Đường Tăng Đánh Xuyên Tây Du

Chương 1192: Lợi dụ Bạch Long Mã

Người dịch: Nguyễn Khiêm

- Bần tăng Huyền Trang, bái kiến Quận trưởng!

Bên trong Quận Phượng Tiên, mấy người Giang Lưu đi tới trước mặt Quận trưởng, Giang Lưu khiêm tốn, lễ độ chào hỏi.

Sau khi mấy Vệ Binh kia biết được Giang Lưu là cao tăng đến từ Đông Thổ Đại Đường tự nhiên không dám tùy ý xử trí, vì thế đưa chuyện xung đột giữa Giang Lưu cùng thiếu gia kia ở bên trong Quận Phượng Tiên cho Quận trưởng nghe một lần.

- Pháp Sư Huyền Trang khách khí! Cao tăng đến từ Đông Thổ Đại Đường, trái tim thành tâm hướng phật của ngài làm cho người ta cảm thấy khâm phục!

Sau khi chắp tay hành lễ, vị Quận trưởng của Quận Phượng Tiên này mở miệng nói, hành động cùng cử chỉ đúng là cho người ta một loại cảm giác như cây gặp gió xuân.

Vị Quận trưởng này khoảng ba mươi lăm, ba mươi sáu tuổi, chính đang tuổi tráng niên.

- Cha, hòa thượng này đã làm cho Bạch Phong của ta thụ thương, ta phải bắt hắn lấy con ngựa của hắn bồi thường cho ta!

Ở bên cạnh Quận trưởng, vị thiếu gia kia có vẻ không hề sợ hãi phụ thân của mình, vào lúc này không nhịn được đứng ra, mở miệng nói.

- Im ngay! Con phóng ngựa trên đường phố, phá hỏng đồ của bách tính lại còn làm cho người ta bị thương. Ta còn không có trừng phạt con đây!

Nghe được lời nói này của con trai mình, Quận trưởng trầm giọng quát lớn.

- Cha, người thiên vị người ngoài. Ta . . . ta đi nói cho mẹ ta biết!

Thấy cha mình quát lớn, thiếu niên này vẫn như trước là không hề tỏ ra sợ hãi, chỉ là vô cùng ủy khuất nói.

Sau khi dứt lời, hắn xoay người rời khỏi.

- Cao tăng, khuyển tử này của ta bị ta bỏ bê dạy bảo, đã khiến cho các vị chê cười rồi!

Bản thân làm cha mà ngay cả nhi tử đều không quản được, ngay trước mặt của mấy người Giang Lưu, Quận trưởng đúng là có chút xấu hổ.

- Quận trưởng đại nhân, mười năm trồng cây, trăm năm trồng người, nếu như là lúc giáo dục không đủ nghiêm khắc, chờ đến mức trẻ con ngang bướng thành tính thì về sau có lẽ sẽ náo ra cục diện khó mà thu thập!

Giang Lưu chấp tay hành lễ, mở miệng khuyên.

Tuy rằng đây là chuyện nhà khác, bản thân vốn dĩ không nên xen vào, thế nhưng mà, nhi tử của đối phương ngang bướng lại ngang bướng đến trên đầu mình, bản thân vẫn là có tư cách mở miệng nói mấy câu chứ nhỉ?

- Cao tăng giáo huấn phải cực kỳ!

Nghe được câu nói của Giang Lưu, vị Quận trưởng này cũng không có tỏ ra tức giận, ngược lại còn khiêm tốn tiếp thu.

Nhìn Quận trưởng ở trước mắt, trong lòng của Giang Lưu hơi động một chút, mơ hồ nhớ lại một chút chuyện trong nguyên tác.

Trong nguyên tác, tâm tính của vị Quận trưởng của quận thành Phượng Tiên này thật là không sai, thế nhưng mà, con của hắn lại ngang bướng thành tính.

Tựa hồ là bởi vì nhi tử của hắn phạm vào sai lầm lớn, nguyên bản đang cung phụng Ngọc Hoàng Thượng Đế thì trong cơn tức giận đã trực tiếp lật ngược bàn thờ, cho nên mới đắc tội Ngọc Hoàng Thượng Đế?!

