Đường Tăng Đánh Xuyên Tây Du

Chương 1266: Gặp lại Phật Di Lặc



Những lời mà Giang Lưu vừa nói ra khiến cho cả Đại Lôi Âm Tự đều trở nên yên lặng một lúc!

Tuy rằng lời của Giang Lưu tuyệt đối không thể thực hiện được, dù sao hắn còn chưa trải qua chín chín tám mươi mốt kiếp nạn mà, làm sao có thể để hắn mang kinh thư đi?

Thế nhưng, đứng tại góc độ của Giang Lưu mà suy xét, người thỉnh kinh là hắn đều đã đến Đại Lôi Âm Tự rồi, thuận tiện nói là mang kinh thư về cũng hợp tình hợp lý thì phải?

Bị Giang Lưu hỏi đến mức nhất thời cũng không trả lời được, chợt, Như Lai Phật Tổ chỉ có thể tìm một cái cớ không phải là cớ để trả lời:

- A Di Đà Phật, Huyền Trang à, kinh thư này vẫn chưa chuẩn bị xong…

Đối với lời nói của Như Lai Phật Tổ, Giang Lưu lại nói với bộ dạng không hề bận tâm:

- Không sao, vì để thương sinh trong thiên hạ có thể sớm ngày thoát ly bể khổ, ta nguyện ý đợi vài ngày, tin rằng chúng sinh đang trầm luân nơi bể khổ kia cũng nguyện ý!

Nói tới đây, Giang Lưu hơi dừng lại một chút, dường như sợ Như Lai Phật Tổ không chịu đồng ý, tiếp tục nói:

- Vừa rồi Phật Tổ cũng nói, lấy thương sinh trong thiên hạ làm trọng sao? Cho nên, để thương sinh trong thiên hạ sớm ngày thoát khỏi bể khổ, vẫn mong Phật Tổ chớ quá câu nệ hình thức!

Sau khi im lặng hồi lâu, Như Lai Phật Tổ mang bộ dạng tận tình khuyên nhủ:

- Huyền Trang, ngươi cần phải hiểu rằng, việc thỉnh kinh nhất định phải thành tâm, do ngươi đi từng bước từng bước tới Đại Lôi Âm Tự mới tính, con đường Tây Hành của ngươi đều đã đi được hơn nửa rồi, cuối cùng há có thể bỏ dở giữa chừng?

- Ngoài ra!

Nói tới đây, Như Lai Phật Tổ chuyển chủ đề:

- Bây giờ ngươi chính là thân mang tội, với một thân tội đồ như thế làm sao ngươi có thể mang Tây Kinh đi được chứ? Đây không phải làm bẩn chuyện thỉnh kinh sao? Do vậy, ngươi vẫn là đến Đông Lai Tự, lấy công chuộc tội, rửa sạch tội nghiệt trên người ngươi trước rồi lại nói tiếp!

Dược Sư Vương Phật bên cạnh lúc này cũng tiến lên trước một chút, mở miệng nói với Giang Lưu, cũng coi như là giúp Như Lai Phật Tổ giải quyết nan đề tức thì:

- Không sai, Công Đức Phật, Đông Lai Tự bên kia đã ngàn cân treo sợi tóc, nếu ngươi đến muộn, hậu quả cũng không thể nói được nữa…

Có chút bất đắc dĩ mà thở dài một hơi, Giang Lưu đáp:

- Được thôi, nếu đã như vậy, ta đây liền đi Đông Lai Tự vậy!

Nói xong, hắn mới quay người rời Đại Lôi Âm Tự.

- Phù…

Nhìn bóng dáng rời đi của Giang Lưu, trong lòng Như Lai Phật Tổ thầm thở ra một hơi.

Đằng vân mà đi, Giang Lưu nhanh chóng bay đến hướng Đông Lai Tự, đối với tình cảnh Như Lai Phật Tổ lúng túng vừa rồi, khóe miệng Giang Lưu hơi giương lên, cười thầm trong lòng.

Thật ra, Giang Lưu cũng biết hoàn toàn không thể mang Tam Tạng Chân Kinh về được.

