Đường Tăng Đánh Xuyên Tây Du

Chương 1113: Trọng thương Khổng Tuyên

Người dịch: Nguyễn Khiêm

- Bảo vật, bảo vật gì?

Nghe được câu nói của Đại Thế Vương Phật, Tôn Ngộ Không quay đầu sang nhìn hắn, hỏi.

- Đại Thánh xem đây là cái gì?

Đại Thế Vương Phật nở một nụ cười thần bí, sau đó lật tay lấy ra một lá bùa chú màu vàng nhạt ra tới, tại Tôn Ngộ Không trước mặt sáng lên một cái.

- Đây là thứ gì? Chỉ bằng một lá bùa chú này mà có thể đối phó Thủ Hộ Đại Thần kia hay sao?

Nhìn lá bùa trong tay Đại Thế Vương Phật, Tôn Ngộ Không nhìn Đại Thế Vương Phật hoài nghi hỏi, vẻ mặt hoàn toàn là không tin tưởng.

Đúng vậy! Thủ Hộ Đại Thần dưới đáy biển kia đã có tu vi tới cấp độ Chuẩn Thánh, mấy thầy trò bọn họ cùng tiến lên cũng hoàn toàn không phải là đối thủ, bằng vào một lá bùa chú mà có thể đánh bại Thủ Hộ Đại Thần kia. Nói thật, nếu không phải đã biết trước thân phận của Thủ Hộ Đại Thần kia chính là Khổng Tuyên, hơn nữa lần chiến đấu này chính là một vở kịch thì đến ngay cả Đại Thế Vương Phật cũng không tin.

- Đại Thánh không biết rồi, Thủ Hộ Đại Thần kia xác thực lợi hại, nhưng lá bùa này lại là thứ có thể khắc chế hắn, sau khi ném bùa chú ra bên ngoài, Thủ Hộ Đại Thần kia sẽ lập tức mất đi năng lực hành động!

bộ dáng Đại Thế Vương Phật hoàn toàn giống như là đã tính trước mọi chuyện.

- Không có khả năng, lão Tôn ta vẫn là không tin!

Sau khi nghiêm túc nhìn chằm chằm vào lá bùa này một lúc lâu, Tôn Ngộ Không vẫn lắc lắc đầu.

Xác thực, tồn tại có thực lực đạt đến cấp độ Chuẩn Thánh, chỉ dựa vào một lá bùa chú làm sao có thể đánh bại?

Tôn Ngộ Không vẫn là cảm thấy không có khả năng.

- Đại Thánh, hai chúng ta bây giờ đều xem như là người trong Phật môn, ta cần gì phải lừa gạt ngài cơ chứ? Nếu như ngài đã không tin, bản tọa sẽ đi cùng ngài tới chỗ đáy biển kia một lần, thế nào?

Thấy Tôn Ngộ Không có vẻ vẫn còn không tin, Đại Thế Vương Phật mở miệng nói.

- Chuyện này. . .

Nghe thấy câu nói này của Đại Thế Vương Phật, biểu cảm trên mặt của Tôn Ngộ Không lập tức biến thành chần chờ, không biết nên đáp lại như thế nào.

- Đa tạ Vương Phật, vậy xin ngài cùng chúng ta đi tới một lần!

Ngược lại là Bạch Long Mã ở bên cạnh vội vàng mở miệng, vui vẻ nói với Đại Thế Vương Phật.

- Thế cũng tốt, gặp nhau chính là có duyên, bản tọa bồi các vị đi đến chỗ đáy biển của Bắc Hải kia một lần!

Gật nhẹ đầu, câu nói của Bạch Long Mã để cho Đại Thế Vương Phật cảm thấy vô cùng hài lòng.

- Sư phụ, không tốt rồi, khi chúng ta tu luyện ở bên trong Ngộ Đạo Đường của Minh Giáo, Đại Thế Vương Phật đột nhiên tìm tới, nói là có một lá bùa chú có thể khắc chế Thủ Hộ Đại Thần dưới đáy biển kia, nhất định phải giúp chúng ta cùng đi cứu ngươi!

Khi Đại Thế Vương Phật chủ động nguyện ý trợ giúp, hai người Tôn Ngộ Không tự nhiên là không thể cự tuyệt, thế nhưng trên đường đến Bắc Hải, Tôn Ngộ Không vội vàng nhắn một tin tới, nói với Giang Lưu.

- Đại Thế Vương Phật chủ động nhảy ra, biểu thị có biện pháp hỗ trợ hay sao?

Nhìn tin nhắn Tôn Ngộ Không vừa nhắn tới, lông mày của Giang Lưu hơi nhíu lại.