Nguyên bản hơn mười năm chưa có xem Tây Du Ký, Giang Lưu cũng không nhớ quá rõ chi tiết về kiếp nạn ở quận thành Phượng Tiên này, thế nhưng mà, sau khi thấy được nhi tử ngang bướng kia của Quận trưởng, trong lòng của Giang Lưu đúng là nhớ lại một chút kịch bản.

- Bởi vì ta sớm bước lên con đường đi Tây Thiên thỉnh kinh, cho nên kịch bản ở quận thành Phượng Tiên này còn không có bố trí xong hay sao? Như vậy, ta có phải nên can thiệp, làm cho kịch bản ở quận thành Phượng Tiên này sớm diễn ra hay không đây?

Sau khi nhớ tới trong tình huống trong nguyên tác, Giang Lưu thầm nói ở trong lòng.

Trong nguyên tác là bởi vì bàn thờ đang cung phụng mình bị lật ngược cho nên Ngọc Hoàng Thượng Đế cảm thấy mất thể diện, vì thế mới trừng phạt Quận Phượng Tiên.

Mà bây giờ thì sao đây?

Thiên Đình đang rối loạn.

Nếu như mình có thể lại làm cho Ngọc Hoàng Thượng Đế mất mặt thêm một lần nữa thì e rằng sẽ giống như lửa cháy đổ thêm dầu, khiến cho Thiên Đình càng thêm rối loạn chứ nhỉ?

Chỉ là suy nghĩ thôi nhưng Giang Lưu đã cảm thấy chuyện này rất có tính khả thi.

Đương nhiên, ý tưởng bước đầu đã có, nhưng cụ thể áp dụng thế nào thì còn cần bản thân cẩn thận suy nghĩ hơn.

Chín chín tám mươi mốt kiếp nạn trên đường đi Tây Thiên thỉnh kinh là định số, cho nên theo Giang Lưu thấy, bản thân tự thiết kế kiếp nạn cũng có thể coi là thuận thiên mà đi.

Vì thế, mượn cơ hội thuận thiên mà đi, bản thân mới mưu đồ một phần việc của mình, tất nhiên là như có thần trợ.

Từ Đông Thổ Đại Đường đến quận thành Phượng Tiên này thật là vô cùng xa xôi, mặc dù cũng không có hoài nghi thân phận của Giang Lưu, thế nhưng theo lý thuyết, Quận trưởng vẫn là phải quan sát văn điệp thông quan của Giang Lưu.

Không có ý định che giấu, Giang Lưu lấy văn điệp thông quan ra cho đối phương xem, quan sát văn điệp thông quan của Giang Lưu, từng con dấu ở phía trên, Ở trên mặt của Quận trưởng lộ ra biểu cảm khâm phục cùng chấn động.

Đi Tây Thiên xa như vậy, đến tột cùng đã trải qua những khó khăn gì? Quận trưởng tự nhiên là không biết, nhưng mà từ những con dấu ởphía trên này, Quận trưởng liền có thể nhìn ra được, mấy người Giang Lưu tất nhiên là đã trải qua rất nhiều khó khăn mới có thể đi tới nơi này.



- Tâm tính của cao tăng thật là cứng cỏi, làm cho người ta khâm phục!

Đưa văn điệp thông quan ở trong tay cho Giang Lưu, Quận trưởng mở miệng nói.

- Bần tăng đi vào bên trong quận thành Phượng Tiên này, nhìn thấy dân chúng an cư lạc nghiệp, có thể thấy được Quận trưởng làm chủ một phương nhưng cũng cẩn trọng, coi dân chúng làm gốc, thật làm cho người ta bội phục!

Lời nói chẳng mất tiền mua.

Lựa lời mà nói cho vừa lòng nhau.

Chuyện này Giang Lưu vẫn là có thể hiểu được, nghe Quận trưởng của Quận Phượng Tiên khen ngợi bản thân, Giang Lưu cũng lập tức tán dương lại đối phương mấy câu.

- Tên khốn đáng giết ngàn đao kia!

Chẳng qua là trong khi cuộc nói chuyện giữa Giang Lưu cùng Quận trưởng còn đang diễn ra trong bầu không khí khá hòa hợp thì đột nhiên, một giọng nói vô cùng mạnh mẽ vang lên.

