Đường Tăng Đánh Xuyên Tây Du

Chương 1480: Tìm được manh mối

Tìm được manh mối

Người khác đi vào động Địa Tạng đều là vì tìm sự hỗ trợ của Địa Tạng Vương Bồ Tát, bởi vậy, ít nhiều gì cũng sẽ cho mình vài phần mặt mũi.

Dù sao tục ngữ cũng đã nói, đánh chó phải ngó mặt chủ không phải sao?

Thế nhưng, pháp sư Huyền Trang là ngoại lệ!

Cũng may, lúc bình thường, Huyền Trang vẫn rất dễ nói chuyện, bởi vậy, dần dần, sự sợ hãi trong lòng tiểu Sa di đối với Huyền Trang cũng thả lỏng không ít.

Thế nhưng mà, trước đó không lâu hắn lại trực tiếp xông vào động Địa Tạng, thậm chí còn ra tay đánh nhau với Bồ Tát, hoàn toàn là dáng vẻ không nể mặt mũi!

- Nói cách khác, không ai ngăn cản ta? Ta có thể tự do ra vào?

Thấy tiểu Sa di chạy đi vào, Giang Lưu suy nghĩ một chút, mở miệng nói.

Vừa nói xong, Giang Lưu bước chân, cũng đi theo đi vào trong động Địa Tạng.

- Chiên Đàn Công Đức Phật, không biết lần này ngươi đến, lại là vì chuyện gì?

Nhìn thấy Giang Lưu đi vào, sắc mặt của Địa Tạng Vương Bồ Tát trầm xuống, tức giận hỏi.

- A di đà phật, hôm nay ta đến, chỉ vì một chuyện, muốn mượn Thính Đế thú của Bồ Tát dùng một chút!

- Không cho mượn!

Kỳ thật, lần này nên ở chung như thế nào, Giang Lưu và Địa Tạng Vương Bồ Tát đã sớm âm thầm bàn bạc nói chuyện phiếm xong xuôi rồi, bởi vậy, Địa Tạng Vương Bồ Tát vô cùng quyết đoán mà mở miệng, quả quyết cự tuyệt Giang Lưu!

- Bồ Tát, dường như ngươi hiểu lầm rồi…

Giang Lưu chắp tay hành lễ, dáng vẻ vẫn khiêm tốn có lễ như trước.

Nhưng mà, dùng thái độ vô cùng khiêm tốn này, lời nói cũng kiêu ngạo đến cực điểm:

- Lần này ta đến, không phải là thỉnh cầu Bồ Tát, mà là thông báo cho ngươi!

- Huyền Trang, ngươi đừng khinh người quá đáng!

Nghe được lời này của Giang Lưu, sắc mặt của Địa Tạng Vương Bồ Tát không khỏi đại biến, đồng thời, miệng cũng cao giọng la lên!

- Địa Tạng Vương Bồ Tát, cái gọi là kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, còn thỉnh Địa Tạng Vương Bồ Tát đừng phạm sai lầm mới tốt!

Tay vừa nhấc, Thí Thần thương xuất hiện ở trong tay, Giang Lưu nhìn chằm chằm Địa Tạng Vương Bồ Tát nói.

Tuy rằng đối với thái độ của Giang Lưu, vô cùng phẫn nộ, nhưng nhìn thấy Giang Lưu lấy ra Thí Thần thương, Địa Tạng Vương Bồ Tát theo phản xạ mà lui lại nửa bước, trên mặt lộ ra thần sắc hoảng sợ.

Lúc trước hai ngươi động thủ, bất luận là phẩm chất và số lượng về tu vi hay là pháp bảo, Giang Lưu đều là hoàn toàn bày ra ưu thế chèn ép!

Bởi vậy, nếu lại động thủ, Địa Tạng Vương Bồ Tát cũng vô cùng rõ ràng, chính mình không có khả năng là đối thủ của Giang Lưu!

- Như thế nào? Bồ Tát ngươi vẫn kiên trì không cho mượn sao?

