Đường Tăng Đánh Xuyên Tây Du

Chương 1421: Giang Lưu: Xem ra ta không thể lại giấu tay



Chuyện phát triển đến cục diện như bây giờ, dường như đã hoàn toàn thoát ra khỏi sự khống chế của tất cả mọi người rồi.

Đầu tiên là Nguyên Thuỷ Thiên Tôn ra tay, điều này hoàn toàn vượt ra ngoài dự đoán của tất cả mọi người.

Ngay sau đó, Nữ Oa nương nương thế mà cũng ra tay, ngăn cản đòn công kích của Nguyên Thuỷ Thiên Tôn thay Giang Lưu. Lại là một vị Thánh Nhân nhúng tay vào.

Đòn công kích của mình bị ngăn cản, dưới đáy lòng của Nguyên Thuỷ Thiên Tôn có chút trùng xuống, tức giận nói:

- Nữ Oa, ngươi đây là quyết tâm muốn động tay với ta?

Từ lúc Hồng Hoang đến bây giờ, trong Lục Thánh, muốn nói ai là người ít tranh đấu với người khác nhất, không phải Lão Tử được gọi là vô vi, mà là Nữ Oa.

Trong Lục Thánh, thực lực của Nữ Oa gần như là đội sổ, hơn nữa dưới trướng của nàng không có giáo lớn, không cần thiết phải đi tranh đoạt khí vận của giáo lớn…

Bởi vì như thế, trong Lục Thánh chỉ có Nữ Oa là ít tranh đấu với những Thánh Nhân khác nhất.

Nguyên Thuỷ Thiên Tôn cũng không ngờ tới, ở trong thời điểm quan trọng như thế này, Nữ Oa vậy mà sẽ nhúng tay vào, đối kháng với mình.

- Nguyên Thuỷ sư huynh, Nhân tộc này tốt xấu gì cũng là tiểu muội sáng tạo ra. Lập lại Nhân Hoàng, ta vẫn là không nhúng tay vào sao?

Giọng nói của Nữ Oa nương nương cũng vang lên, trả lời câu nói của Nguyên Thuỷ Thiên Tôn.

Đương nhiên, Nữ Oa nương nương bày tỏ bản thân mình đồng ý cái lập lại Nhân Hoàng này.

Thân là người tạo ra Nhân tộc, lập lại Nhân Hoàng, khí vận của Nhân tộc càng mạnh, đối với bản thân Nữ Oa mà nói cũng là có chỗ tốt.

Nàng sẽ ra tay, có thể nói là hợp tình hợp lý rồi.

- Nữ Oa, ngươi cảm thấy, với năng lực của ngươi có thể ngăn cản được Bàn Cổ phiên của ta sao?

Giọng nói của Nguyên Thuỷ Thiên Tôn vang lên, thái độ hiển nhiên là bộ dáng cực kỳ cương quyết.

Đối mặt với thái độ cương quyết của Nguyên Thuỷ Thiên Tôn, Nữ Oa nương nương ngược lại không có ý nghĩ chùn bước, trầm giọng nói:

- Bất luận là có thể ngăn được hay không, tiểu muội cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.

- Ra tay.

Từ trong cuộc nói chuyện của Nữ Oa nương nương và Nguyên Thuỷ Thiên Tôn, Giang Lưu cũng có thể nghe ra được, thực lực của Nữ Oa nương nương so với Nguyên Thuỷ Thiên Tôn chung quy là còn kém một bậc, bởi vì như thế, hắn gật đầu với Cao Dương ở bên cạnh.

Sau đó, Giang Lưu và Cao Dương cùng ra tay, lao về phía của Ngọc Đế.

Cho dù Nữ Oa nương nương không phải là đối thủ của Nguyên Thuỷ Thiên tôn, nhưng tốt xấu gì cũng là thực lực Thánh Nhân, Nữ Oa nương nương dây dưa được với Nguyên Thuỷ Thiên Tôn một chút thời gian, vẫn là không có vấn đề gì.

Mà nhân cơ hội này, mình với Cao Dương liên thủ, nếu như có thể giết được Ngọc Đế, vậy thì mọi thứ đều có thể định được rồi.

- Huyền Trang, ngươi dám!

Bên mình đã tỏ ra thái độ rất rõ ràng, nhưng Giang Lưu vậy mà vẫn dám ra tay với Ngọc Đế, điều này khiến Nguyên Thuỷ Thiên Tôn tức giận đùng đùng không thôi.

