Đường Tăng Đánh Xuyên Tây Du

Chương 1335: Nguyên Linh à, ngươi đến đây một chuyến



Trong phó bản của Sơn Hà Xã Tắc Đồ, nhóm người Tôn Ngộ Không ăn ý phối hợp đánh phó bản.



Dưới sự tấn công của đám người Tôn Ngộ Không, Phật Đà, Bồ Tát và La Hán của Linh Sơn nhanh chóng bị giết chết.



Đánh phó bản này, đương nhiên Tôn Ngộ Không bọn họ sớm đã thông thạo.



Bạch Long Mã hóa thành hình thái Long tộc, lượn vòng giữa không trung.



Mà Giang Lưu thì sao? Hắn nằm quá nhàn rỗi trên đầu của Tiểu Bạch Long, bắt chéo hai chân, trong miệng ngậm một ngọn cổ, gối đầu lên hai cánh tay và hát:



- Bạch Long Mã, vó ngựa về hướng Tây, chở Đường Tam Tạng và ba đồ đệ, lên đại lộ đi Tây Thiên thỉnh kinh…



Tuy rằng Giang Lưu bên này có dáng vẻ nhàn nhã, nhưng, không ít người trong Đại Lôi Âm Tự đều đổ dồn sự chú ý lên người hắn.



Vì vậy, cũng có không ít công kích đánh về phía Giang Lưu.



Chỉ là, đối mặt với mấy công kích này, nếu là pháp thuật đánh tới, trong miệng Tiểu Bạch Long sẽ phun ra một ngọn lửa, nếu là pháp bảo đánh tới, Tiểu Bạch Long dùng Thần Long Bãi Vĩ quất một cái là đánh bay đi.



Dáng vẻ Giang Lưu vẫn vô cùng nhàn nhã, hoàn toàn không cần tự mình ra tay.



Nghe Giang Lưu hát xong một bài hát thiếu nhi liên quan đến Tây du ký, Tiểu Bạch Long mở miệng khen ngợi:



- Sư phụ, bài hát này của ngươi khá thú vị!



Nghe vậy, Giang Lưu gật đầu cười nói:



- Đó là đương nhiên!



Sau khi khen ngợi xong, Tiểu Bạch Long lập tức lại nói ra sự nghi ngờ của mình:



- Chỉ là, bài hát này tuy rằng hay, bắt tai mà còn dễ hát, hơn nữa cũng là mô tả chuyện thầy trò chúng ta đi Tây Thiên thỉnh kinh, nhưng đệ tử vẫn cảm thấy vẫn có mấy chỗ không thích hợp lắm!



- Ồ? Không thích hợp lắm? Chỗ nào không thích hợp cơ? Nói nghe thử xem?



Từ sau khi bị hạ vòng Cấm Thần, Giang Lưu thả lỏng hơn bao giờ hết, vì vậy, Tôn Ngộ Không bọn họ thành công nhân đánh phó bản mệt mỏi rã rời, Giang Lưu lại có thời gian ở đây cùng Tiểu Bạch Long rảnh rỗi nói chuyện.



Tiểu Bạch Long mở miệng hỏi:



- Ví dụ như câu mở đầu, đệ tử không hiểu rõ lắm, Bạch Long Mã, vó ngựa về hướng Tây đúng chứ? Nếu chúng ta một đường đi về phía Tây, móng ngựa của ta không phải nên hướng về phía Đông mới đúng sao?



Nghe câu hỏi của Tiểu Bạch Long, Giang Lưu hơi do dự một chút rồi trả lời, cũng có thể là tự bào chữa cho mình nói:



- Ặc, cái này, ngươi có thể hiểu là móng ngựa hướng về phía Tây mà đi!



Sau khi gật đầu, Tiểu Bạch Long lại nói tiếp:



- Vậy được rồi, nói như thế tuy rằng cũng ổn, nhưng vẫn còn chỗ khác không thích hợp lắm!



- Ừ, ngươi nói thử xem!



