Đường Tăng Đánh Xuyên Tây Du

Chương 1216: Na Tra: Ta vẫn là đứa bé!

Người dịch: Nguyễn Khiêm

Hai cha con Thác Tháp Thiên Vương Lý Tĩnh cùng Na Tra đều nghiêm túc nhìn chằm chằm vào Giang Lưu.

Muốn cầu xin Ngọc Hoàng Thượng Đế tha thứ cho Khương Tử Nha nhưng lại không thể làm cho Ngọc Hoàng Thượng Đế nghĩ rằng mọi người đã cấu kết với Khương Tử Nha ư?

Chuyện này nói thì dễ mà làm thì quá khó khăn rồi! Bọn họ hoàn toàn không nghĩ ra cách nào vẹn toàn được cả!

- Thánh Tăng, ta vẫn chỉ là một đứa bé thôi. Loại chuyện hao phí tâm lực đi suy nghĩ vấn đề này không phải chuyên môn của ta đâu! Nếu như ngài đã suy nghĩ minh bạch thì cứ nói thẳng ra là được rồi, cần gì phải bắt ta lãng phí tế bào não để suy nghĩ đây?

Nhìn chằm chằm vào Giang Lưu được một lúc rồi Na Tra mở miệng nói với Giang Lưu.

Lời nói này của Na Tra làm cho Giang Lưu kém chút nữa là cười ra thành tiếng.

Trẻ con ư?

Mặc dù hình dáng bên ngoài của Na Tra vẫn luôn là một đứa trẻ thế nhưng mà tuổi thật của hắn e rằng cũng đã trên dưới hai ngàn tuổi rồi. Ở trước mặt của mình, hắn có tư cách tự xưng là trẻ con hay sao?

Đương nhiên, đây chỉ là trong lòng chửi bậy mà thôi, Giang Lưu cũng không có ý đồ nói ra khỏi miệng.

- Kỳ thật, liên quan tới việc cầu xin tha thứ như thế nào, trong lòng của bần tăng thật đúng là có ý nghĩ đại khái!

Nếu như Na Tra muốn mình nhanh chóng nói rõ ràng ra, Giang Lưu đương nhiên cũng không có ý định che giấu, nói:

- Bần tăng trực tiếp đi Lăng Tiêu Bảo Điện, để ta mở miệng cầu xin tha thứ thay cho Khương Tử Nha trước. Sau đó, các ngươi liên hợp lại, thể hiện ra rằng đang ủng hộ ta, biểu thị đồng ý là được rồi!

- Thánh Tăng mở miệng trước ư?

Sau khi nghe được câu nói của Giang Lưu, Na Tra kinh ngạc nhìn hắn, hoàn toàn không nghĩ tới biện pháp của Giang Lưu lại là như thế này.

Suy nghĩ kỹ một chút, do Giang Lưu mở miệng, bản thân lại biểu hiện ra ủng hộ hắn, kế hoạch này tựa hồ thực sự có thể thực hiện được.

- Thế nhưng mà, vô duyên vô cớ, Thánh Tăng như thế nào lại có thể cầu xin Ngọc Hoàng Thượng Đế tha thứ cho Khương Tử Nha đây? Động cơ này tóm lại là phải để người ta cảm thấy tin phục chứ nhỉ?

Ở bên cạnh, Lý Tĩnh đột nhiên mở miệng, nói với Giang Lưu.

- Không sai, Thánh Tăng, ngoại trừ động cơ này, còn có nguyên nhân để chúng ta ủng hộ ngươi, cũng phải nói còn nghe được chứ nhỉ?

Na Tra cũng gật nhẹ đầu, phát biểu ý kiến của bản thân.

Bắt Lý Tĩnh cùng Na Tra suy nghĩ biện pháp ứng đối ra sao thì bọn họ thật đúng là không có năng lực như vậy, nhưng sau khi Giang Lưu nêu ra biện pháp, hai người bọn họ còn có thể đảm nhận vị trí nhận xét, kiểm tra lổ thủng.

- Vấn đề này, ta tự nhiên là đã nghĩ qua. . .

Gật nhẹ đầu, Giang Lưu mở miệng nói:

- Đầu tiên là lý do liên quan tới việc ta thay Khương Tử Nha cầu xin tha thứ. Ta hoàn toàn có thể nói là ta từng có một thời gian học tập với hắn, được hắn chỉ điểm không ít chuyện liên quan tới nhân vật trung tâm, người có đại khí vận trong Vô Lượng Lượng Kiếp. Phần ân tình này, ta phải trả hắn là chuyện đương nhiên chứ nhỉ?

- Ừm, không sai, lý do này thật là không ai phản bác được!

