Đường Tăng Đánh Xuyên Tây Du

Chương 1383: Chủ Ma giới



Nhìn Ma ảnh trước mặt mình, nghe lời nói ngạo mạn của hắn, Ngọc Đế không có chút tức giận.

Xét cho cùng, bản thân là chủ của Tam giới, nhưng cũng chỉ quản lý ba cõi Thiên, Địa, Nhân, không thể quản được đến đầu Ma giới.

Ma ảnh trước mặt được gọi là chủ Ma giới, lời này của hắn không thể gọi là kiêu ngạo được.

Vẻ mặt Ngọc Đế bình tĩnh, nói với Ma ảnh trước mặt:

- Hôm nay quả nhân đến đây là vì có chuyện muốn bàn bạc với Ma Chủ ngươi!

Lời của Ngọc Đế khiến trên mặt Ma ảnh hiện lên vẻ kinh ngạc, cười hỏi:

- Ồ? Thú vị, thân là chủ Tam giới, vậy mà lại có chuyện cần thảo luận với chủ Ma giới là ta? Ha ha ha, nói nghe xem, rốt cuộc là có chuyện gì?

Ngọc Đế không hề có ý nhiều lời, trực tiếp trả lời:

- Kim Ô cuối cùng trên thế gian hiện nay, quả nhân muốn liên thủ cùng ngươi giết chết hắn!

- Ồ? Ô Sào thiền sư?

Lời nói của Ngọc Hoàng khiến Ma Chủ kinh ngạc.

Tuy nhiên, hắn cũng không hỏi tại sao Ngọc Đế lại muốn giết Ô Sào thiền sư.

Hoặc có lẽ hắn đã biết động cơ của Ngọc Đế, hoặc do hắn không quan tâm đến động cơ của Ngọc Đế.

Ma Chủ chỉ cười:

- Ha ha ha, thân là chủ Tam Giới, không ngờ Ngọc Đế lại có ngày phải nhờ ta giúp!

Sắc mặt Ngọc Đế không tốt lắm, ngắt lời hắn hỏi:

- Đừng nói nhảm nữa, ta hỏi ngươi có muốn liên thủ không?

Ma Chủ thu lại tiếng cười to, cất lời hỏi Ngọc Đế:

- Liên thủ à, cũng không phải là không thể. Nhưng ta có thể nhận được lợi ích gì?

Ma Chủ muốn có được chỗ tốt, Ngọc Đế cũng không kinh ngạc mà trực tiếp hỏi:

- Quả nhân có thể cho ngươi Tiên Thiên Linh Bảo, thế nào?

Nghe vậy, Ma Chủ lắc đầu đáp:

- Tiên Thiên Linh Bảo tuy có giá trị, nhưng bản tọa cũng không thiếu!

Im lặng một lúc, Ngọc Đế lại hỏi:

- Vậy quả nhân cho ngươi Bách Chuyển kim đan, có thể tăng trưởng tu vi lên rất nhiều, thế nào?

Ma Chủ lại lắc đầu cười thành tiếng.

- Tu vi của bản tọa đã là Chuẩn Thánh đỉnh phong rồi. Ngươi có cho ta thêm nhiều kim đan hơn nữa, có thể khiến ta đạt tới cảnh giới Thánh Nhân không?

Cả pháp bảo lẫn tiên đan đều không muốn, sắc mặt Ngọc Đế trở nên khó coi. Sau đó lập tức tiếp tục hỏi:

- Vậy rốt cuộc ngươi muốn cái gì?

Ma Chủ mở miệng nói ra yêu cầu của mình:

- Bắc Câu Lô Châu có không ít vết nứt không gian với Ma giới của ta. Ma giới của ta và Nhân giới đã sớm thông với nhau. Bản tọa muốn xây dựng một cánh cổng giữa hai giới bên trong Bắc Câu Lô Châu.

Nghe vậy sắc mặt Ngọc Đế đột nhiên thay đổi, kiên quyết cự tuyệt:

- Không được!