Ngay sau đó, một vị phu nhân hơn ba mươi tuổi kéo tay người thiếu niên vừa mới rời khỏi kia, xông thẳng vào trong phòng.

Nhìn thấy vị phu nhân vừa xông tới này, vài người hầu ở trong phòng đều đồng loạt cúi đầu, không dám nhìn nàng.

Mà thiếu niên nguyên bản ủy khuất rời khỏi kia vào lúc này lại tỏ vẻ cáo mượn oai hùm, đắc ý quan sát mấy người Giang Lưu.

- Phu nhân, bà làm cái gì vậy?

Nhìn thấy phu nhân cùng nhi tử của bản thân đang xông tới, Quận trưởng đứng dậy, nhíu mày nói.

- Ta làm gì? Ta không ngờ rằng vị Quận trưởng như ông cư nhiên uất ức như thế!

Khác với thái độ của Quận trưởng, phu nhân này nhìn lại giống như là sư tử cái đang nổi giận vậy, bà chỉ thẳng vào mũi của Quận trưởng nói:

- Thân là Quận trưởng, con trai mình bị người bắt nạt, ngươi chẳng những không thể đòi cái công đạo, thậm chí còn quát lớn con trai mình! Ta lúc đầu rõ ràng là mắt bị mù cho nên mới coi trọng nam nhân nhu nhược như ngươi!

- Phu nhân, nơi đây không phải là chỗ nói chuyện, chúng ta về nhà bàn lại!

Bị phu nhân của mình chỉ thẳng mặt mà mắng ở ngay trước mặt của mấy người Giang Lưu, vị Quận trưởng này cảm thấy mất mặt, cúi đầu xấu hổ nói.

- Hừ, nơi đây không phải là chỗ nói chuyện, vậy thì chỗ nào có thể nói chuyện?

Sau khi hừ lạnh một tiếng, vị phụ nhân này xoay đầu lại, nhìn chằm chằm vào Giang Lưu, nói:

- Chính là hòa thượng này chứ nhỉ? Chúng ta cũng không bắt nạt ngươi, có câu nói rất hay, thiếu nợ thì trả tiền, ngươi làm tổn thương bảo mã của con ta, nếu như ngươi cũng có một con ngựa, tự nhiên sẽ phải bồi thường cho con ta!

- Phu nhân, đây là cao tăng của Đại Đường, bà có thể nào. . .

Ở bên cạnh, nghe được lời nói của phu nhân của mình, Quận trưởng tiến lên hai bước, biểu cảm ở trên mặt xấu hổ lại vội vàng nói.

- Cao tăng của Đại Đường lại như thế nào? Ngươi liền có thể thiên vị người ngoài, bắt nạt con trai mình hay sao?

Không đợi Quận trưởng nói cho hết lời, phu nhân này lập tức mở miệng ngắt lời hắn rồi nói.

- A Di Đà Phật, Quận trưởng, việc này chính là chuyện giữa ta cùng lệnh công tử, cứ để bần tăng tự xử lý đi!

Mắt thấy nhà của vị Quận trưởng này có nóc, Giang Lưu cũng không muốn làm hắn khó xử, cho nên mở miệng nói.

Trong khi đang nói chuyện, ánh mắt của Giang Lưu rơi trên người của thiếu niên này, nói:

- Ngươi nói muốn bần tăng lấy ngựa bồi thường cho ngươi. Chuyện này cũng không phải là không được. Chúng ta đánh cược một lần thế nào? Nếu như ngươi có bản lĩnh dắt ngựa của ta đi, như vậy con ngựa này của ta sẽ bồi thường cho ngươi!

- Ồ? Đây chính là ngươi nói?

Mặc dù trước đó ở trên đường cái không có kéo động được Bạch Long Mã, thế nhưng mà, theo thiếu niên này thấy, chẳng qua là dắt một con ngựa đi cũng không phải là chuyện gì khó khăn cả. Vì thế, sau khi nghe được lời nói của Giang Lưu, hai mắt của hắn lập tức tỏa ánh sáng.

- Tự nhiên!

