Đường Tăng Đánh Xuyên Tây Du

Chương 1385: Chiêu Hồn phiên bất phàm của ta



Ánh mắt của Địa Tạng Vương Bồ Tát rơi trên người Côn Bằng, hỏi:

- Côn Bằng tiền bối! Không biết ngươi xông vào động Địa Tạng của ta là có chuyện gì?

Chẳng hề nhiều lời, Côn Bằng hỏi thẳng Địa Tạng Vương Bồ Tát:

- Sau khi Ô Sào thiền sư chết, hồn phách của hắn chắc chắn đã rơi vào tay ngươi rồi nhỉ? Không biết làm sao Bồ Tát ngươi mới có thể giao hắn cho ta?

Nghe vậy, Địa Tạng Vương Bồ Tát lắc đầu, biểu thị thái độ cự tuyệt:

- A Di Đà Phật, tiền bối đừng làm khó bần tăng, phụ trách luân hồi của tất cả tiên phật chính là trách nhiệm của Bồ Tát, sao có thể cố tình phạm pháp?

Chân mày của Côn Bằng cau lại, vẻ mặt có hơi không vui, nói:

- Địa Tạng Vương, ngươi đừng tưởng ta không biết, gần đây không ít người mang hồn phách đi khỏi chỗ ngươi, đến lượt ta thì không được?

Lần này Côn Bằng đến là muốn đòi hồn phách của Ô Sào thiền sư, trong lòng sớm đã chuẩn bị sẵn tâm lý phải trả giá thật lớn rồi.

Nhưng mà, Địa Tạng Vương Bồ Tát lại chẳng có ý ra giá, đúng là nằm ngoài dự tính của Côn Bằng.

- Tiền bối, vốn không phải bần tăng cự tuyệt ngươi, chỉ là, từ lần trước sau khi Ngọc Đế cưỡng chế đưa hồn phách của Vương Mẫu nương nương đi, không chỉ Ngọc Đế phải chịu trời phạt, mà cả bần tăng cũng bị thiên đạo trừng phạt…

Địa Tạng Vương Bồ Tát cúi đầu, bộ dạng khó xử nói.

Côn Bằng cau mày, cuối cùng vẫn không từ bỏ, hỏi một câu:

- Cho nên, ngươi thật sự không muốn giao hồn phách của Ô Sào thiền sư ra?

- A Di Đà Phật…

Niệm một tiếng Phật hiệu, Địa Tạng Vương Bồ Tát cũng chẳng nói gì nữa.

Nhưng thái độ này, đã cho thấy rõ suy nghĩ của hắn.

Trầm ngâm một lát, Côn Bằng ra vẻ hạ quyết tâm, hỏi Địa Tạng Vương Bồ Tát:

- Cho nên nói, Bồ Tát ngươi là muốn ta học theo Ngọc Đế, trực tiếp động thủ sao?

Trực tiếp động thủ ra tay cướp đoạt vong hồn từ chỗ Địa Tạng Vương Bồ Tát? Như vậy sẽ khiến trời phạt tác dụng lên người hắn, đương nhiên là hắn biết!

Nhưng, trong lòng Côn Bằng vẫn đã chuẩn bị sẵn tâm lý như thế rồi.

Nghe vậy, Địa Tạng Vương Bồ Tát vẫn cúi đầu, lắc đầu nói:

- A Di Đà Phật, ta khuyên tiền bối đừng làm như thế!

Mình đã nói tới mức này, nhưng Địa Tạng Vương Bồ Tát thế mà vẫn không chịu giao hồn phách ra?

Côn Bằng cắn răng không nói gì, trực tiếp giơ lòng bàn tay của mình lên, bắt về phía Địa Tạng Vương Bồ Tát, ra tay với hắn.

Ầm!

Chỉ là, thấy Côn Bằng ra tay với Địa Tạng Vương Bồ Tát, lúc này cả động Địa Tạng đột nhiên bừng lên một luồng sáng chói lóa.

Chợt, luồng sáng này ngưng kết lại, hóa thành một xiềng xích, trói chặt tứ chi của Côn Bằng.

- Đây là cái gì?

Tứ chi bị trói, hắn khó mà thoát ra, Côn Bằng giãy giụa kịch liệt, cảm thấy khó tin.

Tu vi của Địa Tạng Vương Bồ Tát chỉ là cấp Đại La Kim Tiên mà thôi, nhưng hắn vậy mà lại có cách trói được mình?

Làm sao có thể chứ?

Nhìn thấy Côn Bằng bị trói, Địa Tạng Vương Bồ Tát mở miệng giải thích:

- A Di Đà Phật, tiền bối, từ sau khi Ngọc Đế đoạt đi hồn phách của Vương Mẫu nương nương, thiên đạo đã cải tạo lại động Địa Tạng này của ta, bất cứ ai cũng không thể mang vong hồn ra khỏi động Địa Tạng này được nữa!

- Thiên đạo, hóa ra là như vậy…

Nghe Địa Tạng Vương Bồ Tát giải thích, trong lòng Côn Bằng sựt tỉnh.