Mình là chủ Tam giới, Ma giới nằm ngoài Tam giới và Lục đạo, nếu đồng ý với điều đó, vậy chẳng phải là sẽ cấp cho Ma giới tư cách trực tiếp đi vào Nhân giới sao?

Ngọc Đế tất nhiên không thể đồng ý.

- Ngọc Đế, ngươi đừng vội từ chối...

Đối diện với lời từ chối của Ngọc Đế, sắc mặt của Ma Chủ vẫn bình tĩnh như cũ. Rõ ràng là phản ứng của Ngọc Đế đã nằm trong dự đoán của hắn.

- Ngươi thử nghĩ xem, hiện tại Nhân tộc đã có được Không Động ấn rồi, Nhân tộc đã có tộc trưởng, thêm vào đó Nhân tộc bây giờ đã là chủ Tam giới. Nghĩ lại, ngày mà Nhân Hoàng lập lại đã không còn xa nữa!

Ma Chủ mở miệng thuyết phục Ngọc Đế:

- Dù bây giờ ngươi từ chối, qua mấy năm nữa Nhân giới còn không phải sẽ dần dần vượt khỏi tầm kiểm soát của ngươi. Sao ngươi hiện giờ ngươi không tận dụng bán một cái giá hợp lý?

Lời này khiến Ngọc Đế phải cúi đầu im lặng suy nghĩ.

Thực ra, lời của Ma Chủ không phải là vô lý. Mặc dù Nhân giới vẫn nằm trong sự kiểm soát của hắn, nhưng Nhân Vương đã xuất hiện rồi.

Dần dần Nhân tộc sẽ giành lại quyền kiểm soát Nhân giới, đó dường như đã là một xu thế phát triển tất yếu.

Cùng lắm là trăm năm, hoặc là ngàn năm sau, Nhân Hoàng lập lại cũng không phải là chuyện không có khả năng!

Nếu đã là xu thế phát triển tất yếu khó có thể ngăn cản, nhân cơ hội lấy này lấy nó làm điều kiện, xem ra quả thực là có thể tận dụng được tốt nhất.

Tâm tư của Ma Chủ, Ngọc Đế cũng biết, hắn muốn nhân lúc Nhân Hoàng chưa được lập lại để chiếm càng nhiều địa bàn trong Nhân giới hơn.

Nếu như vậy, sau này sẽ không thể thiếu tranh đấu giữa Ma giới và Nhân tộc!

Nếu cả hai bên đều chịu tổn thất thì sao? Có khi nào mình sẽ cơ hội làm ngư ông đắc lợi?

Thấy Ngọc Đế không nói gì thêm, trên mặt lộ ra vẻ trầm ngâm, Ma Chủ cũng không thúc giục.

Nếu Ngọc Đế đang suy nghĩ, điều đó nói rõ yêu cầu của mình vẫn có thể được đồng ý.

Sau một hồi im lặng, Ngọc Đế cũng xem như đã hiểu ra, gật đầu nói với Ma Chủ.

- Được rồi! Nếu đã là như vậy, thì quả nhân có thể đồng ý với ngươi!

Nghe thấy Ngọc Đế đồng ý, Ma Chủ không khỏi cười ra tiếng, đồng thời mở miệng hỏi:

- Rất tốt, khi nào bắt đầu ra tay? Vẫn xin Ngọc Đế ấn định thời gian!

Ngọc Đế nói:

- Chuyện không thể trì hoãn. Nếu không có chuyện gì, bây giờ chúng ta sẽ đi luôn!

Nghe vậy, Ma Chủ cũng không có ý từ chối, gật đầu nói:

- Vậy cũng không có vấn đề!

Sau khi dứt lời, hai người Ma Chủ và Ngọc Đế nhất trí thảo luận vài câu, sau khi vạch ra chiến lược chiến đấu, trực tiếp hành động.

