Đường Tăng Đánh Xuyên Tây Du

Chương 1271: Lý Thế Dân xấu tính



Trên Thiên Đình, trong tẩm cung của Ngọc Đế.

Một ngày này, Ngọc Đế lẳng lặng ngồi trên bảo tọa của mình.

Trước mặt hắn là một vị Tiên Quan đang báo cáo tình hình gần đây.

Sau khi Tiên Quan này báo cáo tình huống gần nhất, hắn lập tức tổng kết lại:

- Bệ hạ đúng là có thủ đoạn, mấy ngày gần đây nhất, tình hình bằng mặt không bằng lòng của chư vị Tiên Thần đã đỡ hơn nhiều rồi, tình hình đang phát triển theo chiều hướng tốt, chúc mừng bệ hạ...

- Ừm, vẫn được!

Nghe thấy vậy, Ngọc Đế khẽ vuốt cằm, thần sắc không buồn cũng chẳng vui, gần như hoàn toàn không nhìn thấy bộ dạng vui vẻ nào.

Thực ra, mặc dù tình hình ngay lúc này phát triển cũng không tệ lắm, thế nhưng, trong lòng Ngọc Đế đúng là cảm thấy không có gì đáng để vui cho mấy.

Roi Đả Thần rơi vào trong tay kẻ khác, mặc kệ những Tiên Thần này nghe lời mình đến đâu, đây cũng nói rõ là có người có thể khống chế các Tiên Thần này.

Nếu như một ngày nào đó, người mặc ngân bào cướp đi roi Đả Thần xuất hiện, lấy roi Đả Thần điều khiển những Tiên Thần này đối phó với mình thì sao?

Cho nên, sự cung kính đối với mình mà những Tiên Thần này biểu hiện ra đều giống như bèo không rễ mà thôi.

Mắt thấy Ngọc Đế không có vẻ gì là vui vẻ cả, ngay sau đó Tiên Quan này lại mở miệng nói:

- Đúng rồi, còn có một chuyện khác...

Nghe thấy vậy, lông mày của Ngọc Đế nhướng lên một chút.

- Ồ? Chuyện gì vậy?

Tiên Quan này mở miệng, trình bày đơn giản cho Ngọc Đế nghe về chuyện xảy ra gần đây ở dưới phàm trần:

- Là như thế này, gần đây Minh Giáo bên kia, hình như dời địa chỉ của tổng bộ đến ngoại ô của thành Trường An...

- Chuyện này, quả nhân đã biết!

Nghe vậy, Ngọc Đế khẽ gật đầu.

Thân phận của Cao Dương công chúa là gì? Đó không phải là nữ nhi của Đường Hoàng, a, không đúng, của Nhân Vương Lý Thế Dân sao?

Hiện tại tình hình của Minh Giáo gần như đều do Cao Dương công chúa xử lý, vì vậy, việc nàng muốn di chuyển tổng bộ của Minh Giáo đến bên cạnh thành Trường An, lấy góc độ tư tâm đến xem, chuyện này hoàn toàn không có gì phải kỳ lạ đúng không?

Được rồi, nếu Ngọc Đế đã gật đầu tỏ vẻ bản thân đã biết, vậy tất nhiên là mình không cần phải nói nhiều.

Tiên Quan này gật đầu nhẹ, cũng không nhiều lời nữa.

...

Tạm thời không nói đến tình hình của Thiên Đình, ở Đại Đường dưới phàm trần, vừa tới rạng sáng ngày thứ hai, Lý Thế Dân đã triệu tập tất cả văn võ đại thần tập hợp đủ tại bên trong đại điện của Hoàng cung.

Rất nhiều văn võ đại thần trong lòng đều len lén nghĩ thầm nói thầm.

Đại triều hội như vậy không phải tùy tiện lúc nào cũng có thể tổ chức, ngày thường lên triều đều là các đại thần có công tác muốn báo cáo thì mới có thể tụ tập tại chỗ này.

Giống kiểu gần như tất cả mọi người đều tập hợp lại như lúc này, có vẻ bệ hạ có chuyện cực kỳ quan trọng muốn tuyên bố nhỉ?

Lên triều cứ tiến hành như ngày thường, mà các văn võ đại thần không có chuyện gì cũng đều yên tâm đứng đợi, lẳng lặng chờ Lý Thế Dân nói ra chuyện cần nói.

Cứ như vậy, sau khi các quốc vụ trọng yếu đều được xử lý xong, Lý Thế Dân chợt mở miệng nói:

- Được rồi, nếu chuyện quan trọng đều đã xử lý xong, vậy thì, quả nhân có một chuyện muốn tuyên bố!

Đến!

Nghe thấy lời nói này của Lý Thế Dân, không ít người đều tập trung hơn, nghiêm túc nhìn về phía Lý Thế Dân.

Cũng không biết hắn muốn tuyên bố chuyện gì? Vậy mà phải tổ chức đại triều hội?

