Đường Tăng Đánh Xuyên Tây Du

Chương 1142: Chân tướng của việc Khương Tử Nha bị giam giữ

Người dịch: Nguyễn Khiêm

Kim Cương Chú!

Mắt thấy nữ tử mặc áo đen thần bí này đột nhiên mạnh mẽ ra tay, hiển nhiên là ôm tâm tư nhanh chóng đánh chết Khương Tử Nha thế nhưng mà phản ứng của Giang Lưu cũng không chậm, hắn nhanh chóng thi triển kỹ năng Kim Cương Chú tăng thêm phòng ngự cho Khương Tử Nha.

Hiệu quả đặc biệt của Ngân Phượng Thoa trên tay nàng có thể coi nhẹ 95% phòng ngự của đối phương, thế nhưng mà kỹ năng Kim Cương Chú của Giang Lưu cũng có thể coi nhẹ 80% lực công kích của đối phương.

Lần giao chiến này ngược lại là khá giống dùng mâu mạnh nhất công kích thuẫn mạnh nhất vậy.

Ngân Phượng Thoa này nhanh chóng đánh trúng Khương Tử Nha, mặc dù tạo thành tổn thương ở trình độ nhất định, chỉ có điều, xem thanh máu HP ở trên đầu Khương Tử Nha chỉ hạ xuống có một tí tẹo, có thể nói là không đáng để ý.

- Làm sao có thể? Ngân Phượng Thoa của ta công kích. . .

Nguyên bản nhìn thấy Ngân Phượng Thoa của mình thành công đánh trúng Khương Tử Nha, theo nữ tử mặc áo đen thần bí này thấy, đòn công kích này hẳn là đủ để giết chết Khương Tử Nha rồi, thế nhưng mà sao lại không có phát huy tác dụng?

Hô!

Chẳng qua là bây giờ cũng không có nhiều thời gian như vậy cho nữ tử thần bí này giật mình, sau khi nàng ra tay, ở bên cạnh phản ứng của Tôn Ngộ Không cũng rất nhanh, Như Ý Kim Cô Bổng trong tay nhanh chóng đập thẳng về phía nữ tử này.

Mặc dù vẫn còn giật mình vì đòn công kích không có hiệu quả nhưng nữ tử thần bí mặc áo đen này vẫn kịp giơ Ngân Phượng Thoa trong tay của mình lên đón đỡ một gậy này.

Sau đó, nữ tử thần bí mặc áo đen này bị một gậy của Tôn Ngộ Không quét bay ra ngoài.

Ngân Phượng Thoa cường đại chỉ là nhờ có hiệu quả đặc biệt mà thôi.

Xét trên phương diện đẳng cấp, nữ tử này kém hơn Tôn Ngộ Không.

Nếu xét trên phương diện sức mạnh của cơ thể, nàng lại càng không phải là đối thủ của Tôn Ngộ Không.

Thậm chí ngay cả lực công kích của Ngân Phượng Thoa cũng kém hơn Như Ý Kim Cô Bổng.

Tự nhiên, chiến đấu giữa hai bên là toàn diện nghiền ép, nữ tử này nhanh chóng bị một gậy của Tôn Ngộ Không quét bay ra ngoài.

Nếu đã ra tay, Tôn Ngộ Không tự nhiên là không có dễ dàng dừng tay. Sau khi dùng một gậy quét đối phương bay đi, thân hình của Tôn Ngộ Không khẽ động, nhanh chóng đuổi theo, đồng thời, Như Ý Kim Cô Bổng trong tay của mình lại lần nữa được giơ lên.

Mắt thấy thực lực của Tôn Ngộ Không hoàn toàn nghiền ép đối phương, có Tôn Ngộ Không đi đối phó nữ tử này, Giang Lưu tự nhiên là yên tâm. Xoay đầu lại, lực chú ý của Giang Lưu lại thả ở trên người Khương Tử Nha.

Nhìn hắn vô cùng thê thảm, thanh máu HP ở trên đầu nhìn cũng chẳng còn bao nhiêu, Giang Lưu nâng Lôi Điện Kích trong tay lên, rồi bổ một phát về phía Khương Tử Nha.

Kỹ năng Quan Âm Chú được thi triển, trong nháy mắt làm cho thanh máu HP ở trên đầu Khương Tử Nha khôi phục một đoạn.

