Đường Tăng Đánh Xuyên Tây Du

Chương 1139: Ép hôn



Những ngày gần đây, đối với Giang Lưu quả thực rất nhàn nhã.

Đối với đoàn thỉnh kinh Tây Hành mà nói, bây giờ độ khó của thế giới phó bản bên trong Sơn Hà Xã Tắc Đồ đã rất thấp, cho nên tốc độ đánh phó bản, có thiếu mình hay không, hình như ảnh hưởng cũng không quá lớn.



Vì vậy, Giang Lưu cũng vui vẻ lười biếng.



Cứ như vậy, đoàn thỉnh kinh Tây Hành tiến về phía trước thêm ba bốn ngày nữa.



Vào ngày này, đoàn người Giang Lưu đang trên đường đến Tây Thiên thỉnh kinh. Tôn Ngộ Không đi đầu đột nhiên hét lên:



- Sư phụ, phía trước có một sơn thôn nhỏ!



Nghe được lời Tôn Ngộ Không nói, sau khi suy nghĩ một chút Giang Lưu nói:

- Chúng ta đi qua xem thử đi!



Nghe theo lời của Giang Lưu, mọi người trong đoàn thỉnh kinh Tây Hành đi về hướng sơn thôn nhỏ.



Trong làn khói bếp lượn lờ, sơn thôn nhỏ trông thật yên tĩnh và bình yên.



Sau khi nhìn từ xa một lượt, Giang Lưu mở miệng nói:



- Đi, chúng ta đi xuống xem thử có thể bổ sung một ít vật dụng sinh hoạt hay không!



Vừa đi thêm một đoạn ước chừng thời gian một chén trà nữa, bỗng có một đội ngũ đi đến trước mặt, thổi sáo đánh trống, xem ra là đội ngũ đưa hôn.

Vốn dĩ sự xuất hiện của nhóm người đội ngũ đưa hôn thì không có gì đáng ngạc nhiên.



Nhưng khi đoàn người Giang Lưu lui qua ven đường, chiếc kiệu đưa dâu đi ngang qua bọn họ, đoàn người Giang Lưu có thể nghe thấy rất rõ trong chiếc kiệu đó truyền đến một âm thanh nức nở thì thầm.



Trư Bát Giới nghe vậy, nói với Giang Lưu:



- Sư phụ, trong kiệu có người đang khóc!



Trư Bát Giới vừa dứt lời, Tôn Ngộ Không ở bên cạnh với bộ dạng không thèm để ý, xua tay nói:



- Có lẽ là khóc vì quá vui mừng? Tên ngốc, đừng có lo chuyện bao đồng nữa…



- Sao có thể như vậy được chứ?



Nghe vậy, Trư Bát Giới nghiêm mặt nói:



- Thành thân vốn dĩ là một chuyện vui, nhưng tân nương lại khóc. Cuộc hôn nhân này chắc hẳn là ép buộc. Lão Trư ta đã nhìn thấy thì làm sao có thể bỏ qua được chứ?



Nhìn bộ dạng của Trư Bát Giới, hắn thật sự rất cố chấp đối với những chuyện liên quan đến phụ nữ. Vì vậy, Tôn Ngộ Không khẽ mím môi, không nói thêm lời nào nữa, chỉ đưa mắt nhìn Giang Lưu.

Lựa chọn cụ thể như thế nào, vẫn phải nhìn sư phụ trước.



Sau khi suy nghĩ một lúc, Giang Lưu nói:



- Tục ngữ nói rất hay, nam nhân sợ đi lầm đường, nữ nhân sợ lấy nhầm người. Nếu tân nương này đang khóc, chúng ta phải hỏi cho rõ ràng. Nếu thật sự là bị ép hôn, xem như là chúng ta đã cứu được một mạng người!



- Được, sư phụ…



Nghe những gì Giang Lưu nói và nhận được sự đồng ý của hắn, trên mặt Trư Bát Giới lộ ra một nụ cười.



Hắn trực tiếp quay đầu, chặn đường đi của đội ngũ đưa hôn.



- Đứng lại!



Trư Bát Giới hét lớn, đồng thời hiện ra bộ dạng của chính mình.



Thân hình to lớn cao hơn hai mét, lại thêm cái đầu heo, đương nhiên sẽ dọa những người trong đội ngũ đưa hôn đến tè cả ra quần, hét toáng lên yêu quái. Sau đó từng người đều vứt bỏ nhạc cụ trong tay, quay người chạy thoát thân.



Nhìn thấy đám người kia hét lên chạy trốn thoát thân, Trư Bát Giới đương nhiên không có ý đuổi theo, chỉ âm thầm bĩu môi.



- Hừ, thật sự là một lũ ngu dốt, yêu quái?



Hắn đi về phía chiếc kiệu hoa nơi có tân nương và nói:



- Tiểu nương tử ở bên trong? Ngươi mau ra đi! Tiểu nương tử?