Lời của Thánh Nhân, tên Huyền Trang này vậy mà không thèm để ý tới? Như thế khiến cho mặt mũi của mình vứt ở đâu chứ?

Dưới cơn thịnh nộ, Bàn Cổ phiên của Nguyên Thuỷ Thiên Tôn hướng về phía Giang Lưu trực tiếp đè xuống.

Đương nhiên, Nữ Oa nương nương không thể khoanh tay đứng nhìn được, cũng điều khiển Hồng Tú Cầu của mình nghênh đón, va chạm với Bàn Cổ phiên kia.

Mặc dù Hồng Tú Cầu quả thực không phải là đối thủ của Bàn Cổ phiên kia, nhưng, như những gì Giang Lưu dự đoán, tạm thời ngăn cản trong chốc lát vẫn là không thành vấn đề.

Thanh Bình kiếm trong tay, Cao Dương giơ tay chém ra kiếm khí lạnh thấu xương.

Giống như vậy, Giang Lưu nếu đến cả Tru Tiên kiếm trận cũng bày ra rồi, cũng không che giấu gì nữa, Tru Tiên kiếm chém thẳng về phía của Ngọc Đế.

Đồ Vu kiếm tuy có đặc hiệu bất chấp 99% phòng ngự, nhưng lực tấn công thêm vào thì lại không bằng Tru Tiên kiếm.

Đồ Vu kiếm chỉ khi đối mặt với đối thủ có lực phòng ngự mạnh mẽ như Vu tộc và Long tộc, hiệu quả mới tốt nhất.

Đối thủ bình thường, ngược lại không có tác dụng lớn như Tru Tiên kiếm.

Cùng với đại trận Chu Thiên Tinh Đấu bị phá, lúc này Ngọc Đế bị thương nặng ở trong người, lại nhìn hai người Giang Lưu và Cao Dương xông đến, trong lòng Ngọc Đế trùng xuống, lập tức điều khiến hai đại chí bảo là kính Càn Khôn và thước Lượng Thiên để bảo vệ bản thân.

Kính Càn Khôn mạnh thì mạnh đấy, nhưng chỉ có thể bảo vệ mình được một phía mà thôi.

Giang Lưu và Cao Dương cùng phối hợp với nhau, chia thành trái phải, trước sau, thậm chí là hai bên trên dưới, phát động công kích với Ngọc Đế.

Kiếm khí mạnh mẽ cũng đúng úp hai phía về phía Ngọc Đế, hiển nhiên là không cho hắn có cơ hội dùng kính Càn Khôn hấp thụ tất cả đòn công kích.

Kéo lê thân thể bị trọng thương, Ngọc Đế chỉ có thể dùng kính Càn Khôn chống đỡ đòn công kích của một người mà thôi.

Còn công kích của một người khác, chỉ có thể tự mình đối mặt.

Phân tâm điều khiển thước Lượng Thiên, tuy có thể tuỳ ý thu nhỏ và mở rộng không gian gấp một vạn lần, nhưng đợi sau khi Giang Lưu và Cao Dương quen với cách thức tấn công của thước Lượng Thiên, dưới tất cả sự chuẩn bị, tác dụng của thước Lượng Thiên, đương nhiên cũng thu nhỏ lại không ít.

Trận đấu giữa Thiên Đình và Nhân giới. Trận đấu giữa Thiên binh Thiên tướng và giáo chúng Minh Giáo, đến cái lúc này, chiến tranh có thể nói là tiến vào giai đoạn quyết liệt nhất!

Trận chiến đấu đứng đầu nhất, đương nhiên là trận tranh đấu của hai bảo vật Bàn Cổ phiên và Hồng Tú cầu! Ngươi tới ta đi, đây là trận chiến đấu giữa hai Thánh Nhân!

Tuy hai vị Thánh Nhân không có đích thân hiện thân, chỉ ném hai pháp bảo xuống nhân gian, nhưng, sức mạnh như vậy cũng không phải người khác có thể đối kháng được.

Thứ hai, đương nhiên là trận chiến của Giang Lưu và Cao Dương liên thủ lại cùng nhau đối phó với Ngọc Đế.

Tuy có hai đại chí bảo là kính Càn Khôn và thước Lượng Thiên hộ thân, nhưng Ngọc Đế lúc này, thương thế trên người của hắn lại không hề nhẹ.

