Đường Tăng Đánh Xuyên Tây Du

Chương 1223: Bị hát đôi diễn một đợt Tôn Ngộ Không

Người dịch: Nguyễn Khiêm

Sau khi nghe được có tiếng tin nhắn truyền đến, Giang Lưu tự nhiên là nhanh chóng kéo danh sách bạn bè ra để xem, có thể nhìn thấy ảnh chân dung của Kim Mao Hống đang nhấy nháy.

Mở khung trò chuyện ra, một nhóm tin nhắn thật dài hiện ra, đây hoàn toàn không giống như là đang tán gẫu, mà giống như là một bài văn vậy.

- Bởi vì duyên cớ ta hao phí tâm lực cứu được Khương Tử Nha, cho nên, đám người trong Phật môn kia không yên lòng về ta hay sao? Còn phải lại đi thử một lần nữa?

Bỏ ra khoảng chừng mười phút thời gian mới có thể đọc hết những tin nhắn Kim Mao Hống phát tới cho mình, Giang Lưu đã nhanh chóng hiểu rõ chuyện từ đầu đến cuối, khóe miệng hơi nhếch lên.

- Như Lai Phật Tổ nói, nếu như ta một lòng hướng phật, hắn an tâm. Nếu như ta thực tình có lo lắng thì sẽ cho ta ăn một viên kẹo ngọt cho ta an tâm? Nói cách khác có chỗ tốt chứ nhỉ?

Trong miệng của Giang Lưu thấp giọng nỉ non, đồng thời, có chút dở khóc dở cười, lắc lắc đầu.

Đây coi là cái gì? Một lòng hướng phật thì cũng không chiếm được gì, ngược lại là trong lòng có chỗ hoài nghi đối với Phật môn thì có thể nhận được chỗ tốt! Chuyện có vẻ quá ngược đời đi?

Đây chính là trong truyền thuyết hài tử biết khóc mới có sữa ăn hay sao?

Ở kiếp trước, Giang Lưu đã nghe nói qua một câu chuyện, ở bên trong xí nghiệp, người có năng lực nhưng nếu như chỉ vùi đầu gian khổ làm việc, cái gì cũng không nói, lão bản vĩnh viễn sẽ không tăng lương cho ngươi.

Rốt cuộc có tăng lương cho ngươi hay không thì ngươi cũng vẫn sẽ bỏ công như vậy thì tại sao muốn tăng lương cho ngươi đây?

Chỉ khi bản thân có năng lực, đồng thời lại tìm cách để nói thẳng trước mặt của lão bản mới có thể được lão bản trọng dụng đề bạt, tăng tiền lương lên.

Theo Giang Lưu thấy, tình huống bản thân gặp được bây giờ không sai biệt lắm chính là như vậy.

- Tốt, chuyện này ta đã hiểu rõ, biết rõ nên làm như thế nào!

Trên mặt nở một nụ cười tươi ra tới, Giang Lưu nhắn tin trả lời cho Kim Mao Hống.

Mắt thấy nội dung tin nhắn trả lời của Giang Lưu, trên mặt của Kim Mao Hống nở một nụ cười tươi.

Nếu mình đã thành công đánh tiếng với Pháp Sư Huyền Trang, chắc hẳn, bản thân cũng sẽ không lại có nguy hiểm tính mạng gì đâu nhỉ?

- Như thế, nhiệm vụ này cũng liền không cần thiết phải kéo dài thêm nữa!

Sau khi nhận đươc viên thuốc an thần từ chỗ Giang Lưu, Kim Mao Hống cũng yên tâm hơn một chút, bắt đầu ra tay chuẩn bị nhiệm vụ thử Giang Lưu.

Bạch Long Mã không dừng vó, tiếp tục đi về phía Tây.

Giang Lưu ngồi ở trên lưng Bạch Long Mã, đồng thời, trong tay lấy ra một cái binh khí nửa tổn hại, đặt ở bên trong giao diện chức nghiệp sinh hoạt.

Một cái chớp mắt sau, thanh binh khí nửa tổn hại này đã lập tức biến thành mới tinh, Giang Lưu âm thầm hài lòng gật nhẹ đầu.

Giang Lưu thu thanh binh khí này vào, nhìn phương diện độ thuần thục của bản thân, Giang Lưu phát hiện, khoảng cách để bản thân đột phá đến Thợ rèn Tông Sư cũng đã càng ngày càng gần.