Vì sao Giang Lưu phải nói như vậy? Đây chẳng qua thuần túy là muốn làm cho Như Lai Phật Tổ bẽ mặt, thỏa mãn lòng đùa cợt hắn mà thôi.

Đông Lai Tự, tọa lạc ở Đông Thắng Thần Châu, mà Đại Lôi Âm Tự thì toạ lạc ở Tây Ngưu Hạ Châu, từ Đại Lôi Âm Tự bay qua, khoảng cách đương nhiên là không gần.

Với tu vi hiện nay của Giang Lưu, cũng phải bay hơn một canh giờ mới đến được vùng lân cận của Đông Lai Tự.

Sau khi đến Đông Lai Tự, Giang Lưu cũng không có ý che giấu thân hình của mình, Thập Bát Phẩm Liên hoa biến thành một đài sen, xuất hiện ở phía dưới của Giang Lưu.

Chợt, thân thể Giang Lưu tản ra Phật quang rực rỡ, từ từ hạ xuống Đông Lai Tự.

Thân ngồi đài sen, đây dường như là tiêu chuẩn mà Phật Đà mới có, đương nhiên, đã từng có Quan Âm Bồ Tát, Văn Thù Phổ Hiền với địa vị thân phận không thuộc về Phật Đà Bồ Tát như vậy cũng có thể đặc cách ngồi trên đài sen…

Đến nay Giang Lưu là Chiên Đàn Công Đức Phật chính quả, do vậy, chỗ ngồi đương nhiên cũng phải có một tòa đài sen mới coi như phù hợp với sự phô trương của mình.

Theo sự hạ xuống của Giang Lưu, nhìn đài sen dưới thân hắn, những hòa thượng của Đông Lai Tự vẫn rất có mắt nhìn, lập tức hiểu ra Chiên Đàn Công Đức Phật đến rồi, từng người một lập tức khom lưng hành lễ.

Rất nhanh, Hoàng Mi Đồng Tử dưới trướng Phật Di Lặc gạt mọi người ra, đi đến trước mặt Giang Lưu, khom lưng hành lễ:

- Bái kiến Chiên Đàn Công Đức Phật!

Nhìn Hoàng Mi ngay trước mặt mình, Giang Lưu cười cười chào hỏi:

- Hoàng Mi Đồng Tử, lâu rồi không gặp nhỉ!

Chuyện hắn hoá thân thành Hoàng Mi lão tổ, nắm chặt mình trong động phủ lúc trước, Giang Lưu vẫn còn nhớ rất rõ, càng cảm thấy thú vị.

Nghe thấy câu “lâu rồi không gặp” của Giang Lưu, hiển nhiên là chỉ chuyện lúc đầu, Hoàng Mi Đồng Tử lập tức xin lỗi, tư thái rất thấp:

- Công Đức Phật đại nhân có đại lượng, lúc ấy là do ta còn trẻ vô tri, xúc phạm tới ngươi, vẫn mong đừng so đo!

Lưu Ly Vương Phật do đắc tội Công Đức Phật mà đã bỏ mạng, đương nhiên là Hoàng Mi Đồng Tử thấy hoảng sợ!

Nhìn bộ dạng sợ hãi của Hoàng Mi Đồng Tử, Giang Lưu có chút dở khóc dở cười, đồng thời mở miệng an ủi:

- Ngươi không cần như vậy, bản tọa không phải là người nhỏ mọn! Một chút hiểu lầm lúc trước cũng không đến nỗi phải nhớ đến ngày hôm nay!

Chỉ là, lời an ủi này của Giang Lưu lại khiến Hoàng Mi Đồng Tử thầm bĩu môi.

Không phải người nhỏ mọn? Vậy Lưu Ly Vương Phật vì sao lại chết? Đến nay không phải chuyện này đã truyền khắp Tam giới Lục đạo rồi sao?

- Đa tạ Công Đức Phật đại nhân đại lượng!