Xem ra, tất cả những chuyện này đều là mưu kế của Khổng Tuyên rồi. Tựa hồ là hắn đã nhìn ra được mấy người Tôn Ngộ Không không muốn đến đây cứu người, cho nên, dùng biện pháp này buộc Tôn Ngộ Không chỉ có thể đến đây cứu người.

Chỉ là một lá bùa chú có thể khắc chế Chuẩn Thánh sao? Hiển nhiên đây chỉ là lý do bịa ra mà thôi.

Đến lúc đó, có thể bị đánh bại hay không còn không phải là theo ý muốn của chính Khổng Tuyên hay sao?

- Khổng Tuyên có danh xưng là Chuẩn Thánh mạnh nhất, nhưng lại cũng không có thói quen của nhân vật lớn, hắn tự tay xử lý tất cả kiếp nạn, thậm chí, chủ động để cho Đại Thế Vương Phật đi tìm mấy người Tôn Ngộ Không, chủ động đưa ra hỗ trợ?

Trong lòng của Giang Lưu âm thầm suy tư đối sách.

Nói đến đây, bản thân nên làm như thế nào để giải quyết đây?

Kiếp nạn lần trước, bản thân cũng thành công nghỉ ngơi nửa năm, lần này, chẳng lẽ chỉ mới hơn nửa tháng đã kết thúc rồi hay sao?

- Hừ, nếu là như thế vậy thì đến lúc đó ta phải không khách khí rồi!

Sau khi suy tư một lát, Giang Lưu đã có kế hoạch.

Lấy tốc độ của mấy người Tôn Ngộ Không, đi tới Bắc Hải cũng không có hao phí bao nhiêu thời gian, rất nhanh, ba người Tôn Ngộ Không đã đến nơi. Sau đó, bọn họ cũng lập tức đi vào trong mật thất bên dưới Thủy phủ.

Vào lúc này, ở bên trong mật thất có những chùm sáng chiếu thẳng từ trên trần xuống dưới đất còn mấy người Giang Lưu cũng vẫn bị những chùm sáng kia trấn áp.

- Sư phụ, chúng ta tới cứu mọi người đây!

Sau khi hạ xuống, Tôn Ngộ Không cao giọng nói, đồng thời, gật nhẹ đầu với Tiểu Bạch Long ở bên cạnh.

Tiểu Bạch Long hóa thành hình thái Đạo Thể, tay cầm Long Ngâm Kiếm, tầng tầng vung lên, kiếm khí hỏa diễm khổng lồ lại lần nữa xuất hiện, chém về phía những chùm sáng đang giam giữ đám người Giang Lưu.

Chùm sáng thứ nhất bị đánh là cái đang giam giữ Giang Lưu. Sau khi bị kiếm khí đánh trúng, chùm sáng này vặn vẹo đến cực hạn sau đó vỡ vụn, tự nhiên, Giang Lưu cũng thu được sự tự do.

- Hừ, lại có người đến đây cướp ngục hay sao?

Sau khi chùm sáng đang giam giữ Giang Lưu bị chém nát, một giọng nói ồm ồm vang lên.

Ngay sau đó, người khổng lồ cao mấy trăm trượng kia lại lần nữa xuất hiện, ở trên cao nhìn xuống tất cả mọi người.

- Đại Thế Vương Phật, mọi việc phải dựa vào ngài rồi!

Sau khi người khổng lồ cao mấy trăm trượng này xuất hiện, Tôn Ngộ Không xoay đầu lại, la lớn với Đại Thế Vương Phật.

- Đại Thánh, đừng vội. . .

Ở bên trong hư không, có giọng nói của Đại Thế Vương Phật vang lên.

Chợt, một quầng sáng màu vàng xuất hiện từ bên trong hư không rồi nhanh chóng hóa thành một vệt sáng, bắn thẳng đến người khổng lồ cao mấy trăm trượng kia.

Đối với thân hình cao mấy trăm trượng của người khổng lồ kia, vệt sáng màu vàng này nhìn nhỏ bé tựa như là một sợi tóc vậy.

Thế nhưng mà, lúc vệt sáng màu vàng này đánh trúng người khổng lồ thì nó nhanh chóng hóa thành một cái bùa chú khổng lồ, dán ở trên trán người khổng lồ này.

Ngay sau đó, người khổng lồ này tựa như là trúng pháp thuật định thân vậy, thân hình đứng yên giữa không trung, không hề có chút thay đổi.

- Thành công rồi!

Sau khi bản thân dùng bùa chú định trụ mục tiêu, thân hình của Đại Thế Vương Phật hiện lên ở giữa không trung, nói với Tôn Ngộ Không .

