Đường Tăng Đánh Xuyên Tây Du

Chương 1203: Lão Quân nhúng tay

Người dịch: Nguyễn Khiêm

Kỹ năng Được Ăn Cả Ngã Về Không, phối hợp kỹ năng khôi phục cùng với dược thủy trị liệu của Giang Lưu thật là một loại năng lực như hack game.

Mắt thấy Giang Lưu sử dụng kỹ năng Được Ăn Cả Ngã Về Không đối phó bản thân, hết lần này tới lần khác đối phương lại còn uống thuốc khôi phục, Ngọc Hoàng Thượng Đế có chút khó chịu.

Nhưng hắn lại không thể làm gì!

Chẳng lẽ . . . Hôm nay bản thân cũng phải giống như là Dao Cơ vậy? Lãng phí một cái mạng ở đây hay sao?

Vô Lượng Lượng Kiếp này thật là khủng bố như thế hay sao? Thân là chủ nhân của tam giới, có khí vận khổng lồ hộ thân, vậy mà bản thân cũng khó có thể tự vệ hay sao?

Không có ý định nói nhảm nhiều như vậy, Giang Lưu giơ tay lên, lại là làm bộ ra tay tự sát, trên thực tế, kỹ năng Được Ăn Cả Ngã Về Không tiếp tục được thi triển ra.

- Nhắc nhở: Kỹ năng sử dụng thất bại!

Nhưng mà, ngay lúc này, đột nhiên một lời nhắc nhở của hệ thống xuất hiện ở trước mặt Giang Lưu.

- Tình huống như thế nào?

Vừa mới liên tục thi triển nhiều lần đều không có phạm sai lầm, đột nhiên liền sử dụng thất bại rồi?

- Vô Lượng Thọ Phúc!

Nhưng mà, ngay lúc này, đột nhiên, một giọng nói già nua vang lên, cùng lúc đó, một bóng người mặc đạo bào xuất hiện, đi tới bên cạnh Ngọc Hoàng Thượng Đế.

Nhìn thấy bóng người vừa đi tới này, lông mày của Giang Lưu hơi nhíu lại, trong lòng hiểu được vì cái gì kỹ năng Được Ăn Cả Ngã Về Không sẽ thi triển thất bại.

Hóa ra là Thái Thượng Lão Quân xuất hiện, ra tay can thiệp!

- Huyền Trang, đã lâu không gặp. . .

Sau khi niệm một tiếng đạo hiệu, Thái Thượng Lão Quân nhìn về phía Giang Lưu, bắt chuyện.

- Bái kiến Lão Quân!

Mặc dù trong lòng ngưng trọng, nhưng nhìn thấy Thái Thượng Lão Quân xuất hiện, Giang Lưu vẫn như trước là khiêm tốn, lễ độ nói.

Động thủ đều tàn nhẫn hơn tất cả những người khác, thần thông hại người hại mình như Đồng Quy Vu Tận vậy cũng được thi triển ra, thế nhưng mà lúc nói chuyện, thái độ lại là khiêm tốn, lễ độ.

- Huyền Trang, Ngọc Hoàng Thượng Đế rốt cuộc chính là chủ nhân của tam giới, ngươi càng là người gánh vác trách nhiệm đi Tây Thiên thỉnh kinh, tính mệnh của hai người đều cực kỳ quan trọng, há có thể liều mạng như thế?

Thái Thượng Lão Quân mở miệng, nói với Giang Lưu.

- Là đệ tử sai! Chẳng qua là nếu như hoàng huynh cùng Cao Dương động thủ, đệ tử há có khả năng khoanh tay đứng nhìn?

Mắt thấy Thái Thượng Lão Quân xuất hiện, hơn nữa đích thân ra tay can thiệp, Giang Lưu liền hiểu rõ trận chiến đấu này không có khả năng tiếp tục đánh nữa, cho nên, rất thẳng thắn gật đầu nhận sai.

- Bệ hạ. . .

Thái độ nhận sai của Giang Lưu này cũng khá, hơn nữa nói cũng không phải là không có lý, Thái Thượng Lão Quân xoay đầu lại, nhìn về phía Ngọc Hoàng Thượng Đế, nói:

- Lời Huyền Trang nói cũng không phải là không có lý. Người bình thường kia làm ra hành vi đại nghịch bất đạo, không bằng trừng phạt nhẹ một phen, bắt hắn trong vòng mười năm không được ra khỏi nhà một bước, chuyện này cũng tỏ rõ sự nhân từ của bệ hạ, không biết bệ hạ thấy thế nào?