Chả trách bản thân hắn lại bị chế ngự được trong phút chốc, ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có, ngoại trừ Thánh Nhân ra tay, dường như chỉ có thiên đạo mới có thể làm được như thế.

Nhìn Côn Bằng bị trói hết tay chân, không cử động được, Địa Tạng Vương Bồ Tát mới nói tiếp:

- Tiền bối đừng phí sức nữa! Đi đi thôi!

Vừa dứt lời, Địa Tạng Vương Bồ Tát phất tay một cái!

Chợt, Côn Bằng đang bị trói trực tiếp bay ra bên ngoài động Địa Tạng.

Khi Côn Bằng vừa từ động Địa Tạng bay ra ngoài, ánh sáng hóa thành xiềng xích trói lấy người hắn đột nhiên nứt ra, để Côn Bằng trở về trạng thái tự do.

Tuy ra đến ngoài động, hắn đã hồi phục được tự do, nhưng Côn Bằng vẫn đứng ở trước cửa động Địa Tạng, không có ý tiếp tục xông vào trong.

Có sức mạnh của thiên đạo can thiệp, ngăn cấm bất cứ người nào ra tay cướp đi vong hồn bên trong đó, cho dù mình có xông vào, kết quả cũng chẳng có gì thay đổi.

- Ai, chẳng lẽ, ta không còn cách nào cứu được hồn phách của Thái tử ra hay sao?

Vẻ mặt thất thường đứng ở cửa động Địa Tạng hồi lâu, chợt, Côn Bằng thở dài một hơi, bộ dạng ủ ê xoay người rời đi.

Sau đại chiến Vu Yêu, tuy nói Yêu tộc dần dần suy bại, nhưng vì tính đặc thù của Yêu tộc, là mãi mãi không thể diệt sạch được!

Cộng thêm Hoàng tộc còn có một Kim Ô, trong lòng Côn Bằng thật ra vẫn còn tia hy vọng!

Lỡ như khi nào đó, thiên đạo quyết định sẽ cho Yêu tộc hưng thịnh thì sao? Khả năng này cũng không phải là hoàn toàn không có đúng không?

Nhưng bây giờ, Kim Ô cuối cùng cũng vong mạng, khả năng Yêu tộc hưng thịnh cũng bị cắt đứt triệt để, tâm trạng của Côn Bằng đương nhiên là rất rối bời.

- A Di Đà Phật, Côn Bằng tiền bối, gặp nhau ở đây, chúng ta cũng coi như có duyên…

Trong lúc Côn Bằng đang lặng thầm suy nghĩ, lúc bay lên không trung, đột nhiên một giọng nói quen thuộc từ bên dưới vọng lên.

Côn Bằng nghe vậy, nhìn về phía giọng nói phát ra, chỉ thấy một bóng người đang đứng dưới đất gọi mình, chính là Chiên Đàn Công Đức Phật – thành viên nòng cốt của đoàn thỉnh kinh Tây Hành.

Suy nghĩ một lát, Côn Bằng bay xuống, ngạc nhiên hỏi:

- Chiên Đàn Công Đức Phật? Sao ngươi lại ở đây?

Nghe vậy, Giang Lưu chẳng hề suy nghĩ giải thích một câu:

- A Di Đà Phật, bần tăng từ thành Trường An tới đây, thấy thời gian không còn sớm, cho nên dừng lại đây nghỉ ngơi, nhưng không ngờ lại được gặp Côn Bằng tiền bối!

Nói tới đây, Giang Lưu khẽ ngừng lại, rồi nói tiếp:

- Gặp nhau là có duyên, cùng đi ăn một bữa, thế nào?

- Có duyên?

Nghe Giang Lưu nói vậy, Côn Bằng vốn muốn rời đi.

Nhưng ngay lúc này, trong lòng đột nhiên khẽ động, ma sai quỷ khiến mà gật đầu, nói:

- Đã như thế, vậy ta làm phiền rồi!

- Tiền bối khách sáo quá!

Giang Lưu khẽ mỉm cười nói, lập tức bày ra mấy món đồ dùng, bắt đầu bận bịu.

Một lát sau, mấy cái xiên nướng đã nướng xong, rắc thêm ít bột ớt và bột thì là, mùi hương lan tỏa khắp nơi, Côn Bằng ngửi thấy cũng phải chảy nước miếng.

Vừa ăn vừa nướng, thỉnh thoảng uống chút rượu, xem ra, bầu không khí giữa hai người cũng không tệ.

Vừa ăn xiên nướng, vừa uống rượu, chợt, Giang Lưu làm vẻ thản nhiên, hỏi Côn Bằng:

- Đúng rồi, tại sao tiền bối lại ở đây?

- Ta đến vì vong hồn của Ô Sào thiền sư…

Nghe vậy, Côn Bằng cũng không có ý định giấu diếm, nói hết những chuyện mình vừa gặp phải ở động Địa Tạng ra, tường thuật lại cặn kẽ cho Giang Lưu.

Nghe Côn Bằng kể lại, Giang Lưu làm ra vẻ bản thân như vừa mới biết chuyện, mở miệng nói:

- Hóa ra, hiện tượng kỳ lạ khi nãy là do Ô Sào thiền sư đã chết.

