Đường Tăng Đánh Xuyên Tây Du

Chương 1282: Ta muốn mở tiệm cà phê mạng ở Tây Du



Nạn thứ sáu mươi lăm: Nhốt ở Thiên Đình.

Kim Mao Hống ở trong Tử Trúc Lâm, nhìn kiếp nạn trong sổ kiếp nạn thăm thêm một, vẻ mặt nghệt ra.

Từ tên gọi của kiếp nạn cho thấy, chắc là Chiên Đàn Công Đức Phật bị nhốt ở Thiên Đình rồi đi?

Chỉ là, vô duyên vô cớ, sao sổ kiếp nạn lại có thêm một kiếp nạn nữa chứ?

Dường như, mình cũng không nghe nói chuyện Chiên Đàn Công Đức Phật bị Ngọc Đế bắt đi mà?

Ngoài ra, điểm quan trọng hơn là, bây giờ Vương Mẫu nương nương đã vẫn lạc rồi, Ngọc Đế vì cứu Vương Mẫu nương nương mà ra tay với Địa Tạng Vương Bồ Tát, thế nên bị thiên phạt, chuyện này phàm là người có chút thân phận địa vị đều biết.

Lúc này, Ngọc Đế bận phục sinh Vương Mẫu, bận ứng đối thiên phạt, thậm chí là bận đi tóm hung thủ đứng sau để báo thù, tuyệt đối không có tâm tư nào để ý đến Chiên Đàn Công Đức Phật nữa chứ?

Như vậy, kiếp nạn lần này đột nhiên xuất hiện, là ý gì đây?

Nhìn kiếp nạn mới hiện lên trong sổ kiếp nạn, sau khi suy nghĩ một hồi, Kim Mao Hống lập tức mở hộp thoại ra, gửi tin cho Giang Lưu, hỏi tình hình bây giờ của Giang Lưu.

- Công Đức Phật, ngươi không sao chứ?

Giang Lưu vừa mới thoát khỏi Thiên Đình, đọc tin Kim Mao Hống gửi cho mình, hơi ngây ra một lúc rồi hỏi ngược lại:

- Sao? Ngươi cảm thấy ta sắp xảy ra chuyện à?

Kim Mao Hống chẳng hề giấu diếm, nói rõ suy nghĩ của mình cho Giang Lưu:

- Ta thấy sổ kiếp nạn có thêm một kiếp nạn nữa, bên trên viết là nhốt ở Thiên Đình, cho nên, còn tưởng là ngươi xảy ra chuyện!

Nghe Kim Mao Hống nói như vậy, trong lòng Giang Lưu tự mình lẩm bẩm:

- Nhốt ở Thiên Đình? Kiếp nạn thứ sáu mươi lăm?

Xem ra, mình âm thầm động thủ mưu sát Vương Mẫu không được coi là kiếp nạn, dù sao cũng là mình ra tay với người khác.

Nhưng mà, bởi vì Ngọc Đế phong tỏa Thiên Đình, khiến gần đây mình bị nhốt trong Thiên Đình không thể rời khỏi được, nó ngược lại là một kiếp nạn sao?

Trong lòng hiểu được nghi hoặc của Kim Mao Hống, Giang Lưu nghĩ ra một lý do đáp lời:

- À, chuyện này sao? Trùng hợp gần đây ta cũng đến Thiên Đình, tìm một tiên thảo luyện chế nước thuốc trị liệu, lại gặp chuyện Ngọc Đế phong tỏa cả Thiên Đình, cũng không muốn xung đột với Ngọc Đế, cho nên, mấy ngày này ta đều ẩn thân trong Thiên Đình không rời khỏi!

Nghe lời giải thích của Giang Lưu, trong lòng Kim Mao Hống đột nhiên bừng tỉnh, cảm thấy có thể nói xuôi được.

- Thì ra là vậy!

Chỉ là, bởi vì cơ duyên trùng hợp, tạm thời bị nhốt trong Thiên Đình, đây cũng được tính là một kiếp nạn sao?

Xem ra, dường như kiếp nạn này xuất hiện cũng không phải là chuyện gì đặc biệt khó khăn.

Sau khi kết thúc đối thoại với Kim Mao Hống, Giang Lưu lập tức mở danh sách bạn tối rồi gọi video cho Cao Dương.

Sau khi video kết nối, Cao Dương hỏi Giang Lưu ngay:

- Thế nào, bây giờ ngươi còn an toàn chứ?

Giang Lưu đáp:

- Trước mắt thì không sao, ta đã rời khỏi Thiên Đình rồi!

Cao Dương nghe vậy, khẽ thở dài, đồng thời nói với Giang Lưu:

- Thế thì tốt! Lần này ngươi thế mà không nói cho ai biết, lặng lẽ đi giết Vương Mẫu, đúng là khiến người ta khó mà lường được!

