Đường Tăng Đánh Xuyên Tây Du

Chương 1260: Kiếm trảm Lưu Ly Vương Phật



Lưu Ly Vương Phật đã đến chỗ mấy quả này từ sớm. Lúc hắn đến nơi, đúng lúc nhìn thấy Tử Tinh Giao Vương ra tay nên Lưu Ly Vương Phật cũng không vội vàng ra tay.

Người khác có thể không nhìn ra, nhưng từng là thành viên sớm nhất của Tây Phương Giáo, từ thời kỳ Thượng Cổ Hồng Hoang vẫn còn bảo tồn cho đến nay, Lưu Ly Vương Phật lại nhận ra quái thú chiến đấu với Tử Tinh Giao Vương không phải là quái thú không có danh tiếng gì mà là Vu thú nổi tiếng thời kì Thượng Cổ!

Đúng như tên gọi, Vu thú này và Vu tộc có mối quan hệ cực kì sâu sắc, cũng sở hữu đặc tính của Vu tộc, đó chính là lực lớn vô cùng, phòng ngự thân thể có thể so sánh với pháp bảo.

So với các cường giả cùng cấp bậc tu vi, bất luận là Vu tộc hay Vu thú đều mạnh mẽ hơn mấy phần.

Theo quan sát của Lưu Ly Vương Phật, thực lực của con Vu thú này hẳn đã đạt đến Đại La cảnh.

Cho nên, ngay cả Tôn Ngộ Không đã đạt đến Đại La hậu kỳ cũng lại không có cách nào đánh bại nó.

Đây cũng là vì người ra tay là Tôn Ngộ Không, nếu như là Tiên Phật Đại La cảnh khác, tin rằng cũng chỉ có thể bị Vu thú nghiền nát mà thôi.

- Sức mạnh của Vu thú này thật không tầm thường, cho dù là ta ra tay, muốn đánh thắng trong vòng nửa canh giờ cũng không phải chuyện dễ dàng! Nhân cơ hội này, để Tôn Ngộ Không làm tiêu hao lực lượng nó trước có khi lại là lựa chọn tốt! Dù sao lực chiến đấu bền bỉ của Tôn Ngộ Không mới là đáng sợ nhất!

Mắt thấy Tôn Ngộ Không nhúng tay, Lưu Ly Vương Phật âm thầm lẩm bẩm trong lòng, cũng hạ quyết tâm, để Tôn Ngộ Không giúp mình làm lực lượng của con Vu thú này tiêu trước rồi nói tiếp.

Chỉ là, có lúc vận khí là thứ gì đó rất huyền diệu, vốn dĩ Lưu Ly Vương Phật đã hạ quyết tâm để bọn trai cò đánh nhau, chính mình làm ngư ông đắc lợi…

Nhưng, không ai ngờ được, sau khi Tôn Ngộ Không cướp lấy ba quả kia, lại bị Vu thú đó trực tiếp húc bay mất.

Ba quả và gậy Như Ý Kim Cô thế mà đều tuột khỏi tay, đúng lúc ba quả đó lại trùng hợp đến bên chân của mình.

- A di đà phật, xem ra vật này thật sự có duyên với ta!

Nhìn ba quả bên chân mình, chỉ do dự một chút, Lưu Ly Vương Phật lập tức cầm ba quả lên, đồng thời lui lại.

Một đường đi tới, thường khi nhìn thấy thứ gì đó mà muốn cướp lấy, Lưu Ly Vương Phật đều sẽ nói một câu rất kinh điển: Vật này có duyên với ta!

Nhưng bản thân Lưu Ly Vương Phật cũng rõ ràng, câu nói này chẳng qua là cái cớ chính mình kiếm mà thôi.

Nhưng hôm nay, bản thân luôn ẩn núp ở bên cạnh xem kịch mà thôi, ba quả đều rơi xuống bên chân mình, đây không phải là có duyên với mình thì là gì?

- Hắn là ai? Lại dám cướp đồ của Tề Thiên Đại Thánh?

Nhìn thân hình Lưu Ly Vương Phật hóa thành lại cầm quả lên rồi trốn đi xa, trong lòng của đám yêu ma quỷ quái đều vô cùng kinh ngạc, kinh ngạc cảm thán vì đối phương to gan lớn mật như vậy.

- Chạy đi đâu!

Tuy rằng Tôn Ngộ Không đã bị thương, nhưng nhìn quả mình không dễ gì mới cướp được lại bị người khác cướp mất, sao có thể chấp nhận? Trong miệng hét lên một tiếng, bay thẳng đuổi theo hướng của Lưu Ly Vương Phật.

Đồng thời, gậy Kim Cô Như Ý vốn rơi trên đất cũng bay đến tay của Tôn Ngộ Không.

Grào!

Gần như cùng lúc đó, Vu thú đó cũng gầm gừ hùng hồn một tiếng rồi đuổi theo hướng của Lưu Ly Vương Phật.

Vốn Tôn Ngộ Không và con Vu thú này còn đang giao chiến với nhau, sau khi ba quả rơi vào tay của Lưu Ly Vương Phật, hoàn toàn có dáng vẻ từ bỏ hiềm khích trước đó, đều chuyển mục tiêu lên người Lưu Ly Vương Phật.