Nghe vậy Giang Lưu khẽ gật đầu.



- Ví dụ như nói, lên đại lộ đi Tây Thiên thỉnh kinh, cái này cũng không đúng lắm, đường xá mấy thầy trò chúng ta đi qua, rừng thiêng nước độc khá nhiều mà? Đường đều là chúng ta lội ra, đại lộ ở đâu ra cho chúng ta đi!



Lúc nói câu này ra, Tiểu Bạch Long hơi tỏ ra bất bình cho mình.



Với tư cách là tọa kỵ của sư phụ, đường xá đi qua, tất cả đều là đường khó đi, cũng may mà có mình, nếu là mấy con ngựa bình thường, có thể chở được sư phụ đi qua đoạn đường nhiều hiểm ác như vậy sao?



Nhưng trong lời bài hát của sư phụ nói là đi đại lộ, đương nhiên Tiểu Bạch Long cảm thấy hơi tủi thân.



- Ặc, cái này, ngươi cũng có thể ví von, cái gọi là đại lộ này, không phải là đường dưới chân, mà là chỉ đường trong lòng của chúng ta!



- Từ lúc Tây Hành mới bắt đầu, không phải chúng ta đã đặt ra mục tiêu lật đổ Tiên Phật khắp trời sao? Một đường đi đến hôm nay, chúng ta trưởng thành đến tình trạng hôm nay, tốc độ phát triển một ngày ngàn dặm như vậy, không phải là đại lộ sao?



Giang Lưu nói, cách giải thích này hiển nhiên hơi có mùi vị cưỡng từ đoạt lý.



Nhưng mà, Giang Lưu cũng sợ Tiểu Bạch Long cứ luôn đào vào đề tài này không chịu bỏ qua, Giang Lưu lại nói tiếp:



- Đúng rồi, nói đến vấn đề đại lộ, trong đầu của vi sư lại có linh cảm, có một bài hát mới, ngươi nghe thử xem?



Nghe lời của Giang Lưu nói, trong lòng Tiểu Bạch Long âm thầm than thở.



- Đệ tử có thể nói, không muốn nghe sao?



Đương nhiên, lời như vậy chỉ dám than thở trong lòng thôi, không dám nói ra.



Hơn nữa, trong lòng than thở, đồng thời Tiểu Bạch Long vẫn nhìn xuống mấy người Tôn Ngộ Không bên dưới.



Trong lúc mấy sư huynh đang bận rộn đánh phó bản thì còn phải bị giọng ca của sư phụ oanh tạc, hình như bọn họ còn thảm hại hơn mình.



Nghĩ như vậy, tâm trạng của mình dễ chịu hơn rất nhiều.



Giang Lưu không nhận được câu trả lời của Tiểu Bạch Long, cũng không quan tâm, nói tiếp:



- Tựa đề của bài hát này gọi là “Xin hỏi đường ở hướng nào”, vi sư sẽ hát bài này cho ngươi nghe thử!



- Ngươi gánh hành lý, ta thì dắt ngựa, đón mặt trời lên, tiễn đưa ráng chiều…



Với vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc, trong miệng Tiểu Bạch Long thở dài một tiếng, thầm lẩm bẩm.



- Ôi, từ sau khi sư phụ đeo vòng Cấm Thần lên, không còn bận bịu như trước, hắn hoàn toàn thả bay mình luôn rồi!



Vòng Cấm Thần này đeo lên người sư phụ không sai, nhưng từ mức độ nào đó, hình như cũng có thể nói là đeo lên người mình và mấy vị sư huynh nữa.



Bởi vì, hậu quả khi đeo vòng Cấm Thần lên tay, hình như là mình và mấy vị sư huynh gánh vác.



Tít tít tít!



Ngay khi Giang Lưu đang hát hăng say, trong miệng cất tiếng hát lớn, âm thanh nhắc nhở tin nhắn đột nhiên vang lên trong đầu.