Nghe xong nguyên nhân này của Giang Lưu, Lý Tĩnh gật nhẹ đầu, biểu thị đồng ý.

Còn có lý do gì thích hợp hơn so với việc Giang Lưu thiếu Khương Tử Nha ân tình hay sao? Chỉ cần một lý do này đã đủ làm cho hắn đi cầu xin tha thứ thay Khương Tử Nha rồi!

- Còn về việc các vị tại sao muốn lựa chọn trợ giúp ta thì . . .

Chủ đề nói đến đây, Giang Lưu âm thầm trầm ngâm.

Ở bên cạnh, Lý Tĩnh cùng Na Tra cũng đều không có ý định quấy rầy Giang Lưu, nhìn Giang Lưu trầm tư suy nghĩ.

- Xem ra, chúng ta muốn diễn một vở kịch rồi!

Sau khi suy tư một lát, trong lòng của Giang Lưu có chút ý tưởng rồi hắn mở miệng nói.

- Diễn kịch ư?

Nghe được câu nói này của Giang Lưu, hai cha con Lý Tĩnh đều tỏ ra nghi hoặc, không rõ cái gọi là diễn kịch kia là có ý gì.

Giang Lưu lập tức nêu ý tưởng của mình cho hai cha con Lý Tĩnh nghe một lần.

Sau khi nghe được chân tướng của cái gọi là diễn kịch kia của Giang Lưu, hai cha con Lý Tĩnh đều trợn tròn mắt, ánh mắt lộ ra biểu cảm khó có thể tin.

- Thánh Tăng, vở kịch này của ngài thật sự có thể diễn hay sao?

Biểu cảm ở trên mặt của Lý Tĩnh vẫn có chút hoài nghi.

- Đúng vậy! Tuy rằng những Tiên Quan, Thần Tướng bên trên Phong Thần Bảng kia đều là do Khương Tử Nha sắc phong, thế nhưng. . .

Ở trên mặt của Na Tra cũng lộ ra biểu cảm hoài nghi, hắn nhìn chằm chằm vào Giang Lưu mà không chớp mắt.

- Yên tâm, ta hoàn toàn chắc chắn vở kịch này có thể thành công!

Đối mặt với ánh mắt ngưng trọng đang nhìn chằm chằm vào mình của hai cha con Lý Tĩnh cùng Na Tra, Giang Lưu lại là tỏ ra tự tin như đã tính trước hết mọi chuyện, vỗ ngực nói.

Lý Tĩnh và Na Tra vẫn nghiêm túc nhìn chằm chằm vào Giang Lưu nhưng nhìn hắn có tự tin như thế, sau khi suy nghĩ một lúc, hai cha con Lý Tĩnh đều không nói gì nữa, mà là lựa chọn tin tưởng đối phương.

- Đã như vậy thì hai cha con chúng ta sẽ đi liên hệ những người khác, đến lúc đó chúng ta theo kế hoạch mà làm!

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn, tinh xảo mà non nớt Na Tra hiện lên biểu cảm nghiêm túc.

Nói tới chỗ này, Giang Lưu cùng hai cha con Lý Tĩnh lại tiếp tục thương nghị một số vấn đề nhỏ nữa rồi sau đó hai bên chia nhau ra hành động.

Lý Tĩnh cùng Na Tra bắt đầu trong bóng tối liên hệ một vài người có giao tình thâm hậu bên trên Phong Thần Bảng, chuẩn bị đến lúc đó làm theo kế hoạch, mọi người cùng nhau mở miệng cầu xin Ngọc Hoàng Thượng Đế tha thứ cho Khương Tử Nha.

Mà ở một bên khác, sau khi rời khỏi Thiên Vương Điện, Giang Lưu âm thầm ẩn tàng, tùy thời chuẩn bị hành động.

Không nói đến tình huống bên phía Giang Lưu này là gì, ở một bên khác, Ngọc Hoàng Thượng Đế vào lúc này đang nổi nóng, hơn nữa, cũng chính cần giết Khương Tử Nha để tăng uy vọng cho bản thân.

Cũng biết rõ ở thời kì nhạy cảm này, nếu bản thân tiếp tục kéo dài nữa thì cũng không có chỗ tốt gì. Vì thế, sau khi Khương Tử Nha bị bắt giữ, rất nhanh, Ngọc Hoàng Thượng Đế đã quyết định xử Khương Tử Nha tội chết rồi sau đó, nhanh chóng công bố ra.

Thực sự, sau khi Ngọc Hoàng Thượng Đế công bố chuẩn xác thời gian đánh chết Khương Tử Nha, toàn bộ Thiên Đình, thậm chí toàn bộ tam giới đều chấn động.

