Đường Tăng Đánh Xuyên Tây Du

Chương 1119: Chỗ kỳ lạ của nước Diệt Pháp

Người dịch: Nguyễn Khiêm

- Chính là bị giam một buổi tối mà thôi, đây cũng có thể coi như là một lần kiếp nạn hay sao? Có lẽ hẳn là cũng được. Rốt cuộc trong nguyên tác, kiếp nạn ở nước Diệt Pháp cũng không kém bây giờ nhiều lắm?

Sau khi được thả ra từ bên trong nhà giam, trong lòng của Giang Lưu vẫn âm thầm tính toán vấn đề kiếp nạn.

Sau khi suy nghĩ một chút, Giang Lưu lắc lắc đầu, vấn đề kiếp nạn tạm thời mặc kệ, tình huống của nước Diệt Pháp này thật không đơn giản, bản thân vẫn là phải tìm cơ hội hỏi rõ ràng mới tốt.

Ở bên trong địa giới của Tây Ngưu Hạ Châu này, Quốc Vương của nước Diệt Pháp lại vẫn có thể trắng trợn bắt giết hòa thượng, người trong Phật môn hẳn là biết rõ chuyện này.

Như vậy, phải tìm người có chút thân phận cùng với địa vị mới có thể nghe ngóng rõ ràng.

Sau khi suy tư một lát, Giang Lưu mở miệng nói với Tôn Ngộ Không:

- Ngộ Không, các con tạm thời ở lại nước Diệt Pháp này chờ đợi vi sư, vi sư phải đến chỗ Dược Sư Vương Phật một lần!

- Dạ, sư phụ cứ yên tâm đi đi!

Nghe được câu nói của Giang Lưu, mấy người Tôn Ngộ Không đều gật nhẹ đầu, không nói thêm gì.

Sư phụ nếu phải đi, tự nhiên là có suy tính của bản thân.

Sau khi bảo mấy người Tôn Ngộ Không ở lại nước Diệt Pháp chờ đợi mình, Giang Lưu chợt thi triển pháp thuật Thê Vân Tung, chân đạp một đóa tường vân, đi về phía chùa chiền thờ phụng Dược Sư Vương Phật.

Cũng không phải là lần đầu tới, Giang Lưu tự nhiên là xe nhẹ đường quen.

- Đệ tử Huyền Trang bái kiến Dược Sư Vương Phật!

Đi tới phía trước chùa chiền thờ phụng dưới trướng Dược Sư Vương Phật, Giang Lưu mở miệng, cao giọng nói.

- Pháp Sư Huyền Trang mời đến, sư tôn ta đã chờ ngài ở bên trong!

Sau khi Giang Lưu cao giọng nói, đệ tử của Dược Sư Vương Phật là Liễu Tâm đi ra, mở miệng nói với Giang Lưu.

- Đa tạ, Liễu Tâm tiểu sư phụ!

Quan sát Liễu Tâm, Giang Lưu chấp tay hành lễ, khiêm tốn, lễ độ nói lời cảm tạ một câu, lúc này mới theo Liễu Tâm đi vào trong đó.

- Liễu Tâm tiểu sư phụ, khoảng thời gian sống ở dưới trướng Dược Sư Vương Phật như thế nào?

Đi theo bên cạnh Liễu Tâm, Giang Lưu hững hờ nói.

- Đa tạ Pháp Sư lo lắng, đi theo bên cạnh sư tôn, ta cảm thấy vô cùng tốt!

Nghe được câu nói của Giang Lưu, trên mặt của Liễu Tâm hiện lên biểu cảm xấu hổ rồi hắn mở miệng trả lời.

Trước đây bởi vì ghen ghét, Liễu Tâm cùng Giang Lưu đồng thời hợp mưu, giết sư huynh Liễu Không, cho nên theo một góc độ nào đó thì trong tay của Giang Lưu có điểm yếu của Liễu Tâm.

Chỉ có điều, cũng may suốt bao lâu nay, Giang Lưu vẫn chưa từng lấy bí mật này để uy hiếp Liễu Tâm.

Hững hờ hàn huyên cùng Liễu Tâm vài câu, người bên ngoài là không nhìn ra có gì không thích hợp.