Cầm Thí Thần thương trong tay, đây hoàn toàn là thái độ lấy lực đè người, Giang Lưu nhìn chằm chằm Địa Tạng Vương Bồ Tát nói.

- Chuyện này, chuyện này…

Sắc mặt của Địa Tạng Vương Bồ Tát lúc xanh lúc trắng.

Cuối cùng, miệng thở dài một tiếng, bất đắc dĩ nói:

- Nếu Công Đức Phật ngươi nhất định phải mượn Thính Đế Thú của ta, vậy thì ngươi mượn đi cũng được!

- Đa tạ Bồ Tát…

Nghe Địa Tạng Vương Bồ Tát thở dài bất đắc dĩ, nhưng miệng cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý, Giang Lưu ngay lập tức mở miệng nói lời cảm tạ.

Chợt, nhìn về phía Thính Đế thú ở bên cạnh.

- Công Đức Phật, có gì phân phó, cứ nói đừng ngại…

Bị ánh mắt của Giang Lưu nhìn chằm chằm, Thính Đế thú cúi đầu nói rất rõ ràng.

Ngay cả chủ nhân Địa Tạng Vương Bồ Tát cũng đã bị khuất phục, Thính Đế thú đương nhiên là không dám có ý muốn phản kháng Giang Lưu.

- Về Ngọc Nhi công chúa của nước Thiên Trúc, ta muốn Thính Đế thú nghe lén một phen, xem nàng có cái gì không thích hợp không? Trên thân thể của nàng có bí mật gì?

Giang Lưu mở miệng, nói với Thính Đế thú.

- Ngọc Nhi công chúa của nước Thiên Trúc sao? Ta biết rồi!

Nghe vậy, Thính Đế thú gật đầu nói.

Chợt chậm rãi nhắm hai mắt của mình lại, nghiêng tai lắng nghe, vận chuyển thần thông của mình, đến nghe lén tất cả mọi thứ trên người của Ngọc Nhi công chúa.

Giang Lưu không có ý định mở miệng quấy rầy, chỉ lẳng lặng đứng đợi ở một bên.

Qua một hồi lâu sau, Thính Đế thú chậm rãi mở hai mắt của mình ra.

- Như thế nào? Thính Đế thú ngươi có nghe ra được có chỗ nào không thích hợp không?

Nhìn thấy Thính Đế Thú mở hai mắt, Giang Lưu vội vàng mở miệng dò hỏi.

- Nói về thân phận, thân phận của Ngọc Nhi công chúa quả thực là không sai!

Thính Đế thú mở miệng nói.

Nghe được lời này, giữa đôi lông mày của Giang Lưu hơi nhăn lại.

Tuy rằng quốc vương nước Thiên Trúc đã thử qua, bản diện nhân vật của mình cũng không nhìn ra có điểm gì khác thường.

Nhưng mà, Thính Đế thú bên này cũng nói thân phận của Ngọc Nhi công chúa không có gì không thích hợp, Giang Lưu vẫn là có chút thất vọng, thầm thở dài một tiếng.

Chẳng lẽ, những lời mà Ngọc Nhi công chúa nói, đều là thật sao?

Nàng thật sự có thể mơ thấy tất cả mọi chuyện của đoàn đội thỉnh kinh Tây Hành sao? Thậm chí, bởi vì nằm mơ mơ thấy đoàn người của mình đi đánh phó bản, nàng cũng có thể gia tăng tu vi?

- Chỉ có điều…

Nhưng mà, ngay khi trong lòng Giang Lưu âm thầm bất đắc dĩ, gần như là tin lời nói của Ngọc Nhi công chúa, đột nhiên Thính Đế thú lên tiếng nói tiếp.

- Chỉ có điều? Chỉ có điều cái gì?

Bị lời nói của Thính Đế thú hấp dẫn lực chú ý, Giang Lưu nhìn về phía nó, nghiêm túc hỏi.

- Tuy rằng thân phận của Ngọc Nhi công chúa đúng là không có sai, thế nhưng, ta lại nghe được, tình huống của Ngọc Nhi công chúa, dường như có chút không quá thích hợp!