Không nghĩ tới, Khương Tử Nha mất tích hai ngàn năm thế mà lại lần nữa hiện thân, hơn nữa sau khi hắn hiện thân, thế mà trong bóng tối cổ động Tiên Quan, Thần Tướng bên trên Phong Thần Bảng đến chống lại Ngọc Hoàng Thượng Đế, cũng khó trách Ngọc Hoàng Thượng Đế nổi giận đến mức muốn giết hắn.

Vào lúc này chính là thời buổi rối loạn, trong khoảng thời gian gần đây, tình huống của Ngọc Hoàng Thượng Đế cũng thật là xấu hổ, chính là lúc cần trọng chỉnh uy danh. Có thể nói là vào lúc này, Khương Tử Nha lại đụng phải trên họng súng đi.

Đương nhiên, lúc trước, khi Ngọc Hoàng Thượng Đế nêu ra quyết định muốn hành hình Khương Tử Nha thì cũng có mấy Tiên Quan, Thần Tướng trước sau tìm đến Ngọc Hoàng Thượng Đế, mở miệng cầu xin tha thứ cho Khương Tử Nha, nhưng tất cả đều bị Ngọc Hoàng Thượng Đế nghiêm khắc cự tuyệt.

Như thế, khiếp sợ trước uy thế của Ngọc Hoàng Thượng Đế, chậm rãi cũng không có người nào dám can đảm tiếp tục đến đây xin tha cho Khương Tử Nha nữa.

Cứ như vậy, thời gian từng phút từng giây rất chậm rãi trôi qua.

Mắt thấy thời gian đến lúc chân chính hành hình Khương Tử Nha càng ngày càng gần thì cùng lúc đó, ở một bên khác trong Thiên Đình, Giang Lưu nhanh chóng hiện ra thân hình trong Lôi Bộ.

Giang Lưu đi tới trong cung điện Lôi Bộ, cũng nhanh chóng tìm được Cửu Thiên Ứng Nguyên Lôi Thần Phổ Hóa Thiên Tôn Văn Trọng.

- Không biết Thánh Tăng Huyền Trang hôm nay đến thăm, cần làm chuyện gì?

Văn Trọng cưỡi Hắc Kỳ Lân xuất hiện ở trước mặt Giang Lưu, đồng thời, mở miệng nói.

- Cũng không có gì, tiểu tăng nghe nói Văn Trọng tiên sinh thân là Cửu Thiên Ứng Nguyên Lôi Thần Phổ Hóa Thiên Tôn, tu vi cao tuyệt, cho nên, nghĩ đến tìm ngươi luận bàn một chút. . .

Giang Lưu khiêm tốn, lễ độ nói với Văn Trọng.

- Luận bàn ư? Vô duyên vô cớ tại sao Thánh tăng lại muốn luận bàn với ta?

Sau khi nghe được lời nói của Giang Lưu, Văn Trọng hơi nhíu lông mày lại nói.

- Dĩ nhiên không phải là tự nhiên lãng phí sức lực, là có tặng thưởng!

Giang Lưu mỉm cười, chợt xoay tay một cái, một mặt gương sáng xuất hiện ở trong tay của Giang Lưu.

- Vật này gọi là Sưu Bảo Kính, chỉ cần xoay mặt cái gương này về phía bản thân rồi nói tên bảo vật mình muốn biết rõ vị trí ra, nó liền sẽ chỉ dẫn ra phương vị hiện tại của món bảo vật kia.

Lấy Sưu Bảo Kính ra, Giang Lưu mở miệng giới thiệu cho Văn Trọng.

Nói đến đây, dừng lại một chút, Giang Lưu nói tiếp:

- Nếu như Văn Trọng tiên sinh có thể luận bàn đánh bại ta, ta sẽ tặng Sưu Bảo Kính này cho ngài!

- Không cần, ta không muốn luận bàn với ngươi. Pháp Sư Huyền Trang, lúc trước, ngài đã có thể đánh bại người thần bí mặc áo choàng màu đen kia, Văn Trọng ta tự nhận thấy bản thân hoàn toàn không phải là đối thủ của ngươi!

Chẳng qua là dù đã nghe xong lời nói của Giang Lưu nhưng Văn Trọng vẫn hoàn toàn tỏ ra không có hứng thú, phất tay áo nói.

- Bần tăng còn chưa nói hết lời đâu, Văn Trọng tiên sinh không cần phải gấp gáp. Khi luận bàn, Văn Trọng tiên sinh có thể sử dụng bất cứ loại bảo vật gì, còn ta thì sẽ . . . sẽ không dùng bất luận bảo vật nào cả, không biết Văn Trọng tiên sinh thấy thế nào?

