Đường Tăng Đánh Xuyên Tây Du

Chương 1388: Côn Bằng: Là ta mở kịch bản sai cách sao?



Tức giận!

Đây là tâm trạng hiện tại của yêu sư Côn Bằng.

Vốn biết được Thái Thượng Lão Quân thích chơi game trong quán cà phê mạng này, cũng biết hắn có thể luyện chế được Hồi Hồn Đan bản cường hóa làm cho Chuẩn Thánh sống lại, cho nên suy nghĩ của yêu sư Côn Bằng rất đơn giản!

Đó chính là đến quán cà phê mạng chơi trò chơi với Thái Thượng Lão Quân, một mình đấu solo!

Còn giải thưởng thì sao? Đương nhiên chính là để Thái Thượng Lão Quân đồng ý một điều kiện trong khả năng của bản thân.

Vốn mình đã viết xong kịch bản rồi, khiêu khích Thái Thượng Lão Quân, sau đó dùng một chiêu khích tướng, chờ Thái Thượng Lão Quân mắc câu rồi solo đánh bại hắn, sau đó để hắn giúp mình luyện chế một viên Hồi Hồn Đan phiên bản cường hóa.

Tất cả đều đã sắp xếp đâu ra đấy, tiến triển của sự việc cũng như mình dự liệu!

Khiêu khích một phen, lại sử dụng một chiêu khích tướng, Thái Thượng Lão Quân quả nhiên là trúng kế rồi.

Thế nhưng, sự phát triển cuối cùng lại khiến Côn Bằng mắt trợn tròn.

Solo liên tục ba ván, mà mình lại đều thua cả ba?

Phương thức mở kịch bản của mình không đúng à?

Thua ba trận liên tiếp, trong lòng Côn Bằng vốn đã đủ buồn bã rồi, lúc này Thái Thượng Lão Quân còn không khách khí chế giễu một câu, càng khiến cho sắc mặt của Côn Bằng u ám đến nỗi chảy cả nước.

- Ta không phục, chơi lại!

Gần như là cắn răng, Côn Bằng mở miệng nói với Thái Thượng Lão Quân, luôn cảm giác mình chỉ kém một chút nữa là có thể thành công rồi.

Chỉ là, nghe lời nói của Côn Bằng, Thái Thượng Lão Quân lại lắc đầu.

- Ngươi đã thua ba ván liên tiếp rồi, nợ ta ba chuyện! Nếu tiếp tục chơi thì cũng không có ý nghĩa rồi!

- Ngươi không thể như vậy được! Thắng thì thôi không chơi tiếp nữa sao?

Nghe lời của Thái Thượng Lão Quân, Côn Bằng suýt chút nữa là giận điên lên rồi.

Đâu thể như vậy? Hắn thắng, thế là cứ thôi như vậy? Côn Bằng đương nhiên là không thể chấp nhận.

Lắc đầu, dáng vẻ Thái Thượng Lão Quân không có hứng thú nói:

- Thế nhưng, ta đã không muốn chơi tiếp nữa rồi!

Côn Bằng lúc này cũng không cần mặt mũi gì nữa, cắn răng nói:

- Không được! Ta nhất định phải thắng một ván! Không thắng thì không được nghỉ chơi!

Mắt thấy Côn Bằng dây dưa không dứt, cuối cùng Thái Thượng Lão Quân thực sự là bất đắc dĩ, mở miệng nói:

- Coi như là ta sợ ngươi được rồi đi, ngươi nợ ta ba chuyện làm trong khả năng, chuyện đầu tiên, chính là ta không muốn đấu solo với ngươi, được chưa?

- Ngươi? Ngươi…

Tay chỉ vào Thái Thượng Lão Quân, Côn Bằng chỉ cảm thấy khí huyết dâng lên, hàng nghìn lời nói tuôn ra tới miệng, thế nhưng lại nhất thời không biết nên nói cái gì.

Thấy dáng vẻ của Côn Bằng, Thái Thượng Lão Quân mở miệng hỏi

- Làm sao? Có chơi có chịu, chẳng lẽ ngươi muốn đổi ý sao?

