Đường Tăng Đánh Xuyên Tây Du

Chương 1328: Việc này, cần Thánh Nhân ra tay



Tốc độ Cân Đấu Vân của Tôn Ngộ Không đương nhiên rất nhanh, không hề mất nhiều thời gian, hắn rất nhanh đã đến được Ngũ Trang Mạt Chược Quan.

Gõ cửa, người mở cửa chính là tiểu Đạo đồng Thanh Phong.

Nhìn thấy Tôn Ngộ Không ở cửa, tiểu Đạo đồng Thanh Phong kinh ngạc hỏi:

- A? Đại Thánh, sao ngươi lại đến đây?

Tôn Ngộ Không không có ý nói lời khách sao quá nhiều, mở miệng hỏi thẳng:

- Sư phụ nhà ngươi có ở đây không? Lão Tôn ta có chuyện quan trọng tìm hắn!

Tiểu Đạo đồng Thanh Phong có chút bất đắc dĩ lắc đầu, đồng thời trong miệng cũng cảm khái nói:

- Sư phụ ta sao? Vậy ngươi phải đi quán cà phê mạng ở thành Trường An tìm hắn, gần đây sư phụ ta si mê trò chơi trong quán cà phê mạng, cả mạt chược cũng hiếm khi chơi. Ta cảm thấy Mạt Chược Quan này của chúng ta bị hoang phế đi rất nhiều, ôi…

Chỉ là, lời hắn vừa nói xong, lại phát hiện Tôn Ngộ Không đã không thấy tung tích, thầm lắc đầu, phỉ nhổ tính khí nóng nẩy của con khỉ Tôn Ngộ Không.

Chính vào lúc này, bên trong Ngũ Trang Mạt Chược Quan, một giọng nói vang lên:

- Thanh Phong tiểu sư đệ, là ai gõ cửa vậy? Nhanh lên, đến lượt ngươi đổ xúc xắc kìa!

- Đến đây, đến đây…

Nghe giọng nói bên trong Ngũ Trang Mạt Chược Quan, tiểu Đạo đồng Thanh Phong trả lời một tiếng, sau đó xoay người trở vào.

Rất nhanh, thân hình Tôn Ngộ Không đã đến quán cà phê mạng ở thành Trường An, vào quán cà phê mạng tìm Trấn Nguyên Tử.

Tôn Ngộ Không mở miệng nói với Trấn Nguyên Tử nói:

- Đại Tiên, ngươi ở đây, ta có chuyện quan trọng tìm ngươi!

Nghe vậy, Đại Tiên Trấn Nguyên Tử cũng không quay đầu nói:

- Đợi đã, không thấy ta đang bận sao? Đợi ta lấy xong thanh Đại Long này rồi nói…

Tôn Ngộ Không nhấn mạnh nói:

- Là sư phụ ta nhờ ta đến tìm ngươi, liên quan đến chuyện sống còn!

Nghe được câu này, Đại Tiên Trấn Nguyên Tử quay đầu nói, sắc mặt trở nên nghiêm túc rất nhiều:

- Liên quan đến chuyện sống còn? Rốt cuộc là chuyện gì?

Sau đó, Tôn Ngộ Không kể tỉ mỉ một lượt chuyện Phạn Đàm Quyết của quốc vương nước Nữ Nhi bên đó cho Đại Tiên Trấn Nguyên Tử.

Nghe Tôn Ngộ Không nói, Trấn Nguyên Tử cũng hiểu rõ vì sao Giang Lưu ra tay với Di Lặc Phật Tổ, lại vì sao giết Di Lặc Phật Tổ. Chuyện như vậy khiến Đại Tiên Trấn Nguyên Tử thầm cảm khái một câu:

- Ôi, Huyền Trang lão đệ à, chuyện nổi giận đùng đùng vì hồng nhan như vầy cũng không phải làm lần đầu!

Sau khi giải thích sự việc một lượt, Tôn Ngộ Không hỏi:



- Đại Tiên, sư phụ ta nhờ ta hỏi ngươi, liên quan đến hậu quả của Phạn Đàm Quyết này, ngươi có cách gì có thể giải trừ không?