Đẳng cấp của chức nghiệp Thợ rèn phân chia từ thấp đến cao theo thứ tự là Thợ rèn sơ cấp, Thợ rèn trung cấp, Thợ rèn cao cấp, Thợ rèn Đại Sư, Thợ rèn Tông Sư cùng Thần Tượng Sư.

Đẳng cấp của chức nghiệp Thợ rèn phân chia tương ứng với đẳng cấp của trang bị có thể rèn đúc cùng sửa chữa, đó là cấp bậc Phổ Thông, cấp bậc Tinh Lương, cấp bậc Hoàn Mỹ, cấp bậc Truyền Thuyết, cấp bậc Sử Thi cùng cấp bậc Thần Thoại.

Bây giờ, Giang Lưu có thể rèn đúc cùng sửa chữa trang bị cấp bậc Truyền Thuyết, nhưng trong mấy ngày nay, hắn vẫn luôn không có bỏ qua việc tăng điểm độ thuần thục cho chức nghiệp sinh hoạt, Giang Lưu phát hiện bản thân cách việc đột phá cũng không xa.

- Lại tốn thêm chút thời gian, đẳng cấp của ta có thể đột phá đến cấp độ Tông Sư, đến khi đó là có thể sửa chữa cùng rèn đúc trang bị cấp bậc Sử Thi. Sau đó, thừa dịp mấy năm cuối cùng của hành trình đi Tây Thiên thỉnh kinh này, chế tạo thêm cho Minh Giáo một phần trang bị cấp bậc Sử Thi, tất nhiên có thể làm cho thực lực chỉnh thể của Minh Giáo lại đề thăng một cái cấp độ!

Sau khi nhìn phương diện độ thuần thục của bản thân, ở trên mặt của Giang Lưu lộ ra biểu cảm hài lòng, đồng thời, hắn cũng âm thầm gật nhẹ đầu.

- Sư phụ, phía trước có chuyện gì đó thì phải?

Trong khi Giang Lưu còn đang ngồi ở trên lưng Bạch Long Mã xem độ thuần thục chức nghiệp thợ rèn của bản thân thì Tôn Ngộ Không đi dò đường ở phía trước đột nhiên mở miệng hô một câu.

- Tình huống như thế nào?

Sau khi nghe được lời nói của Tôn Ngộ Không, động tác ở trong tay của Giang Lưu dừng lại, hắn mở miệng hỏi.

- Phía trước có một lão gia hỏa, bên cạnh có một tấm vải dựng thẳng viết chữ gì đó, hình như đang chờ người cầu quẻ xem bói.

Tôn Ngộ Không mở miệng nói.

- Ở giữa rừng núi hoang vắng này lại còn có người ở đây chờ người cầu quẻ hay sao? Không phải là yêu quái biến hình đấy chứ?

Ở bên cạnh, sau khi nghe được lời nói của Tôn Ngộ Không, Trư Bát Giới không nhịn được mở miệng nói.

- Yêu quái ư? Nếu thật là có yêu quái, đây không phải là muốn chết hay sao?

Kẻ tài cao gan cũng lớn, sau khi nghe được lời nói của Trư Bát Giới, Tôn Ngộ Không nhếch miệng cười một tiếng.

- Ngộ Không, chúng ta đi qua nhìn một chút!

Sau khi trầm ngâm một lát, Giang Lưu mở miệng nói, ở trên mặt có biểu cảm hiếu kỳ hiện ra.

Sau khi dứt lời, đoàn đội đi Tây Thiên thỉnh kinh tăng tốc bước chân một chút, rất mau đã đi đến trước mặt đối phương.

Đây là một lão hòa thượng mặc tăng bào cũ nát, trên cái đầu trọc trụi lủi lại không có bất cứ một cái sẹo nào. Vào lúc này, lão hòa thượng đang khoanh chân ngồi dưới đất tựa như là đang thiền định vậy.

Nhưng ở bên cạnh lại cắm một lá cờ, trên đó viết tám chữ to là ‘Tìm kiếm quá khứ, suy tính tương lai’.

- Ha ha, lão hòa thượng, một mình ngươi ngồi ở chỗ này, có thể kiếm được tiền quẻ hay sao?

Nhìn chằm chằm vào lão hòa thượng này, sau khi cười to một tiếng, Tôn Ngộ Không ngượng ngùng hỏi đối phương.