Vèo vèo vèo!

Ba vị cường giả, đều đạt tới cấp Đại La Kim Tiên, mà còn là những người xuất sắc nhất trong cấp Đại La Kim Tiên, cả ba người nhanh chóng xẹt qua, chớp mắt đã biến mất trước mắt tất cả mọi người.

- Tốc độ thật nhanh, người vừa nãy rốt cuộc có thân phận gì thế? Tốc độ lại nhanh như vậy!

Vốn còn cảm thấy người do Lưu Ly Vương Phật biến thành lại dám cướp quả của Tôn Ngộ Không là chán sống, nhưng mà, mắt thấy tốc độ cực nhanh của hắn, đám yêu ma đang xem chiến ở xung quanh đều run sợ trong lòng.

Có thể sở hữu tốc độ khủng khiếp như vậy, hiển nhiên thực lực của bóng người này tuyệt đối không tầm thường!

- Không tệ không tệ, mọi thứ đều nằm trong kế hoạch!

Còn Giang Lưu thì sao? Tất nhiên cũng âm thầm quan sát hết thảy, thấy sự việc phát triển đến mức độ này, trên mặt Giang Lưu không khỏi nở nụ cười.

Thực lực của Lưu Ly Vương Phật hiển nhiên là rất mạnh, bản diện kim sắc cấp 90, có thể nói là còn nửa bước nữa là bước vào Chuẩn Thánh nhỉ?

Nhưng, hiện tại có Tôn Ngộ Không và Vu thú liên thủ đối phó hắn, đủ cho Lưu Ly Vương Phật ăn hết.

Càng quan trọng hơn là bản thân ẩn núp trong bóng tối, có thể tùy thời mà hành động.

Đến lúc đó, mình thân là sư phụ của Tôn Ngộ Không, ra tay giúp đỡ, không phải là chuyện hiển nhiên sao?

Lần này, Lưu Ly Vương Phật này có thể chắc chắn phải chết đi?!

Vốn dĩ, Giang Lưu còn sợ Lưu Ly Vương Phật không dám ra tay cướp ba quả kia, nên đặc biệt yêu cầu Tôn Ngộ Không ném trái cây xuống bên chân hắn.

Quả nhiên, đối mặt với sự cám dỗ ngay dưới chân mình, Lưu Ly Vương Phật căn bản là không kiềm được, trực tiếp ra tay.

Mà hắn ra tay, cũng giống như cá đã cắn câu!

Hiện tại, chẳng qua là sự giãy dụa cuối cùng thôi mà.

- Chết tiệt, không ngờ hai bọn chúng lại hợp sức tấn công ta…

Quay đầu lại, nhìn thấy Tôn Ngộ Không và Vu thú nhanh chóng đuổi theo, trong lòng Lưu Ly Vương Phật nặng trĩu.

Vốn dĩ trai cò còn đánh nhau, mình tính làm ngư ông đắc lợi, nhưng hiện giờ xem ra, trai cò đã bắt tay đối phó mình, chính mình có thể làm sao đây?

Chuyện đã đến nước này, chính mình còn có thể làm sao được chứ? Đương nhiên là động thủ rồi!

Chẳng lẽ? Quả đã trong tay, mình còn có thể ném đi không cần nữa sao?

Tu vi của Tôn Ngộ Không đã đạt tới cấp 87, coi như bước vào trình độ Đại La Kim Tiên hậu kỳ.

Lại thêm Cân Đấu Vân vốn có tốc độ nhanh nhất thiên hạ, tuy rằng tu vi kém hơn Lưu Ly Vương Phật một chút, nhưng sau khi truy đuổi một đoạn ngắn, Tôn Ngộ Không vẫn thành công đuổi kịp Lưu Ly Vương Phật.

Đồng thời, tâm vừa động, gậy Kim Cô Như Ý biến dài thật dài, một gậy đánh về phía Lưu Ly Vương Phật.

Tay vừa nhấc lên, một bảo vật hình cái khiên xuất hiện trong tay của Lưu Ly Vương Phật.

Đùng một tiếng thật lớn, gậy sắt của Tôn Ngộ Không đập vào pháp bảo hình khiên, bị chặn lại.

Nhưng giống vậy, sau khi phải chịu một lần tấn công như vậy, tốc độ chạy trốn của Lưu Ly Vương Phật cũng dần chậm lại.

Grào!

Vu thú ở phía sau cũng nhân cơ hội này đuổi theo, trong miệng phát ra tiếng gầm gừ, xông về phía Lưu Ly Vương Phật.

Trong phút chốc, cục diện của trận chiến này biến thành cục diện Lưu Ly Vương Phật một mình đấu với Tôn Ngộ Không và Vu thú.

Giang Lưu ở xa xa phía sau, đuổi theo một lúc, mới đuổi kịp.

Không có cách nào khác, cấp 88 của mình tuy rằng không tệ, nhưng tốc độ của Thê Vân Tung lại kém hơn một bậc, muốn đuổi kịp ba người bọn họ, đúng là phải phải tốn nhiều công sức mới được.