Nghe vậy, trong miệng Đại Tiên Trấn Nguyên Tử xúc động nói:

- Cái Phạn Đàm Quyết này, ta có biết đến. Nếu không nhờ môn công pháp này, lúc đầu tiền thân Tây Phương Giáo của Phật Môn căn bản không có bao nhiêu người. Chỉ là không ngờ, cho đến ngày hôm nay, Di Lặc Phật Tổ thế mà vẫn muốn dùng Phạn Đàm Quyết khống chế quốc vương nước Nữ Nhi, quả thật là đáng chết!

Thấy bộ dạng cảm khái không thôi của Đại Tiên Trấn Nguyên Tử, sắc mặt Tôn Ngộ Không có hơi đen lại, lập tức lớn tiếng nhắc nhở một câu:

- Đại Tiên, biện pháp, ngươi có biện pháp nào có thể giải quyết vấn đề này không?

Nghe hỏi, Trấn Nguyên Tử lắc đầu đáp:

- Ồ, đúng đúng đúng, biện pháp, thực ra, ta cũng không có biện pháp…

- Cả ngươi cũng không có cách sao?

Đối với bản lĩnh của Trấn Nguyên Tử, Tôn Ngộ Không vẫn rất khâm phục.

Nghe lời nói của Tôn Ngộ Không, Trấn Nguyên Tử lắc đầu nói:

- Năm đó, hai vị Thánh Nhân dùng công pháp này để phát triển thanh thế của Tây Phương Giáo, nếu hậu quả của Phạn Đàm Quyết có thể dễ dàng giải quyết như vậy, vậy làm sao bọn hắn phát triển Tây Phương Giáo được?

Tôn Ngộ Không nghiêng đầu, suy nghĩ một chút rồi gật đầu.

- Chuyện này, hình như cũng có lý…



Một bên khác, sau khi Sa Ngộ Tịnh có được chỉ thị của Giang Lưu, cũng bay về hướng Phù Tang Thần Mộc của thiền sư Ô Sào.

Sa Ngộ Tịnh chắp tay, nghiêm túc hành một lễ.

- Bái kiến lão thiền sư!

Thiền sư Ô Sào mở mắt ra, vô cùng ngạc nhiên hỏi:

- Ừ, Sa Ngộ Tịnh, ngươi đến nơi này vì chuyện gì?

Trong đoàn thỉnh kinh Tây Hành, hình như Sa Ngộ Tịnh là một người không có cảm giác tồn tại nhất nhỉ? Người thường tiếp xúc với mình nhất chủ yếu đều là Huyền Trang, vì sao lần này Sa Ngộ Tịnh lại đến đây một mình?

Sa Ngộ Tịnh cũng không có ý nói lời vô ích, cũng giải thích một lần tình hình của quốc vương nước Nữ Nhi cho thiền sư Ô Sào.

Thiền sư Ô Sào lắc đầu, cũng đưa ra câu trả lời không biết.

- Như vậy à, vẫn xin ngươi về nói với Chiên Đàn Công Đức Phật, trước đây khi ta sinh ra, Tây Phương Giáo đã lớn mạnh rồi, thậm chí chưa được bao lâu, hai vị giáo chủ đều thành Thánh, vì vậy, đối với cái gọi là Phạn Đàm Quyết, ta hiểu biết nông cạn!



Một bên khác, sau khi Cao Dương nhận được tin của Giang Lưu, cũng bắt đầu hành động.

Thời điểm khi người áo đen tung tin vịt nắm Hồng Mông tử khí trong tay, yêu sư Côn Bằng ở nhờ Minh Giáo không chịu rời đi, nhưng sau khi tin đồn này bị đập tan, yêu sư Côn Bằng cũng rời khỏi Minh Giáo, tìm một hòn đảo bên bờ Bắc Hài trú lại.

Cảm giác Cao Dương đến, yêu sư Côn Bằng vốn nhắm mắt dưỡng thần mở hai mắt ra, mở miệng chào hỏi:

- Cao Dương công chúa, đã lâu không gặp!