- Đa tạ đại sư ra tay cứu giúp!

Cảm giác được sự thần kỳ của kỹ năng Quan Âm Chú này của Giang Lưu, trong lòng của Khương Tử Nha âm thầm sợ hãi, thán phục, đồng thời, hắn cũng mở miệng nói cám ơn.

Hô!

Không nói đến giờ phút này, Khương Tử Nha sống sót sau tai nạn, trong lòng là may mắn thế nào, ở một bên khác, ý nghĩ mạnh mẽ ra tay tập kích Khương Tử Nha thất bại, lại bị một gậy của Tôn Ngộ Không quét bay ra ngoài, nữ tử mặc áo đen thần bí nàycũng biết mình không phải là đối thủ của Tôn Ngộ Không, tự nhiên là không tiếp tục dừng lại thêm.

- Tề Thiên Đại Thánh này, bây giờ ngược lại là thật có khả năng đại náo Thiên Cung, không xong rồi, ta phải rời khỏi!



Nhìn thoáng qua Giang Lưu ở bên cạnh cũng còn không có động thủ, chỉ mới có một mình Tôn Ngộ Không ra tay mà mình đã bị áp chế, trong lòng của nữ tử này thầm nói một chút, chợt xoay người chạy trốn chết.

Lấy thực lực của mình, một mình Tôn Ngộ Không còn không đánh lại, huống chi bên cạnh còn có Huyền Trang?

Phải biết rõ, ngay cả một trong Tứ Ngự là Tử Vi Đại Đế đều chết ở trong tay Huyền Trang, bản thân làm sao có thể đấu qua được bọn họ?

- Chạy đâu!

Nhìn thấy nữ tử này không đánh lại, xoay người chạy trốn chết, trong miệng của Tôn Ngộ Không hô lên một câu, đồng thời đuổi tới.

Chẳng qua là nữ tử này lui về phía sau những vẫn kịp vung Ngân Phượng Thoa trong tay lên.

Ngay lập tức có vô số ánh sao lấp lánh đánh về phía Tôn Ngộ Không.

Chờ Tôn Ngộ Không quơ Như Ý Kim Cô Bổng trong tay, đánh nát tất cả những ánh sao lấp lánh này thì nhìn lại, nữ tử kia đã biến mất không thấy.

- Hừ, coi như nàng trốn được nhanh!

Người đã biến mất không thấy, Tôn Ngộ Không tự nhiên không có ý định tiếp tục đuổi theo, chẳng qua là trong lòng vẫn có chút không cam tâm nói.

- Được rồi! Nàng trốn rồi thì thôi!

Sau khi nhìn thoáng qua Tôn Ngộ Không, Giang Lưu mở miệng nói.

Chỉ là một Đại La Kim Tiên mà thôi, ở bên trong phó bản cũng không biết xoát bao nhiêu lần, cũng không có gì đáng giá tiếc hận.

- Ha ha, lão đầu, không nghĩ tới chúng ta lại gặp mặt!

Tôn Ngộ Không thu hồi Như Ý Kim Cô Bổng của bản thân, đi tới trước mặt Khương Tử Nha, trên mặt nở một nụ cười, mở miệng bắt chuyện với Khương Tử Nha.

- Ừm, Tôn Đại Thánh, chúng ta lại gặp mặt!

Khương Tử Nha gật nhẹ đầu, đáp lại.

- Không biết tại sao Khương tiền bối lại bị người đuổi giết vậy? Người truy sát kia lại là ai?

Sau khi cứu Khương Tử Nha, Giang Lưu chợt mở miệng, hỏi Khương Tử Nha.

- Mặc dù trong lòng của ta hoặc nhiều hoặc ít cũng có chút suy đoán, nhưng lại không có chứng cứ thực chất, cho nên, cũng không dám kết luận bừa.

Sắc mặt của Khương Tử Nha lúc này cũng không quá đẹp đẽ. Nghe được lời nói của Giang Lưu, sau khi trầm tĩnh một lát, hắn trả lời.

- Nếu lão đã có suy đoán vậy thì cứ nói!

Ở bên cạnh, Tôn Ngộ Không có chút hấp tấp hấp tấp, mở miệng nói.

- Không sai, nếu trong lòng có suy đoán thì nói ra cũng không sao cả!