- Được, cứ như vậy đi!

Sắc mặt lúc trắng lúc xanh, cuối cùng, Côn Bằng oán hận gật đầu nói, chợt đứng dậy rời khỏi quán cà phê mạng.

Sau khi ra khỏi quán cà phê mạng, Côn Bằng vỗ vào đầu của mình, chỉ cảm thấy muốn khóc không ra nước mắt.

Bẫy là do mình bày ra, mục đích là muốn dụ Thái Thượng Lão Quân mắc câu, thế nhưng lại không ngờ rằng kết cục cuối cùng lại là như vậy.

Mình chẳng những không thắng được Thái Thượng Lão Quân, ngược lại mình lại thua liên tiếp mấy ván.

Đây giống như là đi câu cá, một con cá lớn cắn câu, vốn là chuyện rất vui mừng.

Nhưng mà mình không những không nhấc cá lên bờ được, cuối cùng ngược lại còn bị cá lôi xuống nước.

Phải làm sao đây? Tiếp sau đây mình cần phải làm thế nào?

Quan trọng hơn là, mình cũng không còn mặt mũi nào đi gặp hai người Chiên Đàn Công Đức Phật và Ô Sào thiền sư nữa.

Dù sao lúc đến, mình thực sự là hùng dũng oai vệ khí thế bừng bừng!

Tít tít tít!

Lúc này Giang Lưu đã lấy được Phù Tang Thần mộc ở trong tay, quay người bay về phía đoàn thỉnh kinh Tây Hành.

Chính là lúc này, bỗng nhiên trong đầu vang lên âm thanh tin tức truyền đến.

Giang Lưu mở danh sách bạn tốt ra nhìn một cái, là ảnh đại diện của Cao Dương đang nhấp nháy.

Mở khung đối thoại ra nhìn, thì ra là Cao Dương đang nói về chuyện của yêu sư Côn Bằng.

Côn Bằng cố ý chạy đến, tìm Thái Thượng Lão Quân một mình đấu solo, nhưng làm màu không được ngược lại bị đánh một trận cho sưng mắt sưng mũi.

Cuối cùng lại đổ thừa không chịu kết thúc, chỉ có thể làm cho Thái Thượng Lão Quân dùng mất một cơ hội, mới ép được Côn Bằng không thể không dừng lại.

Xì…

Thấy tin Cao Dương gửi cho mình, lại nhớ lại Côn Bằng rời đi với bộ dạng đã tính trước cả rồi trước đó, Giang Lưu không nhịn được bật cười.

Tiếc là mình cũng không thêm Côn Bằng làm bạn tốt, nếu không, Giang Lưu đúng là muốn mở video ra xem sắc mặt của hắn lúc này ra làm sao.

- Đi tìm Thái Thượng Lão Quân ra tay sao? Thái Thượng Lão Quân có thể nói là mọt game rồi! Cứ có thời gian là ở trong quán cà phê mạng tập luyện, Côn Minh không phải là đối thủ của hắn, đúng là có thể hiểu được!

Sau khi bật cười, chợt trong lòng của Giang Lưu lại thầm lẩm bẩm, cũng không cảm thấy kinh ngạc với kết cục như vậy.

Mấy trò chơi mà mình đưa ra, bất luận là Tam Quốc Sát hay là mạt chược, cho tới thể thao điện tử bây giờ, Thái Thượng Lão Quân đều rất mê, điểm này Giang Lưu hiểu rất rõ.

- Vào lúc này, tâm trạng của hắn chắc hẳn là không tốt, vẫn để cho hắn bình tĩnh một chút, đợi hắn bình tĩnh rồi, tự khắc sẽ đến tìm ta!

Chợt Giang Lưu lại tự lẩm bẩm.

Sau đó tạm thời buông xuống chuyện này, chân đạp tường vân, rất nhanh, Giang Lưu đã tới tìm được đám người Tôn Ngộ Không, một lần nữa trở về đoàn thỉnh kinh Tây Hành.