Nghe vậy, Giang Lưu mỉm cười, nói:

- Cái ta muốn chính là đánh bất chợt, cho nên mới có khả năng thành công, không thì, bố trí rườm rà, ngược lại càng dễ đánh rắn động cỏ!

Tuy nói chuyện giết Vương Mẫu lần này khiến mình bị giáng cấp.

Nhưng, đối với Giang Lưu mà nói, thu hoạch được 35 vạn tiền vàng, còn nhận được nhẫn cấp Thần, và một bộ Thời Trang Thánh Nhân, theo Giang Lưu thấy, thu hoạch cũng được lắm chứ, coi như có lời!

Ngoài ra, xét từ góc độ của thế cuộc, có thể giết được Vương Mẫu nương nương một lần, ý nghĩa càng không giống.

Không nói Thiên Đình mất đi một vị cường giả cấp Chuẩn Thánh, chí ít việc tấn công Thiên Đình cũng tạo ra đả kích to lớn đối với thanh thế của Thiên Đình.

Ngay cả Vương Mẫu cũng có thể bị giết, trong Thiên Đình nhiều Tiên quan Thần tướng như vậy, chẳng lẽ không nghi ngờ năng lực của Ngọc Đế sao?

Mặc dù gần đây bởi vì thủ đoạn của Ngọc Đế, tình trạng sóng ngầm dâng trào trong Thiên Đình cũng đã bị hắn dẹp yên một phần, nhưng chuyện này đối với danh vọng của Ngọc Đế mà nói, có thể nói là họa vô đơn chí chứ?

Cũng không để tâm quá nhiều đến chuyện Vương Mẫu bị giết, chợt Giang Lưu chuyển chủ đề sang Đại Đường Cúp và cuộc thi Tước Thánh.

- Đúng rồi, cuộc thi thế nào rồi?

Sau một thời gian dài như vậy, Đại Đường Cúp và cuộc thi Tước Thánh tất nhiên đã kết thúc rồi, về thứ hạng cũng đã sắp xếp xong.

Trong cuộc thi lần đầu tiên, có thể nói là Minh Giáo đã lấy ra không ít thứ tốt để làm phần thưởng.

Đương nhiên, đa phần trong đó đều là thứ tốt do Giang Lưu đánh quái thăng cấp mà tuôn ra trong mấy năm gần đây.

Sau khi bàn luận đơn giản về chuyện cuộc thi, cuối cùng, Cao Dương lại đưa ra một câu tổng kết:

- Sau khi cuộc thi kết thúc, độ nóng của thành giải trí đã hoàn toàn nóng lên, càng ngày càng nhiều Tiên Phật đến thành giải trí chơi, còn các bách tính ở thành Trường An, dường như cũng đã quen dần với sự tồn tại của Tiên Phật!

Nghe vậy, Giang Lưu gật đầu nói, cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều:

- Ừm, nói như thế, tình hình xem ra vẫn tiến triển bình thường theo suy tính của chúng ta trước đây…

Chỉ cần những bách tính này dần dần quen với sự tồn tại của Tiên Phật, tự nhiên, trong lòng cũng sẽ không quá kính sợ Tiên Phật nữa, như thế sẽ có giúp ích không nhỏ đối với chuyện lập lại Nhân Hoàng.

Đương nhiên, muốn thay đổi lòng người, không phải một giờ ba khắc là có thể chuyển biến được, cần phải có thời gian từ từ.

Sau khi nói vấn đề kia xong, trong đầu Giang Lưu đột nhiên có một tia sáng xẹt qua, lại nhớ tới việc mở một quán cà phê mạng ở thế giới Tây Du này, dường như cảm thấy có thể đưa nó lên nhật trình thử thử xem sao.

- Đúng rồi, Cao Dương, còn có một chuyện nữa, ngươi tìm người thương lượng một chút…

Cao Dương nghe vậy liền hỏi.

- Ồ? Chuyện gì?

- Chuyện là như vầy…

Giang Lưu giải thích ngắn gọn và súc tích cho Cao Dương về tình hình mạng và thiết bị đầu cuối máy tính.

Chỉ là, nghe Giang Lưu trình bày những vấn đề liên quan đến máy tính và mạng, Cao Dương lại nói với mấy phần ngạc nhiên trên mặt:

- Hể? Cái mà ngươi nói, dường như có hơi quen tai nhỉ!

- Hả?

Lời nói của Cao Dương khiến Giang Lưu có hơi sững sờ, cảm thấy ngạc nhiên.

Chỉ có người ở thế giới hiện đại biết những thứ như máy tính và mạng thôi chứ? Nhưng Cao Dương lại bảo nó hơi quen tai?

Làm sao có thể? Chẳng lẽ nàng cũng đi xuyên không đến đây giống như mình?