Giang Lưu cũng khá đồng ý lời này của Tôn Ngộ Không cho nên sau khi Tôn Ngộ Không nói chuyện, hắn cũng gật nhẹ đầu nói với Khương Tử Nha.

- Thôi được rồi! Nếu như Tôn Đại Thánh cùng Thánh Tăng đều muốn biết rõ vậy thì ta sẽ nói cho các vị biết.

Sau khi trầm ngâm một lát, Khương Tử Nha có chút bất đắc dĩ, gật nhẹ đầu nói.

Nếu đã quyết định mở miệng, Khương Tử Nha cũng không có ý định đơn thuần kể rõ thân phận của đối phương, mà là nói từ đầu đến cuối, một năm một mười kể rõ chuyện đã phát sinh trên người mình cho mấy người Giang Lưu nghe một lần.

- Năm đó, ở bên trong Phong Thần Chi Chiến, ta xem như là người có đại khí vận, thống lĩnh các tướng sĩ của Đại Chu triều, thảo phạt Thương Trụ, cuối cùng lấy được thắng lợi.

Trên mặt của Khương Tử Nha hiện lên biểu cảm hồi ức rồi ông mở miệng nói.

Ở bên cạnh, Giang Lưu phối hợp gật nhẹ đầu, không nói gì, chẳng qua là ánh mắt vẫn dừng lại ỏ trên người Khương Tử Nha , chờ hắn tiếp tục kể rõ.

- Sau khi đại chiến kết thúc chính là quy mô sắc phong tất cả tiên thần, rất nhiều người đã hi sinh đều lên Phong Thần Bảng kia, được sắc phong tiên thần chi vị!

- Tuy rằng trong số những người bị sắc phong tiên thần cũng có bộ phận là người trong quân đội Thương triều, nhưng dù sao cũng số ít, càng nhiều vẫn là các tướng sĩ của Đại Chu triều ta. Vì vậy, từ một loại ý nghĩa nào đó thì vô số Tiên Quan Thần Tướng trên dưới Thiên Đình này cũng có thể coi là chúng ta sinh. . .

- Ừm, đạo lý này không sai!

Nghe được Khương Tử Nha nói tới chỗ này, Giang Lưu đồng ý gật nhẹ đầu.

Tựa như là cổ đại, đám học sinh tham gia khoa cử khảo thí, đối với những học sinh lên bảng thì quan chủ khảo cuối cùng kia cũng có thể xem như là lão sư, có một phần tình nghĩa hương hỏa.

Chớ nói chi là một bộ phận rất lớn trong những tiên thần được sắc phong kia nguyên bản là chiến hữu, đi theo đồng thời chiến đấu cùng Khương Tử Nha!

- Sau khi sắc phong vô số tiên thần, ta lại là hai tay trống trơn, không được trở thành tiên đạo.

- Nguyên bản, ta rồi sớm đã có chuẩn bị, năm đó phía dưới Côn Luân Sơn, trước khi rời đi, sư tôn liền đã nói qua, ta cả đời này khó thành tiên đạo, chỉ có thể hưởng thụ vinh hoa phú quý của thế gian!

Khương Tử Nha tiếp tục nói đến chuyện đã phát sinh trên người mình.

- Chẳng qua là sau đó ta lại phát hiện, Phong Thần Chi Chiến này ngoại trừ là Vô Lượng Lượng Kiếp càng là một cái âm mưu, một cái âm mưu động trời, nguyên bản Nhân Gian là do Nhân Hoàng quản lý, nhưng mà sau Phong Thần Chi Chiến, trên đời lại không còn Nhân Hoàng mà chỉ còn Thiên Tử.

- Ta lưu lại Nhân Gian, tự nhiên là một phần tử của Nhân Gian, Nhân Hoàng không còn, tam giới do Ngọc Đế chưởng khống, chuyện này khó hiểu, ta tự nhiên là muốn đòi một lời giải thích.

- Rốt cuộc, Phong Thần Chi Chiến này chính là ta một tay chủ đạo. . .

- Thế nhưng mà, khi ta đi tới Thiên Đình đòi hỏi thuyết pháp thì Ngọc Đế lại cũng không có cho ta một câu trả lời hài lòng, thậm chí, còn ra lệnh bắt giữ ta, ném vào bên trong nhà giam của Phật môn.

