Đường Tăng Đánh Xuyên Tây Du

Chương 1245: Lý Thế Dân: Yên tâm, chuyện tạo phản ta quen

Người dịch: Nguyễn Khiêm

Thành Trường An chính là quốc đô của Đại Đường, lại thêm Không Động Ấn đã rơi vào trong tay của Hoàng Đế Đại Đường là Lý Thế Dân, cho nên hiện tại, thành Trường An này đã có thể xưng là đô thành của Nhân tộc, khí vận tự nhiên là hoàn toàn khác với trước.

Một ngày này, Lý Thế Dân ngồi ngay ngắn ở bên trên bảo tọa của bản thân, ở trong đại điện, có không ít Sứ Giả của ngoại bang đang đứng cúi đầu.

Bọn họ đều là Sứ Giả đến thành Trường An triều cống.

Từ lúc Hoàng Đế của Đại Đường Lý Thế Dân nhận được Không Động Ấn, danh tiếng thiên triều thượng quốc của Đại Đường có thể nói là ngồi vững. Trong khoảng thời gian gần đây, càng ngày càng có nhiều quốc gia phái Sứ Thần đến Đại Đường diện kiến Lý Thế Dân, biểu thị thần phục.

- Quả nhân đã biết rõ tâm tư của Quốc Vương các ngươi. Người đâu, an bài chỗ ở cho những Sứ Thần này, đồng thời cử người dẫn bọn họ đi thăm quan thành Trường An, để bọn họ có thể lãnh hội sự giàu có của Đại Đường ta!

Sau khi nhận được triều cống từ những Sứ Thần này, tâm tình Lý Thế Dân tự nhiên là không tệ lắm, hắn gật nhẹ đầu nói, sai người an bài vấn đề ăn ở cho những Sứ Thần này.

Chẳng qua là ngay lúc này, đột nhiên, Lý Thế Dân có thể nhìn thấy bên ngoài đại điện có hào quang màu vàng rực rỡ đáp xuống, làm cho bên ngoài đại điện trở nên càng thêm sáng ngời lên.

- Đây là cái gì?

Trong đại điện các vị Sứ Thần tới từ quốc gia khác đều đưa mắt nhìn nhau, ở trên mặt hiện lên biểu cảm ngạc nhiên.

- Bệ hạ, Chiên Đàn Công Đức Phật, Pháp Sư Huyền Trang tới. . .

Ngay lúc này, từ bên ngoài đại điện có binh sĩ đi đến, báo cáo.

- Ồ! Là Ngự Đệ tới rồi hay sao?

Sau khi nghe được lời nói này, Lý Thế Dân đứng dậy nói, trong khi đang nói chuyện thì cũng đã đi ra ngoài.

Tự nhiên, bá quan văn võ cũng theo sát phía sau.

- Người vừa rồi nói là có Phật Đà hàng lâm nơi này ư?

Sứ Thần của các quốc gia khác đưa mắt nhìn nhau, trên mặt cũng hiện lên biểu cảm sợ hãi .

Thần Tiên và Bồ Tát, Phật Đà đều là cao cao tại thượng, không phải là người bình thường có khả năng nhìn thấy, thế nhưng mà, ở bên trong phạm vi địa giới của Đại Đường này lại có Phật Đà đích thân hàng lâm ư?

Đây chính là thiên triều thượng quốc hay sao? Chỉ bằng điểm này, những quốc gia khác đã hoàn toàn không thể so sánh rồi.

Trong lòng âm thầm sợ hãi, thán phục, mấy vị Sứ Thần này cũng đều đi theo, đi ra bên ngoài đại điện.

Ngẩng đầu nhìn lại, bọn họ thực sự có thể phát hiện Phật quang rực rỡ đáp xuống từ giữa bầu trời, một bóng người mặc phật y đứng ở trên lưng một con rồng trắng khổng lồ, sau đầu có phật luân tỏa ra hào quang vàng rực, chính là một vị Phật Đà không thể nghi ngờ.

- Bái kiến Chiên Đàn Công Đức Phật!

Bạch Long Mã chậm rãi hạ xuống, trên người của Giang Lưu có Phật quang rực rỡ tỏa ra, đi từ trên lưng của Bạch Long Mã xuống, cùng lúc đó, vô số binh sĩ và đại thần văn võ ở chung quanh đều mở miệng hành lễ đối với Giang Lưu.