Giang Lưu đi theo Liễu Tâm tiến vào bên trong chùa chiền, tự nhiên, cũng nhìn thấy Dược Sư Vương Phật đang ngồi ở bên trên đài sen.

- Đệ tử Huyền Trang, bái kiến Dược Sư Vương Phật!

Gặp được Dược Sư Vương Phật, Giang Lưu cúi đầu, khiêm tốn, hành lễ.

- Ừm, Huyền Trang, không cần đa lễ!

Nhìn thấy Giang Lưu, Dược Sư Vương Phật giơ tay lên nói.

Mặc dù thân là một trong Tam Vương Phật, là người quyền cao chức trọng trong Phật môn, thế nhưng trước đó Như Lai Phật Tổ chính miệng hứa hẹn với Huyền Trang rằng sau khi hành trình đi Tây Thiên thỉnh kinh kết thúc thì cho hắn quả vị Vương Phật. Vì thế, Dược Sư Vương Phật biết rõ, thân phận trong tương lai của Giang Lưu có địa vị ngang với mình.

Tự nhiên, ở trước mặt Giang Lưu, hắn cũng sẽ không kiêu ngạo vì chức cao.

Sau khi để cho Giang Lưu đứng dậy, Dược Sư Vương Phật mở miệng hỏi thăm Giang Lưu:

- Huyền Trang, hành trình đi Tây Thiên thỉnh kinh còn chưa hoàn tất, không biết cố ý tới tìm bản tọa là có chuyện gì quan trọng?

- Đệ tử có vài vấn đề liên quan đến phương diện luyện dược, cho nên hôm nay đến đây thỉnh giáo Vương Phật!

Giang Lưu để tư thái của bản thân rất thấp.

Nói đến đây, Giang Lưu hơi dừng lại sau đó nói tiếp:

- Ở bên trong Phật Môn, muốn nói luyện dược chi thuật tự nhiên Dược Sư Vương Phật là thứ nhất!

Nghe được câu nói thổi phồng này của Giang Lưu, con mắt của Dược Sư Vương Phật hơi hơi nheo lại.

Mặc dù trong nội tâm cao hứng tựa như là nở một đóa hoa vậy, thế nhưng mà, bề ngoài hắn lại vẫn khiêm tốn, lắc đầu nói:

- Huyền Trang, ngươi cũng không cần tâng bốc bản tọa như thế, nhắc tới luyện dược chi thuật, bản lĩnh của ngươi cũng không ở dưới bản tọa!

- Đệ tử vạn vạn không dám so sánh cùng Dược Sư Vương Phật!

Giang Lưu trả lời, dáng vẻ được ưu ái mà kinh sợ.

Ở đời, ai cũng ưa thích nghe lời dễ nghe.

Sau khi hai bên tâng bốc lẫn nhau mấy câu, bầu không khí giữa Dược Sư Vương Phật cùng Giang Lưu thoạt nhìn vẫn là rất hòa hợp.

Dược Sư Vương Phật nói:

- Huyền Trang, ngươi có chỗ nào không rõ, hãy nói nghe một chút đi. Chúng ta cũng đừng nói thỉnh giáo, cùng nhau nghiên cứu thảo luận là được!

- Tốt! Gần đây, trong lúc chế thuốc, đệ tử gặp được một vấn đề là. . .

Gật nhẹ đầu, Giang Lưu cũng đơn giản kể lại cho Dược Sư Vương Phật nghe một vài vấn đề bản thân còn vướng mắc trên phương diện luyện dược.

Nói cho cùng, Giang Lưu bây giờ cũng là Luyện Dược Sư cấp bậc Truyền Thuyết, khoảng cách đến cấp bậc Sử Thi cũng không xa, cho nên, nói một vài vấn đề vẫn là có chiều sâu.

Mà sau khi nghe được những vấn đề này từ Giang Lưu, Dược Sư Vương Phật cũng không có ý giữ lại, thoải mái thảo luận cùng Giang Lưu.

Trong không để ý đến, hai giờ đã trôi qua, Giang Lưu đưa ra không ít vấn đề và cũng đều được Dược Sư Vương Phật giải đáp.

- A Di Đà Phật, đa tạ Vương Phật, để cho đệ tử thu được ích lợi không nhỏ!