Tôn Ngộ Không vừa dứt lời, lão giả kia đã mở hai mắt ra, sau khi nhìn mấy người Giang Lưu, ra vẻ cao nhân, nói:

- Trước có Khương thái công dùng lưỡi thẳng câu cá nhưng vẫn có người nguyện mắc câu, hôm nay lão nạp muốn bắt chước Khương thái công, chắc hẳn là cũng sẽ có thu hoạch. Và cuối cùng . . . không phải là ta đã kéo các vị qua nhìn rồi hay sao?

- Lải nhải!

Mắng nhỏ lão hòa thượng một câu, Tôn Ngộ Không hơi móp méo miệng, hiển nhiên là không quá tin tưởng câu nói của hắn.

Trước đây Tôn Ngộ Không học nghệ ở Tam Tinh Động thì mặc dù cũng không có đi học bản lĩnh xem bói đo lường tính toán, thế nhưng mà dù sao cũng biết rõ một phần.

Lấy thân phận của mấy thầy trò bản thân hôm nay, vô luận là quá khứ vẫn là tương lai cũng đều không phải là tùy tiện người nào cũng có thể đo lường tính toán ra tới, lão nhân này thế mà giả bộ như chờ ở tại đây vì mấy người mình, đây không phải là đang giả thần giả quỷ thì còn gọi là cái gì?

- Nếu như các vị tin ta, có thể đo lường tính toán một chút, nhưng nếu như các vị không tin vậy thì cứ rời khỏi cũng được!

Chấp tay hành lễ, biểu cảm ở trên mặt của lão hòa thượng này vẫn cực kỳ bình tĩnh, hắn cũng không có bởi vì lời nói của Tôn Ngộ Không mà tỏ ra tức giận.

- Sư phụ, chúng ta đi thôi!

Tôn Ngộ Không cũng không cảm thấy hứng thú, xoay đầu lại, nói với Giang Lưu.

- A Di Đà Phật, lão Phương Trượng có lễ!

Chẳng qua là Giang Lưu lại cũng không hề có ý định rời khỏi,hắn khiêm tốn, lễ độ, chấp tay thi lễ một cái.

Rồi hắn nói với Tôn Ngộ Không ở bên cạnh:

- Sắc trời cũng không sớm, hôm nay cũng không cần lại đi đường, gặp được tức là có duyên. Chúng ta cứ để lão Phương Trượng suy tính cho chúng ta một quẻ cũng không có gì quá đáng cả!

- Tốt!

Nếu sư phụ đều nói như vậy, Tôn Ngộ Không tự nhiên là sẽ không lại nói thêm cái gì.

Chẳng qua là, hắn vẫn móp méo miệng như trước, to vẻ không tín nhiệm lão hòa thượng này.

- Không biết các vị muốn đo lường tính toán cái gì?

Mắt thấy mấy người Giang Lưu ngừng lại, lão hòa thượng này mở miệng dò hỏi.

- Chờ một chút! Lão hòa thượng này, lão nói là có thể đo lường tính toán, lão Tôn ta lại có chút không quá tin tưởng. Trước tiên, lão cần phải để chúng ta nhìn thấy bản lĩnh của mình mới được, thế nào? Lão có dám để chúng ta thử trước một chút?

Mặc dù Tôn Ngộ Không không tin nhiệm đối phương lắm nhưng bởi vì trời sinh tính hiếu động, hắn vẫn còn có chút đợi không được, sau khi nghe được lời nói của lão hòa thượng liền không nhịn được nói xen vào.

- Có gì mà không thể!

Biểu cảm ở trên mặt của lão hòa thượng này vẫn bình tĩnh như trước, hắn khẽ vuốt cằm, tỏ ra tự tin như đã tính trước hết mọi chuyện.

- Tốt, lão đã nói mình không chỉ là có thể đo lường tính toán tương lai, còn có thể đo lường tính toán quá khứ. Như thế, chuyện tương lai khó mà nghiệm chứng, lão liền đo lường tính toán một chút xem quá khứ của ta là chuyện như thế nào?

Tôn Ngộ Không trừng mắt, hỏi lão hòa thượng.

- Xin trưởng lão đặt câu hỏi!

Vẫn to vẻ là đã tính trước, lão hòa thượng này đưa tay, làm ra một cái thủ thế xin mời.

- Gia hỏa này, đến bây giờ còn có thể ngồi được vững là thật có bản lĩnh hay vẫn là đang phô trương thanh thế vậy nhỉ?