Ngay lúc Giang Lưu còn đang kinh ngạc, Cao Dương chợt nói:

- Giang Lưu, bây giờ chúng ta đang mở video nói chuyện, hoàn toàn giao lưu ở cự ly rất xa, thậm chí ngươi còn có thể giao lưu với rất nhiều người khác, cái này so với mạng mà ngươi nói, mọi người đều có thể tha hồ giao tiếp với nhau, chẳng phải không khác gì mấy sao?

Hóa ra là như thế này!

Nghe đến đây, Giang Lưu như được ngộ ra.

Bản thân hắn cũng thấy lạ, chuyện máy tính và mạng internet, sao Cao Dương lại rành như thế, phải, công năng nói chuyện video này của hắn, vốn là một phần mềm nói chuyện giống ở kiếp trước, như thế Cao Dương cảm thấy quen thuộc, cũng là hợp tình hợp lý chăng?

Giang Lưu gật đầu nói:

- Đúng vậy, cách nghĩ này của ta chính là dựa vào năng lực hiện giờ ta có làm cơ sở để sinh ra!

- Nguyên nhân?

Cao Dương đương nhiên không nghi ngờ gì, nhưng nàng nhìn Giang Lưu bằng ánh mắt dò hỏi, hỏi:

- Ngươi muốn tạo ra máy tính và mạng để làm gì?

Giang Lưu nói:

- Phát triển trò chơi mới, thu hút thêm nhiều Tiên Phật hạ phàm đến chơi!

Nghe vậy, Cao Dương ngạc nhiên hỏi:

- Trò chơi mới? Nó vui hơn mạt chược và Tam Quốc Sát sao?

Giang Lưu nói, so sánh tình huống này với Cao Dương:

- Nói thế nào nhỉ? Nếu trò chơi mới là sơn hào hải vị, thì Tam Quốc Sát và mạt chược là rễ cỏ vỏ cây!

Tất nhiên, câu nói này có hơi khoa trương, nhưng về bản chất, đạo lý không hề sai.

Trong kiếp trước, rất nhiều người nghiện mạng, chơi game đến mức có thể quên ăn quên ngủ, nghiện như thế, mạt chược có thể bì được sao.

Không biết Giang Lưu có phải đang khoa trương quá hay không, nhưng sự ví von của hắn làm cho Cao Dương hiểu được sơ sơ, trong lòng hít vào một hơi.

- Trời ạ…

Những thứ mạt chược và Tam Quốc Sát vốn đã thịnh hành khắp Tam giới Lục đạo, nếu tựa game mới thực sự có lợi hại như vậy thì ai có thể cưỡng lại được sức hấp dẫn của nó?

Một khi một trò chơi có sức hút như thế được tung ra ngoài, đến lúc đó, chắc Tiên Phật sẽ không kìm được mà thường xuyên hạ phàm chăng?

Đến lúc đó, nếu là Tiên Phật nghiện rồi, không nỡ rời đi, tìm nơi ở lại tại thành Trường An thì sao? Há chẳng phải có thể thực hiện được việc chung sống giữa Tiên Phật và Nhân tộc sao?

Nhận thấy được tầm quan trọng của chuyện này, Cao Dương gật đầu, nghiêm túc nói:

- Được, chuyện này ta hiểu rồi, ta lập tức đi tìm người thương lượng!

Lại nói vài câu sến sẩm với Giang Lưu, lúc này Cao Dương mới tắt video nói chuyện với Giang Lưu, sau đó, đi tìm mấy người Trường Mi Đại Tiên và Ngưu Ma Vương.

Tu vi Đại La Kim Tiên, lại thêm. họ đều sống lâu, cho nên những thứ họ biết tất nhiên không phải mình có thể so được, Cao Dương cũng thuật lại những gì Giang Lưu đã nói cho bọn họ nghe.

Trường Mi Đại Tiên sống lâu nhất, kiến thức cũng rộng. Nghe vậy, giữa hai đầu lông mày hắn mang theo vẻ suy tư, nói:

- Chà, về mặt này, hẳn là liên quan đến huyễn thuật và luyện khí!

Nghe vậy, Ngưu Ma Vương cắt ngang:

- Nếu nói về luyện khí, bản lĩnh luyện khí của giáo chủ không thấp chứ?

Trường Mi Đại Tiên gật đầu nói:

- Như thế, thứ cần thiết tiếp theo chính là tìm năng lực loại huyễn thuật thích hợp ha? Nếu đem hai thứ dung hợp lại, ngược lại có thể thử vấn đề cấu thành mạng lưới…

Nghe Ngưu Ma Vương và Trường Mi Đại Tiên ngươi một câu ta một câu đưa ra ý kiến, Cao Dương hỏi:

- Vậy, các người có đề nghị gì hay không?

Trường Mi Đại Tiên nói:

- Nghe nói, trong thiên hạ có một yêu vật kỳ lạ, tên là Thận Yêu, năng lực huyễn thuật chính là thiên hạ nhất tuyệt, nếu có thể tìm được Thận Yêu rồi thu phục, hẳn là được rồi!



Bạn cần đăng nhập để bình luận