Đường Tăng Đánh Xuyên Tây Du

Chương 1326: Vòng Cấm Thần (cấp Thần)



Sắc mặt của Như Lai Phật Tổ không hề dễ nhìn, nghiêm túc nhìn Giang Lưu.

Tuy rằng lúc bình thường xem ra, hắn có bộ dạng khiêm tốn lịch thiệp, rất dễ nói chuyện, nhưng lúc thật sự cố chấp thì hắn xem ra thực sự rất bướng bỉnh, là loại chín con trâu cũng không kéo lại được, Như Lai Phật Tổ sớm đã biết điều này.

Hiện tại, Giang Lưu tỏ rõ thái độ, nhận tội mà không nhận lỗi, nói chung, tùy ngươi xử phạt như thế nào cũng được, nhưng, nhất định không thừa nhận lỗi lầm của mình, đương nhiên càng không đồng ý tìm vong hồn của Di Lặc Phật Tổ về.

Lúc này, trong lòng của Như Lai Phật Tổ cũng cảm thấy vô cùng lúng túng.

Xử phạt Giang Lưu sao? Mình kêu hắn đến, mục đích chính không phải là vì xử phạt hắn sao.

Hơn nữa, quan trọng nhất là chuyện xử phạt này nên xử phạt như thế nào mới xem như thích hợp đây?

Trực tiếp giết người đền mạng? Vậy con đường Tây Hành đi đến bây giờ sắp kết thúc rồi, mình muốn để hắn giết người đền mạng sao?

Hình phạt khác? Tống giam hắn sao? Tương tự, điều này cũng sẽ ảnh hưởng rất lớn đến tiến độ thỉnh kinh Tây Hành đó?

Đã không thể giết, lại không thể ảnh hưởng đến tiến độ thỉnh kinh Tây Hành, vậy thì rốt cuộc phải xử phạt như thế nào mới thích hợp đây?

Nhất thời, trong lòng của Như Lai Phật Tổ cũng cảm thấy khó xử.

Càng huống hồ, vì sao mình ngày trước lại sắc phong hắn thành Chiên Đàn Công Đức Phật chứ? Mục đích cũng là vì muốn cho hắn một viên thuốc an thần, để hắn có thể an tâm bán mạng cho Phật Môn mà.

Cho nên, hình phạt cũng không thể quá nghiêm trọng đi?

Đương nhiên, vấn đề xử phạt Giang Lưu như thế nào hiện giờ còn chưa quan trọng, quan trọng nhất vẫn là vấn đề hồn phách của Di Lặc Phật Tổ.

Vì vậy, để mặc mấy vị Phật Đà và Bồ Tát trong Đại Lôi Âm Tự ngươi một câu ta một câu đến chỉ trích Giang Lưu, Như Lai Phật Tổ đều không nói câu nào, chỉ là trong lòng thầm nghĩ.

Sau khi suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng Như Lai Phật Tổ lại lần nữa lên tiếng.

- Huyền Trang…

Khi Như Lai Phật Tổ lên tiếng, mấy vị Phật Đà và Bồ Tát có mặt cũng quả quyết im miệng, không ai nói thêm lời nào, ánh mắt của tất cả mọi người đều đặt trên người Như Lai Phật Tổ.

Giang Lưu lại cúi đầu lần nữa, bộ dạng cung kính nói:

- Có đệ tử!

Sắc mặt của Như Lai Phật Tổ dịu đi rất nhiều, hoàn toàn khác hẳn với bộ dạng quát lớn Giang Lưu vừa nãy:

- Về chuyện người giết chết Di Lặc Phật Tổ, bản tọa đã sớm biết nguyên nhân, là vì chuyện quốc vương của nước Nữ Nhi phải không?

Giang Lưu nghiêm túc gật đầu, thản nhiên thừa nhận điều này.

- Không sai!