Nhìn thấy lão hòa thượng này vẫn bình tĩnh như vậy, trong lòng của Tôn Ngộ Không cũng không khỏi nghi hoặc, hắn lẩm bẩm nói.

Sau khi suy nghĩ một chút, Tôn Ngộ Không cười hỏi:

- Như vậy, lão liền nói một chút đi, quê quán của lão Tôn ta ở đâu?

- Quê quán?

Sau khi nghiêm túc nhìn chằm chằm vào Tôn Ngộ Không, lão hòa thượng này chợt bấm ngón tay suy tính, xem đúng là rất giống người chuyên nghiệp vậy.

Sau khi chờ trong giây lát , lão hòa thượng buông bàn tay xuống, nói:

- Nếu như là lão nạp không có tính sai thì trưởng lão hẳn là đến từ Hoa Quả Sơn bên bờ Đông Hải của Đông Thắng Thần Châu chứ nhỉ?

- Ờ! Hắn thế mà thật biết rõ?

Nghe được câu nói của lão hòa thượng này, Tôn Ngộ Không hơi giật mình, trên mặt hiện lên biểu cảm kinh ngạc nhìn đối phương.

- Ngươi có phải là đã sớm nhận biết lão Tôn ta rồi hay không?

Sau khi suy tư một lúc, chợt Tôn Ngộ Không mở miệng hỏi lão hòa thượng.

- A Di Đà Phật, trưởng lão chỉ nói lão nạp có phải đã đo lường tính toán đúng hay không là được rồi!

Sau khi trong miệng thấp giọng tuyên một tiếng phật hiệu, lão hòa thượng mở miệng nói.

- Tốt, lão thật là đáp đúng, như vậy lão Tôn ta lại hỏi lão một câu nữa!

Gật nhẹ đầu, Tôn Ngộ Không tuhu lại sự nghi hoặc ở trong lòng, tiếp theo tròng mắt xoay lòng vòng sau đó hắn lại hỏi lão hòa thượng này:

- Như vậy lão Tôn ta hỏi lại lão, lão Tôn ta biết bảy mươi hai loại biến hóa, thế nhưng mà, có một thứ sẽ không biến thành? Nếu như là ngay cả chuyện này lão đều có thể trả lời được thì lão Tôn ta liền thực sự tin tưởng lão có thể đo lường tính toán quá khứ tương lai!

- Chuyện này. . .

Sau khi nghe được câu nói của Tôn Ngộ Không, ở trên mặt của lão hòa thượng này lộ ra biểu cảm chần chờ, rồi hắn cúi đầu xuống, bấm ngón tay tính toán.

- Hầu ca, huynh tinh thông bảy mươi hai loại Địa Sát biến hóa, còn có thứ gì mà huynh không biến được hay sao? Lão Trư ta thế nào không biết?

Lão hòa thượng vẫn chưa trả lời, ở bên cạnh Trư Bát Giới đúng là ngạc nhiên nhìn Tôn Ngộ Không và hỏi.

- Đúng vậy! Nhị sư huynh nói đúng! Ta cũng không biết Đại sư huynh còn có cái gì là không thể biến đâu!

Ở bên cạnh, Sa Ngộ Tịnh cũng gật nhẹ đầu, nhìn Tôn Ngộ Không với ánh mắt kinh hãi và khó hiểu.

- Thánh Tăng, làm sao bây giờ? Vấn đề này ta không đáp được. . .

Bên trong Khung trò chuyện, Kim Mao Hống gửi tới tin nhắn, cầu cứu Giang Lưu.

- Ngươi trả lời cây tùng là được rồi!

Vừa lúc đáp án này, dưới cơ duyên xảo hợp là Giang Lưu biết rõ, vì thế Giang Lưu nhanh chóng nhắn đáp án lại cho Kim Mao Hống.

- Tôn Đại Thánh thế mà lại không thể biến thành cây tùng ư? Chuyện này không có khả năng lắm!

Nhìn thấy đáp án Giang Lưu gửi cho mình, trong lòng của Kim Mao Hống âm thầm kinh ngạc.

Chỉ có điều, trong lòng của Kim Mao Hống tự nhiên là tin tưởng Giang Lưu.

Vì thế, chờ chỉ sau chốc lát, lão hòa thượng mở hai mắt ra, bình thản nói:

- Cây tùng!

Bạn cần đăng nhập để bình luận