Trong khoảng thời gian ngắn chống đỡ lại đòn công kích của hai người thì vẫn không sao, nhưng chiến đấu thời gian dài, thương thế càng để lâu càng nghiêm trọng, việc hắn bị thua cũng chỉ là vấn đề về thời gian mà thôi.

Tiếp theo đó, đương nhiên là chiến trường của năm mươi vạn Thiên binh Thiên tướng và giáo chúng Minh Giáo rồi.

Chỉ tính từ số người mà nói, số lượng Thiên binh Thiên tướng càng nhiều hơn.

Nhưng, tính từ sĩ khí mà nói, giáo chúng Minh Giáo bây giờ có thể nói là sĩ khí bừng bừng.

Hơn nữa Khương Tử Nha ra tay, roi Đả Thần trong tay khắc chế những thần tiên trên bảng Phong Thần kia…

Dưới tình huống kéo dài như thế, vì vậy, nhìn từ cục diện trên chiến trường mà nói, giáo chúng Minh Giáo lại thật sự là không sợ hãi năm mươi vạn Thiên binh Thiên tướng này.

Cùng với với trận chiến kinh thế này, rất nhanh, thời gian một canh giờ cứ như thế mà trôi qua rồi.

Đấu lâu như thế, tuy đứng ở thế thượng phong, nhưng lại không thể dứt khỏi Hồng Tú Cầu của Nữ Oa, Nguyên Thuỷ Thiên Tôn không biết phải làm sao, chỉ có thể dùng thần niệm truyền âm cho Lão Tử.

- Đại ca, Nữ Oa này hôm này thật là quấn người! Vẫn mong là đại ca có thể ra tay tương trợ!

Trong Tam Thanh, mình đã trở mặt thành thù với Thông Thiên giáo chủ, hơn nữa lúc này, Thông Thiên giáo chủ đang điều khiến Tru Tiên kiếm trận đuổi theo Nhị Thánh của Phật Môn chạy trối chết, cũng không có rảnh tay ra giúp mình, bây giờ Nguyên Thuỷ Thiên Tôn có thể cầu viện, đương nhiên chỉ có Lão Tử, người đại ca này mới được!

Nghe thấy Nguyên Thuỷ Thiên Tôn cầu viện mình, Lão Tử theo phản xạ nhíu mày.

Lúc mình ra tay với Nhị Thánh của Phật Môn, lấy một địch hai, cũng chưa từng thấy hắn ra tay tương trợ.

Bây giờ, hắn lại bảo mình ra tay tương trợ?

Nhưng, trong lòng tuy không thoải mái, nhưng chỉ bởi vì chuyện lúc đó mà không đồng ý, vậy không phải có vẻ mình lòng dạ hẹp hòi sao?

Bởi vì như thế, sau khi suy nghĩ một lát, Lão Tử mở miệng nói:

- Nhị đệ, ngươi cũng biết, Nhân Giáo mà vi huynh tạo ra cũng là mượn khí vận của Nhân tộc, vừa rồi chứng Đạo thành Thánh, đến bây giờ lập lại Nhân Hoàng, nếu như ta ra tay ngăn cản, thì nhân quả ở trong đó…

Lời nói của Lão Tử, nói cực kỳ khó xử!

Mà nghe thấy lời nói của hắn, lòng Nguyên Thuỷ Thiên Tô cũng trầm xuống.

Đúng vậy, Thánh Nhân tuy nói là vạn kiếp không mất đi, nhưng, với khí vận đạo thống của tự thân lại cũng rất xem trọng!

Nhân giáo của Lão Tử, cũng là mượn khí vận của Nhân tộc mới chứng Đạo thành Thánh, nếu như bảo hắn tại cái thời điểm này ra tay giúp mình, cũng chính là ngăn cản lập lại Nhân Hoàng, điều này quả thực là không thích hợp lắm.

Nguyên Thuỷ Thiên Tôn cũng biết, mình mở miệng cầu viện, có chút lỗ mãng rồi.

Nhưng ở chính lúc Nguyên Thuỷ Thiên Tôn không còn ôm hy vọng gì nữa, đột nhiên, giọng của Lão Tử lại chuyển, mở miệng nói với Nguyên Thuỷ Thiên Tôn:

- Nhưng, huynh đệ chúng ta vốn là một thể, nếu ngươi đã mở miệng xin giúp đỡ, vi huynh sao có thể khoanh tay đứng nhìn được!