Cao Dương gật đầu, cũng chào hỏi lại:

- Yêu sư các hạ, đã lâu không gặp!

- Công chúa đến đây là có việc gì?

Côn Bằng hỏi.

Cao Dương cũng không có ý nói lời vô ích, đáp.ư:

- Là vì chuyện của Phạn Đàm Quyết mà đến!

Nghe Cao Dương nói, yêu sư Côn Bằng cảm khái nói:

- Phạn Đàm Quyết? Cao Dương công chúa quả nhiên rộng lượng, thế mà lại sẵn sàng vì chuyện của quốc vương nước Nữ Nhi mà bôn ba!

Nghe vậy, Cao Dương hỏi thẳng:

- Nếu yêu sư các hạ đã biết đầu đuôi sự việc, xin hỏi một chút, hậu quả của Phạn Đàm Quyết này, yêu sư các hạ có biết cách nào có thể giải trừ không?

- Không có cách nào!

Côn Bằng quả quyết lắc đầu, nói:

- Nếu là thời kỳ Thượng Cổ, hai vị Giáo chủ Phật Môn còn chưa thành Thánh, ta còn có thể có cách giải quyết, nhưng hai vị Giáo chủ Phật Môn đã thành Thánh, bản thân môn công pháp Phạn Đàm Quyết này quấn quanh khí vận của Phật Môn, nên cho dù là ta cũng không có cách có thể giải trừ hậu quả!



Tít tít tít!

Giang Lưu ngồi trên lưng của Bạch Long Mã, đi thẳng đến động Hỏa Vân Thánh Nhân. Trên đường đi, mấy người Tôn Ngộ Không, Sa Ngộ Tịnh và Cao Dương đều lần lượt gửi tin đến, báo cáo kết quả hỏi thăm một lượt của bọn họ cho Giang Lưu.

- Ai, quả nhiên sao? Sự việc này quả thực không dễ dàng giải quyết như vậy!

Nhìn thấy hồi âm của mấy người bọn họ, trong lòng Giang Lưu thầm than một tiếng.

Mấy vị đại lão cấp bậc Chuẩn Thánh, hỏi thăm từng người bọn họ, vậy mà bọn họ đều không biết cách giải quyết hậu quả của Phạn Đàm Quyết.

- Hả? Bát Giới đâu?

Sau khi đóng hộp thoại của Cao Dương, Giang Lưu lập tức chuyển sự chú ý đến người của Trư Bát Giới, mấy người Tôn Ngộ Không đều tự mình hồi âm, chỉ còn Bát Giới vẫn chưa có hồi âm?

Chỉ là vào lúc này, giọng của Tiểu Bạch Long vang lên.

- Sư phụ, đến động Hỏa Vân Thánh Nhân rồi!

Giang Lưu từ trên cao nhìn xuống, quả nhiên không sai, đã đến động Hỏa Vân Thánh Nhân rồi.

Thu thập cảm xúc của mình, Trư Bát Giới bên kia vẫn chưa hồi âm cho mình, chắc hẳn hắn lại sinh tính lười biếng, lúc này không biết đang ngủ ở đâu rồi nữa!

Giang Lưu âm thầm lắc đầu, bỏ sự chú ý về Trư Bát Giới sang một bên, đi đến cửa động Hỏa Vân Thánh Nhân, lần nữa mở miệng:

- Vãn bối Nhân tộc Giang Lưu, cầu kiến các vị Hoàng Đế!

Lời Giang Lưu vừa dứt, không bao lâu, lời nói của Phục Hy Thị trong động vang lên.

- Vào đây đi!

Nghe giọng của Phục Hy Thị, Giang Lưu để Tiểu Bạch Long chờ mình bên ngoài động, lập tức bước đi, tiến vào.

Lúc này, mấy vị Tam Hoàng Ngũ Đế thế mà đều mở máy tính, nhưng không có chơi trò chơi, ánh mắt cũng đều rơi lên người mình.