Chấp tay hành lễ, Giang Lưu gật nhẹ đầu rồi cúi xuống nói.

- Tốt! Đã như vậy thì bản thiếu gia đáp ứng vụ cá cược này!

Gật nhẹ đầu, thiếu niên này tự nhiên nhận lời.

- Cao tăng, như vậy sao được, ngươi một đường đi về phía tây, nếu như là không có ngựa cưỡi . . .

Quận trưởng cảm thấy rất có lỗi với Giang Lưu, vội vàng nói.

- A Di Đà Phật, đánh cược đã lập, Quận trưởng đại nhân lại quan sát là được rồi!

Giang Lưu chấp tay hành lễ, trên mặt nở nụ cười lạnh nhạt, dáng vẻ giống như là đã tính trước.

Sau khi đi ra phòng lớn, mọi người đi thẳng tới bên cạnh Bạch Long Mã.

- Mời thiếu hiệp, chỉ cần ngươi có thể dắt nó đi thì nó sẽ chính là của ngươi!

Giang Lưu đưa tay làm ra một cái thủ thế mời.

Ở bên cạnh, hai vợ chồng Quận trưởng còn có không ít Vệ Binh vào lúc này đều xông tới, ánh mắt không ngừng quan sát Bạch Long Mã.

Không thể không nói, sau khi hóa thành hình thái ngựa trắng, Bạch Long Mã này trông cực kỳ thần tuấn, không phải là những con ngựa trên thế gian có thể so sánh.

Nếu như là dùng ô tô đến ví dụ, Bạch Long Mã chính là siêu xe còn ngựa phàm tựa như là xe đẩy vậy.

- Hắc hắc hắc, đã như vậy thì bản thiếu gia cũng không khách khí nữa. Con ngựa này là của ta!

Quan sát Bạch Long Mã, hai mắt của thiếu niên này tỏa ánh sáng, hắn vô cùng kích động nói.

Không có mấy người nam tử hiện đại không thích ô tô, đặc biệt là nam tử trẻ tuổi, chuyện như vậy cũng khá giống với thời cổ đại này, không có mấy người không thích ngựa tốt, huống chi là ngựa thần như Bạch Long Mã đây?

Dưới sự kích động, thiếu niên này đi tới bên cạnh Bạch Long Mã, vươn tay ra dắt dây cương trên cổ Bạch Long Mã, sau đó kéo đi!

Thế nhưng mà, cùng giống như ở trên đường lúc trước, vô luận hắn dùng lực như thế nào để kéo thì Bạch Long Mã vẫn như trước là lẳng lặng đứng đấy, không hề di chuyển.

Đổi qua vô số góc độ bất đồng, thử rất nhiều lần nhưng vẫn hoàn toàn không có tác dụng, thiếu niên này có chút bất đắc dĩ, tiến đến bên cạnh Bạch Long Mã nói lời khen, cũng mặc kệ Bạch Long Mã có thể nghe hiểu được hay không.

- Ngựa ngoan, đi theo bản thiếu gia thôi, về sau bản thiếu gia có thể cho ngươi ăn ngon uống sướng!

- Còn có, bản thiếu gia sẽ tìm thêm cho ngươi vài con ngựa cái đẹp mắt thế nào?

- Đi theo hòa thượng thối này có cái gì tốt? Màn trời chiếu đất, sơn cùng thủy ác!

. . .

Đủ loại lời khen chê đều nói một lần, cũng lấy lợi đi dụ một phen, sau đó thiếu niên này lại lần nữa dùng sức đi kéo Bạch Long Mã.

Chẳng qua là những lời hắn vừa mới nói kia chú định đều là uổng phí, sau khi bởi vì nói xong, hắn lại đi kéo Bạch Long Mã, thế nhưng mà, Bạch Long Mã vẫn như cũ là không hề di chuyển.

- Đáng giận, súc sinh này, rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt!

Nói mỏi cả mồm nhưng ngay cả súc sinh đều không giải quyết được, thiếu niên này cảm thấy mất mặt.

Thẹn quá hoá giận, thiếu niên rút đao của hộ vệ ở bên cạnh ra, chém về phía Bạch Long Mã.

Bạn cần đăng nhập để bình luận