Tháng ngày của mấy thầy trò không khác gì bình thường, vừa đi vừa nghỉ, lại đánh chút phó bản, cũng không có sóng lớn gì.

Chỉ là, chuyện Hồi Hồn Đan bản cường hóa bên chỗ Thái Thượng Lão Quân, dường như là không có tin tức, Giang Lưu thì mở ra hệ thống cửa hàng của mình.

Trải qua mấy ngày đánh quái, tiền tài trong cửa hàng của mình lại có khoảng 420 vạn lượng.

Trình độ tài phú này cũng không coi là nhiều, thế nhưng cũng không phải là ít, có thể mua một số đồ tốt.

Tìm một vòng, Hồi Hồn Đan hiệu quả mạnh, trong hệ thống cửa hàng lại không bán.

Có điều, lại có bán phương thuốc tương tự!

Giang Lưu nhìn một lượt, phương thuốc Hồi Hồn Đan bản cường hóa, luyện chế ra Hồi Hồn Đan, có thể hồi sinh toàn bộ mục tiêu dưới cấp 100, đúng là tác dụng giống với Hồi Hồn Đan hiệu quả mạnh của Thái Thượng Lão Quân.

Phương thuốc này có giá trị rất lớn, cần khoảng 99 vạn lạng bạc.

- Ai, 99 vạn lạng bạc, có cơ hội sẽ đổi lấy trợ lực của cấp bậc Chuẩn Thánh, đương nhiên là đáng giá!

Nhìn thấy giá một đan phương gần như bằng cả nửa giá của cây Tuyệt Tiên kiếm, Giang Lưu có chút bất đắc dĩ thở dài!

Thế nhưng, cẩn thận nghĩ lại, vẫn là đáng giá.

Không nói nhiều lời, sau khi Giang Lưu lựa chọn mua. tờ đan phương này đã rơi vào trong tay của Giang Lưu.

Cúi đầu nhìn lướt qua, thông tin thuộc tính của đan phương này đương nhiên cũng hiện lên trước mắt của Giang Lưu.

Đan phương Hồi Hồn Đan hiệu quả mặt (đạo cụ đặc thù): Bên trên ghi chép một loại phương pháp phối chế đan dược cường đại, sau khi thành công có thể phục sinh tất cả các mục tiêu từ cấp 100 trở xuống, cần Thần dược sư mới có thể luyện chế.

- Thần dược sư!

Nhìn thấy yêu cầu nghề sinh hoạt ở cuối đan phương, sắc mặt của Giang Lưu có chút đen đi.

Ở phương diện thuật luyện dược, tuy rằng mình hiện tại cũng đạt tới cấp Tông Sư, thế nhưng vẫn chưa đạt đến tình trạng Thần dược sư!

Giống như là nghề thợ rèn, mình cấp Tông sư có thể rèn đúc và sửa chữa các trang bị cấp Sử Thi, lại không đủ sức sửa chữa phục hồi các trang bị cấp Thần vậy.

- Cho nên nói, cho dù là lấy được phương thuốc này, ta cũng không có cách nào luyện chế được sao? Cần phải chờ nghề sinh hoạt của ta đột phá tới cấp Thần, còn không biết đến bao giờ nữa!

Cuối cùng, Giang Lưu có chút bất đắc dĩ lắc đầu, trong lòng cũng âm thầm than vãn.

Tuy rằng Giang Lưu thầm than vãn ở trong lòng, thế nhưng bọn Tôn Ngộ Không ở bên cạnh nhìn thấy phương thuốc trong tay của Giang Lưu, đều xông tới, tò mò hỏi:

- Sư phụ, trên tay của người là cái gì vậy?

Sư phụ luôn có thể lấy ra các thứ rất kỳ lạ, mấy người Tôn Ngộ Không sớm đã quen rồi.

Giang Lưu mở miệng trả lời một câu:

- Đây là một tờ đan phương mà thôi! Các ngươi chắc không dùng tới!

Bởi vì Hồi Hồn Chú của bản thân, Giang Lưu thấy, bọn Tôn Ngộ không thực sự không có hy vọng có thể dùng Hồi Hồn Đan hiệu quả mạnh này.