Sau khi nghe câu trả lời thẳng thắn của Giang Lưu, Như Lai Phật Tổ lại hỏi tiếp:

- Vậy thì, vấn đề đến rồi, hiện tại ngươi giết Di Lặc Phật Tổ, đã tìm được cách giải trừ Phạn Đàm Quyết chưa?

Lời này xem như là nói đến trọng điểm, Giang Lưu lắc đầu, thần sắc khổ não nói:

- Đệ tử còn chưa tìm ra cách nào đây?

Nói đến đây, thần sắc Giang Lưu khẽ động, ánh mắt rơi lên người Như Lai Phật Tổ, nói:

- Xin hỏi Phật Tổ, hậu quả của Phạn Đàm Quyết, Phật Tổ có thể nghĩ ra cách tiêu trừ được không?

Nghe câu hỏi của Giang Lưu, Như Lai Phật Tổ khẽ cúi đầu nói:

- A Di Đà Phật, chuyện này, muốn mở chuông phải tìm người buộc chuông…

Được rồi, câu trả lời này của Như Lai Phật Tổ, rõ ràng là nói chính mình cũng không có cách nào giải trừ tất cả nguy hại do Phạn Đàm Quyết gây ra.

Trước đó, cả Minh Hà lão tổ cũng không có cách giải quyết vấn đề này, Như Lai Phật Tổ nói hắn không có cách giải quyết, tuy câu trả lời này làm người ta thất vọng, nhưng cũng nằm trong dự đoán của Giang Lưu.

- Nhưng mà…

Chỉ là, nói đến đây, Như Lai Phật Tổ lại chuyển giọng, nói:

- Tuy rằng bản tọa không có cách giải trừ nguy hại do Phạn Đàm Quyết gây ra, nhưng có thể nghĩ cách thử một chút, dù sao bản tọa cũng biết một chút về môn công pháp Phạn Đàm Quyết này!

Nghe lời Như Lai Phật Tổ nói, sắc mặt Giang Lưu khẽ thay đổi, đồng thời vội vã nói:

- Nếu vậy thì xin Như Lai Phật Tổ tương trợ!

Như Lai Phật Tổ khẽ gật đầu, trả lời:

- A Di Đà Phật, bản tọa chỉ có thể cố hết sức mà thôi, không thể đảm bảo nhất định thành công!

Sau khi khẽ gật đầu, ánh mắt Như Lai Phật Tổ lập tức lại rơi lên người của Giang Lưu, bộ dạng có ý riêng, nói:

- Nếu là như vậy, ngươi có thể để quốc vương nước Nữ Nhi dưới trướng của bản tọa, còn vong hồn của Di Lặc Phật Tổ thì…

Nghe Như Lai Phật Tổ hỏi về chuyện vong hồn của Di Lặc Phật Tổ, Giang Lưu cũng gật đầu theo, nghiêm túc trả lời:

- Phật Tổ yên tâm, về hồn phách của Di Lặc Phật Tổ, đệ tử nhất định cố gắng hết sức mà làm!

Như Lai Phật Tổ nói hắn chỉ cố gắng hết sức mà làm, đương nhiên, khi hắn hỏi đến chuyện tìm vong hồn của Di Lặc Phật Tổ, Giang Lưu cũng nói theo cố gắng hết sức mà làm.

Nghe ra câu này của Giang Lưu có ý gì, hắn muốn mình nghĩ cách giải trừ phiền phức trên người của quốc vương nước Nữ Nhi, mới bằng lòng giúp mình tìm vong hồn của Di Lặc Phật Tổ đúng không? Tên này đúng là không nhìn thấy thỏ không thả diều hâu mà!

Giao dịch xem như đạt thành, Như Lai Phật Tổ cũng không có ý ở lại lâu, nói:

- Được thôi, nếu là như vậy, vậy thì chuyện này quyết định như vậy đi, hy vọng ngươi sớm ngày tìm thấy hồn phách của Di Lặc Phật Tổ!