Tựa hồ vấn đề nên thỉnh giáo đều đã thỉnh giáo xong rồi, trong miệng của Giang Lưu tuyên một tiếng phật hiệu sau đó, hắn tiếp tục thổi phồng một câu.

- Nghiên cứu thảo luận với Huyền Trang một phen, bản tọa cũng có thu hoạch!

Trên mặt nở nụ cười, Dược Sư Vương Phật cũng gật nhẹ đầu nói.

Lời nói này đúng là phát ra từ tận đáy lòng. Là Luyện Dược Sư sắp đột phá đến cấp bậc Sử Thi, tri thức cùng năng lực trên phương diện luyện dược của Giang Lưu cũng đã đạt tới tình trạng vô cùng cao thâm.

- Đúng rồi, Huyền Trang, bây giờ chắc hẳn ngươi vẫn còn đang trên đường đi Tây Thiên thỉnh kinh, đã đến được chỗ nào rồi?



Sau khi nghiên cứu thảo luận hoàn thành, Dược Sư Vương Phật đương nhiên sẽ không hạ lệnh đuổi khách, nói chuyện phiếm mấy câu, chủ đề tự nhiên là không thể tránh được nhắc đến chuyện đi Tây Thiên thỉnh kinh.

- Nói đến chuyện đi Tây Thiên thỉnh kinh này, đệ tử gần đây đúng là đã đi tới một chỗ rất kỳ quái. . .

Nghe được câu hỏi của Dược Sư Vương Phật, Giang Lưu cũng hững hờ, trả lời:

- Gần đây, đệ tử đi tới một chỗ gọi là nước Diệt Pháp, Quốc Vương của nước Diệt Pháp kia đã lập lời thề độc, muốn đánh chết mười nghìn vị hòa thượng, hành vi ác độc như thế quả nhiên là tự tìm đường chết!

Nói đến lời cuối cùng, trên mặt của Giang Lưu hiện lên biểu cảm phẫn nộ cùng sát ý, nhìn qua tựa hồ không nhịn được liền muốn tàn nhẫn hạ sát thủ.

Nhìn Giang Lưu, Dược Sư Vương Phật không có chút hoài nghi nào về sát ý của hắn, rốt cuộc danh tiếng về sự hung hãn trong chiến đấu cùng sự từ bi trong cuộc sống đời thường của Huyền Trang đã truyền khắp tam giới lục đạo.

- Huyền Trang, nước Diệt Pháp này chính là một chỗ tương đối đặc thù của Tây Ngưu Hạ Châu ta!

Sau khi suy nghĩ một chút, Dược Sư Vương Phật mở miệng nói với Giang Lưu.

- Đến rồi!

Nghe lời nói của Dược Sư Vương Phật, trong lòng của Giang Lưu âm thầm tập trung.

Bản thân cố ý chạy đến nơi đây tìm đến Dược Sư Vương Phật, cũng đã nói nhiều như vậy, mục đích là cái gì? Còn không phải là vì câu nói này của Dược Sư Vương Phật hay sao?

Bây giờ, rốt cuộc đã chờ được.

- Ồ? Vương Phật, không biết nước Diệt Pháp này có chỗ nào đặc thù?

Trên mặt của Giang Lưu hiện lên biểu cảm kinh ngạc, sau đó hắn mở miệng hỏi Dược Sư Vương Phật.

Biểu cảm kinh ngạc trên mặt không phải làm giả.

- Ngươi có biết được ý nghĩa của câu ‘Đại đạo có số lượng là năm mươi, thiên diễn bốn mươi chín’ hay không?

Nếu đều đã nói miệng, Dược Sư Vương Phật tự nhiên là không có ý giấu diếm Giang Lưu, mở miệng hỏi.

- Đây là một đường sinh cơ nằm bên ngoài, đệ tử biết được!

Gật nhẹ đầu, Giang Lưu nối liền câu chuyện.

- Không sai, xác thực như thế, giữa thiên địa, không có chí âm chí dương, cũng không có chí thiện chí ác, vạn vật trong thiên địa đều không phải là tuyệt đối! Dù cho là sát cơ lớn bằng trời cũng nhất định có một chút hi vọng sống!