- Chính xác mà nói là linh hồn của nàng!

Thính Đế thú trả lời, nói.

- Linh hồn không quá thích hợp? Cụ thể là ý gì?

Tìm được manh mối (2)

Nghe được lời ấy, Giang Lưu vừa sợ lại vừa ngạc nhiên hỏi.

- Tình huống cụ thể ta cũng nghe không rõ ràng lắm! Nhưng mà, có thể khẳng định là linh hồn của Ngọc Nhi công chúa, không quá thích hợp!

Thính Đế thú lắc đầu nói.

Được rồi, nếu Thính Đế thú đã nói đến nước này, hiển nhiên là hắn đã cố gắng hết sức rồi, Giang Lưu tất nhiên là cũng không có ý đòi hỏi gì thêm.

Sau khi miệng nói lời cảm tạ một phen, chợt, Giang Lưu chuyển thân rời khỏi Địa Tạng Động, cũng rời khỏi U Minh Địa Phủ.

Ngay sau đó, Giang Lưu về tới Hoàng cung của nước Thiên Trúc trên trần gian.

- Sư phụ, thế nào rồi? Thính Đế thú kia nói như thế nào?

Mắt thấy Giang Lưu đã trở lại, mấy người Tôn Ngộ Không bọn họ đương nhiên là xông tới, đồng thời, Tôn Ngộ Không mở miệng hỏi nói.

- Dù sao cũng phải nói, hơi có chút manh mối rồi!

Giang Lưu cũng không có ý tứ thừa nước đục thả câu, thuật lại lời nói của Thính Đế thú cho mấy người Tôn Ngộ Không bọn họ nghe một lần.

- Nói cách khác, Ngọc Nhi công chúa kia quả thật là có chỗ không thích hợp sao?

Tôn Ngộ Không nghe vậy, mắt lộ ra vẻ hung dữ, gậy Như Ý Kim Cô cũng giương cao lên.

Miệng tức giận hừ lạnh một tiếng, nói:

- Nếu linh hồn của Ngọc Nhi công chúa kia có vấn đề, vậy thì, lão Tôn ta liền một gậy đánh chết nàng rồi nói tiếp!

- Lão Tôn thật muốn nhìn xem, nàng chỉ còn lại vong hồn, linh hồn có thể có cái chỗ nào không thích hợp!

- Hầu ca, sát tâm của ngươi sao lại nặng như vậy! Cái này sao có thể được?

Nghe lời nói của Tôn Ngộ Không, Trư Bát Giới ở bên cạnh cũng bày ra dáng vẻ không đồng ý, lắc đầu khuyên.

- Nhưng mà, ngoại trừ biện pháp này ra, ngươi còn có biện pháp nào tốt hơn sao?

Trư Bát Giới vừa dứt lời, Tôn Ngộ Không cũng không có nói gì thêm, ánh mắt chỉ nhìn về phía hắn, hỏi ngược lại.

- Chuyện này…

Trư Bát Giới trong lúc nhất thời đình trệ ngôn ngữ, thế nhưng lại không trả lời được.

Nhưng mà, khi ánh mắt của Trư Bát Giới dừng lại ở trên người của Giang Lưu, ngay lập tức nói:

- Tuy rằng lão Trư ta không có cách nào nhận ra hồn phách của Ngọc Nhi công chúa có cái gì không thích hợp, nhưng mà, sư phụ nhất định có biện pháp! Ta tin là sư phụ có thể tìm được phương pháp thích hợp để ứng đối!

Được rồi, cái tính nết liếm cẩu này của Trư Bát Giới, mọi người trong đoàn đội thỉnh kinh Tây Hành sớm đã oán trách rồi.

Có điều, lời của Trư Bát Giới nói ngược lại cũng có lý!

Sư phụ chính là sư phụ, đối với thực lực và mưu trí của Giang Lưu, một đường hành trình đi Tây Thiên, Tôn Ngộ Không bọn họ đều là vui lòng phục tùng!