Sau khi Trư Bát Giới hét lên vài câu, rèm kiệu hoa được một cánh tay trắng nõn nhẹ nhàng vén lên.



Bên trong là một nữ tử mặc áo cưới màu đỏ, bộ dạng mắt ngấn lệ.



Chỉ là, khi nữ tử nhìn thấy Trư Bát Giới, nàng đã bị dọa đến hoảng sợ, lùi lại phía sau. Tấm rèm kia cũng buông xuống theo.



Biết được dáng vẻ của mình sẽ khiến đối phương sợ hãi, Trư Bát Giới nói:



- Tiểu nương tử, ngươi đừng sợ, ta không phải người xấu!



- Ngươi, ngươi là yêu quái, ngươi còn nói không phải là người xấu…



Một giọng nói đáng thương vang lên sau tấm rèm của chiếc kiệu hoa.



Giọng nói của Trư Bát Giới vô cùng nhẹ nhàng, cố gắng làm cho đối phương không phải sợ hãi.



Tuy nhiên, mới nãy đột nhiên nhìn thấy bộ dạng của hắn, hiển nhiên tân nương bên trong bị dọa sợ. Vì vậy, cho dù Trư Bát Giới thuyết phục thế nào, tân nương cũng không chịu bước ra khỏi kiệu hoa.



- Thôi bỏ đi, Bát Giới, hay là để vi sư đến đi…



Thấy Bát Giới giằng co một hồi lâu, Giang Lưu chọn đi tới nói với Trư Bát Giới.



Nhìn thấy sư phụ đi tới, Trư Bát Giới tự động lùi lại mấy bước.



- A Di Đà Phật, nữ thí chủ, bần tăng đến từ Đông Thổ Đại Đường, là hòa thượng đi Tây Thiên bái Phật thỉnh kinh. Đi ngang qua nơi này, nếu có gây rắc rối gì, xin nữ thí chủ tha thứ. Bây giờ ngươi có thể đi ra rồi!



Giọng nói của Giang Lưu nhẹ nhàng, ôn tồn lễ độ nói sau khi niệm một tiếng Phật hiệu.



Khẽ đưa bàn tay nhỏ vén tấm rèm hé ra một khe hở, tân nương bên trong lén lút nhìn ra.



Nhìn thấy bộ dạng của Giang Lưu. Tuy rằng mặc áo tăng nhưng lại rất sáng sủa khôi ngô, dung mạo lại càng tuấn tú bất phàm, lúc này tân nương bên trong cũng bạo dạn vén rèm bước ra ngoài.



- Quả nhiên, lão Trư ta đây còn phải học hỏi sư phụ rất nhiều điều!



Mình nói nhiều đến nỗi miệng cũng đã khô rồi, nhưng tân nương kia vẫn trốn bên trong sống chết không chịu ra ngoài. Sư phụ chỉ nói có một câu mà tân nương đã ra ngoài rồi. Điều này làm Trư Bát Giới cảm thấy bị đả kích lớn, trong lòng thầm lẩm bẩm.



Không nói đến hoạt động tâm lý của Trư Bát Giới là như thế nào, sau khi bước ra khỏi kiệu hoa, tân nương này liếc nhìn qua Trư Bát Giới và mấy người bọn họ.



Ngoại trừ Giang Lưu ra, bộ dạng của Trư Bát Giới, Sa Ngộ Tịnh và Tôn Ngộ Không thoạt nhìn hình như đều rất hung ác, hệt như yêu ma.



Nữ tử này bị giật nảy mình, lập tức giang hai tay lao vào lòng của Giang Lưu.



Nữ tử nhào vào lòng Giang Lưu với bộ dạng run lẩy bẩy, thì thầm nói:



- Đại sư, ở đây, ở đây nhiều yêu ma như vậy! Ta sợ!



Bạo kích!



Vốn dĩ Trư Bát Giới đã cảm thấy có chút đau lòng. Lúc này nhìn tân nương trang điểm xinh đẹp như vậy thế mà lại chủ động sà vào lòng ôm lấy Giang Lưu, càng cảm thấy bạo kích.



Đây chính là khác biệt to lớn giữa mình và sư phụ ư?



Dù mình có nói đến rách miệng, tân nương này cũng không chút động lòng, nhưng sư phụ thì sao? Chỉ thuận miệng nói một câu, tân nương này đã chủ động sà vào lòng rồi!



Nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng nữ tử, Giang Lưu mở miệng an ủi:



- Được rồi, đừng sợ, bọn họ đều là đồ đệ của ta. Tuy ngoại hình có chút xấu xí, nhưng tính cách cũng không xấu lắm!



Nghe Giang Lưu nói mình xấu xí, phản ứng đầu tiên của Tôn Ngộ Không là không thể chấp nhận được, mở miệng phản bác lại:



- Xấu xí? Sư phụ, lão Tôn ta được xưng là Mỹ Hầu Vương ở Hoa Quả Sơn đấy!