Giang Lưu cũng gật đầu trả lời theo:

- Đệ tử cũng hy vọng Như Lai Phật Tổ có thể sớm ngày tìm ra cách giải trừ Phạn Đàm Quyết!

- Phật Tổ!

Tuy rằng trong lúc Như Lai Phật Tổ và Giang Lưu nói chuyện thì không hề có ai mở miệng làm phiền, nhưng, khi giao dịch giữa Như Lai Phật Tổ và Giang Lưu kết thúc, hình như Giang Lưu hiện tại có vẻ có thể rời đi, có Phật Đà ở bên cạnh không nhịn được đứng lên.

Hơi khom người hành lễ với Như Lai Phật Tổ bên này nói:

- Chiên Đàn Công Đức Phật đã giết chết Di Lặc Phật Tổ, tội ác tày trời như vậy, chẳng lẽ cứ thế là xong rồi sao?

Cùng với vị Phật Đà này đứng lên, không ít Phật Đà và Bồ Tát trong Đại Lôi Âm Tự cũng thì thầm với nhau, nhỏ tiếng bàn bạc.

Rõ ràng, mọi người đều cảm thấy lời của Phật Đà này có lý, Di Lặc Phật Tổ bị giết, dễ dàng cho Chiên Đàn Công Đức Phật đi như vậy sao?

Ý tưởng của Như Lai Phật Tổ để Huyền Trang tìm lại vong hồn của Di Lặc Phật Tổ tuy rằng không sai, nhưng nếu không tìm được thì sao?

Thậm chí, trên cơ sở này, Như Lai Phật Tổ còn phải giúp hắn giải quyết hậu quả của Phạn Đàm Quyết cho quốc vương nước Nữ Nhi mới được?

Này mà là nghiêm phạt à? Đây hoàn toàn là trên cơ sở giao dịch công bằng mà làm ấy!

Quan trọng hơn là, sau khi giao dịch hoàn tất, hình như Chiên Đàn Công Đức Phật có thể rời khỏi?

Nếu Như Lai Phật Tổ vẫn không thể tìm ra cách giải quyết Phạn Đàm Quyết cho quốc vương nước Nữ Nhi thì sao? Chẳng lẽ chuyện Huyền Trang tìm vong hồn Di Lặc Phật Tổ cũng có thể tiếp tục kéo dài không hoàn thành?

Như Lai Phật Tổ không nói lời nào nhưng lời các Phật Đà và Bồ Tát trong Đại Lôi Âm Tự, đương nhiên Như Lai Phật Tổ nghe rõ trong tai.

Không thể không thừa nhận, lời của bọn họ quả thật cũng có phần có lý.

Ngoài mặt trách mắng Huyền Trang mấy câu, trên thực tế, mình cũng có hơi bất công bảo vệ hắn, xem ra, muốn lừa gạt qua ải này cũng không phải là chuyện dễ dàng nha!

Sau khi suy nghĩ một lúc, Như Lai Phật Tổ lên tiếng:

- Huyền Trang…

Giang Lưu nghe nói, vẫn cúi đầu, bộ dạng thái độ vô cùng tốt.

- Có đệ tử!

Như Lai Phật Tổ nhìn Giang Lưu, nói:

- Bản tọa giúp ngươi tìm cách giải quyết Phạn Đàm Quyết của quốc vương nước Nữ Nhi, ngươi thì tìm kiếm vong hồn Di Lặc Phật Tổ, chuyện này có thể xem như là một giao dịch!

Nghe lời như vậy, Giang Lưu gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.

- Không sai, quả thật như vậy!

Như Lai Phật Tổ hỏi tiếp:

- Nếu là giao dịch, đương nhiên là hai bên không nợ gì nhau, vậy thì liên quan đến tội ác tày trời Di Lặc Phật Tổ bỏ mình trong tay ngươi, ngươi cảm thấy có thể bỏ đi sao?

Giang Lưu vẫn cúi đầu, nói với Như Lai Phật Tổ:

- Vẫn xin Phật Tổ xử phạt!