Thấy Văn Trọng không nguyện ý đáp ứng, Giang Lưu lập tức hạ thấp yêu cầu.

- Ồ? Tháng Tăng nói là thật sao? Không cần bất luận bảo vật gì?

Sau khi nghe được điều kiện này, Văn Trọng lập tức tỏ ra hứng thú.

- Không sai, xác thực là như thế!

Gật nhẹ đầu, Giang Lưu nghiêm túc trả lời.

Nhìn Sưu Bảo Kính ở trong tay của Giang Lưu, sau khi trầm ngâm một lát, Văn Trọng mở miệng hỏi:

- Vậy nếu như lão phu thua thì sao đây? Thánh Tăng cần lão phu làm cái gì? Nói thẳng đi!

- Rất đơn giản, gần đây Khương Tử Nha không phải là bị Ngọc Hoàng Thượng Đế bắt hay sao? Xem ngày hành quyết cũng tới gần, ta chỉ cần đến lúc đó Văn Trọng tiên sinh có thể dẫn đầu, đứng ra cầu xin Ngọc Hoàng Thượng Đế tha thứ cho Khương Tử Nha là được rồi!

Giang Lưu đáp.

- Cầu xin Ngọc Hoàng Thượng Đế tha thứ cho Khương Tử Nha ư? Bây giờ bệ hạ không cho phép bất luận kẻ nào cầu xin tha thứ, chính là ta cầu xin tha thứ cũng sẽ không thể khiến cho bệ hạ hồi tâm chuyển ý!

Lắc lắc đầu, Văn Trọng trả lời.

- Chuyện Ngọc Hoàng Thượng Đế có thể hồi tâm chuyển ý hay không thì Văn Trọng tiên sinh không cần lo lắng, ta chỉ cần đến lúc đó Văn Trọng tiên sinh tận khả năng cầu xin tha thứ là được rồi, thế nào?

Phất tay áo, Giang Lưu nghiêm túc nói.

- Chuyện này . . . nếu là như vậy, cũng không phải là không thể thử một lần. . .

Sau khi nghe được bản thân chỉ cần tận lực là được rồi, không cần phải nhất định làm được, tựa hồ thực sự bại cũng không có quá phiền phức, mà nếu như thắng thì . . . Sưu Bảo Kính kia thật là một món bảo bối tốt.

- Như vậy thì được . . .

Sau khi Văn Trọng gật đầu đáp ứng, Giang Lưu cũng không có ý định nói nhảm, gật nhẹ đầu, chợt thân hình khẽ động, thu tất cả trang bị đang ở trên người của mình vào.

Chỉ thấy lúc này Giang Lưu mặc một bộ tăng y màu xám trắng phổ thông, dưới chân không còn giày mà là hai chân trần, nhìn trên người đúng thật là đã không còn bất cứ một kiện trang bị nào.

Lại nhìn Văn Trọng bên này thì sao đây? Dưới thân là Hắc Kỳ Lân uy vũ, trong tay cầm song giản sáng lấp lóe, nhìn qua uy vũ bất phàm.

- Đã như vậy thì ta cũng sẽ không khách khí nữa!

Mắt thấy Giang Lưu thật là không có ý định sử dụng bất luận bảo vật gì, Văn Trọng căn cứ chiến pháp người ra tay trước thì chiếm ưu thế, cho nên nhanh chóng chuyển động.

Sau khi Hắc Kỳ Lân rít lên một tiếng, nó lao thẳng về phía Giang Lưu, đồng thời, song giản ở trong tay của Văn Trọng cũng nhanh chóng đập về phía đầu của Giang Lưu.

- Kim Cương Chú!

Dù sao Văn Trọng cũng có tu vi là Đại La Kim Tiên, Giang Lưu tự nhiên là không dám khinh thường. Mắt thấy đòn công kích của Văn Trọng sắp đánh tới, hắn giơ tay lên, thi triển kỹ năng Kim Cương Chú.

Vào lúc này, các vị Thần Tướng cuả Lôi Bộ cũng bị trận chiến đấu ở bên này hấp dẫn, chạy đến đây vây xem.

Pháp Sư Huyền Trang cùng Lôi Thần Phổ Hóa Thiên Tôn chiến đấu! Hơn nữa Huyền Trang quy định không sử dụng bảo vật!

Như vậy kết cục của trận chiến đấu này sẽ rất khó đoán trước, rốt cuộc là ai thắng ai thua?

Vào lúc này, trong lòng của những người đang vây xem đều có chút hiếu kì.

Dù sao cơ hội này cũng là thời cơ tốt nhất để bọn họ có thể nhìn thấy thực lực của Pháp Sư Huyền Trang.

Bạn cần đăng nhập để bình luận