Sau khi ánh mắt của Lý Thế Dân nhìn một vòng quanh tất cả mọi người ở đây, bèn mở miệng hỏi:

- Chuyện tháng trước thành giải trí Hỏa Vân xuất hiện ở ngoại ô, các vị chắc cũng đã biết hết rồi đúng không?

Nghe thấy câu hỏi của Lý Thế Dân những triều thần này đều đồng thanh trả lời:

- Chúng ta biết!

Ngày đó thân hình to lớn kia khiêng mấy tòa nhà đặt tại ngoại ô thành Trường An, chuyện này có thể nói là đã truyền khắp thành Trường An.

Mà chuyện này cũng đã trôi qua hơn một tháng, nếu như nói không biết thì đây tuyệt đối là chuyện không thể nào.

Dựa vào những câu trả lời của đám văn võ đại thần này, chợt Lý Thế Dân lại mở miệng hỏi:

- Thành giải trí Hỏa Vân kia, các ái khanh có từng đi vào chơi qua?

- Chuyện này...

Nghe thấy câu hỏi của Lý Thế Dân, rất nhiều đại thần trên đại điện đều ngơ ngác nhìn nhau, nhất thời hoàn toàn không biết nên trả lời như thế nào.

Nếu nói không đi? Đây không phải là tội khi quân sao?

Đều đã qua hơn một tháng, đi vào thậm chí có cơ hội có thể nhìn thấy Thần Tiên cùng Bồ Tát, có ai mà không đi vào đâu?

Nhưng mà, các trò chơi ở trong đó dường như chủ yếu là lấy cờ bạc làm chủ, nếu nói đã đi qua, hình như lại không quá thích hợp cho lắm!

Ngay lúc này, một giọng nói thô kệch vang lên:

- Khởi bẩm bệ hạ, lão Trình ta từng đi vào chơi qua, nói thẳng ra thì, những thứ các Thần Tiên này chơi quả nhiên là không tầm thường nha, hớ hớ hớ...

Lời này làm cho không ít người nhìn sang, chợt âm thầm bĩu môi, trong lòng thì thầm mắng đối phương thô bỉ.

Nhưng mà, lời như vậy cũng chỉ âm thầm mắng trong lòng mà thôi, nếu mở miệng nói ra thì lại hoàn toàn không dám!

Ánh mắt của Lý Thế Dân nhìn vào Trình Giảo Kim, mở miệng hỏi:

- Ồ? Giảo Kim, ngươi đi qua rồi? Cảm thấy chơi vui không?

Đầu tiên Trình Giảo Kim gật đầu, rất thản nhiên mà trả lời câu hỏi của Lý Thế Dân xong, chợt liền quay đầu sang nhìn về phía các vị đại thần bên cạnh, bĩu môi mà nói:

- Đúng vậy, bệ hạ, lão Trình ta thật sự cảm thấy chơi rất vui, cũng không giống như những người khác, rõ ràng đã từng vào chơi qua, cũng cảm thấy chơi rất vui, nhưng lại không dám thừa nhận! Mấy tên vô dụng!

Thái độ này của Trình Giảo Kim tất nhiên là đưa đến rất nhiều sự phẫn nộ của các văn thần, nên lúc này có mấy vị văn thần đứng ra nói:

- Bệ hạ, ta muốn tố cáo Trình Giảo Kim xem thường bệ hạ, mở miệng là nói bậy!

- Được rồi...

Cảnh trước mắt này, đừng nói là Lý Thế Dân đã nhìn quen rồi, thực ra rất nhiều văn võ đại thần trong đại điện cũng đều đã quen cả, không muốn dây dưa thêm về vấn đề này nữa, Lý Thế Dân phất tay, trực tiếp đi thẳng vào chủ đề, nói:

- Hôm nay, quả nhân nhắc đến đề tài này, là muốn nói cho mọi người, gần đây quả nhân muốn chuẩn bị tổ chức mấy trận Đại Đường Cúp liên quan tới Anh Hùng Sát và cuộc thi Tước Thánh về mạt chược!

Lời vừa nói ra, quả nhiên hai phe của Trình Giảo Kim và văn thần đang tranh cãi trên đại điện lập tức yên tĩnh lại, đều bị thu hút bởi lời này của Lý Thế Dân.

Hai mắt của Trình Giảo Kim tỏa ánh sáng, nói với bộ dạng rất hứng thú:

- Đại Đường Cúp? Cuộc thi Tước Thánh? Xem ra bệ hạ ngươi cũng rất thích những thú vui của các Thần Tiên này nha? Tốt, chủ ý này hay, lão Trình ta giơ hai tay hai chân tán thành!

Các văn thần khác chụm đầu ghé tai một phen, sau đó cũng lần lượt mở miệng, bày tỏ sự đồng ý:

- Hành động này của bệ hạ, trên hợp đạo thiên địa, dưới hợp với ý dân!

Cái thứ Anh Hùng Sát và mạt chược này cho dù là Thần Tiên và Bồ Tát cũng đều cảm thấy rất hứng thú, tổ chức một cuộc thi như vậy, chắc là sẽ hấp dẫn được sự chú ý của các Thần Tiên và Bồ Tát đi?