Khẽ vuốt cằm, Dược Sư Vương Phật mở miệng nói.

Nghe câu nói của Dược Sư Vương Phật, Giang Lưu phối hợp gật nhẹ đầu, lại không nói thêm gì, hai mắt nhìn chằm chằm vào Dược Sư Vương Phật , chờ đợi đối phương nói tiếp.

- Từ thời kỳ Thượng Cổ, Tây Ngưu Hạ Châu này chính là nơi khởi nguyên của Phật môn ta, cho nên , theo lý thuyết thế lực trong Tây Ngưu Hạ Châu này lấy Phật môn làm tôn!

Dược Sư Vương Phật tiếp tục nói.

- Không sai, nên như thế!

Gật nhẹ đầu, Giang Lưu tiếp tục phát huy ra bản sắc nhân vật quần chúng vai phụ.

- Nhưng, ta vừa mới nói qua, vạn sự đều không có tuyệt đối, tuy nói Tây Ngưu Hạ Châu này là chỗ Phật môn ta quản lý, nhưng thiên địa chú định, bên trong địa giới của Tây Ngưu Hạ Châu nàynên có một nơi, không bị Phật môn quản lý!

Dược Sư Vương Phật mở miệng nói.

Nói tới chỗ này, Dược Sư Vương Phật không tiếp tục nói nữa.

Thế nhưng mà nghe được đến chỗ này, Giang Lưu cũng đã hiểu được ý tứ của Dược Sư Vương Phật rồi.

- Cho nên nói, nước Diệt Pháp là chỗ ông trời chú định không bị Phật môn nắm trong tay bên trong địa giới của Tây Ngưu Hạ Châu này hay sao?

Trong lòng của Giang Lưu thầm nói.

Đồng thời, đến lúc này, hắn cũng có thể hiểu vì sao nước Diệt Pháp làm việc lớn lối như thế, nhưng người trong Phật môn cũng không dám ra tay.

Nói tới nói lui, đây đều là chuyện ông trời chú định, mà một câu ông trời chú định cũng đủ để trấn áp tất cả mọi người không dám nghịch lại rồi.

Càng là người có tu vi cao thì càng rõ ràng Nghịch thiên mà đi là sẽ có hậu quả gì.

- Khó trách!

Đến lúc này, nghi vấn ở trong lòng của Giang Lưu đã lập tức được trả lời.

Khó trách Quốc Vương của nước Diệt Pháp giết nhiều hòa thượng như vậy, người trong Phật môn lại không hề có phản ứng gì, ngay cả một câu cũng không dám nói.

Nguyên lai, ông trời chú định nước Diệt Pháp không nằm trong phạm vi chưởng khống của Phật môn.

Từ góc độ của Thiên Đạo thì tựa hồ, hành động đánh chết hòa thượng của Quốc Vương của nước Diệt Pháp liền xem như thuận theo thiên ý.

Nếu như thế thì người trong Phật môn nào còn dám nói thêm điều gì đâu này?

- Chỉ có điều, Huyền Trang, nếu như ngươi muốn hóa giải chuyện này thì cũng sẽ không có ảnh hưởng gì!

Khi mà trong lòng của Giang Lưu còn đang âm thầm suy tư tất cả những chuyện này thì Dược Sư Vương Phật lại đột nhiên mở miệng nói.

- Ồ? Thì ra là như thế!

Nghe được câu nói của Dược Sư Vương Phật, Giang Lưu đầu tiên là nao nao, sau đó giật mình hiểu được.

Nước Diệt Pháp là ông trời chú định không bị Phật môn chưởng khống, Quốc Vương của nước Diệt Pháp đánh chết hòa thượng cũng là chuyện ông trời chú định, thuận theo thiên ý.

Thế nhưng mà bản thân đi Tây Thiên thỉnh kinh cũng là chuyện thuận theo thiên ý.

Nếu hành vi của hai bên đều là thuận theo thiên ý, vậy thì bản thân đi qua nước Diệt Pháp một lần cũng tự nhiên là chỉ có kinh hãi mà không có nguy hiểm.

- Thì ra là như thế, nước Diệt Pháp này thật là một chỗ kỳ lạ, nếu như có thể sử dụng thì. . .

Bạn cần đăng nhập để bình luận