Sau khi Giang Lưu bước vào, cũng không đợi Giang Lưu mở miệng hỏi thăm, Phục Hy Thị chủ động mở miệng hỏi Giang Lưu:

- Giang Lưu, ngươi đến vì chuyện của Phạn Đàm Quyết đúng không?

Nghe vậy, Giang Lưu gật đầu nói:

- Không sai, quả thực vãn bối đến vì chuyện của Phạn Đàm Quyết!

Mấy vị Tam Hoàng Ngũ Đế của động Hỏa Vân Thánh Nhân đều không phải hạng tầm thường, thậm chí còn cao hơn cả Ngọc Đế và Như Lai Phật Tổ.

Nếu nói bọn họ có cách có thể giải trừ hậu quả của Phạn Đàm Quyết, Giang Lưu tin.

Hoàng Đế bên cạnh khẽ thở dài một tiếng, nói:

- Thực ra, với bản lĩnh của ta, quả thực có thể ra tay giải trừ hậu quả của Phạn Đàm Quyết....

Nghe Hoàng Đế nói, nhìn sắc mặt của hắn, trong lòng Giang Lưu hồi hộp một chút, bèn hỏi:

- Bệ hạ có gì khó xử sao?

Hắn chỉ nói quả thực mấy người chính mình có phương pháp này, chứ không nói hiện tại có thể giúp mình giải quyết, hiển nhiên, tình huống không hề đơn giản như vậy.

Toại Nhân Thị chen vào, nói với Giang Lưu:

- Giang Lưu, có thể ngươi không biết, bọn ta dẫn đầu Nhân tộc, từng bước đi đến vị trí nhân vật chính của thiên đạo như ngày hôm nay, cống hiến rất lớn, vì vậy, thiên đạo quyết định cho bọn ta, siêu nhiên ngoài vật!

Giang Lưu khẽ gật đầu, ánh mắt rơi vào người của Toại Nhân Thị, đợi hắn nói tiếp tục.

Mấy đạo lý mà hắn nói, Giang Lưu đương nhiên biết rõ.

Chuyển giọng, Toại Nhân Thị lắc đầu nói tiếp:

- Nhưng, sau khi tác dụng của bọn ta kết thúc, bọn ta chỉ có thể ở trong động Hỏa Vân Thánh Nhân này!

- Tuy nói địa vị được sùng bái, siêu nhiên ngoài vật, nhưng chuyện của Nhân tộc chính là chuyện của toàn thiên hạ, bọn ta không thể nhúng tay vào! Chỉ có thể tiếp nhận cung phụng của Nhân tộc mà thôi!

Toại Nhân Thị tiếp tục nói:

- Ngoài mặt, địa vị của bọn ta được sùng bái, siêu nhiên ngoại vật, nhưng trên thực tế, bọn ta giống như bị giam lỏng! Không thể nhúng tay vào chuyện của thiên hạ!

Được rồi, nói đến tận đây, Giang Lưu hiểu rõ.

Tam Hoàng Ngũ Đế có năng lực ra tay giải quyết vấn đề này, nhưng thiên đạo lại hạn chế bọn họ không thể ra tay.

Tuy rằng từ góc độ tư lợi mà nói, Giang Lưu rất hy vọng bọn họ có thể ra tay, nhưng lời này Giang Lưu đương nhiên không thể ích kỷ nói ra.

Sau khi im lặng một lúc, Giang Lưu mở miệng nói, đưa ra câu trả lời của mình:

- Như vậy, vãn bối cũng không dám làm khó các vị tiền bối!

Nhìn thái độ này của Giang Lưu không có ý làm khó mình, trong lòng Tam Hoàng Ngũ Đế ít nhiều cũng có chút áy náy.

Mắt thấy Giang Lưu tạm biệt, chuẩn bị rời đi, đột nhiên, Phục Hy Thị lại nói một câu:

- Thật ra, Giang Lưu…

- Liên quan đến chuyện của Phạn Đàm Quyết, nếu có Thánh Nhân sẵn lòng ra tay, đương nhiên không thành vấn đề…

Bạn cần đăng nhập để bình luận