- Tốt! Ngươi gan to bằng trời, hung ác thành tính, vốn dĩ là tội ác tày trời, phải giết người đền mạng, chỉ là, bây giờ cần ngươi tìm về vong hồn của Di Lặc Phật Tổ, bản tọa tạm thời tha cho ngươi một mạng!

Nói đến đây, Như Lai Phật Tổ dừng một chút, rồi lại nói:

- Nhưng mà, tội chết có thể miễn, tội sống khó tha!

Đối với những lời của Như Lai Phật Tổ, Giang Lưu vẫn cúi đầu, không có ý phản bác bất kì điều gì, đương nhiên cũng tỏ ra sẵn sàng chịu bất kì trừng phạt nào.

Nhìn thái độ của Giang Lưu rất tốt, Như Lai Phật Tổ quan sát tất cả các Phật Đà và Bồ Tát có mặt một vòng, lại nói:

- Nhìn thái độ thành khẩn nhận tội của ngươi, lại gánh vác thân phận thỉnh kinh Tây Hành, bản tọa cũng không muốn làm khó ngươi, chỉ cần ngươi đeo vòng Cấm Thần này, sau một trăm năm lại giúp ngươi tháo nó ra! Cũng xem như là tiểu trừng đại giới!

Lời vừa dứt, Như Lai Phật Tổ giơ tay, một chiếc vòng tỏa ra ánh vàng rực rỡ xuất hiện, ném đến trước mặt Giang Lưu.

Giang Lưu đưa tay bắt lấy chiếc vòng màu vàng do Như Lai Phật Tổ ném qua, cúi đầu quét mắt, thông tin thuộc tính tương ứng tự nhiên hiện lên.

Vòng Cấm Thần (cấp Thần) (đạo cụ đặc thù): sau khi mục tiêu tự nguyện đeo vào, có thể phong cấm toàn bộ sức mạnh bên trong cơ thể, không thể điều động chút nào, cần chủ nhân vòng nhẫn Cấm Thần mới có thể tháo ra, vĩnh viễn không bị hao mòn.

Sau khi vòng Cấm Thần nằm trong tay Giang Lưu, Như Lai Phật Tổ mở miệng giải thích:

- Vòng Cấm Thần này chính là bảo vật mà ngẫu nhiên trước đó bản tọa có được, sau khi đeo lên là không thể tháo ra, tất cả pháp thuật Thần thông, khó mà thi triển được…

Cùng với lời giải thích của Như Lai Phật Tổ, mấy vị Phật Đà và Bồ Tát ở Đại Lôi Âm Tự đưa mắt nhìn nhau. Sau khi âm thầm trao đổi, không ai mở miệng đưa lời dị nghị nữa.

Sở dĩ lý do mà mấy vị Phật Đà và Bồ Tát không muốn bỏ qua cho Giang Lưu, một mặt là vì quả thực việc hắn đã giết Di Lặc Phật Tổ là tội ác vô cùng, mặt khác cũng là sợ hãi Giang Lưu hung ác như vậy, sau này mình cũng bỏ mạng trong tay hắn, nên muốn dạy dỗ hắn một cách đàng hoàng.

Bây giờ, vòng Cấm Thần này của Như Lai Phật Tổ có thể phong cấm tất cả sức mạnh của hắn, pháp thuật Thần thông nào cũng không thể sử dụng…

Nếu là như vậy, đúng là có thể đảm bảo an toàn của bản thân, đương nhiên mấy vị Phật Đà và Bồ Tát này sẽ không phản đối gì.

- Vòng Cấm Thần sao? Đây chính là đồ vật tốt!

Cúi đầu xem thông tin thuộc tính của vòng Cấm Thần, tuy ngoài mặt Giang Lưu có vẻ do dự, nhưng thực ra trong lòng thầm nở nụ cười.