Nghe được câu nói của Thái Thượng Lão Quân là muốn cấm túc con trai của Quận trưởng kia mười năm ư? Chuyện này chẳng phải là làm cho Ngọc Hoàng Thượng Đế kiếm về một chút thể diện hay sao?

Há to miệng, Giang Lưu muốn đưa ra dị nghị, nhưng lời đến khóe miệng lại nói không nên lời.

Thái Thượng Lão Quân đều xuất hiện, hắn rõ ràng là thiên vị Ngọc Hoàng Thượng Đế. Thật muốn đánh tiếp, trừ phi bản thân mình lộ ra Thái Cực Đồ, bằng không thì thua là chuyện không thể nghi ngờ.

MÀ ở phía bên kia, sau khi nghe được Thái Thượng Lão Quân nói như vậy, lông mày của Ngọc Hoàng Thượng Đế cũng hơi nhíu lại.

Hắn thấy, chẳng qua là cấm túc người bình thường kia mười năm mà thôi, bản thân vẫn như trước là mất mặt chứ nhỉ?

Nhưng cẩn thận ngẫm lại, trận chiến ngày hôm nay kỳ thật xem như mình bại, có thể kiếm về một chút thể diện đã là tốt lắm rồi.

- Như thế, liền y theo lời Lão Quân nói đi!

Mặc dù cảm thấy không hài lòng lắm, nhưng ai bảo mình tài nghệ không bằng người đây? Ngọc Hoàng Thượng Đế cũng chỉ có thể gật nhẹ đầu, đáp ứng.

Sau khi Ngọc Hoàng Thượng Đế đáp ứng, lần tranh đấu này tự nhiên cũng xem như là đã kết thúc.

Sau khi rời khỏi hỗn độn hư không, Ngọc Hoàng Thượng Đế nhanh chóng trở lại Thiên Đình, mà những Thiên Binh, Thiên Tướng nguyên bản dừng lại ở phía trên bầu trời của Quận Phượng Tiên kia tự nhiên cũng đã nhận được chỉ lệnh tương ứng, khải hoàn hồi triều.

- Đa tạ Thánh Tăng ra tay cứu giúp, đa tạ. . .

Sau khi Giang Lưu cùng Cao Dương quay lại từ bên trong hỗn độn hư không, một nhà ba người Quận trưởng quỳ xuống trước mặt Giang Lưu, liên tục không ngừng bái lạy, cực kỳ cảm kích nói.

- A Di Đà Phật, Quận trưởng đại nhân, bần tăng mặc dù xuất lực, nhưng chủ yếu hơn vẫn là bệ hạ ra mặt!

Giang Lưu khiêm tốn, lễ độ, cũng không có ý chiếm công trạng một mình.

- Kia là tự nhiên, đa tạ bệ hạ ra mặt!

Sau khi nghe được câu nói của Giang Lưu, một nhà ba người Quận trưởng xoay đầu lại, bái lạy Lý Thế Dân.

Tuy rằng Lý Thế Dân là Hoàng Đế của Đại Đường, cũng không phải là chủ nhân quốc gia của mình nhưng mà trong tay của Lý Thế Dân có cầm Không Động Ấn, thân phận cũng tương đương với tộc trưởng của Nhân tộc, tất cả Nhân tộc lễ bái hắn cũng là chuyện hợp tình hợp lý.

- Tay cầm Không Động Ấn, quả nhân che chở Nhân tộc chính là chuyện trong bổn phận!

Lý Thế Dân đúng là đã thích ứng rất tốt đối với thân phận tộc trưởng của Nhân tộc bây giờ, chỉ thấy ông phất phất tay nói, làm cho một nhà ba người Quận trưởng đều đứng dậy.

Chợt, Lý Thế Dân đưa mắt quan sát hai người Giang Lưu cùng Cao Dương, sợ hãi, thán phục nói:

- Trận chiến với Ngọc Hoàng Thượng Đế là các ngươi thắng hay sao?

Đúng vậy! Chỉ có bọn họ chiến thắng Ngọc Hoàng Thượng Đế, Thiên Binh, Thiên Tướng đang chanh giữ giữa bầu trời mới có thể thối lui chứ nhỉ?

Điều này làm cho trong lòng của Lý Thế Dân cực kỳ sợ hãi, thán phục.