Sau khi hai cường giả cấp Chuẩn Thánh rời khỏi Ma giới, không hề phí lời nữa, bay thẳng về phía nơi ở của Ô Sào thiền sư.

Cuộc chiến của cấp độ Chuẩn Thánh, người khác gần như không có tư cách xen vào!

Hơn nữa chủ yếu là lấy tập sát là chủ, cho nên không thích hợp mang theo quá nhiều người!

Vì vậy, chỉ có hai người Ngọc Đế và Ma Chủ. Không bao lâu, hai cường giả Chuẩn Thánh một sáng một tối đã đến xung quanh Phù Tang Thần mộc.

Phù Tang Thần mộc cao chót vót, trên đỉnh của Thần Mộc có một tổ chim lớn, Ô Sào thiền sư đang khoanh chân ngồi trong tổ chim này, yên lặng nhập định.

Đột nhiên, Ô Sào thiền sư mở hai mắt ra, hơi nhíu mày lại.

- Có chuyện gì vậy?

Ô Sào thiền sư mở mắt ra, trên mặt lộ ra vẻ ngạc nhiên, đồng thời thấp giọng lẩm bẩm.

Hôm nay mình vẫn như thường lệ, khoanh chân nhập định, nhưng không hiểu sao hôm nay lại luôn cảm thấy bồn chồn, điều này khiến Ô Sào thiền sư rất ngạc nhiên.

Vô duyên vô cớ, ngày hôm nay mình đã bị sao vậy?

Trong lòng mơ hồ vẫn còn cảm giác lo lắng, luôn cảm thấy có chuyện chẳng lành sắp xảy ra?

Đúng lúc này, đột nhiên, một hơi thở mạnh mẽ xuất hiện, cất tiếng chào hỏi Ô Sào thiền sư.

- Ô Sào thiền sư...

- Ngọc Đế bệ hạ?

Nhìn bóng dáng vừa xuất hiện, Ô Sào thiền sư đứng dậy, chắp hai tay lại, hơi cúi đầu nói:

- Không biết hôm nay Ngọc Đế bệ hạ đến thăm hỏi là có chuyện gì vậy?

Trong lúc trò chuyện, Ô Sào thiền sư thầm thắc mắc, tại sao hôm nay Ngọc Đế lại đến một mình?

Lúc bình thường, không phải là đều có đội nghi trượng sao?

Tuy nhiên, mặc dù nghi ngờ trong đầu, Ô Sào thiền sư cũng không lên tiếng hỏi gì.

Dẫu sao thì lúc trước trong đại trận Chu Thiên Tinh Đấu, mình có ra tay hơi quá với Ngọc Đế, tuy rằng không hoàn toàn xé rách mặt, nhưng nhất định không có quan hệ tốt.

Ngọc Đế nói với Ô Sào thiền sư:

- Hôm nay quả nhân đến đây để hỏi mượn thiền sư ngươi một thứ!

Nghe vậy, Ô Sào thiền sư khẽ nhíu mày hỏi:

- Không biết Ngọc Đế bệ hạ muốn mượn cái gì?

Ngọc đế nói:

- Mượn cái đầu của lão thiền sư ngươi dùng một lát!

Dứt lời, Hoàng Kim thần kiếm trong tay Ngọc Đế đã lấy ra, không chút lưu tình trực tiếp đâm về phía Ô Sào thiền sư.

Nhìn thấy Ngọc Đế đột nhiên ra tay, Ô Sào thiền sư kinh hoảng, vội vàng nâng tay bắn ra một mảng Thái Dương Chân Viêm màu vàng để ngăn lại kiếm khí đang lao tới.

Chỉ là, ra tay vội vàng, làm sao Ô Sào thiền sư có thể ngăn được đòn tấn công của Ngọc Đế?

Thái Dương Chân Viêm trực tiếp bị tách ra, đồng thời rút lui.

Trên cánh tay của Ô Sào thiền sư xuất hiện một vết thương do kiếm để lại hằn sâu thấy rõ xương, máu tươi chảy ồ ạt, rõ ràng là đã bị thương.