Chướng 1327: Quăng lưới rộng

Giang Lưu đương nhiên biết rõ mục đích Như Lai Phật Tổ cầm chiếc vòng Cấm Thần này ra để làm gì.

Thứ nhất là để mấy Phật Đà và Bồ Tát này an tâm, thứ hai, sức chiến đấu mà mình thể hiện ra gần đây càng lúc càng mạnh, khiến Như Lai Phật Tổ cũng cảm thấy có chút khó làm nhỉ?

Suy cho cùng hiện tại mình đã sở hữu sức chiến đấu có thể so sánh với Chuẩn Thánh.

Đừng nói đến những việc khác, chỉ là dùng thực lực của mình hiện tại, muốn gây kiếp nạn ra cho mình, đã càng ngày càng khó rồi?

Cho nên, cho dù vì nghĩ cho tiến độ thỉnh kinh Tây Hành, hay là vì khiến người khác yên tâm, Như Lai Phật Tổ đều phải lấy vòng Cấm Thần ra.

Mà quả thực hình phạt này là thích hợp với mình nhất, bởi vì nó sẽ không xuất hiện cái gì ảnh hưởng đến tiến độ thỉnh kinh Tây Hành.

Đương nhiên, suy tính của Như Lai Phật Tổ rất có lý, nhưng đối với Giang Lưu mà nói, vòng Cấm Thần này càng là đồ vật tốt.

Phong cấm tất cả những kĩ năng của mình sao? Nhưng có một kỹ năng tuyệt đối không phong cấm được, đó chính là Khu Tán Chú!

Huống hồ, lùi vạn bước mà nói, cho dù mình không sử dụng kỹ năng, nhưng có Đồ Vu kiếm và Thanh Liên Phật Y trong tay, dù chỉ là nhát chém bình thường, mình cũng sở hữu lực chiến đấu vô cùng mạnh mẽ nhỉ?

Vì vậy, đối với Giang Lưu mà nói, sự tồn tại của vòng Cấm Thần cũng không có vấn đề gì.

Càng chưa nói đến Thiện Thi và Ác Thi của mình.

Cầm vòng Cấm Thần trong tay, Giang Lưu cảm thấy hình phạt này chẳng qua chỉ là hình thức mà thôi, thậm chí trong một số lúc mình ám sát, còn có thể giúp mình loại bỏ hiềm nghi, vì vậy sau khi Giang Lưu im lặng một lúc, vẻ mặt bình tĩnh nói:

- Đệ tử sẵn lòng!

Lời vừa dứt, Giang Lưu giơ tay mình lên, đeo vòng Cấm Thần này vào tay mình.

Sau khi đeo vào, từ trong vòng Cấm Thần phun ra một luồng lực lượng mạnh mẽ xâm nhập vào trong cơ thể của Giang Lưu, khiến hắn cảm thấy tất cả kỹ năng của mình đều bị phong cấm.

Trong bản diện kỹ năng, quả nhiên ngoài Khu Tán Chú, tất cả những biểu tượng kỹ năng khác đều xuất hiện màu xám, trạng thái không thể sử dụng.

Nhắc nhở: Ngươi đã tiến vào trạng thái im lặng, kỹ năng tương ứng không thể sử dụng!

Khi vòng Cấm Thần phát huy tác dụng, âm thanh nhắc nhở của hệ thống cũng vang lên theo trong đầu của Giang Lưu.

Giang Lưu hạ tay xuống, sắc mặt vẫn bình tĩnh, nhưng sau khi nhìn thấy Giang Lưu quả nhiên đã đeo vòng Cấm Thần, mấy vị Phật Đà và Bồ Tát khác trong Đại Lôi Âm Tự từng người cũng đều thở phào nhẹ nhõm.

Thậm chí, khóe miệng của không ít người khẽ nhếch lên, lộ ra một đường cong rất nông.

- Rất tốt, Huyền Trang, ngươi đi đi thôi…

Mắt thấy vòng Cấm Thần đã được đeo lên, trong lòng Như Lai Phật Tổ cũng hài lòng, vẫy tay, ý bảo Giang Lưu có thể rời đi.

