gần đây, tâm tính của hắn có hay thay đổi hay không? Ngôn ngữ, hành vi, cử chỉ có gì khác hẳn với ngày bình thường hay không?

Giang Lưu mở miệng hỏi nam tử trẻ tuổi này.

Nếu như thật sự là bị Yêu Quái phụ thể thì theo Giang Lưu thấy, dù cho là dung mạo không có biến hóa, thế nhưng ngôn ngữ, hành vi, cử chỉ vẫn sẽ có chút khác biệt mới đúng.

- Chuyện này. . .

Nghe được lời nói của Giang Lưu, trên mặt của người trẻ tuổi hiện lên biểu cảm chần chờ, một lúc lâu cũng không nói ra lời.

- Thực sự!

Nhìn thấy người trẻ tuổi này do dự, chần chừ, trong lòng của Giang Lưu hơi động một chút, đại khái có thể đoán được ý nghĩ của mình không có gì sai.

- Thế nào? Trong khoảng thời gian gần đây, ngôn ngữ, hành vi, cử chỉ của Thiết ca có điểm gì khác hẳn với ngày bình thường hay sao?

Giang Lưu mở miệng, truy hỏi người trẻ tuổi này.

- Nếu nói có gì khác biệt thì chỉ là trong mấy ngày gần đây, Thiết ca thật là có chút dễ dàng nổi giận. Thế nhưng mà, hắn tuyệt đối không phải là yêu nghiệt, bởi vì mới hôm qua, ta cùng hắn trò chuyện về mấy chuyện đã phát sinh khi còn bé, hắn đều có thể nói lên được!

Mặc dù thừa nhận Giang Lưu nói có vẻ đúng thế nhưng người trẻ tuổi này vẫn như cũ không tin được người anh em chơi chung với mình từ nhỏ đến lớn lại là yêu nghiệt.

- Cho nên nói, phương diện ký ức không có xảy ra vấn đề gì hay sao? Như vậy, không phải đoạt xá hoặc là phụ thể mà có thể là ảnh hưởng trong bóng tối khiến cho tính cách thay đổi một cách mà không hề hay biết hay sao?

Nghe được câu nói của người trẻ tuổi này, trong lòng của Giang Lưu thầm nói.

- Bệ hạ, người đệ tử này của ta chính là Tề Thiên Đại Thánh đại náo Thiên Cung năm trăm năm trước. Hắn có một đôi Hỏa Nhãn Kim Tinh có thể phân rõ tất cả yêu ma quỷ quái trong thiên hạ, lại thêm đồng bạn của người chết đã nói trong khoảng thời gian gần đây, tâm tính của người chết thật là có chỗ biến hóa, vì thế, có thể khẳng định, đối phương hẳn là bị yêu nghiệt phụ thể!

Ánh mắt của Giang Lưu rơi trên người Quốc Vương, mở miệng nói.

- Không có khả năng! Huynh đệ của ta không có khả năng bị yêu nghiệt phụ thể! Hơn nữa, vô duyên vô cớ, yêu nghiệt nhập thân vào huynh đệ của ta làm gì? Mưu tài? Sát hại tính mệnh? Hay vẫn là có ý đồ khác đây? Chúng ta đều chỉ là thôn dân nhỏ mà thôi!

Nghe Giang Lưu xác định thân phận của người chết là yêu nghiệt, người trẻ tuổi vừa mở miệng quả quyết nói.

- Đúng vậy! Nếu là yêu nghiệt phụ thể thì cũng đều sẽ lựa chọn người giàu có, quyền quý chứ? Chúng ta chỉ là dân chúng bình thường cũng không có gì đáng giá để yêu nghiệt mưu tính chứ?

Sau khi người trẻ tuổi này vừa nói xong, rất nhiều dân chúng đang tụ lại vây xem cũng đều thấp giọng nghị luận.

Lúc Giang Lưu không có biện pháp lấy ra chứng cứ tuyệt đối, những người dân này tự nhiên vẫn là lựa chọn tin tưởng người trẻ tuổi kia.

- Đại sư, nếu như lời giải thích của ngài chỉ là như vậy thì vẫn khó mà để chúng ta tin phục!

Đối với lời trò chuyện của những người dân ở bên cạnh này, Quốc Vương tự nhiên là nghe vào trong tai. Mặc dù biểu cảm trên mặt của Quốc Vương vẫn bình tĩnh như trước nhưng ánh mắt nhìn chằm chằm vào Giang Lưu đã có thêm mấy phần bất thiện.

- Hắc hắc hắc, sư phụ của ta nguyện ý giải thích cho ngươi vài câu, ngươi liền nên tin phục, nếu như chúng ta không giải thích, các ngươi còn có thể làm gì chúng ta hay sao?

Thấy Giang Lưu đã giải thích nhiều lần mà những người này cũng không tin, Tôn Ngộ Không không nhịn được mở miệng, trên mặt mang theo biểu cảm cười nhạo, nói với Quốc Vương.

Đúng vậy! chẳng qua là một đám người bình thường của phàm tục mà thôi, bản thân chỉ cần làm đúng bản tâm là được rồi, cần nhất định phải trưng cầu ý kiến, làm cho bọn họ tin phục hay sao?

Lời nói không khách khí này của Tôn Ngộ Không tự nhiên là làm cho trên dưới tất cả mọi người của nước Diệt Pháp đều tức giận.

- Ngộ Không, im miệng, chuyện nơi này để vi sư xử lý!

Ở bên cạnh, Giang Lưu mở miệng, quát lớn một câu với Tôn Ngộ Không.

Tốt thôi! sư phụ nói như vậy, Tôn Ngộ Không tự nhiên là im miệng.