Tuy rằng trong lòng âm thầm phỉ nhổ, nhưng đương nhiên Hoàng Mi Đồng Tử không dám thể hiện ý nghĩ trong lòng ra, ngược lại trong miệng thuận còn tâng bốc Giang Lưu một câu, lúc này mới vào vấn đề chính, hỏi:

- Không biết hôm nay Công Đức Phật đến thăm Đông Lai Tự, có gì chỉ giáo?

Nửa thật nửa giả, trên mặt Giang Lưu lộ ra thần sắc nghi ngờ hỏi:

- Hôm nay bản tọa chính là phụng mệnh lệnh của Như Lai Phật Tổ, đến Đông Lai Tự hỗ trợ phục ma, sao vậy? Đông Lai Tự này của các ngươi không bị ma đầu tập kích sao?

Nghe thấy câu nói của Giang Lưu, Hoàng Mi Đồng Tử lắc đầu nói:

- Phục ma? Trên đời này làm gì có ma đầu nào dám đến tập kích Đông Lai Tự chứ!

Những hòa thượng Đông Lai Tự bên cạnh cũng ngơ ngác nhìn nhau.

May mà người nói là Chiên Đàn Công Đức Phật, lời này lại càng do Như Lai Phật Tổ nói ra, nếu không thì thật sự muốn cười chê bọn họ rốt cuộc sao lại sinh ra ý nghĩ như vậy!

Trong lòng hoài nghi, sau khi suy tư chốc lát, Giang Lưu nhớ lại lúc ở Đại Lôi Âm Tự, Như Lai Phật Tổ muốn cho hắn tìm Phật Di Lặc, vì vậy mở lời hỏi:

- Phật Di Lặc thì sao? Hôm nay hắn ở đâu?

Hoàng Mi Đồng Tử trả lời:

- Hồi bẩm Công Đức Phật, sư phụ nhà ta đang bế quan!

Nghe vậy, Giang Lưu mở miệng nói, thái độ cũng càng kiên định:

- Bế quan? Nếu như bổn tọa nhất định phải gặp hắn thì sao?

- Việc này…

Nhìn thần sắc kiên định của Giang Lưu, trên mặt Hoàng Mi Đồng Tử mang chút chần chừ.

Một mặt là thấy Phật Di Lặc đang bế quan, không thể để Giang Lưu làm phiền hắn.

Nhưng mặt khác, bây giờ hung danh của Giang Lưu đều truyền lưu bên ngoài, nếu thật sự ra tay ngăn cản, liệu hắn nhân cơ hội này báo thù riêng không?

Giống như Lưu Ly Vương Phật vậy, tru diệt mình ngay tại nơi này?

Vẫn là an toàn của bản thân chiếm thế thượng phong, sau khi im lặng một lát, Hoàng Mi Đồng Tử lui sang một bên, khom người nói:

- Nếu, nếu Công Đức Phật đã nhất định muốn gặp, vậy, ta tất nhiên không dám ngăn cản!

- Ừ! Vậy thì tốt!

Nghe vậy, Giang Lưu hài lòng gật gật đầu, sau đó thân hình lướt qua Hoàng Mi Đồng Tử, đi đến phòng thiền mà Phật Di Lặc đang bế quan.

- Công Đức Phật, mời dừng bước!

Chỉ là, khi Giang Lưu đến được phòng thiền mà Phật Di Lặc đang bế quan, đột nhiên một thân hình xuất hiện, chắn ngay trước mặt Giang Lưu, người này không phải ai khác mà chính là Nguyên Linh!

Nguyên Linh chắn trước mặt Giang Lưu, thần sắc nghiêm túc nói:

- Sư phụ ta đang bế quan ở bên trong! Vẫn mong Công Đức Phật đừng làm phiền!

Nghe vậy, Giang Lưu cười nhẹ, dùng giọng điệu cứng rắn tương tự hỏi:

- Ồ? Vậy sao? Nếu như bản tọa nhất định phải xông vào thì sao?

Nghe vậy, Nguyên Linh giơ tay, một thanh binh khí xuất hiện trên tay hắn, chỉ thẳng Giang Lưu mà nói:

- Nếu như Công Đức Phật ngươi nhất định phải xông vào, vậy đừng trách ta không khách sáo!