Chỉ là, Giang Lưu đã có thể rời khỏi lại đứng yên bất động, cũng không có ý xoay người rời đi.

Mắt thấy Giang Lưu đứng yên không đi, Như Lai Phật Tổ không khỏi hỏi:

- Sao thế? Huyền Trang, người còn chuyện gì muốn nói sao?

Giang Lưu nói ra đáp án:

- Khởi bẩm Phật Tổ, bây giờ tất cả Thần thông của đệ tử đều không thể thi triển, khó mà đằng vân được!

Đáp án này, khiến trong lòng mấy vị Phật Đà và Bồ Tát trong Đại Lôi Âm Tự đều tỉnh ngộ.

Quả thực, không thể sử dụng các thủ đoạn pháp thuật Thần thông, hắn hiện tại không khác gì so với phàm nhân.

Như Lai Phật Tổ khẽ gật đầu nói với Kính Hà Long Vương bên cạnh mình:

- Hộ Pháp Kim Long Vương, ngươi tiễn Chiên Đàn Công Đức Phật đi, thuận đường dẫn quốc vương của nước Nữ Nhi đến đây…

Nghe vậy, Kính Hà Long Vương gật đầu nói:

- Cẩn tuân pháp chỉ!

Sau khi cáo biệt các vị Phật Đà và Bồ Tát trong Đại Lôi Âm Tự, dẫn theo Giang Lưu đằng vân rời khỏi Đại Lôi Âm Tự.

Sau khi rời khỏi Đại Lôi Âm Tự, trên mặt Kính Hà Long Vương lộ ra vẻ gấp gáp nói:

- Giáo chủ, bây giờ tất cả Thần thông của ngươi đều bị phong lại, vậy làm thế nào mới tốt đây?

Sắc mặt Giang Lưu bình tĩnh nói:

- Yên tâm, không sao cả!

- Không sao cả?

Kính Hà Long Vương nhìn Giang Lưu một cách khó hiểu, hắn bây giờ ngay cả đằng vân giá vũ cũng không làm được, gần như không khác gì một phàm nhân, lại còn nói không sao?

Nhưng mà, nhìn kỹ một chút, sắc mặt của Giang Lưu là bình tĩnh thật, chứ không phải giả vờ bình tĩnh, Kính Hà Long Vương yên tâm hơn một chút.

Tuy rằng không rõ tại sao giáo chủ lại không quan tâm, nhưng, nghĩ đến đủ loại thủ đoạn kì lạ của giáo chủ, Kính Hà Long Vương cảm thấy có lẽ hắn có thủ đoạn gì khác có thể sử dụng.

Sau khi Kính Hà Long Vương im lặng một lúc, lại hỏi tiếp:

- Giáo chủ, vong hồn của Di Lặc Phật Tổ đó, ngươi thực sự muốn giúp Phật Môn tìm về sao?

Nghe hỏi, Giang Lưu lắc đầu nói:

- Người cũng đã giết rồi, há có đạo lý hồi sinh cho hắn.

Đúng vậy, ngay cả nhiệm vụ cấp Thần mà mình cũng đã từ chối, lúc này còn muốn mình giúp đỡ tìm vong hồn của Di Lặc Phật Tổ về? Đương nhiên Giang Lưu không bằng lòng!

Nghe vậy, Kính Hà Long Vương vô cùng kinh ngạc nhìn Giang Lưu hỏi:

- Nhưng mà, giữa ngươi và Như Lai không phải đều đã kết thành giao dịch rồi sao?

- Ngươi cũng đừng quên, lúc giao dịch đã nói gì, Như Lai Phật Tổ gắng sức tìm biện pháp giải quyết Phạn Đàm Chú, mà ta cũng gắng sức tìm vong hồn của Di Lặc Phật Tổ về!

Trong miệng Giang Lưu nhấn rất mạnh hai chữ “gắng sức”.