Năm đó ở Trường An thành thì đối mặt Phật môn tính kế, tất cả mọi người đều không có năng lực phản kháng, kết quả cuối cùng Cao Dương trở thành con tin, Giang Lưu chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo an bài, đạp vào con đường đi Tây Thiên thỉnh chân kinh. . .

Không nghĩ tới, không đến mười năm sau, hai người bọn họ liên thủ lại có thể đánh bại Ngọc Hoàng Thượng Đế rồi?

- Bệ hạ, ta cùng Cao Dương nguyên bản có hi vọng chiến thắng, nhưng Thái Thượng Lão Quân đột nhiên xuất hiện, chúng tay vào khiến cho trận chiến đấu này bị bỏ dở!

Sau khi nghe được lời nói của Lý Thế Dân, Giang Lưu cũng không có ý định giải thích cặn kẽ, chẳng qua là đại khái nói qua tình huống một lần.

Nói đến đây, Giang Lưu dừng lại một chút, chợt nhìn về phía con trai của Quận trưởng ở bên cạnh, nói:

- Hắn tội chết có thể miễn, nhưng tội sống khó tha, từ ngày hôm nay, cấm túc mười năm không được ra khỏi phủ đệ, đó là trừng phạt do Ngọc Hoàng Thượng Đế quyết định!

- Cái gì? Ta còn muốn bị cấm túc mười năm nữa sao?

Con trai của Quận trưởng mới mười bốn, mười lăm tuổi, tâm tính thiếu niên chính là hiếu động. Chính vì thế cho nên sau khi nghe được bản thân thế mà phải bị cấm túc mười năm ở trong nhà, biểu cảm ở trên mặt con trai của Quận trưởng xụ xuống.

Nguyên bản thấy hai người Giang Lưu cùng Cao Dương trở về, những Thiên Binh, Thiên Tướng kia cũng rút lui, hắn còn cảm thấy chuyện này đã kết thúc, lại không nghĩ rằng, bản thân thế mà vẫn như trước là khó thoát khỏi bị trừng phạt?

- Con trai, con đắc tội Ngọc Hoàng Thượng Đế, có thể đổi lấy mười năm cấm túc đã là xử lý cực kỳ khoan dung rồi.

Nghe thấy lời con trai của mình vừa nói, ở bên cạnh Quận trưởng vừa tức vừa bất đắc dĩ, thở dài một tiếng nói.

- Đúng vậy! Đây đã là xử lý khoan dung, cong chớ có không hiểu chuyện!

Ngay cả phu nhân của Quận trưởng ở bên cạnh vào lúc này cũng không có phản bác điểm ấy.

Có thể lưu được tính mệnh, chẳng qua chỉ là cấm túc mười năm mà thôi, đây đã là trong cái rủi có cái may rồi.

Rốt cuộc, đắc tội Ngọc Hoàng Thượng Đế, Thiên Binh, Thiên Tướng đột kích, thậm chí ngay cả Ngọc Hoàng Thượng Đế đều đích thân chạy đến hỏi tội, cuối cùnh còn có thể giữ được tính mệnh chẳng lẽ còn không hài lòng hay sao?

- Tốt! Ta biết rõ!

Sau khi được hai vợ chồng nhắc nhở mà con trai của Quận trưởng cũng không phải là loại người không biết nặng nhẹ kia, đương nhiên cũng biết rõ có thể tranh thủ đến một bước này đã là đáng quý, cho nên hắn bất đắc dĩ gật nhẹ đầu, không nói thêm gì nữa.

- Giang Lưu, nước không thể một ngày không có vua, nếu như là chỗ này không có chuyện gì khác nữa thì ta phải quay lại Trường An đây!

Mắt thấy chuyện đã xử lý phải không sai biệt lắm, Lý Thế Dân mở miệng nói với Giang Lưu.

Quan hệ hai bên cũng không cần gặp mặt trực tiếp hay nói chuyện phiếm nhiều mới có thể duy trì.

- Như thế, cung tiễn bệ hạ!

Nghe thấy câu nói của Lý Thế Dân, Giang Lưu cũng không có giữ lại ý định, gật đầu nói.

- Tốt, Giang Lưu, chúng ta đi!

Cao Dương cũng không có ý định nói thêm gì. Sau khi tạm biệt Giang Lưu, nàng nhanh chóng cưỡi tường vân, mang theo Lý Thế Dân, bay về hướng thành Trường An.

- Những năm này, hai người các con đã chịu khổ nhiều rồi.

Hai cha con Lý Thế Dân và Cao Dương đứng ở phía trên tường vân, yên lăng không nói gì. Sau khi trầm mặc hồi lâu, đột nhiên, Lý Thế Dân mở miệng cảm khái nói với Cao Dương.

