Đường Tăng Đánh Xuyên Tây Du

Chương 1405: Vẫn còn một tia cơ hội



Nhìn thấy công kích của hai người yêu sư Côn Bằng và Cao Dương đánh đến, tâm trạng Ngọc Đế trở nên nặng nề.



Tương đối mà nói, dĩ nhiên vẫn là công kích của Côn Bằng khiến người ta để tâm hơn!



Bởi thế, Hoàng Kim Thần kiếm trong tay Ngọc Đế vắt ngang, chặn phía trước mặt hắn, đồng thời, khí vận của chính hắn cũng rót vào trong Hoàng Kim Thần kiếm.



Móng vuốt của Côn Bằng, rơi vào ngay trên Hoàng Kim Thần kiếm của Ngọc Đế!



Ầm một tiếng, khiến thân hình của Ngọc Đế không khỏi lui lại một chút!

Sau khi Nhân tộc đã thoát ra khỏi quyền quản lý của Ngọc Đế, khí vận của Ngọc Đế cũng giảm theo một đoạn, bởi thế, xét về sức mạnh tổng thể, thực lực của Ngọc Đế cũng giảm theo đó không ít!

Vù!



Cùng lúc đó, Cao Dương ở bên cạnh cũng đã đến phía sau Ngọc Đế, Thanh Bình kiếm trong tay vung ra, chém về phía Ngọc Đế!



- Nguy rồi!

Nhìn thấy Thanh Bình kiếm của Cao Dương chém xuống phía mình, đồng tử của Ngọc Đế co rút lại.



Dưới công kích của Thanh Bình kiếm này, Ngọc Đế cũng chỉ có thể nghiến chặt răng, dùng năng lượng của bản thân chống cự, dùng hết khả năng chống lại công kích của Thanh Bình kiếm.



Cho dù, Ngọc Đế cũng biết bản thân muốn dùng xác thịt để ngăn cản Thanh Bình kiếm, gần như là chuyện không thể nào!



Thanh Bình kiếm, rơi trên người Ngọc Đế, sau đó, không thể đâm vào!



Thân thể Ngọc Đế chịu sự công kích của Thanh Bình kiếm, không hề tổn hại!



- Hả?

Cảnh tượng này, không chỉ Cao Dương nhìn đến ngơ ngác, đến ngay cả chính Ngọc Đế, trong phút chốc cũng không hiểu là chuyện như thế nào.



Với tác dụng của Khế Ước Quyết Đấu, công kích của Cao Dương đối với Ngọc Đế dĩ nhiên là vô hiệu.



Tương tự, Trảm Tiên Phi Đao mà Ngọc Đế điều khiển, có rơi xuống người Ô Sào thiền sư lần nữa, công kích của Trảm Tiên Phi Đao đối với Ô Sào thiền sư cũng vô hiệu!



Bây giờ Ngọc Đế đã là cá trong chậu, Khế Ước Quyết Đấu tạm thời giữ lại tính mạng của Ô Sào thiền sư, trong lòng Giang Lưu âm thầm thở dài một hơi.



- Quan Âm Chú!



Giang Lưu giơ tay, kỹ năng Quan Âm Chú rơi lên trên người Ô Sào thiền sư, để cho chỗ cánh tay bị đứt của hắn mau chóng lành lại.



Tuy rằng Quan Âm Chú không thể khiến cánh tay bị đứt của Ô Sào thiền sư mọc lại, nhưng, tạm thời để cho vết thương của hắn lành lại,.vẫn là không vấn đề gì.



Sau khi giữ được tính mạng của Ô Sào thiền sư, Giang Lưu mở miệng nói:

- Cao Dương, ngươi tạm thời lui xuống, trong thời gian ngắn, công kích của ngươi và Ô Sào thiền sư đối với Ngọc Đế, đều sẽ không tạo thành tổn thương, tương tự, những tổn thương Ngọc Đế gây ra với các ngươi cũng sẽ vô hiệu hóa!

Dứt lời, thân hình Giang Lưu khẽ động, đứng sánh vai với yêu sư Côn Bằng.



Tạm thời Cao Dương và Ô Sào thiền sư khó mà phát huy tác dụng, điều này không ảnh hưởng gì mấy!



Nếu như muốn tru sát Ngọc Đế, thực lực của yêu sư Côn Bằng dĩ nhiên mạnh hơn Cao Dương, mình và Cao Dương còn có thể đánh ép Ngọc Đế, càng đừng nói là liên thủ với yêu sư Côn Bằng.



Côn Bằng nhìn thấy rõ ràng vừa nãy Ô Sào thiền sư có thể không bị ảnh hưởng gì bởi sự làm hại của Trảm Tiên Phi Đao, là do điều gì, mở miệng nói:



- Công Đức Phật, ngươi lại ra tay giữ lại cho Thái tử một mạng!

Không hề giải thích quá nhiều, Giang Lưu mở miệng nói:

- Côn Bằng tiền bối, ta đến phụ trợ cho công kích của ngươi!

- Được!

Tu vị của mình cao nhất, Chiên Đàn Công Đức Phật nói muốn phụ trợ cho công kích của mình, Côn Bằng cũng cảm thấy có thể lí giải được.



Sau khi gật đầu, Côn Bằng giơ tay, lấy một bảo vật ra.

Bảo vật này nhìn có vẻ giống một cái chuông lớn phong cách cổ xưa, chỉ là dường như thiếu mất một khối nhỏ.



Nhìn thấy chiếc chuông lớn Côn Bằng lấy ra này, trên mặt Giang Lưu lộ ra vẻ thán phục, nói:



- Đây là, chuông Đông Hoàng? Côn Bằng tiền bối, ngươi đã sắp tu sửa lại hoàn toàn rồi?

Lúc trước cũng biết Côn Bằng đang thu thập mảnh vỡ của chuông Đông Hoàng, muốn tái hiện lại phong thái năm xưa của chuông Đông Hoàng.



Vẫn nhớ, lúc ấy hắn vẫn còn cách việc thu thập hoàn toàn chuông Đông Hoàng một khoảng lớn?



Nhưng bây giờ, lại tu sửa lại như cũ hơn tám phần rồi?



Nghe vậy, Côn Bằng gật đầu nói:

- Ừm, gần đây vận may của ta không tồi, tìm được rất nhiều mảnh vỡ!

- Vậy thì tốt!

Giang Lưu cũng không nói nhiều thêm nữa, giơ tay lên vung về phía Côn Bằng bên này.



Cường Hoá Phục Ma Chú!



Khi BUFF của Cường Hoá Phục Ma Chú quét trên người Côn Bằng, hắn lập tức có thể cảm giác được trong cơ thể mình, tuôn ra một luồng năng lượng mạnh mẽ không gì sánh được, điều này khiến năng lượng công kích của hắn, trong chớp mắt nhảy lên phía trước một đoạn lớn!



Cường Hoá Phục Ma Chú, tăng thêm 30% lực công kích, đối với người có tu vi càng cao, dĩ nhiên là tác dụng càng lớn!



Côn Bằng cấp 100, trình độ tăng thêm dĩ nhiên là lớn nhất!



- Lại lần nữa, Cường Hoá Hộ Thân Chú!

Còn chưa hết, với tư cách làm nghề nghiệp phụ trợ, Giang Lưu cũng giơ tay, ném kỹ năng Cường Hoá Hộ Thân Chú lên người Côn Bằng!



Tu vi đạt đến cấp bậc Chuẩn Thánh, mỗi một chút thực lực tăng thêm, đều vô cùng khó khăn, có thể nói là đã tài cao rồi lại còn gắng sức hơn!



Mà khi cấp bậc đạt đến cấp 100, còn là Chuẩn Thánh đỉnh phong, lại còn muốn nâng cao tu vi, gần như là chuyện không thể nào.

Cho nên, đến trình độ này, thực lực mỗi người mạnh hay yếu, cái so sánh chính là thần thông và pháp bảo của từng người!



Đối với Côn Bằng mà nói, sau khi tu vi của chính mình đạt đến Chuẩn Thánh đỉnh phong, năng lượng của thân thể mình đã đạt đến cực hạn rồi, khó mà tăng thêm được chút nào.



Nhưng hôm nay, khi Giang Lưu ném hai kĩ năng tăng BUFF lên người hắn, tu vi tuy rằng không hề tăng thêm, nhưng Côn Bằng lại cảm nhận được rõ ràng năng lượng của mình tăng thêm một đoạn, bất kể là lực công kích hay là lực phòng ngự!



- Không thể tin được! Năng lượng này tuy rằng không đến mức Thánh Nhân, nhưng mà, lại đã vượt qua giới hạn của Chuẩn Thánh?

Côn Bằng cúi đầu nhìn lòng bàn tay mình, trong lòng thầm lẩm bẩm, chỉ cảm thấy chấn động không gì sánh được.



Nhìn dáng vẻ ngơ ngác của Côn Bằng, chỉ cúi đầu nhìn chính hắn mà thôi, Giang Lưu không nhịn được mà lớn tiếng hét:



- Tiền bối, còn không ra tay, còn đợi khi nào!?

Nghe tiếng hét của Giang Lưu, Côn Bằng lúc này mới hồi hồn lại, gật đầu, ánh mắt khoá chặt Ngọc Đế!



Khẽ nhếch mép cười, chợt, Côn Bằng giương móng vuốt của mình lên, gõ dữ dội lên mặt Chuông Đông Hoàng!



Một tiếng ‘keng’ nặng nề vang lên, mắt thường có thể nhìn thấy được những sóng âm dày đặc toả ra với chuông Đông Hoàng là trung tâm.



Sóng âm quét qua, vạn vật đều hoá thành bụi mịn, lực lượng đáng sợ cho người ta một loại cảm giác không thể nào ngăn cảm được.



Ngọc Đế vươn tay ra, điều động toàn bộ sức mạnh mình có, hoá thành một chiếc khiên phòng ngự, bao phủ chặt chẽ lấy hắn vào bên trong.



Công kích của sóng âm quét qua chiếc khiên này, khiến chiếc khiên này biến dạng nghiêm trọng, gần như lúc nào cũng có thể vỡ tan tành thành từng mảnh.



Vù!



Tuy rằng theo cục diện, Ngọc Đế không thể chống cự được bao lâu, nhưmg, nếu như mình động thủ, có thể nhiều thêm một phần sức mạnh, chính là một phần sức mạnh rồi!



Tục ngữ nói, cọng rơm cuối cùng ép chết lạc đà, ít ra, mình tay cầm Đồ Vu kiếm, sức mạnh này không chỉ là rơm rạ mà thôi?



Dưới công kích của sóng âm vốn dĩ khiến chiếc khiên méo mó đến nghiêm trọng kia, đến lúc cực hạn, nhát kiếm này của Giang Lưu rơi xuống.



Ngay lập tức giống như chiếc kim thép đâm xuyên vào khí cầu, ầm một tiếng, tất cả sức mạnh mà Ngọc Đế điều động để chống đỡ chiếc khiên phòng ngự kia, tức khắc vỡ vụn.



Sau đó, sóng âm vô hình và kiếm khí của Giang Lưu, rơi về phía người của Ngọc Đế.



Trong mắt Giang Lưu có thể nhìn thấy rõ ràng thanh máu trên đầu của Ngọc Đế đang mau chóng giảm xuống.



Kèm theo đó là tiếng hét thê lương thảm thiết của Ngọc Đế, không qua bao lâu, thanh máu trên đầu hắn gần như toàn bộ đều trống rỗng!



Giang Lưu giương to hai mắt, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Ngọc Đế, nhìn thấy thanh máu trên đầu hắn giảm càng ngày càng thấp, cùng lúc, trong lòng Giang Lưu cũng căng thẳng lo lắng!



Cảnh tượng lúc trước kia của Vương Mẫu nương nương, ấn tượng của Giang Lưu thực sự quá sâu sắc.



Toàn là thủ đoạn cứu mạng thiết lập xong xuôi từ trước, khi chuẩn bị giết chết, lại biến mất không thấy đâu.



Vậy thì, Ngọc Đế này thì sao? Có lẽ nào cũng giống như Vương Mẫu nương nương, có thiết lập như vậy?



Cuối cùng, khi thanh máu trên đầu Ngọc Đế giảm xuống chỉ còn một chút ít máu khoảng 5%, đột nhiên, trên người Ngọc Đế, một luồng hào quang lóng lánh toả ra, là loại cấm chế nào đó sớm đã được thiết đặt vào lúc này phát động lên!