- Ai…

Côn Bằng thở dài một tiếng.

Cũng chẳng nói gì nữa, chỉ cúi đầu, lặng lẽ uống rượu ăn xiên nướng.

Thế nhưng, chính ngay lúc này, Giang Lưu lại đột nhiên nói:

- Xem ra, hôm nay Côn Bằng tiền bối gặp ta, đúng là định mệnh không thể đoán trước được.

Nghe vậy, Côn Bằng có chút ngạc nhiên nhìn Giang Lưu, hỏi:

- Ồ? Lời này của ngươi là có ý gì?

- Gần đây, bần tăng tình cờ có được một món bảo vật, tên là Chiêu Hồn phiên, có thể gọi hồn phách của người chết tới, dùng để giải cứu cho Ô Sào thiền sư là thích hợp rồi còn gì!

Giang Lưu mở miệng nói, cho thấy hắn tình cờ có được món bảo vật có thể cứu người.

Trước đây, Giang Lưu dẫn dắt cường giả của Minh Giáo, còn có Vân Tiêu tiên tử và Triệu Công Minh đii đến Thiên Đình cứu Cao Dương, Ô Sào thiền sư đã nhảy ra ngoài ngay trong thời khắc quan trọng, phá giải đại trận Chu Thiên Tinh Đấu, coi như là có đại ân.

Bởi vậy, ngay lúc biết Ô Sào thiền sư vong mạng, mà hắn lại có thể giúp được, nên đã chủ động mở lời, ngỏ ý sẵn sàng ra tay tương trợ, đương nhiên cũng là chuyện hợp tình hợp lý rồi.

Nghe Giang Lưu nói vậy, Côn Bằng có hơi nghi ngờ hỏi Giang Lưu:

- Chiêu Hồn phiên? Theo như ta biết, Chiêu Hồn phiên không thể gọi vong hồn của Tiên Phật?

Giang Lưu lắc đầu, thành thật nói:

- Không, Chiêu Hồn phiên này của ta không giống với Chiêu Hồn phiên bình thường, cái này, cho dù là cường giả Chuẩn Thánh chết đi, hồn phách cũng có thể gọi về được!

Đùa gì, dẫu sao cũng là đạo cụ trong bảo rương cấp Thần, mở ra chỉ được một món Chiêu Hồn phiên bình thường thôi? Giang Lưu không tin như vậy!

Nghe Giang Lưu giải thích, Côn Bằng trừng to mắt, kinh ngạc nói:

- Ồ? Thật vậy sao? Nếu thật sự là như thế, giá trị của bảo vật này, khó mà tả được!

Tuy đến bây giờ vẫn còn bán tín bán nghi, nhưng không thể không nói, lời của Giang Lưu lại khiến Côn Bằng cảm thấy rung động.

Cảm thấy Giang Lưu không có lý do gì phải lấy chuyện này ra đùa, cũng tin vào nhân phẩm của Giang Lưu, nhưng nói đến cùng vẫn là, tai nghe không bằng mắt thấy.

Vốn dĩ trong lòng đã tuyệt vọng rồi, lúc này lại có cảm giác với được một tia hi vọng, Côn Bằng vội vàng nói với Giang Lưu:

- Nếu thật sự có món báu vật này, vậy cầu xin Công Đức Phật ngươi mau chóng đưa vong hồn của Ô Sào thiền sư trở về đi, nếu không bị Địa Tạng Vương Bồ Tát cho luân hồi chuyển thế, thì không còn kịp nữa!

- Được, tiền bối, để ta thử xem!

Nghe vậy, Giang Lưu cũng chẳng nhiều lời, lập tức gật đầu.

Chính sự đang gấp, đặt rượu và xiên nướng trong tay xuống, Giang Lưu đứng dậy, vẫy tay một cái.

Chiêu Hồn phiên trong bọc không gian trực tiếp rơi vào tay Giang Lưu, cờ cổ giương lên, phất phới theo gió.

Chợt, nắm Chiêu Hồn phiên trong tay, Giang Lưu bắt đầu quơ qua quơ lại, đồng thời, trong miệng cũng gọi tên của Ô Sào thiền sư.

Một lần, hai lần, ba lần…

Mỗi lần phất cờ, Giang Lưu lại gọi tên của Ô Sào thiền sư một lần.

Côn Bằng ở bên cạnh không muốn làm phiền Giang Lưu, chỉ lẳng lặng ở một bên xem.

Với ánh mắt của Côn Bằng, có thể nhận ra, sau mỗi lần Giang Lưu phất cờ, trong miệng gọi tên của Ô Sào thiền sư, trên Chiêu Hồn phiên lại xuất hiện một luồng sức mạnh rất đặc biệt, hòa nhập vào trong hư không rồi biến mất.

Cứ như thế, sau khi Chiêu Hồn phiên trong tay dao động được chín chín tám mươi mốt lần, đồng thời, Giang Lưu cũng gọi tên Ô Sào thiền sư chín chín tám mươi mốt lần.

Trong không trung, một vong hồn xuất hiện, bay thẳng đến trước mặt Giang Lưu…

Bạn cần đăng nhập để bình luận