Loại cơ hội có thể xuất hiện trước mặt Bồ Tát cùng Thần Tiên, tất nhiên là điều mà ai cũng muốn.

Mắt thấy tất cả mọi người đều tỏ thái độ đồng ý, khóe miệng của Lý Thế Dân mỉm cười, gật đầu nói ra:

- Tốt, cuộc thi đấu lần này ta giao toàn quyền cho Hộ bộ và Công bộ vậy!

Chỉ nói là giao cho bọn họ đi làm chuyện này, thế nhưng lại chưa hề nói cách làm như thế nào.

Quả nhiên, Công bộ Thượng thư suy nghĩ một lát, bước lên phía trước, mở miệng hỏi các yêu cầu.

Đương nhiên, nếu như là hắn có quy trình cụ thể có thể trực tiếp báo cho mình, mình lại dựa theo quy trình mà bệ hạ nói để làm, tất nhiên là không thể tốt hơn rồi.

Nghe thấy câu hỏi của Công bộ Thượng thư, Lý Thế Dân cười thầm trong lòng.

- Đang đợi các ngươi đến hỏi ta đó!

Sau đó, tóm tắt giản lược tình hình mà đêm qua bản thân và Giang Lưu thương lượng cho những văn võ đại thần trên đại điện.

Tình huống này y chang với lúc Giang Lưu giải thích, Lý Thế Dân nghe mười hiểu chín, chỉ một cái không hiểu nhưng cũng hoàn toàn mông lung luôn.

Bây giờ, sau khi Lý Thế Dân nói ra nguyên văn những câu nói này, văn võ bá quan trên đại điện, cũng có vẻ mặt nghệt ra, ai nấy đều giống nhau.

Sau khi Lý Thế Dân nói xong, Trình Giảo Kim mở miệng hỏi Lý Thế Dân:

- Bệ hạ, ngươi cũng biết lão Trình ta là người thô lỗ, cho nên, những lời ngươi nói ra, lão Trình ta không hiểu lắm, ngươi có thể giải thích rõ ràng một chút không? Ví dụ như, cái quảng cáo này là có ý gì?

Nhìn thấy bộ dáng của Trình Giảo Kim, Lý Thế Dân cười thầm trong lòng.

- Các ngươi nghe không hiểu là tốt rồi!

Lại nhìn những đại thần khác, cũng đều là bộ dạng mờ mịt, trong lòng Lý Thế Dân cảm thấy cân bằng rất nhiều, cũng không thể chỉ có một mình mình nghe không hiểu đúng không?

Xem ra những người này cũng đều nghe không hiểu, rất tốt!

Lý Thế Dân mừng thầm trong lòng, nhưng mặt ngoài lại không để lộ gì, mở miệng nói ra:

- Giảo Kim, quả nhân kêu ngươi bình thường không có việc gì thì phải đọc nhiều sách, ngươi xem đi, vào lúc then chốt nhất là không được việc rồi?

Trình Giảo Kim mở miệng nói, lôi kéo những văn thần kia làm đệm lưng cho mình:

- Bệ hạ, ngươi đừng nói lão Trình ta nghe không hiểu, ta tin những văn thần được xưng đầy bụng thi thư này cũng y chang, cũng không ai nghe hiểu hết, không tin? Ngươi tùy tiện chỉ một người ra giải thích xem?

Nhìn thấy bộ dạng này của Trình Giảo Kim, những văn thần này có lòng muốn phản bác hai câu.

Nhưng mà, không thể không thừa nhận là lời Trình Giảo Kim nói là sự thật, đúng là mình cũng nghe không hiểu thật!

Vì thế, những văn thần này muốn nói cũng nói không nên lời.

Tình huống này chính là tình huống mà Lý Thế Dân muốn thấy, cười thầm trong lòng, sau đó lúc này Lý Thế Dân mới đồng ý với yêu cầu của Trình Giảo Kim, giải thích tỉ mỉ từng chi tiết nhỏ cho mấy người này tất cả mọi thứ về Đại Đường Cúp và cuộc thi Tước Thánh.

Từ lời giải thích của Lý Thế Dân, những văn võ đại thần trong lòng đều bừng tỉnh, hiểu được vấn đề!

Tất nhiên, cái bừng tỉnh này cũng không phải chỉ vì mỗi chuyện đó, cũng là bởi vì Lý Thế Dân!

Đến lúc này, mọi người trên đại điện đều hiểu, là bệ hạ cố ý không giải thích, chờ mình nghe không hiểu ròi đặt câu hỏi, lúc này mới tỏ ra hắn càng thêm thông minh.

Biết là Lý Thế Dân cố ý, trong lòng vẫn âm thầm phỉ nhổ Lý Thế Dân xấu tính, nhưng các văn võ đại thần này vẫn phải từng người đều che giấu lương tâm, mở miệng tán thưởng Lý Thế Dân:

- Thì ra là thế, quả nhiên vẫn là bệ hạ thông tuệ! Có thể nghĩ ra được những biện pháp này...

Bạn cần đăng nhập để bình luận