Ánh mắt của mọi người lúc này đều dừng lại ở trên người của Giang Lưu, chờ Giang Lưu trả lời.

- Ừm, chuyện này đây, vẫn là phải bàn bạc kỹ hơn mới được…

Bị Tôn Ngộ Không bọn họ nhìn chằm chằm, sau khi Giang Lưu im lặng một lát, mở miệng nói.

Ngay cả bản diện nhân vật của mình đều không nhìn ra điểm gì khác thường, tu vi Chuẩn Thánh cũng không nhìn ra cái gì, Thính Đế thú cũng chỉ là miễn cưỡng có thể nhìn ra một chút không thích hợp mà thôi…

Chỉ có ngần ấy manh mối, trong chốc lát, Giang Lưu kỳ thật cũng không biết nên làm cái gì bây giờ.

- Xem ra, chỉ có thể đi hỏi người khác?

Sau khi âm thầm suy xét một lát, trong lòng Giang Lưu thầm cân nhắc.

Tuy rằng tu vi Chuẩn Thánh cao, nhưng chính mình cấp 91, dù sao cũng chỉ là mới bước vào cấp Chuẩn Thánh mà thôi.

Hơn nữa, cho đến bây giờ mình cũng mới chỉ tu hành được khoảng mười năm, mặc dù có tu vi, nhưng tầm mắt không nhất định có.

Nếu như đã biết hồn phách của Ngọc Nhi công chúa có chút không thích hợp, như vậy, có phải có thể đi tìm đại lão có nhãn lực để xem không?

Nghĩ trước nghĩ sau, người đầu tiên Giang Lưu nghĩ đến tất nhiên là yêu sư Côn Bằng!

Yêu tộc chi sư! Chuẩn Thánh cấp 100, một trong những thính khách của Tử Tiêu Cung!

Bất luận là tu vi hay là tầm mắt, đều là đại lão đứng đầu trong thiên địa!

Nếu có thể để cho hắn đến xem, hẳn là có thể nhìn được không ít đồ vật nhỉ?

Càng quan trọng hơn chính là, yêu sư Côn Bằng gia nhập Minh Giáo, xem như là thuộc hạ của mình, điều động hắn đến đây xem, cũng không có vấn đề gì đâu nhỉ?

Vừa nghĩ đến đây, Giang Lưu kéo danh sách bạn tốt của mình ra.

Sau đó, mở cột trò chuyện với Côn Bằng ra, nói tóm tắt đơn giản tình huống nơi này một lần rồi gửi tin đi.

- Giáo chủ yên tâm, ta lập tức đi đến!

Ngay sau khi Giang Lưu gửi tin tức đi, rất nhanh, yêu sư Côn Bằng ở bên kia đã hồi âm lại cho Giang Lưu.

Theo hồi âm của yêu sư Côn Bằng, Giang Lưu đương nhiên là lẳng lặng đợi.

Đại bàng một ngày gặp gió, lên như diều gặp gió chín vạn dặm.

Khi nói về phương diện tốc độ, tốc độ của yêu sư Côn Bằng tuyệt đối là đứng đầu Tam giới!

Sau khi đóng cột trò chuyện không bao lâu, khoảng cách ước chừng khoảng 10 vạn dặm, đối với yêu sư Côn Bằng thì cũng không tính là quá xa.

Không bao lâu sau, Giang Lưu cảm nhận được hơi thở của yêu sư Côn Bằng.

Hai cánh mở rộng, bản thể Côn Bằng giống như đám mây che trời, lơ lửng ở trên không của nước Thiên Trúc.

- Con, con chim thật lớn!

Không ít người trong vương thành nước Thiên Trúc đều cảm nhận được, ngẩng đầu lên, nhìn thấy hình dáng của yêu sư Côn Bằng trong bầu trời đêm, cảm khái nói.

Hai cánh vừa thu lại, yêu sư Côn Bằng biến thành hình dáng đạo thể, chậm rãi đáp xuống từ trên không trung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận