Đường Tăng Đánh Xuyên Tây Du

Chương 1346: Hoan Hỉ Phật: Ta có tội gì?



Một lão hòa thượng đang ở trong một khu rừng trên sườn núi cách thôn Trần gia không xa.

Trăng sáng sao thưa, ngày này, hắn nhìn về hướng thôn Trần gia, trong miệng nhỏ giọng lẩm bẩm chú ngữ nào đó như thường ngày.

Chợt, đưa ngón tay ra điểm một cái về phía thôn Trần gia.

Năng lực tạo mộng được phát động, bay thẳng về phía thôn Trần gia rồi bao phủ nó.

Không có gì bất ngờ xảy ra, như thường ngày, tối hôm nay, hẳn là người cả thôn Trần gia đều không ngủ ngon. Bị cảnh trong mơ ảnh hưởng, ngày hôm sau tinh thần bọn họ sẽ rất uể oải.

Nhiều ngày gần đây, đoàn người Huyền Trang đều đang tìm kiếm tung tích của mình, muốn tìm mình để hóa giải nan đề thôn Trần gia gặp nạn, điểm này đương nhiên hắn hiểu rất rõ.

Nhưng mà, cũng chính vì hiểu rõ nên hắn mới cố ý dừng ở đây, mục đích để mang đến kiếp nạn cho đoàn người Huyền Trang.

Chỉ cần có thể mang đến kiếp nạn cho bọn họ, dĩ nhiên, điều này cũng xem như tăng thêm một kiếp nạn trong chín chín tám mốt nạn.

- Ai, thực là kỳ quái mà!

Khi năng lực tạo mộng bao phủ toàn bộ thôn Trần gia, đồng thời trong lòng lão hòa thượng cũng âm thầm kinh ngạc.

Theo lý thuyết, lấy năng lực bây giờ của mình mang đến một kiếp nạn cho đoàn thỉnh kinh Tây Hành, hẳn cũng phải tăng thêm một kiếp nạn mới đúng chứ?

Nhưng mà khi mình hỏi Kim Quang Bồ Tát, hắn kiểm tra sổ kiếp nạn, lại nói số kiếp nạn còn chưa có tăng, rơi vào đường cùng, mình chỉ có thể tiếp tục dừng lại ở đây.

Chỉ là, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, chuyện nhập mộng này sẽ giống như thường ngày, không có gì sai sót, nhưng mà hôm nay lại cứ xảy ra ngoài ý muốn.

- Ồ?

Sắc mặt lão hòa thượng chợt biến đổi, năng lực tạo mộng của mình thế mà lại không phát huy tác dụng.

Tình huống này là thế nào, lại có người có thể ngăn cản năng lực tạo mộng của mình sao?

Cho nên, năng lực ở điểm này của đối phương mạnh hơn mình sao?

Nhưng mà khi lão hòa thượng đang âm thầm kinh ngạc trong lòng, đột nhiên một tiếng cười hung ác vang lên.

- Khặc khặc khặc, tìm được ngươi rồi…

Nghe vậy, lòng lão hòa thượng trầm xuống, mở miệng quát:

- Ai?

Theo lời của lão hòa thượng, từng luồng sương đen xuất hiện, sau đó hội tụ lại ở một chỗ, lộ ra dáng dấp vốn có của Mộng Ma.

Nhìn bóng dáng không có thực chất trước mắt mình, lão hòa thượng nhíu mày.

- Ngươi là ai?

Cường giả cấp bậc Chuẩn Thánh, người nào cũng là đại lão.

Thế nhưng có một ít người trong Ma giới hay ru rú trong nhà, đương nhiên là không ai biết được. Mộng Ma thuộc về số người đó.

Vì vậy, mặc dù thân hình hiển lộ ra, lão hòa thượng cũng hoàn toàn không biết đây là ai.

Giọng của Mộng Ma có vẻ thần bí mênh mông, mở miệng nói với lão hòa thượng:

- Ta là ai? Ngươi có thể gọi ta là Mộng Ma! Sự tồn tại được sinh ra từ ác mộng!

Nghe lời Mộng Ma nói, lão hòa thượng hừ lạnh một tiếng.

- Hừ, cho dù ngươi sinh ra từ đâu, nếu đã xưng hiệu là Ma, xuất hiện trước mặt bản tọa chính là tự tìm đường chết!

Phật quang trên người chợt lóe lên, nâng tay lên vỗ một chưởng về phía Mộng Ma!

Thân là Phật Đà của Phật Môn, lại có tu vi Đại La Kim Tiên, hiển nhiên Hoan Hỉ Phật vô cùng tự tin với thực lực của mình.

Một tên Ma tộc vô danh mà thôi, lấy năng lực của mình, muốn đánh bại hắn hẳn không phải chuyện khó khăn gì. Trong lòng Hoan Hỉ Phật nghĩ vậy.

Nhưng tiếc là, lý tưởng rất đẹp, nhưng sự thật lại tàn khốc!

Mắt thấy một chưởng của Hoan Hỉ Phật bay tới, Mộng Ma cũng nâng tay lên đón lấy.

Hoàn toàn không có ý nương tay, công kích giữa Mộng Ma và Hoan Hỉ Phật hoàn toàn là lực lượng cứng đối cứng.

Sau đó, Hoan Hỉ Phật chỉ cảm thấy một luồng lực lớn khó có thể hình dùng vọt tới, thân thể của mình trực tiếp bị đánh bay.

Đồng thời, khi ở giữa không trung, hắn không nhịn được mà khạc ra một búng máu.

Ra tay một chiêu, Hoan Hỉ Phật đã biết sự lợi hại của đối phương, điều này khiến trong lòng hắn hô to với vẻ khó tin:

- Điều đó là không thể nào! Tu vi của người này lại cao hơn ta nhiều lắm!

Trong trời đất vì sao lại có một sự tồn tại mạnh mẽ như vậy, do mình cho tới giờ vẫn chưa từng nghe nói qua sao?

Mắt thấy một chưởng của mình đánh bay Hoan Hỉ Phật, Mộng Ma lắc đầu nói:

- Chỉ có thủ đoạn như vậy sao? Ngươi thật đúng là không biết sống chết mà! Thủ đoạn như vậy mà cũng dám gây rắc rối cho Chiên Đàn Công Đức Phật!

Lấy thực lực của mình mà còn chỉ có thể bị Chiên Đàn Công Đức Phật treo lên đánh, thế nhưng người này lại dám âm thầm gây sự với họ, theo Mộng Ma thấy, đây không phải tìm chết thì là cái gì?

Nghe lời Mộng Ma hiển nhiên là được Giang Lưu gọi tới trợ giúp, Hoan Hỉ Phật hơi biến sắc, chợt vội vàng mở miệng nói:

- Từ từ, ngươi ra tay vì Chiên Đàn Công Đức Phật sao? Chuyện này là việc của Phật Môn ta, ta khuyên ngươi đừng có nhúng tay thì vẫn hơn!

Chỉ là, Hoan Hỉ Phật không nói thì thôi, giờ hắn lại nói lời này, càng khiến cho Mộng Ma thấy tức giận hơn.

Tức giận ra tay, lấy tu vi cấp bậc Chuẩn Thánh của Mộng Ma, hoàn toàn là treo Hoan Hỉ Phật lên đánh.

- Đừng nhúng tay? Ngươi nghĩ ta muốn nhúng tay vào chuyện của các ngươi chắc? Nếu không phải ngươi tự tìm đường chết, Công Đức Phật sẽ tìm tới Ma giới sao?

- Ta phải ăn nhiều quả đắng như vậy đều do ngươi cả, đến lúc này, ngươi còn nói ta đừng nhúng tay?

- Chậm rồi!

Hoan Hỉ Phật là một trong những Phật Đà của Phật Môn, thực lực vẫn là rất mạnh. Hắn càng là từng là đệ tử của Thánh Nhân, thực lực của hắn trong cấp bậc Đại La Kim Tiên cũng có thể coi là thuộc hàng ngũ cao thủ.

Nhưng bây giờ, khi đối mặt với Mộng Ma thuộc hàng Chuẩn Thánh, chênh lệch một tầng nhưng lại giống như lạch trời.

Tay hắn không có pháp bảo đỉnh cấp như Tiên Thiên Ngũ Phương kỳ, đương nhiên chỉ có thể bị Mộng Ma hoàn toàn treo lên đánh.

Trận đánh đấm đơn phương này, thật là khiến người nghe đau lòng, người nhìn rơi lệ mà.

Khoảng gần nửa canh giờ trôi qua, lúc này Mộng Ma mới dừng tay, thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Còn Hoan Hỉ Phật thì sao? Nhìn thì thấy hắn có bộ dạng vô cùng thê thảm, sưng mắt sưng mũi nằm trên mặt đất, thân hình vô thức co lại, hiển nhiên thương thế vô cùng nghiêm trọng.

Sao khi phát tiếu cơn tức giận lên người Hoan Hỉ Phật, Mộng Ma thầm hài lòng, gật đầu nói:

- Ừ, không tệ không tệ, thì ra cảm giác treo người ta lên đánh vẫn rất là vui sướng nha!

Nhưng tiếc là, mình không có năng lực khôi phục nghịch thiên như Công Đức Phật.

Nếu không, sử dụng phối hợp với năng lực khôi phục thế, vừa cho đối phương ăn đòn hiểm, vừa trị liệu cho đối phương, đây mới thực sự là có thể cảm nhận được niềm vui sướng chân chính đúng không?

Không nói đến lúc này trong lòng Mộng Ma sung sướng như thế nào.

Nói chung, lấy tu vi Chuẩn Thánh đối phó với tu vi cấp Đại La Kim Tiên, đây hoàn toàn giống như cha đánh con vậy, nghiền ép.

Sau khi Hoan Hỉ Phật bị Mộng Ma đánh cho gần như bất tỉnh, Mộng Ma mới phân ra một phần tâm thần bao phủ về phía thôn Trần gia.

Dĩ nhiên, sau khi tâm thần của Mộng Ma bao phủ qua đây, Giang Lưu sinh lòng cảm ứng, mở hai mắt ra.

Giang Lưu mở miệng nói với mấy đệ tử Tôn Ngộ Không:

- Ngộ Không, Bát Giới, gọi mọi người dậy đi, lão hòa thượng âm thầm tạo mộng kia đã bị bắt rồi!

Theo lời Giang Lưu, Tôn Ngộ Không lập tức khua chiêng gõ trống, thôn nhỏ vốn đang yên tĩnh lập tức bị giật mình tỉnh lại.

Nhưng mà, sau khi mấy người bị đánh thức bọn họ biết được lão hòa thượng hại bọn họ vẫn luôn nằm mơ bị bắt, tâm trạng vốn không vui của mọi người lập tức tan thành mây khói, ngược lại biến thành vui vẻ và oán hận.

Từng dân làng tụ tập về gian nhà mà Giang Lưu bọn họ ở.

Mộng Ma mang lão hòa thượng bị đánh đến như chó chết tới thôn Trần gia.

Ném Hoan Hỉ Phật như chó chết xuống mặt đất, đồng thời Mộng Ma mở miệng nói với Giang Lưu:

- Công Đức Phật, chuyện ngươi nhờ ta giúp một tay, ta đã làm xong rồi!

Chắp tay hành lễ, Giang Lưu trả lời với bộ dạng khiêm tốn lễ độ:

- A Di Đà Phật, đa tạ các hạ!

Nghe vậy, Mộng Ma đáp, dáng vẻ vô cùng sảng khoái:

- Chỉ là cái nhấc tay mà thôi, không có gì to tát!

Nếu chuyện đã làm xong, đương nhiên Giang Lưu không có ý giữ Mộng Ma lại nữa, mở miệng nói:

- Nếu còn có chuyện gì phải bận, các hạ có thể tự tiện rồi!

- Chuyện này không vội, ta nhìn kỹ rồi hẵng nói!

Chỉ là, nghe Giang Lưu nói mình có thể rời đi, Mộng Ma lại không muốn đi ngay, tỏ vẻ muốn ở lại xem trò hay.

Mộng Ma đi hay ở đương nhiên là không ảnh hưởng đến toàn cục. Khẽ gật đầu, ánh mắt Giang Lưu rơi xuống người lão hòa thượng, trong lòng nói bản diện nhân vật.

Kéo bản diện của đối phương ra xem, quả nhiên là Hoan Hỉ Phật, tu vi Đại La Kim Tiên.

Bên cạnh, nam tử trung niên hỏi con gái mình:

- Xảo Nhi, lão hòa thượng ngươi cứu lúc trước chính là hắn sao?

Nghe hỏi, Xảo Nhi hơi trầm ngâm một lát, gật đầu nói:

- Đúng, phụ thân, chính là hắn!

Sau khi xác định thân phận của lão hòa thượng này tự miệng Xảo Nhi, nam tử trung niên tức giận hét lên:

- Được lắm, cái tên nhà ngươi, con gái ta tốt bụng cứu ngươi, ngươi thế mà lấy oán trả ơn!

Đồng thời, toàn bộ dân làng của thôn Trần gia đều có bộ dạng vô cùng kích động.

Lúc này, miễn cưỡng tỉnh táo lại, lão hòa thượng mở miệng nói với mọi người ở đây:

- Từ từ, chư vị, lời bần tăng nói là sự thật đấy!

Vừa dứt lời, ánh mắt của lão hòa thượng rơi xuống Giang Lưu, nói:

- Công Đức Phật, ta chính là Hoan Hỉ Phật, tu hành Hoan Hỉ Thiền! Thiền pháp như vậy vốn là thuật song tu, cái này có tội gì?

Đúng, nếu hòa thượng ham muốn nữ sắc, đương nhiên là sai hoàn toàn.

Thế nhưng, Hoan Hỉ Thiền mà Hoan Hỉ Phật tu vốn là thiền pháp được Phật Môn công nhận, điều này đương nhiên không có sai!

Cái này giống như giết người phóng hỏa vốn là phạm tội!

Nhưng nếu văn bản pháp luật thừa nhận rõ ràng rằng người đó có thể giết người phóng hỏa, đương nhiên, cái này đâu có tính là phạm tội đâu?

Bạn cần đăng nhập để bình luận