Mặc dù nói chỉ trong vòng mấy năm ngắn ngủi, hai người Giang Lưu cùng Cao Dương đã có thể trưởng thành đến tình trạng hôm nay, chuyện này quả thật là làm cho người ta cảm thấy chấn động.

Thế nhưng mà, Lý Thế Dân cũng hiểu rõ, bọn họ có thể đi tới tình trạng hôm nay, tất nhiên là chịu không ít khổ.

Thân là Hoàng Đế của Đại Đường, Lý Thế Dân đương nhiên hiểu rõ trên thế giới không có khả năng có thành công mà không phải trả giá gì.

- Mặc dù khổ, nhưng ít ra, có thể nhìn thấy hi vọng đi!

Sau khi nghe được câu nói của Lý Thế Dân, sau khi trầm mặc một lúc, Cao Dương mở miệng nói.

Lời này làm cho Lý Thế Dân âm thầm gật nhẹ đầu.

Xác thực, lấy thành tựu của bọn họ bây giờ, liên thủ lại đều có thể đánh bại Ngọc Hoàng Thượng Đế, thực lực này thật là có hi vọng.

Chịu khổ không có việc gì, sợ là sợ cho dù chịu khổ nhưng vẫn không nhìn thấy một chút hi vọng gì đối với tương lai đi?

Một đường bay về hướng thành Trường An, hai cha con Lý Thế Dân cùng Cao Dương đã hàn huyên về rất nhiều chuyện. Bình bình đạm đạm nói chuyện phiếm, tựa như là hai cha con phổ thông đang nói chuyện nhà vậy, bầu không khí nhẹ nhõm mà ấm áp.

Thông qua cuộc nói chuyện phiếm này thì Lý Thế Dân cũng rõ ràng thân phận của mình bây giờ không còn đơn thuần là Hoàng Đế của Đại Đường nữa, mà còn là tộc trưởng của Nhân tộc.

Nguyên bản ánh mắt của Lý Thế Dân vẫn là đặt ở cấp độ Đại Đường, thế nhưng bây giờ, Lý Thế Dân phải đặt ánh mắt ở độ cao tương ứng với toàn bộ Nhân tộc.

Chủ yếu hơn chính là trải qua lần tranh đấu cùng Ngọc Hoàng Thượng Đế trong ngày hôm nay, Lý Thế Dân xem như mượn cơ hội này, chính thức biểu lộ thân phận của mình tới toàn bộ mọi người trong tam giới lục đạo.

- Về sau, chuyện ta phải làm xem ra cũng không ít đâu!

Sau khi có cái nhìn xác thực với thân phận và địa vị của mình, trong lòng của Lý Thế Dân cũng âm thầm cảm khái.

Mặc dù thân phận của mình bây giờ là tộc trưởng của Nhân tộc, có thể nói là đã không kém gì những đại năng Chuẩn Thánh nhưng Nhân Hoàng mới là mục tiêu chân chính của bản thân.

Nhân Hoàng chưởng quản cũng không chỉ là Nhân tộc, mà là toàn bộ Nhân giới, đây là thân phận có địa vị ngang hàng với Ngọc Hoàng Thượng Đế!

Nam Hải, Lạc Già sơn, Tử Trúc lâm.

Kim Quang Bồ Tát lẳng lặng ngồi ở vị trí của mình, sổ ghi chép kiếp nạn ở trong tay của hắn đã mở ra.

Quan sát kiếp nạn mới xuất hiện bên trên sổ ghi chép kiếp nạn, ở trên mặt của Kim Quang Bồ Tát hiện ra biểu cảm sợ hãi, thán phục.

Bởi vì lúc này trong sổ ghi chép kiếp nạn có ghi rằng: kiếp nạn thứ năm mươi chín: Ngọc Hoàng Thượng Đế gặp nạn.

Đám người Pháp Sư Huyền Trang quả nhiên lợi hại! Ngay cả Ngọc Hoàng Thượng Đế cũng có thể bị tính toán, thật sự là đáng sợ. . .

Quan sát kiếp nạn mới nhất, kết hợp với chuyện đã phát sinh gần đây, Kim Quang Bồ Tát tự nhiên là có thể phỏng đoán bảy, tám phần mười chân tướng.

Chuyện này càng làm cho sự chấn động ở trong lòng của hắn thêm mãnh liệt.

Bạn cần đăng nhập để bình luận