- Quả nhiên, trên người Ngọc Đế cũng có thiết lập tương tự sao?

Nhìn thấy Ngọc Đế vào thời điểm then chốt này xuất hiện tình trạng khác thường, trong lòng Giang Lưu khẽ thắt lại.



May là mình sớm đã nghĩ đến điều này, cũng đã bảo Côn Bằng bố trí cấm chế từ trước, phong cấm không gian xung quanh, có lẽ có thể phát huy tác dụng chứ?



Ánh sáng lấp lánh, không gian méo mó, sau đó, trong mắt của Giang Lưu và Côn Bằng, Ngọc Đế vốn dĩ bị thương nặng sắp chết, thân hình đột nhiên theo không gian méo mó biến mất không thấy đâu!



- Chuyện này không thể nào! Ta sớm đã phong cấm không gian xung quanh, hắn làm sao rời đi được!?

Sắp thành công, nhưng Ngọc Đế lại biến mất như thế này, Côn Bằng ngạc nhiên hét lên.



- Côn Bằng bỏ ra cả thời gian mười ngày, bố trí trận pháp thế này, vì để phong cấm không gian, ngăn chặn triệt để cảnh tượng trước mắt này, nhưng mà, lại vẫn xuất hiện sao?

Sắc mặt của Giang Lưu trở lên u ám, trong lòng thầm lẩm bẩm.



Rõ ràng đều có sẵn thực sự tru sát Ngọc Đế, cũng rõ ràng sớm đã tính đến bước này rồi, đã chuẩn bị xong từ trước...



Nhưng, nhưng vẫn khó mà ngăn cản triệt để cảnh tượng này phát sinh, điều này dĩ nhiên khiến Giang Lưu vô cùng không thoải mái.



- Ai, hết cách rồi!

Tuy rằng Côn Bằng cảm thấy khó lòng tin được, nhưng, sau khi im lặng một lúc lâu, lại đột nhiên thở dài một hơi, lắc đầu, gần như đã chấp nhận số mệnh.



Nhìn dáng vẻ của Côn Bằng, Giang Lưu mở miệng nói:

- Côn Bằng tiền bối, người cứ bỏ cuộc như vậy sao?

Liếc nhìn Giang Lưu một cái, Côn Bằng hỏi lại:



- Nếu không thì sao?

- Ta bố trí phong cấm không gian này, trong thiên hạ bất kỳ Chuẩn Thánh nào đến, đều đừng hòng dễ dàng chạy thoát! Dù sao theo như thực lực, thứ cho ta ngạo mạn, ta trong Chuẩn Thánh cũng thuộc số những người nổi bật!

Nói đến đây, khẽ dừng lại, Côn Bằng nói tiếp:



- Nhưng mà, có thể dễ dàng coi thường cấm chế mà ta bố trí thế này, cứu Ngọc Đế đi, đây tuyệt đối là Thánh Nhân mới có sức mạnh này!

- Thủ đoạn của Thánh Nhân, còn có thể làm sao?

Không thành Thánh, chung quy đều là sâu!

Lúc đầu Côn Bằng cũng không tin câu nói này, nhưng mà, Chuẩn Đề chỉ trong ba mươi ba ngày làm ra một viên Thất Bảo Diệu Thụ, đã dạy cho Côn Bằng đạo lý này!



Trước đây, nếu như không phải Nữ Oa nương nương đến Hồng Tú Cầu tương cứu, chính hắn đã chết dưới Thất Bảo Diệu Thụ rồi!



- Không, ta vẫn chưa bỏ cuộc! Chúng ta vẫn còn một tia cơ hội! Chúng ta hãy đi đến tẩm cung của Ngọc Đế ở Thiên Đình!

Nghĩ đến lúc trước Vương Mẫu nương nương có vẻ như di chuyển nơi sống lại đến thiết lập ở tẩm cung, Giang Lưu cảm thấy, vẫn có thể qua bên đó xem thử.



Trước đây, không phải là Vương Mẫu nương nương bị mình chặn ở nơi sống lại, giết chết hay sao?

Bạn cần đăng nhập để bình luận