- Thì ra là như vậy!

Nghe lời giải thích của Giang Lưu, chỉ là đan dược sau này mình không có quá nhiều khả năng dùng đến mà thôi, Tôn Ngộ Không bọn họ đương nhiên là không có hứng thú gì rồi.

Chiếp!

Bỗng nhiên, một tiếng kêu chói tai vang lên phía chân trời, ngay sau đó, bầu trời tựa như là từ ban ngày biến thành ban đêm.

Đám người Giang Lưu ngẩng đầu nhìn lên, trên bầu trời có một bóng dáng vô cùng to lớn, giống như đám mây che trời, xuất hiện trên đỉnh đầu của mọi người!

Chợt bóng dáng khổng lồ hóa thành đạo thể, chính là Côn Bằng.

Tuy rằng trong lòng biết rõ xảy ra chuyện gì, thế nhưng Giang Lưu lại giả bộ không biết, hỏi Côn Bằng:

- Côn Bằng tiền bối, làm sao vậy?

- Ai, bản tọa không lấy được Hồi Hồn Đan bản cường hóa, tên Thái Thượng Lão Quân kia, chơi trò chơi rất lợi hại!

Tuy đã bình tĩnh mấy ngày, thế nhưng khi nhắc đến vấn đề này, sắc mặt của Côn Bằng vẫn rất khó coi.

Nghe được lời giải thích của Côn Bằng, Giang Lưu im lặng một lúc, mở miệng nói:

- Thì ra là như vậy, thế thì, chuyện về Hồi Hồn Đan bản cường hóa, cứ giao cho ta làm đi!

Nghe vậy, Côn Bằng kinh ngạc hỏi Giang Lưu:

- Ngươi? Ngươi chơi trò chơi có thể thắng được Thái Thượng Lão Quân sao?

Lời nói đến đây, trên mặt còn mang vẻ bừng tỉnh gật đầu nói:

- Đúng vậy, trò chơi này là ngươi tạo ra, ngươi có thể đánh bại Thái Thượng Lão Quân, dường như vẫn là có khả năng!

- Không, ta không phải muốn thi chơi trò chơi với Thái Thượng Lão Quân!

Nghe vậy, Giang Lưu lắc đầu, sắc mặt có chút kỳ lạ.

Ai nói trò chơi này là mình lập ra, thì mình nhất định phải chơi trò chơi rất giỏi?

Kiếp trước, lẽ nào nhân viên phát triển của công ty game, còn có thể tham gia trò chơi để giành lấy được quán quân của cuộc thi thể thao điện tử sao?

- Vậy ngươi...

Nghe thấy lời của Giang Lưu không phải là đi thi chơi trò chơi với Thái Thượng Lão Quân, trong lòng của Côn Bằng càng thêm kinh ngạc.

Giang Lưu lấy ra phương thuốc mình mua được nói:

- Ta đây là tình cờ lấy được một tờ đan phương, vừa đúng lúc là phương thuốc Hồi Hồn Đan hiệu quả mạnh kia, ta lấy danh nghĩa đi nghiên cứu phương thuốc, đi tìm Dược Sư Vương Phật thử chút xem sao!

Thần dược sư, ngoại trừ Thái Thượng Lão Quân, Dược Sư Vương Phật cũng như vậy!

Cầm phương thuốc đi tìm Dược Sư Vương Phật, chắc hẳn cũng có thể luyện chế ra Hồi Hồn Đan bản cường hóa!

Dù sao, thân là Thần dược sư, có một tờ đan phương như vậy, Dược Sư Vương Phật có thể chống lại sự mê hoặc như vậy sao?

- Chiên Đàn Công Đức Phật, vậy thực là làm phiền ngươi rồi…

Tuy rằng Giang Lưu làm ra vẻ thờ ơ, nhưng mà Côn Bằng đoán, để lấy được đan phương như vậy, hắn nhất định phải hao tổn rất nhiều sức lực.

Bạn cần đăng nhập để bình luận