- Các vị miễn lễ!

Hơi nhấc tay lên, Giang Lưu mở miệng nói với những người này.

Sau khi bảo những người này bình thân, Giang Lưu từng bước một đi tới trước mặt Lý Thế Dân, chủ động hành lễ:

- Bái kiến bệ hạ!

- Ngự Đệ miễn lễ!

Lý Thế Dân nở nụ cười tươi, đưa tay nâng Giang Lưu lên, nói.

Tê. . .

nhìn thấy cảnh tượng này, bá quan văn võ của Đại Đường đều không cảm thấy kinh hãi và khó hiểu, nhưng những Sứ Thần kia lại đều hít một hơi lạnh.

Phật Đà của Phật môn sau khi đi tới phạm vi địa giới của Đại Đường, thế mà cũng phải chủ động hành lễ với Hoàng Đế của Đại Đường trước ư? Thân phận cùng với địa vị của Hoàng Đế Đại Đường này thế mà cao như vậy hay sao?

Chuyện này quả nhiên là đáng sợ!

Chẳng qua vô luận là Giang Lưu hay là Lý Thế Dân đều không có hứng thú để ý tới mấy Sứ Thần này. Sau khi chào hỏi, Lý Thế Dân kéo Giang Lưu đi về hướng Thiên Điện, hiển nhiên là có chuyện quan trọng muốn trao đổi.

Mà bá quan văn võ cũng đều tự giác không đi cùng, lục tục tán đi.

- Các vị Sứ Thần hãy đi theo ta đi. Các vị Sứ Thần . . .?

Quan viên phụ trách công việc tiếp đãi Sứ Thần đi lên phía trước, mở miệng nói với mấy vị Sứ Thần này, lại phát hiện tâm tư của bọn họ hoàn toàn không có thả ở trên người của mình, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào bệ hạ cùng Thánh Tăng Huyền Trang, không khỏi lớn tiếng kêu thêm vài câu nữa.

- A, là chúng ta thất thần, xin hỏi, các vị đều rất quen thuộc với vị Phật Đà của Phật môn này hay sao?

Sau khi lấy lại tinh thần, suy nghĩ một chút, một vị Sứ Thần trong đó hỏi với viên quan này.

- Đương nhiên quen thuộc! Hắn không chỉ là Chiên Đàn Công Đức Phật, còn là Ngự Đệ của Hoàng Đế Đại Đường ta!

Viên quan này gật nhẹ đầu, dảng vẻ như chuyện đương nhiên nói.

- Đây chính là thiên triều thượng quốc hay sao? Hoàng Đế lại có thể xưng huynh gọi đệ cùng Phật Đà!

Vài Sứ Thần đưa mắt nhìn nhau.

Mặc dù đã sớm biết rõ Đại Đường là thiên triều thượng quốc, trong lòng cũng đã sớm có chuẩn bị tâm lý tương ứng, thế nhưng mà sau khi thật sự được chứng kiến tất cả những chuyện này, bọn họ vẫn cảm thấy chấn động không gì sánh nổi.

Xem ra, nhóm người mình vẫn là hoàn toàn đánh giá thấp địa vị hiện tại của thiên triều thượng quốc hay sao?

- Các vị đi thôi, ta an bài chỗ ở cho các vị trước.

Cũng không có ý định nhiều lời trong vấn đề này, viên quan này mở miệng nói.

- Tốt, phiền toái đại nhân!

Trong lúc không để ý đến, lưng của mấy Sứ Thần này đã khom thấp hơn, trên mặt ngoại trừ biểu cảm cung kính đã không dám lộ ra biểu cảm gì khác.

Ở một bên khác, sau khi Lý Thế Dân gọi Giang Lưu vào Thiên Điện rồi ngồi xuống, phất phất tay, tự nhiên, tất cả thái giám cùng bọn thị nữ bên trong Thiên Điện này đều lui ra ngoài.

- Giang Lưu, cậu đã thỉnh kinh thành công hay sao?

Nhìn Giang Lưu, Lý Thế Dân mở miệng hỏi.