Còn ở bên cạnh, thấy Giang Lưu quát Tôn Ngộ Không, sắc mặt của Quốc Vương nước Diệt Pháp cũng hơi dịu lại.

Mặc dù cách nói chuyện của Tôn Ngộ Không khiến cho người ta cực kỳ tức giận, thế nhưng mà, thái độ của người làm sư phụ là Pháp Sư Huyền Trang cũng khá.

- Bệ hạ!

Sau khi quát bảo Tôn Ngộ Không im miệng, Giang Lưu lại đưa ánh mắt nhìn về phía Quốc Vương của nước Diệt Pháp rồi mở miệng nói:

- Bây giờ, cả hai bên đều cho rằng mình nói có lý, thật là khó mà để cho tất cả mọi người tin phục, cho nên, tốt nhất vẫn là để cho người chết tự mình nói đi!

- Ồ? Để cho người chết tự mình nói ư? Pháp Sư đang nói đùa hay sao?

Nghe được câu nói này của Giang Lưu, sắc mặt của tất cả mọi người ở chung quanh tự nhiên đều có chút biến hóa, ngay cả trên mặt của Quốc Vương cũng hiện lên biểu cảm kinh sợ. Rồi ông chợt nói với Giang Lưu.

Không có ý tứ nói nhảm nhiều như vậy, Giang Lưu nhấc tay lên, thi triển kỹ năng Trị Dũ Thánh Thủ.

Một thánh vật không thể phá hủy từ trên trời giáng xuống, trực tiếp đập xuống đất, để cho mặt đất đều hơi run rẩy.

Sau đó, từ phía trên Trị Dũ Thánh Vật, từng làn sóng vô hình lan tràn ra, nhanh chóng xẹt qua chung quanh.

Ở chung quanh, rất nhiều binh lính bởi vì Tôn Ngộ Không mà bị thương sau khi được làn sóng vô hình này đảo qua, thương thế đều nhanh chóng khôi phục.

- Thần thông thật là lợi hại!

Nhìn kỹ năng Trị Dũ Thánh Thủ của Giang Lưu phát huy tác dụng, trên mặt của Quốc Vương nước Diệt Pháp cũng dân chúng chung quanh đều hiện lên biểu cảm sợ hãi thán phục.

Cho dù bọ họ vẫn như trước không có hảo cảm gì đối với hòa thượng của Phật môn, nhưng hành vi cử chỉ của Giang Lưu cũng coi là để lộ ra thiện ý, ấn tượng về Giang Lưu của dân chúng trong nước Diệt Pháp cũng đã có sự thay đổi lớn.

Sau khi thi triển kỹ năng Trị Dũ Thánh Thủ, xem như tăng độ thiện cảm cho mình, Giang Lưu đi tới trước mặt người vừa chết là Thiết ca của thôn Bạch Ngạn.

Quan sát thi thể đã bị vỡ đầu, Giang Lưu không nói nhảm, nhấc tay lên, kỹ năng Hồi Hồn Chú trực tiếp rơi lên phía trên thi thể này.

Sau khi kỹ năng Hồi Hồn Chú được thi triển, một luồng sáng mơ hồ rơi lên phía trên thi thể. Cảnh tượng đầu vỡ toang lập tức biến mất, thi thể nhìn cũng biến thành hoàn hảo không chút tổn hại gì.

Ngay sau đó, ở trong mắt Giang Lưu có thể nhìn thấy thanh máu HP rỗng tuếch trên đầu người chết này lập tức khôi phục gần một nửa.

- Ta ... ta đây là thế nào? Ta không phải là đã chết hay sao?

Sau một lúc lâu, người ngã trên mặt đất đứng lên, Thiết ca này đưa mắt nhìn chung quanh, biểu cảm trên mặt có chút mờ mịt.

- Sống lại? Hòa thượng này thế mà lợi hại như vậy, có thể làm cho người chết cũng có thể phục sinh?

Mắt thấy thi thể trực tiếp sống lại, tất cả bách tính ở chung quanh đều xôn xao.

Ngay cả Quốc Vương ở bên cạnh cũng chấn động đến kinh hãi.

Có câu nói rất hay, người chết không thể phục sinh, có lẽ bên trong Tiên Phật có mấy vị đại năng đỉnh tiêm có được bản lĩnh phục sinh. Thế nhưng mà tùy tiện giơ ngón tay lên liền có thể để cho người chết phục sinh giống như Pháp Sư Huyền Trang vậy chưa chắc đã có mấy người. Mặc dù đã nhìn thấy tận mắt nhưng cảnh tượng này vẫn như trước để cho người ta cảm thấy vô cùng rung động.

- Cho nên nói, ta vẫn đánh giá thấp năng lực của Pháp Sư Huyền Trang hay sao?

Tận mắt nhìn thấy thần thông làm cho người chết phục sinh này của Giang Lưu, Quốc Vương của nước Diệt Pháp thầm nói trong lòng.

- Ngộ Không, con thấy thế nào?

Sau khi nam tử này đã sống lại, Giang Lưu không nói thêm gì, xoay đầu lại hỏi Tôn Ngộ Không ở bên cạnh.

- Sư phụ, trên người hắn còn có yêu khí!

Sau khi thi triển Hỏa Nhãn Kim Tinh, Tôn Ngộ Không mở miệng nói.

- Hòa thượng đáng chết này! Ta muốn giết ngươi!

Ngay sau khi phục sinh, thấy được Tôn Ngộ Không, trên mặt của nam tử hiện lên biểu cảm phẫn nộ.

Hắn tức giận hét lên với Tôn Ngộ Không

Bạn cần đăng nhập để bình luận