- Hả? Thế mà thật thành công?

Tôn Ngộ Không trợn tròn mắt, hiếu kì lượn quanh người khổng lồ do Khổng Tuyên biến thành vài vòng, biểu cảm trên mặt đầy ngạc nhiên.

Gia hỏa cường đại như vậy thế mà chỉ dùng một lá bùa chú liền có thể tuỳ tiện chế phục hay sao? Cho dù là tận mắt nhìn thấy, nhưng mà Tôn Ngộ Không vẫn cảm thấy kinh ngạc như cũ.

- Ha ha, Đại Thế Vương Phật, ngài còn có dạng bùa chú này hay không? Nếu có thì tặng lão Tôn ta mười cái hoặc tám cái đi.

Sau khi lượn quanh Khổng Tuyên vài vòng, hai mắt của Tôn Ngộ Không tỏa ánh sáng nhìn chằm chằm vào Đại Thế Vương Phật rồi hắn hỏi.

- Đại Thánh, lá bùa này của ta cũng không phải là phàm phẩm. Năm xưa, khi Bàn Cổ khai thiên tích địa, khí thanh tịnh bay lên thành trời, khí vẩn đục hạ xuống thành đất, nhưng giữa thiên địa vẫn còn một luồng khí thanh tịnh cùng một luồng khí vẩn đục lưu lại đại biểu cho một đường sinh cơ của thiên địa, lá bùa này chính là do luồng khí thanh tịnh kia ngưng kết mà thành, giữa thiên địa chỉ có một cái như vậy mà thôi!

Nghe được câu nói của Tôn Ngộ Không, Đại Thế Vương Phật lắc đầu nói.

- Chỉ có một cái như vậy thôi sao? Vậy thì tốt, lá bùa này liền đưa cho lão Tôn ta đi!

Tròng mắt đi lòng vòng, Tôn Ngộ Không mở miệng nói.

- Chuyện này không được!

Chẳng qua là khi nghe được yêu cầu của Tôn Ngộ Không, Đại Thế Vương Phật lại tiếp tục lắc lắc đầu.

Kỳ thật, lá bùa chú hắn vừa chỉ dụng chỉ là một lá bùa bình thường, trong nháy mắt là hắn có thể biến ra hàng trăm hàng ngàn cái, cho dù đưa ra ngoài cũng không đáng tiền, lai lịch mà hắn vừa kể chẳng qua là nói bừa mà thôi.

Chẳng qua là nếu như đưa lá bùa này cho Tôn Ngộ Không để đối phương phát hiện lá bùa này kỳ thật không có tác dụng gì thì chẳng phải là để lộ kế hoạch của Khổng Tước Minh Vương hay sao?

Tiểu Bạch Long thì không để ý đến cuộc nói chuyện của Tôn Ngộ Không và Đại Thế Vương Phật, tay hắn cầm Long Ngâm Kiếm, một luồng tiếp một luồng kiếm khí hỏa diễm đánh về phía những chùm sáng đang giam giữ đám người Trư Bát Giới.

Ở dưới sự cố gắng của hắn, lần lượt Trư Bát Giới, Sa Ngộ Tịnh, thậm chí là Thân Công Báo đều được cứu ra tới.

Tôn Ngộ Không quấn lấy Đại Thế Vương Phật, muốn lấy lá bùa này, mặc dù Đại Thế Vương Phật không chịu cho, thế nhưng mà, thái độ dây dưa này của Tôn Ngộ Không lại hấp dẫn lực chú ý cuả Đại Thế Vương Phật.

Thừa dịp vào lúc này, Ngọc Bội Song Ngư lặng yên không một tiếng động trượt xuống dưới bàn tay của Giang Lưu.

Sau khi, Giang Lưu sử dụng công năng của Ngọc Bội Song Ngư, thu hoạch được Câu Thần Thuật từ chỗ Tôn Ngộ Không.

Mà Giang Lưu thì sao? Hắn trao đổi kỹ năng Được Ăn Cả Ngã Về Không cho Tôn Ngộ Không.

Sau khi quá trình trao đổi kỹ năng hoàn thành, trong đầu của Tôn Ngộ Không giống như có một luồng sáng lóe lên, kiến thức về thần thông Được Ăn Cả Ngã Về Không hoàn toàn hiện rõ.

- Tốt thôi! Nếu như Vương Phật không phóng khoáng như thế, lão Tôn ta cũng không ép buộc ngài nữa!

Rốt cục, sau khi lầm bầm trào phúng một câu như vậy, Tôn Ngộ Không lắc lắc đầu, giống như là đã từ bỏ ý định.