- Ta thành phật là Như Lai Phật Tổ sợ ta sinh ra hai lòng, cho nên trước phong phật cho ta, làm cho ta an tâm mà thôi. Chuyện đi Tây Thiên thỉnh kinh còn không có kết thúc!

Nghe thấy câu hỏi của Lý Thế Dân, Giang Lưu cũng hiểu rõ ý hắn, trả lời.

- Thì ra là như thế!

Sau khi nghe được lời ấy, Lý Thế Dân khẽ gật đầu.

Sau khi trầm tĩnh một lát, Lý Thế Dân chợt hỏi tiếp:

- Như vậy, cậu quay về đây là lại có việc lớn gì hay sao?

Đi Tây Thiên thỉnh kinh đã qua nhiều năm như vậy, mặc dù Giang Lưu cũng quay lại rất nhiều lần, nhưng mà mỗi một lần đều là có việc lớn mới có thể quay lại chứ nhỉ?

Cho nên, lần này mắt thấy Giang Lưu quay lại, Lý Thế Dân tự nhiên cũng cho rằng là có chuyện quan trọng muốn làm.

- Lần này ta thật là có chuyện lớn muốn thương nghị với bệ hạ!

Giang Lưu gật nhẹ đầu, không có ý định nói nhảm:

- Lần này ta tới đây là thương nghị với bệ hạ một chút về chuyện trọng lập Nhân Hoàng!

- Trọng lập Nhân Hoàng ư?!

Sau khi nghe được lời này của Giang Lưu, biểu cảm ở trên mặt của Lý Thế Dân lập tức biến đổi.

Đồng thời, hai mắt cũng nghiêm túc nhìn chằm chằm vào Giang Lưu, nói:

- Ý của cậu là . . . Bây giờ đã đến thời cơ có thể lập lại Nhân Hoàng hay sao?

- Không sai, bây giờ cục diện của Thiên Đình càng ngày càng không ổn định, Ngọc Hoàng Thượng Đế cũng không có quá nhiều tinh lực quan tâm đến Nhân Gian. Ta cảm thấy bây giờ thật là thời cơ thích hợp để có thể lập lại Nhân Hoàng!

Gật nhẹ đầu, Giang Lưu đại khái nói qua về cục diện bây giờ của Thiên Đình cho Lý Thế Dân nghe một lần.

Biết được bây giờ Ngọc Hoàng Thượng Đế bị mất thứ trọng yếu nhất để chưởng quản Tiên Quan, Thần Tướng là Đả Thần Tiên, hơn nữa lại nhiều lần mất mặt, bây giờ cục diện là càng ngày càng khó khăn, . . . Ở trên mặt của Lý Thế Dân hiện lên biểu cảm suy tư.

Một lúc sau, hắn gật nhẹ đầu, nói:

- Không sai, nếu chuyện đúng như lời cậu nói thì bây giờ thật là thời cơ thích hợp để có thể lập lại Nhân Hoàng!

- Chẳng qua là chuyện này không thể bây giờ tạo ra động tĩnh quá lớn, mà là nên chầm chậm tính toán. Dùng thành ngữ gì của cậu ý nhỉ? Đúng rồi! Gọi nước ấm nấu ếch xanh!

- Nước ấm nấu ếch xanh hay sao?

Nghe Lý Thế Dân nói quan điểm, Giang Lưu thấp giọng nỉ non.

- Không sai, chính là nước ấm nấu ếch xanh! Trọng lập Nhân Hoàng là việc lớn, việc lớn như thế không có khả năng một lần là xong, chỉ có thể chầm chậm tính toán, nước ấm nấu ếch xanh mới là chuẩn xác. Nếu như là động tĩnh quá lớn, hấp dẫn sự chú ý của Ngọc Hoàng Thượng Đế, ngược lại không hay!

Lý Thế Dân gật nhẹ đầu nói.

- Cũng đúng, chuyện này tựa như là tạo phản vậy, xác thực không phải một lần là xong chuyện!

Nghe được câu nói của Lý Thế Dân, sau khi suy nghĩ một lúc, Giang Lưu cũng đồng ý gật nhẹ đầu.

- Tạo phản hả? Hình dung này của cậu đúng là chuẩn xác!

Nghe Giang Lưu miêu tả, Lý Thế Dân cũng gật nhẹ đầu nói.

Nói đến đây, Lý Thế Dân dừng lại một chút rồi nói tiếp:

- Mặt khác, chuyện tạo phản này ta tương đối quen!

- Chuyện này, ha ha ha. . .

Nghe được lời nói này của Lý Thế Dân, Giang Lưu nao nao, chợt không nhịn được cười ra tiếng.

Xác thực là như thế, Đường triều thành lập, có thể nói là Lý Thế Dân lập xuống công lao hãn mã, trước đây chính là vì lật đổ sự thống trị của Tùy triều, đây không phải là tạo phản thì là cái gì?

Mặt khác, sau khi thành công lật đổ sự thống trị của Tùy triều, lúc ấy Hoàng Đế Đại Đường đời thứ nhất là Lý Uyên.

Sau đó thì sao đây? Lý Thế Dân tạo thành biến cố Huyền Vũ môn, thành công cướp đoạt hoàng vị từ trong tay của phụ hoàng Lý Uyên mình, đồng thời xử lý luôn Thái Tử đương triều là đại ca Lý Kiến Thành.

Như thế xem ra, Lý Thế Dân đầu tiên là tạo phản Tùy triều, sau đó lại tạo phản cha mình, lúc này mới bước lên hoàng vị.

Những Hoàng Đế nước khác muốn ngồi lên hoàng vị đều chỉ tạo phản một lần là đủ rồi, nhưng Lý Thế Dân có thể nói là tạo phản hai lần, hắn nói mình quen thuộc với chuyện tạo phản này thật đúng là không phải là nói đùa.

- Như thế thì phải nhờ bệ hạ rồi. Chẳng qua là không biết bước đầu tiên chúng ta nên làm như thế nào đây?

Sau khi cười một lát, Giang Lưu ngừng lại, nhìn chằm chằm vào Lý Thế Dân hỏi.

Đúng vậy! Cho dù chầm chậm tính toán, cũng luôn phải có lúc ra tay chứ nhỉ? Như vậy, chuyện cần làm đầu tiên là cái gì đây?

- Phàm là tạo phản, bước đầu tiên đều là tạo thế!

Lý Thế Dân xe nhẹ đường quen, trả lời.

- Tạo thế ư?

Giang Lưu lấy ánh mắt dò hỏi nhìn chằm chằm vào Lý Thế Dân, bởi vì kiến thức nửa vời cho nên hắn không hiểu rõ ý của Lý Thế Dân lắm.

- Không sai, chính là tạo thế, làm cho thế của mình đi lên, hoặc là làm cho thế của đối phương hạ xuống!

Lý Thế Dân gật nhẹ đầu, nghiêm túc trả lời.

Nói đến đây, dừng lại một chút, chợt Lý Thế Dân nói tiếp:

- Như lời cậu nói, bây giờ thế của Ngọc Hoàng Thượng Đế đã giảm xuống đến rất thấp rồi. Như vậy, bây giờ việc chúng ta phải làm là đề thăng thế của bản thân!

- Không biết bệ hạ có thể có kế hoạch cụ thể gì hay không đây?

Nghe được lời nói của Lý Thế Dân, Giang Lưu cũng biểu thị đồng ý, thế nhưng hắn vẫn là muốn biết rõ kế hoạch cụ thể là nên làm thế nào.

- Bây giờ, ta cầm Không Động Ấn, thân phận như là tộc trưởng của Nhân tộc, cho nên, có thể lấy Không Động Ấn hiệu triệu Nhân tộc trong thiên hạ, các vị Quốc Vương đều đến thành Trường An của Đại Đường, cộng đồng thừa nhận ta là tộc trưởng của Nhân tộc!

Vào lúc này, khuôn mặt cũng trở nên nghiêm túc hơn, Lý Thế Dân mở miệng nói.

- Đây thật là biện pháp tốt, trước tiên làm lớn chuyện này, tốt nhất là náo cho tất cả mọi người đều biết, bản thân đã trở thành tộc trưởng của Nhân tộc, được những quốc vương khác thừa nhận, đây tự nhiên là tụ đại thế vào người!

Suy nghĩ một lúc, Giang Lưu âm thầm gật đầu, cũng biểu thị đồng ý.

Bạn cần đăng nhập để bình luận