Kính Hà Long Vương nghĩ một chút, gật đầu nói:

- Cũng đúng! Giáo chủ ngươi không chắc có thể tìm về vong hồn của Di Lặc Phật Tổ, ngay cả Như Lai Phật Tổ cũng không tuyệt đối nắm chắc mà?

Nghe vậy, Giang Lưu gật đầu nói:

- Không sai, Như Lai chỉ cảm thấy ta có thể tìm lại được thôi, thực ra hắn cũng không nắm chắc, đến lúc đó ta thể hiện đã cố gắng hết sức, tìm không thấy, cũng không thể trách ta!

Đương nhiên, nếu là giao dịch, Giang Lưu cũng chấp nhận Như Lai Phật Tổ không tìm được cách giải cứu quốc vương nước Nữ Nhi.

Vì vậy, Giang Lưu cảm thấy mình cũng nên tự mình nghĩ cách khác mới đúng.

Suy cho cùng, Như Lai Phật Tổ cũng chỉ nói “gắng sức” mà thôi, cũng không có hứa với mình.

Trong lúc nói chuyện, Giang Lưu và Kính Hà Long Vương đã về đến đoàn thỉnh kinh Tây Hành bên này.

Sau khi Kính Hà Long Vương đem chuyện ở Đại Lôi Âm Tự trình bày ngắn gọn một lượt cho mấy người Tôn Ngộ Không, sau đó dẫn quốc vương nước Nữ Nhi vốn đã yếu ớt chuẩn bị rời khỏi.

Nhìn thấy quốc vương nước Nữ Nhi đã vô cùng yếu ớt, tinh khí thần đều uể oải không phấn chấn, Giang Lưu an ủi nói:

- Yên tâm, nếu Như Lai Phật Tổ không tìm được cách cứu ngươi, ta cũng sẽ tự mình tìm cách!

Có hơi cật lực giơ tay lên, tay quốc vương nước Nữ Nhi chạm vào gò má của Giang Lưu, khẽ lắc đầu nói:

- Sống chết có số, có trách cũng chỉ trách lúc đầu ta quá ngu ngốc, tin tưởng Di Lặc Phật Tổ thôi! Ngự đệ ca ca ngươi không cần quá hao tâm tổn trí.

Nghe vậy, Giang Lưu lắc đầu nói:

- Cái này không trách ngươi, ta là người trong Phật Môn, khi đó ngươi tin tưởng người trong Phật Môn, cũng là hợp tình hợp lý!

Nói đến đây, Giang Lưu hơi dừng lại, rồi nói tiếp:

- Yên tâm đi, ta nhất định sẽ nghĩ cách cứu ngươi, bằng không ta có mặt mũi nào đi gặp Linh Vũ chứ?

Nhắc đến Linh Vũ, trên mặt quốc vương nước Nữ Nhi lộ ra nụ cười hạnh phúc.

Cho dù như thế nào, giữa mình và ngự đệ ca ca có kết tinh, vậy là đủ rồi.

Sau khi để Giang Lưu và quốc vương nước Nữ Nhi trò chuyện vui vẻ mấy câu, Kính Hà Long Vương nói:

- Giáo chủ, ta đi đây! Tình hình ở Đại Lôi Âm Tự như thế nào, ta sẽ giữ liên lạc với ngươi bất cứ lúc nào!

Giang Lưu gật đầu, không nói thêm gì nhiều, nhìn theo Kính Hà Long Vương dẫn quốc vương nước Nữ Nhi rời khỏi.

Sau khi quốc vương nước Nữ Nhi rời khỏi, ánh mắt của mấy người Tôn Ngộ Không đều đặt lên người Giang Lưu, nói:

- Sư phụ, tiếp theo chúng ta nên làm thế nào?