Giang Lưu mở ra danh sách bạn tốt xem, ảnh đại diện của Kim Mao Hống đang nhấp nháy.



- Hắn gửi tin nhắn cho ta? Chẳng lẽ là…



Nhìn ảnh đại diện của Kim Mao Hống, trong lòng Giang Lưu thầm lẩm bẩm, lập tức mở khung đối thoại ra xem.



Quả nhiên, Kim Mao Hống gửi tin nhắn cho mình, là về vấn đề thiết kế kiếp nạn mới.



Hơn nữa, lần này Như Lai Phật Tổ đích thân chọn tướng, khiến Hoan Hỉ Phật đến ứng kiếp.



- Hoan Hỉ Phật sao?



Nhìn tin nhắn của Kim Mao Hống gửi cho mình, trong lòng Giang Lưu thầm lẩm bẩm, mắt cũng khẽ nheo lại.



Phải nói rằng, Hoan Hỉ Phật này trong phong Thần cũng là nhân vật khá nổi tiếng.



Hơn nữa, lúc đó khi mình giết chết Văn Thù Bồ Tát và Phổ Hiền Bồ Tát, Hoan Hỉ Phật này vẫn còn nhảy nhót rất hăng trong Đại Lôi Âm Tự, chủ trương nhất định phải nghiêm trị mình phải không?



Nhìn như vậy, bất kể là về công hay về tư, Hoan Hỉ Phật này mình đều không thể giữ hắn lại.



Xem kỹ tin nhắn của Kim Mao Hống gửi cho mình, liên quan đến tình hình bố trí kiếp nạn, Kim Mao Hống đều kể cho mình một cách tỉ mỉ.



Sau khi nghiêm túc xem hết, Giang Lưu gửi lại hai chữ: Đã duyệt!



Tít tít tít!



Chỉ là, Giang Lưu vừa mới đóng khung đối thoại của Kim Mao Hống, chưa được bao lâu, đột nhiên, âm thanh nhắc có tin nhắn lại vang lên trong đầu.



Giang Lưu lập tức mở danh sách bạn tốt ra xem, chính là ảnh đại diện của Kính Hà Long Vương đang nhấp nháy.



Điều này khiến Giang Lưu ngầm hiểu mỉm cười, lập tức mở khung đối thoại của Kính Hà Long Vương ra.



Quả nhiên, Kính Hà Long Vương gửi tin nhắn cho mình cũng vì giải thích chuyện Hoan Hỉ Phật muốn tham gia vào kiếp nạn mới.



Nhưng, về bố trí kiếp nạn mới như thế nào, là kết quả thảo luận của hai người Hoan Hỉ Phật và Kim Quang Bồ Tát, người ngoài không biết, cho nên để mình cẩn thận một chút.



Sau khi xem qua tin nhắn Kính Hà Long Vương cố ý báo hiệu cho mình, Giang Lưu trả lời lại.



- Được rồi, đã hiểu, vất vả rồi! Ta sẽ chú ý!



Tít tít tít!



Tuy nhiên, hình như hôm nay thực sự là thời buổi rối ren, vừa mới đóng khung đối thoại của Kính Hà Long Vương chưa được bao lâu, lại có âm thanh nhắc có tin nhắn vang lên.



Giang Lưu lại mở danh sách bạn tốt ra lần nữa, lần này là ảnh đại diện của Nguyên Linh nhấp nháy.



- Nguyên Linh? Hắn có chuyện gì sao?



Nhìn thấy ảnh đại diện của Nguyên Linh nhấp nháy, lông mày của Giang Lưu khẽ nhướng lên, trong lòng thầm kinh ngạc.



Ngay lập tức, cũng mở khung đối thoại giữa mình và Nguyên Linh ra.



Một đoạn tin nhắn dài, Nguyên Linh trình bày vấn đề phát sinh hiện nay ở bên Đông Lai Tự.



Cùng với việc Di Lặc Phật Tổ bị giết, đã nhiều ngày như vậy, Di Lặc Phật Tổ cũng không có sống lại, thậm chí đến vong hồn cũng chưa tìm thấy.