Chỉ là, Giang Lưu không để ý đến tiếng la hét của Tôn Ngộ Không, mà nhìn vào tân nương nói:



- Vị nữ thí chủ này, chúng ta hãy nói đến vấn đề chính. Lúc nãy khi bọn ta đi ngang qua thì có nghe thấy tiếng khóc nức nở của ngươi ở trong kiệu hoa, chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Có thể nói với bần tăng được không?



- Hu hu hu…



Giang Lưu không hỏi thì vẫn không sao. Nhưng vừa hỏi, dường như tân nương nhớ đến chuyện gì đó đau lòng nên khóc càng thảm thiết hơn.



Giang Lưu đương nhiên không thể tránh khỏi việc phải an ủi nàng một phen. Nhưng tân nương này càng khóc càng dữ dội, ôm chặt lấy Giang Lưu không chịu buông ra.



- Được rồi, nữ thí chủ, xin hãy buông tay ra, có chuyện gì có thể nói rõ ra, ngươi như vậy còn ra thể thống gì!



Chỉ nhất thời nửa khắc thì được, nhưng đã lâu như vậy, tân nương này vẫn ôm chặt lấy mình không chịu buông tay, Giang Lưu thật sự nghi ngờ không biết có phải nàng ta cố ý như vậy, mục đích là vì chiếm tiện nghi mình hay không?



Chỉ là, nữ tử phớt lờ lời nói của Giang Lưu, vẫn giữ bộ dạng lặng lẽ ôm lấy hắn không chịu buông tay.



Bị tân nương ôm lấy, thậm chí lúc khóc hăng nhất, bàn tay ngọc của nàng lại còn vuốt ve lên ngực của mình một hồi. Điều này khiến Giang Lưu không thể chịu nổi, bèn mở miệng nói.



- Chờ đã, nữ thí chủ, có gì cứ nói, ngươi làm cái gì vậy, nữ thí chủ, xin hãy tự trọng…



Đồng thời, hắn mạnh mẽ dùng lực kéo nữ tử ra.



Sau khi bị Giang Lưu kéo ra, tân nương lau nước mắt trên má của mình, vẻ mặt tiếc hận nói:



- Xin lỗi, đại sư, vừa nãy ta không kìm lòng nổi…



Nhìn dáng vẻ của nàng dường như rất tiếc hận, thế mà bị Giang Lưu trực tiếp đẩy ra như vậy, mình nên ôm nhiều hơn mới đúng.



Giang Lưu có hơi bất đắc dĩ, chỉnh lại Thanh Liên Phật Y trên người và nói:



- Nữ thí chủ, bây giờ nàng có thể nói rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?



Vị tân nương này không trả lời câu hỏi của Giang Lưu mà lại hỏi ngược lại hắn:



- Đại sư, ngươi là người của Phật Môn, hẳn là chưa thành thân phải không?



Tuy rằng không hiểu vì sao nữ tử này lại hỏi như vậy, nhưng Giang Lưu vẫn lắc đầu nói:



- Đó là đương nhiên, bần tăng còn chưa kết hôn!



- Tốt quá rồi, vậy ngươi hãy cưới ta đi, được không?



Nghe Giang Lưu trả lời, hai mắt nữ tử này sáng lên.



- Hả? Cưới ngươi?



Giang Lưu kinh ngạc nhìn tân nương trước mặt.



Đột nhiên, hắn hoàn toàn không hiểu được, lần đầu tiên gặp mặt mà nữ tử này tại sao lại như vậy?



- Chuyện đó, nữ thí chủ à, tuy sư phụ ta vẫn chưa thành thân, nhưng đã có bạn đời rồi, thậm chí còn có con nữa!

Nghe vậy, Trư Bát Giới ở bên cạnh không nhịn được phải lên tiếng, xem như là phá hủy hình tượng của Giang Lưu.



Tại sao một tân nương xinh đẹp như vậy lại cứ khăng khăng một lòng một dạ với sư phụ như vậy chứ? Nếu có hứng thú với mình thì tốt biết bao nhiêu?



Quả nhiên, nghe được lời của Trư Bát Giới, nữ tử này ngạc nhiên hỏi Giang Lưu:



- Hả? Đại sư ngươi có con rồi?



Giang Lưu sẽ không phủ nhận sự thật này. Nghe vậy bèn gật đầu nói:



- Không sai, đúng là như vậy!



- Tốt quá rồi! Nam nhân đã có con sẽ càng hiểu được cách yêu thương người khác! Đại sư, ngươi cưới ta đi!



Nói đến đây, dường như sợ Giang Lưu sẽ từ chối mình, nữ tử này tiếp lời:



- Nếu ta thành thân, hoàn toàn là xuống địa ngục rồi. Nếu đại sư cưới ta, có thể cứu vớt ta ra khỏi bể khổ. Đại sư, ngươi sẽ không ngồi nhìn ta rơi vào bể khổ mà không đưa tay cứu giúp chứ?



Bạn cần đăng nhập để bình luận