Đúng vậy, lần này vì lý do giết chết Di Lặc Phật Tổ, sư phụ bị hạ vòng Cấm Thần, tất cả phép thuật Thần thông đều không thể sử dụng, đối với mấy người Tôn Ngộ Không mà nói quả thực là một cục diện rất không ổn.

Nhìn sắc mặt của mấy người Tôn Ngộ Không, Giang Lưu lắc đầu nói:

- Yên tâm, pháp thuật Thần thông của vi sư tuy không dùng được, nhưng đây không phải là chuyện gì xấu!

Lời này của hắn khiến mấy người Tôn Ngộ Không đều giật mình, đưa mắt nhìn nhau.

Không phải là chuyện gì xấu? Lời này của sư phụ có ý gì?

Giang Lưu không định giải thích quá nhiều, âm thầm mở ra trang Trảm Thi của mình.

Lập tức, Thiện Thi và Ác Thi xuất hiện, đồng thanh nói:

- Lời của đạo hữu rất đúng, còn có hai chúng ta ở đây, không ảnh hưởng gì!

Nhìn thấy Thiện Thi và Ác Thi xuất hiện, mấy người Tôn Ngộ Không lập tức tỉnh ngộ.

Cùng nhau đánh phó bản lâu như vậy, đối với thực lực của Thiện Thi và Ác Thi, mấy người Tôn Ngộ Không đương nhiên cũng hiểu rõ.

Giang Lưu cười nói:

- Sau này, dù vi sư không ra tay, có hai người bọn họ đi theo, chúng ta vẫn có thể đánh phó bản như thường!

Đúng rồi, vòng Cấm Thần khiến mình không thể sử dụng kĩ năng thì thế nào? Mình vẫn đánh phó bản như thường, mình vẫn thăng cấp như thường.

- Nhưng mà…

Sau khi triệu hoán Thiện Thi và Ác Thi ra, chợt, sắc mặt Giang Lưu trịnh trọng, nghiêm túc nói:

- Hiện tại, việc cấp bách là chúng ta vẫn phải nghĩ cách làm thế nào để giải trừ hậu quả của Phạn Đàm Quyết mới đúng!

Lúc trước Tôn Ngộ Không xem như bị Như Lai Phật Tổ lừa gạt, đương nhiên, trong lòng Tôn Ngộ Không sẽ không tin tưởng Như Lai Phật Tổ:

- Ừ, những lời sư phụ nói rất đúng, không thể gửi gắm tất cả hy vọng lên người Như Lai Phật Tổ!

Giang Lưu suy nghĩ một chút, mở miệng nói quyết định dùng phương thức quăng lưới rộng để bắt cá.

- Liên quan đến chuyện Phạn Đàm Quyết, không dễ dàng tìm được cách như vậy, vì vậy chúng ta phải hỏi kỹ các đại lão có hiểu biết rộng mới được!

- Ngộ Không, ngươi đi một chuyến đến Ngũ Trang Mạt Chược Quan, hỏi Đại Tiên Trấn Nguyên Tử, xem hắn có biết cách giải quyết hậu quả của Phạn Đàm Quyết này hay không?

- Bát Giới, ngươi lại đi một chuyến đến Đâu Suất Cung, xem thử Thái Thượng Lão Quân có biết manh mối gì không!

- Ngộ Tịnh, ngươi cũng tìm thiền sư Ô Sào hỏi thăm chút đi!

- Tiểu Bạch, ngươi chở vi sư, đi một chuyến đến động Hỏa Vân Thánh Nhân, ta hỏi thử mấy vị Hoàng Đế có biết gì không?

Sau khi sắp xếp nhiệm vụ một lượt, đoàn thỉnh kinh Tây Hành tản ra.

Ngồi trên lưng của Tiểu Bạch Long, Giang Lưu suy nghĩ một chút, mở ra danh sách bạn tốt, gửi tin nhắn cho Cao Dương,

Để nàng đi tìm yêu sư Côn Bằng hỏi thăm một chút, xem thử hắn có biết chút gì không.

Bạn cần đăng nhập để bình luận