Theo sau Giang Lưu có không ít hòa thượng của Đông Lai Tự, nhìn thấy thái độ Nguyên Linh cứng rắn như vậy, tuy những người này đều hết hồn với việc ở trước mặt Giang Lưu mà Nguyên Linh vẫn dám cứng rắn như vậy, thế nhưng, không thể không nói, loại tư thái cương quyết này của Nguyên Linh khiến những hòa thượng này đều có cảm giác thổ khí dương mi.

So sánh hai người với nhau, cảm giác Hoàng Mi Đồng Tử còn kém Nguyên Linh một đoạn!

Cùng với đó, không ít hòa thượng đều nhìn Hoàng Mi Đồng Tử một cái, trong lòng đều âm thầm rầm rì:

- Chẳng trách sư phụ khá là xem trọng Nguyên Linh, thái độ đối với Hoàng Mi sư huynh đã lạnh nhạt đi không ít…

Sắc mặt của Hoàng Mi Đồng Tử không dễ nhìn cho lắm. Hắn không thể không thừa nhận, với thái độ cương quyết khi đối diện với Giang Lưu, những hành động của Nguyên Linh càng có khí phách hơn bản thân hắn.

Chỉ là, có khí phách thì lại làm sao?

Nếu Chiên Đàn Công Đức Phật giết chết hắn trong lúc nóng giận, hắn liền tan thành mây khói luôn đấy? Có khí phách hơn nữa cũng là phí công!

- Được! Nếu ngươi đã muốn động thủ, vậy thì bản tọa sẽ động thủ cùng ngươi thôi!

Nghe vậy, Giang Lưu hơi hơi gật đầu nói, trong lúc nói cũng giơ tay lên!

Thật ra, sớm tại lúc Giang Lưu vượt qua Hoàng Mi Đồng Tử, hắn cũng đã âm thầm thương lượng với Nguyên Linh rồi. Hai người chuẩn bị diễn một màn khổ nhục kế, cho nên mới có chuyện Nguyên Linh cứng rắn chắn đường Giang Lưu!

Mục đích là để làm bản thân càng nổi bật hơn!

- A Di Đà Phật…

Chỉ là, ngay tại lúc Giang Lưu chuẩn bị động thủ, một tiếng Phật hiệu bỗng nhiên vang lên, sau đó, cửa lớn vẫn luôn đóng chặt của phòng thiền mở ra, thân hình Phật Di Lặc đi ra.

Các vị tăng nhân của Đông Lai Tự đồng thời hành lễ với Phật Di Lặc!

- Bái kiến sư phụ!

Trên mặt Nguyên Linh mang theo thần sắc áy náy, mở miệng xin lỗi:

- Sư phụ, xin lỗi, ta khiến Công Đức Phật làm phiền ngươi rồi!

Chỉ là, Phật Di Lặc đưa tay ra, vỗ lên vai của Nguyên Linh, khen ngợi:

- Ngươi làm rất tốt!

Sau đó, Phật Di Lặc mới hướng ánh mắt lên người Giang Lưu, nói:

- Không biết hôm nay Chiên Đàn Công Đức Phật đến đây là vì chuyện gì?

Giang Lưu lại nhìn Phật Di Lặc ánh mắt mơ hồ, hỏi:

- Phật Di Lặc, bên này của ngươi không sao chứ?

Phật Di Lặc nghe vậy, cũng ngớ ra một lúc:

- Có chuyện? Chuyện gì?

- Vậy thì kỳ lạ rồi!

Trong lòng Giang Lưu âm thầm kinh ngạc, sau đó, tóm tắt một cách đơn giản những chuyện xảy ra ở Đại Lôi Âm Tự cho Phật Di Lặc nghe.

Nghe vậy, đầu Tiên Phật Di Lặc làm ra vẻ bừng tỉnh, rồi lại đột nhiên đổi giọng…

- A, thì ra ngươi vì phục ma mà đến. Không sai, nơi này đúng là có một ma đầu thật, cần ngươi giúp một tay!

Bạn cần đăng nhập để bình luận