- Ngươi con khỉ ngang ngược này, bản tọa có ý tốt đến giúp đỡ ngươi cứu sư phụ ra, thế mà ngươi còn mắng ta hẹp hòi!

Tôn Ngộ Không vừa dứt lời, Đại Thế Vương Phật lắc lắc đầu, tức giận cười mắng Tôn Ngộ Không.

- Hừ hừ hừ, chính là gia hỏa này, làm khó lão Tôn ta sao? Bây giờ không động đậy được nữa hả? Lão Tôn ta phải khiến cho ngươi cũng ăn chút đau khổ!

Sau khi từ bỏ chuyện lá bùa, Tôn Ngộ Không xoay đầu lại, nhìn chằm chằm vào Khổng Tuyên với ánh mắt hận ý.

Lúc trước, bị Khổng Tuyên đánh bay từ bên trong đáy biển ra ngoài, cả Tôn Ngộ Không cùng Tiểu Bạch Long đều mang thương thế rời đi.

Ánh mắt nhìn chằm chằm vào Khổng Tuyên, Tôn Ngộ Không không nói nhảm, trực tiếp bắt đầu thi triển kỹ năng Được Ăn Cả Ngã Về Không.

Như Ý Kim Cô Bổng trong tay đánh về phía Khổng Tuyên, một luồng sức mạnh vô hình mà thần bí, khó hiểu cũng theo đó mà tập kích Khổng Tuyên.

Ở trong mắt Giang Lưu, có thể rõ ràng nhìn thấy chỉ trong nháy mắt thanh máu HP trên đầu Tôn Ngộ Không đã giảm xuống khoảng một phần mười.

Sau khi, thi triển kỹ năng Được Ăn Cả Ngã Về Không, sức mạnh thần bí kia rơi trên người Khổng Tuyên, Giang Lưu có thể nhìn thấy, thanh máu HP trên đầu Khổng Tuyên cũng lập tức giảm xuống 20%.

Ầm! Một tiếng nổ lớn vang lên.

Mọi người chỉ thấy ở phía trên ngực của thân hình cao mấy trăm trượng kia, chỗ bị Như Ý Kim Cô Bổng đánh trúng lập tức xuất hiện một vết thương đáng sợ.

HP hạ xuống 20%, thương thế này thoạt nhìn vẫn là vô cùng nghiêm trọng.

Ở bên cạnh, Đại Thế Vương Phật thấy Tôn Ngộ Không muốn ra tay trút giận, nguyên bản cũng không có ý định ngăn cản.

Đại Thế Vương Phật biết rõ thực lực của Khổng Tuyên cường đại cỡ nào, người khác sao có thể tùy tiện tổn thương được hắn?

Thế nhưng mà, sau khi tận mắt nhìn đòn công kích của Tôn Ngộ Không để lại một vết thương đáng sợ ở trên ngực của Khổng Tuyên, Đại Thế Vương Phật cũng ngây ngẩn cả người.

- Mặc dù đây chỉ là diễn kịch nhưng Minh Vương diễn cũng quá giống như thật đi?

Kinh ngạc nhìn thoáng qua thân hình cao mấy trăm trượng ở trước mắt, trong lòng của Đại Thế Vương Phật âm thầm sợ hãi thán phục.

Còn về chuyện Tôn Ngộ Không có thể dùng một chiêu đã đánh trọng thương Khổng Tuyên, Đại Thế Vương Phật cảm thấy khả năng lớn nhất vẫn là Minh Vương Khổng Tuyên cố ý diễn kịch, để cho mình bị thương nặng như vậy.

- Thực sự không hổ là Minh Vương đại nhân! Chuyện khác không nói, chỉ là vì tạo đủ kiếp nạn cho quá trình đi Tây Thiên thỉnh kinh mà ngài ấy không ngại hi sinh bản thân, cũng đủ làm cho người ta cảm thấy khâm phục!

Trong lòng sợ hãi thán phục hơn, Đại Thế Vương Phật lại càng thêm khâm phục Khổng Tuyên.

- Một lần nữa!

Tôn Ngộ Không cũng mặc kệ nhiều như vậy, sau khi thấy được kỹ năng Được Ăn Cả Ngã Về Không phát huy tác dụng, Tôn Ngộ Không lại giơ Như Ý Kim Cô Bổng trong tay lên.

Đồng thời, chỗ khóe miệng của Tôn Ngộ Không tràn ra một vệt máu, lại một chiêu Được Ăn Cả Ngã Về Không đánh về phía Khổng Tuyên.

Bạn cần đăng nhập để bình luận