Vút vút vút!

Nhân lúc ngươi bệnh giết chết ngươi, Ngọc Đế hoàn toàn không cho Ô Sào thiền sư cơ hội để nói chuyện, Ngọc Đế lại xông lên, múa Hoàng Kim thần kiếm trong tay.

Từng luồng kiếm khí tấn công về phía Ô Sào thiền sư như cơn mưa xối xả.

Xét về cấp độ, Ô Sào thiền sư và Ngọc Hoàng đều ở cấp 96, thực lực của họ gần như tương đương nhau.

Chỉ là Ngọc Đế đột nhiên ra tay, chiếm được thế trước, thêm vào đó lại điều động được khí vận trong Tam giới cho mình dùng, đương nhiên là xét từ góc độ chiến cục, Ngọc Đế đang áp đảo Ô Sào thiền sư.

Tuy nhiên, Ô Sào thiền sư dẫu sao cũng là cường giả Chuẩn Thánh, tu vi cũng không yếu hơn Ngọc Đế.

Tuy rằng đột ngột ra tay khiến hắn mất đi chiêu đầu tiên, nhưng là Kim Ô cuối cùng trên thế gian, sức mạnh của Thái Dương Chân Hỏa cũng rất mạnh mẽ.

Đánh nhau một hồi, Ô Sào thiền sư mới từ từ ổn định được thế cục!

Mặc dù xét về cục diện chiến đấu, Ô Sào thiền sư vẫn còn hơi ở hạ phong, nhưng cũng đủ để đấu với Ngọc Đế.

Ô Sào thiền sư khống chế Thái Dương Chân Hỏa, ngăn lại tất cả công kích của Ngọc Đế, đồng thời cũng chất vấn Ngọc Đế:

- Ngọc Đế, ngươi có ý gì? Sao lại đột nhiên tấn công ta!

Nghe thấy lời của Ô Sào thiền sư, Ngọc Đế khẽ cau mày.

- Trong lúc chiến đấu, còn có thời gian nhiều lời? Có phải ngươi đang coi thường quả nhân không?

Ô Sào thiền sư hừ lạnh nói:

- Hừ, Ngọc Đế, ngươi nên biết tuy rằng thực lực của ngươi hơn ta nửa phần, nhưng muốn đánh bại ta cũng không dễ dàng như vậy đâu, càng huống chi là đòi giết ta!

Đánh đến lúc này, Ô Sào thiền sư hiển nhiên cũng bị khơi gợi lửa giận rồi, hắn nâng tay lên, một cái bảo vật hồ lô xuất hiện trong tay hắn.

Bái về phía bảo vật hồ lô mấy cái, một khí tức sắc bén vô cùng dâng lên từ miệng của hồ lô.

- Trảm Tiên Phi Đao!

Nhìn thấy bảo vật do Ô Sào thiền sư bày ra, sắc mặt Ngọc Đế cực kỳ ngưng trọng, trong lòng vang lên từng hồi chuông cảnh báo.

Ô Sào thiền sư nhìn chằm chằm Ngọc Đế nói:

- Nếu Ngọc Đế bệ hạ ngươi đã muốn giết ta, vậy đừng trách ta không khách sáo!

Ngọc Đế hỏi Ô Sào thiền sư:

- Không khách sáo? Thật không biết ngươi lấy đâu ra tự tin ấy? Ngươi nghĩ rằng hôm nay quả nhân động thủ mà chỉ đến một mình sao?

Lộp bộp một tiếng!

Nghe lời Ngọc Đế, trong lòng Ô Sào thiền sư trở nên căng thẳng, theo bản năng hắn cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Chỉ là đợi đến khi Ô Sào thiền sư có hành động khác thì đã quá muộn!

Ngực chợt đau nhói, Ô Sào thiền sư cúi đầu nhìn xuống.

Một ma trảo đã xuyên thẳng qua ngực mình…

Bạn cần đăng nhập để bình luận