- Đa tạ đại ca.

Biết rõ chỗ khó xử của Lão Tử, nhưng nghe lời nói của hắn, vậy mà vẫn đồng ý ra tay tương trợ, điều này khiến cho trong lòng của Thông Thiên giáo chủ âm thầm cảm động.

Một bên khác của Hư Không cảnh giới, trong Bát Cảnh Cung, nghe thấy Nguyên Thuỷ Thiên Tôn nói lời cảm tạ cảm kích mình, khóe miệng Lão Tử hơi giương lên.

Chợt mở miệng, lấy thần niệm truyền âm nói một câu.



Nhân gian, đại chiến vẫn đang tiếp diễn, dưới sự công kích của Giang Lưu và Cao Dương, Ngọc Đế cắn răng cỗ gắng chống đỡ, lại vẫn là dấu hiệu bị thua như cũ.

- Vô lượng thọ phúc! Hai vị, xin dừng tay lại!

Mắt thấy Ngọc Đế sắp bị thua, đột nhiên, một giọng nói già nua vang lên, xuất hiện bên cạnh Ngọc Đế.

- Thái Thượng Lão Quân.

Nhìn bóng người xuất hiện này, vẻ mặt của Giang Lưu và Cao Dương đều trở nên u ám không ít.

Tại thời khắc quan trọng này, Thái Thượng Lão Quân ra tay, lấy thực lực của hắn, đương nhiên là có thể xoay chuyển cục diện.

Vẻ mặt của Giang Lưukhông dễ nhìn lắm, nói với Thái Thượng Lão Quân:

- Thái Thượng Lão Quân, ta thật không ngờ tới đấy! Ở cục diện này, ngươi vậy mà lại đứng ra, bảy tỏ ủng hộ Ngọc Đế!

Hắn thân là Thiện Thi của Thánh Nhân Lão Tử, lúc này đứng ra thì không thoả đáng cho lắm đi?

Nghe thấy lời nói của Giang Lưu, Thái Thượng Lão Quân hiển nhiên cũng hiểu hắn có ý gì, hơi cúi đầu nói:

- Thánh Nhân là Thánh Nhân, ta là ta! Tức là một thể, lại độc lập với nhau!

Nói tới đây, Thái Thượng Lão Quân hơi ngừng lại một chút, lại nói tiếp:

- Ngoài ra, lão hủ chính là người của Thiên Đình, vào lúc này, ra tay tương trợ Ngọc Đế, vốn là chuyện đương nhiên!

- Lão Quân, ngươi đến đúng lúc lắm!

Lấy hai địch một, lại có thương thế trên người, Ngọc Đế không phải là đối thủ của hai người Giang Lưu và Cao Dương. Thấy Thái Thượng Lão Quân lúc này nhảy ra liên thủ với mình, tâm trạng của Ngọc Đế đương nhiên là cực kỳ vui vẻ, đối với sự cứu giúp của Thái Thượng Lão Quân, cũng cảm kích trong lòng.

Mắt thấy Thái Thượng Lão Quân quyết tâm giúp đỡ Ngọc Đế, Cao Dương thấp giọng dò hỏi Giang Lưu:

- Giang Lưu, phải làm sao đây?

Nghe thấy câu hỏi của Cao Dương, Giang Lưu quay đầu lại, ánh mắt nhìn Côn Bằng một cái, giơ tay ném cái Quan Âm Chú về phía đó.

Quan Âm Chú rơi trên người Côn Bằng, nhưng, ở trong mắt Giang Lưu, thanh máu trên đầu của Côn Bằng lại không có chút thay đổi nào.

Cảm nhận được Quan Âm Chú của Giang Lưu, Côn Bằng cố chống đỡ nói với Giang Lưu:

- Huyền Trang, không cần lãng phí sức lực, Thánh Nhân ra tay muốn trừng phạt ta, thương thế như thế này, không phải ngươi có thể điều trị được!

- Ai…

Nghe thấy lời nói này, trong lòng Giang Lưu thầm thở dài một hơi.

Cũng thế, nếu chuyện đã phát triển đến cục diện này, bản thân mình cũng không cần thiết phải giấu giếm nữa…

Bạn cần đăng nhập để bình luận