Nhìn thấy tình hình trận chiến, Giang Lưu lẩm bẩm trong lòng:

- Ừm, Lưu Ly Vương Phật này không hổ là bản diện kim sắc cấp 90 nha…

Lấy một địch hai, Lưu Ly Vương Phật này thế mà lại không có dấu hiệu rơi xuống thế hạ phong.

Tôn Ngộ Không là bản diện kim sắc cấp 87, Vu thú cũng là bản diện kim sắc cấp 87.

Hai người hợp sức có thể đấu ngươi tới ta đi với Lưu Ly Vương Phật, nhưng không đủ để đánh bại Lưu Ly Vương Phật.

Nhìn thấy thực lực mà Lưu Ly Vương Phật bày ra, Giang Lưu kinh ngạc cảm thán trong lòng:

- Thật không hổ là một trong ba Vương Phật…

Nhưng mà nghĩ lại, có tu vi như vậy, lại đại lão đã sống không biết bao nhiêu năm, có thể chống lại sự liên thủ của Tôn Ngộ Không và Vu thú, có vẻ cũng hợp tình hợp lý?

- Tục ngữ nói rất hay, đêm dài lắm mộng, nếu đã như vậy, thì ta chỉ có thể nhúng tay thôi…

Giang Lưu ẩn núp trong bóng tối nhìn trong một lát, cũng biết Tôn Ngộ Không bọn họ nếu muốn giành chiến thắng thì không phải chuyện dễ dàng như vậy, chợt hiện thân.

- Sư phụ!

Nhìn thấy Giang Lưu xuất hiện, hai mắt Tôn Ngộ Không sáng lên.

-Tiêu rồi!

Trái ngược với Tôn Ngộ Không, sắc mặt của Lưu Ly Vương Phật lập tức biến sắc.

Trong những ngày gần đây, uy danh của Huyền Trang, không đúng, nên nói là Chiên Đàn Công Đức Phật, sớm đã lan rộng khắp Tam giới, thậm chí còn rộng hơn cả Tôn Ngộ Không mấy phần, sở hữu lực chiến đấu cấp độ Chuẩn Thánh.

Nếu hắn xuất hiện, chính mình chắc chắn sẽ thất bại!

- Hư Nhược Phù!

Không nhiều lời, Giang Lưu giơ tay ném kĩ năng Hư Nhược Phù về phía Lưu Ly Vương Phật.

Khí tức màu xám trắng ngưng tụ trên đỉnh đầu của Lưu Ly Vương Phật, hóa thành một phù chú màu xám. Chợt, phù chú rơi xuống, trực tiếp nhập vào đầu của Lưu Ly Vương Phật.

Cùng với việc Hư Nhược Phù phát huy công dụng của nó, Lưu Ly Vương Phật có thể cảm thấy bản thân giống như mắc bệnh nặng, toàn thân đều rất khó chịu.

Bất luận là những thứ như lực lượng, hay phòng ngự, hoặc tốc độ, toàn bộ đều giảm xuống một khoảng lớn.

Sau khi cảm nhận được công dụng của Hư Nhược Phù, Lưu Ly Vương Phật hiểu rõ, không cần Huyền Trang ra tay, chỉ cần con Vu thú này và Tôn Ngộ Không hợp sức cũng đủ để đánh bại hắn, nên Lưu Ly Vương Phật hét lớn:

- Đợi đã, Huyền Trang, đừng ra tay…

Sau khi lời vừa dứt, thân hình của Lưu Ly Vương Phật lập tức biến ảo, hóa thành dáng vẻ bản tôn của mình.

Thân mặc áo cà sa, ngồi trên đài sen, trên người tỏa ra Phật quang sáng chói, tràn ngập hơi thở chí cương chí dương!

Nhìn thấy Lưu Ly Vương Phật đã hóa thành bản thể ngay trước mặt mình, Giang Lưu không vội ra tay, chỉ là hơi nheo mắt lại, hỏi:

- Ngươi là? Lưu Ly Vương Phật?!

Nghe vậy, Lưu Ly Vương Phật gật đầu nói:

- Không sai, chính là bản tọa!

Vù!

Chỉ là nghe câu trả lời của Lưu Ly Vương Phật, thân hình của Giang Lưu lập tức nhanh chóng lao về phía hắn.

Đồng thời, Đồ Vu kiếm trong tay chém về phía Lưu Ly Vương Phật!

Mắt thấy động tác của Giang Lưu, Lưu Ly Vương Phật hoảng sợ, vội vàng dùng pháp bảo hình khiên chắn trước mặt mình.

Răng rắc một tiếng!

Trước mặt Đồ Vu kiếm, hầu như mọi phòng ngự đều chỉ là thùng rỗng kêu to, pháp bảo hình khiên kia trực tiếp bị bổ ra làm hai.

Đồng thời, trên ngực của của Lưu Ly Vương Phật xuất hiện một vết kiếm to lớn, máu bắn tung tóe…

Bạn cần đăng nhập để bình luận