Cho nên, những ngày gần đây này, người bên phía Đông Lai Tự đã bắt đầu náo loạn cả lên, không ít hòa thượng đều tranh giành muốn trở thành người phụ trách của Đông Lai Tự.



Mà khi những người này đang tranh giành, đương nhiên cũng đối xử với Nguyên Linh như đối thủ cạnh tranh, không hẹn mà cùng bắt đầu xa lánh Nguyên Linh.



Vốn dĩ, đối với cái gọi là người phụ trách của Đông Lai Tự này, Nguyên Linh không hề có hứng thú, nhưng không chịu nổi lúc còn sống, Di Lặc Phật Tổ vô cùng coi trọng Nguyên Linh luôn ấy.



Vì vậy, dưới tình huống bị mấy người này xa lánh, trong lòng Nguyên Linh đã nảy sinh ý định muốn rời đi.



Mục đích chủ yếu của việc gửi tin nhắn này, vẫn là muốn hỏi Giang Lưu về tình hình hồi sinh Di Lặc Phật Tổ.



Nếu hắn vẫn có cơ hội hồi sinh, vậy thì mình nán lại đây mấy ngày nữa, sau này còn có thể phát huy tác dụng.



Nhưng nếu Di Lặc Phật Tổ đã không còn hy vọng hồi sinh, Nguyên Linh cũng không muốn ở lại cái nơi thị phi Đông Lai Tự này.



- Như vậy sao? Nguyên Linh muốn rời khỏi đúng không?



Sau khi xem kĩ tin nhắn của Nguyên Linh gửi cho mình, hiểu rõ tình hình ở Đông Lai Tự, cũng hiểu rõ ý định hiện tại của Nguyên Linh, trong lòng Giang Lưu thầm lẩm bẩm.



Sau khi suy nghĩ một lúc, Giang Lưu trả lời tin nhắn cho Nguyên Linh.



- Di Lặc Phật Tổ muốn hồi sinh, đã là chuyện không thể nào! Ngươi có thể rời khỏi Đông Lai Tự rồi!



Sau khi tin nhắn này được gửi đi, suy nghĩ một chút, Giang Lưu lại gửi tin nhắn cho Nguyên Linh, kêu hắn đến chỗ này của mình một chuyến.



- Được, Thánh tăng, sau khi ta giải quyết một chút chuyện bên Đông Lai Tự rồi sẽ đến!



Đông Lai Tự bên này, sau khi nhận được câu trả lời chính xác từ Giang Lưu, Nguyên Linh nhanh chóng trả lời tin nhắn cho Giang Lưu, sau đó đứng dậy đi ra khỏi phòng thiền.



Sau khi Nguyên Linh đi ra, một hòa thượng nói với Nguyên Linh.



- Nguyên Linh, ngươi đang ở đây à? Hoàng Mi sư huynh nói, tu hành của ngươi còn chưa đủ, cho nên muốn ngươi đi rèn luyện ở vực Hàn Phong mấy ngày, mài gân mài cốt…



Chỉ là, đối với lời của hòa thượng này, Nguyên Linh không hề trả lời, mà là đi thẳng đến đại điện của Đông Lai Tự.



Lúc này, Hoàng Mi đồng tử đang ngồi trên vị trí vốn dĩ của Di Lặc Phật Tổ.



Nhìn thấy hắn, trong đầu Nguyên Linh theo phản xạ bật ra một câu “Trong núi không có hổ, con khỉ tự xưng Đại Vương!”



- Nguyên Linh à, ngươi đến đây có việc gì sao?



Hoàng Mi đồng tử nhìn thấy Nguyên Linh bước vào, lông mày khẽ nhướng.



Nguyên Linh nói thẳng:



- Ta đến để nói lời chào tạm biệt, ta muốn rời khỏi Đông Lai Tự!



Bạn cần đăng nhập để bình luận