- Nguyên lai, Thiên Đình cùng Phật môn đã sớm lên kế hoạch tốt, Phong Thần Chi Chiến chỉ là ngụy trang, là một cơ hội của bọn họ mà thôi. Thừa cơ hội này, Ngọc Đế từ chấp chưởng Thiên Giới biến thành chấp chưởng tam giới, mà Phật môn cũng độ ba ngàn Hồng Trần khách, lớn mạnh bản thân!

Nói tới những lời cuối cùng, trên mình Khương Tử Nha có oán khí cực kỳ nồng đậm tràn ngập ra, giọng nói cũng biểu hiện rõ sự căm hận.

- Hóa ra là bởi vì chuyện này. . .

Cho tới nay, Giang Lưu vẫn cảm thấy hiếu kì đối với việc Khương Tử Nha vì sao lại bị giam cầm, hiện tại xem ra, chân tướng lại là thế này.

Ngọc Đế mượn từ Phong Thần Chi Chiến, cơ hồ là phế đi Nhân Hoàng, điểm ấy Giang Lưu biết rõ.

Lại không nghĩ rằng, Khương Tử Nha vậy mà muốn lật đổ điểm này.

Tuy rằng tu vi của Khương Tử Nha không cao, ngay cả Thiên Tiên cảnh giới đều không đạt đến, có thể bởi vì Phong Thần Chi Chiến, giờ phút này rất nhiều Tiên Quan Thần Tướng bên trong Thiên Đình đều nhận một phần tình nghĩa hương hỏa của hắn.

Nếu như Khương Tử Nha thật động thủ thì Ngọc Đế sẽ vô cùng khó giải quyết mà Ngọc Đế lại cũng khó lòng ra tay, giết chết đối phương. Bởi vì Khương Tử Nha là nhân vật chính trong Phong Thần Chi Chiến, có thể nói là địa vị không khác gì bản thân trong Tây Du vậy, dù Vô Lượng Lượng Kiếp này đã kết thúc nhưng cũng không phải muốn giết hắn là giết được ngay.

Thế cho nên, Ngọc Đế ra tay nhốt Khương Tử Nha vào trong lao ngục cũng là chuyện hợp tình hợp lý.

- Hừ hừ hừ, thực sự, trong những Tiên Thần cao cao tại thượng kia, không có đồ gì tốt, Như Lai lão nhi là dạng này, Ngọc Đế lão nhi cũng là dạng này. . .

Nghe được Khương Tử Nha giảng thuật chuyện đã phát sinh trên người mình, Tôn Ngộ Không là có cảm giác đồng bệnh tương liên, sau khi cười lạnh vài tiếng còn mở miệng nói mấy câu trào phúng.

- Vẫn là Pháp Sư Huyền Trang tương đối thông minh, đã sớm xem hiểu sắc mặt của Thiên Đình và Phật môn, vì thế, cũng sớm chuẩn bị động thủ phản kháng!

Ánh mắt của Khương Tử Nha nhìn chằm chằm vào Giang Lưu rồi hắn mở miệng khen ngơi.

Đối mặt với Khương Tử Nha nói ra chuyện bản thân phản kháng Thiên Đình và Phật môn, Giang Lưu tự nhiên là ý định không có phủ nhận, mà là gật nhẹ đầu, sau đó mở miệng mời:

- Như vậy, không biết Khương Tử Nha tiền bối có nguyện ý liên thủ cùng ta hay không đây?

Đây là lần thứ hai Giang Lưu mời Khương Tử Nha gia nhập. Lần trước, Khương Tử Nha vừa mới trốn ra khỏi lao ngục cho nên uyển chuyển cự tuyệt Giang Lưu, du lịch thế giới.

- Liên thủ sao? Lấy bản lĩnh bây giờ của các vị, ở phía dưới Thiên Đình và Phật môn, tự vệ là đủ rồi chứ?

Giang Lưu lại mở miệng mời một lần nữa. Lần này, Khương Tử Nha chưa từ chối ngay mà lại kỳ quái quan sát Giang Lưu hỏi.

- Không, mục đích của chúng ta cũng không phải chỉ đơn thuần là tự vệ mà thôi!

Chẳng qua là Giang Lưu lại lắc lắc đầu nói.

- Không chỉ đơn thuần là tự vệ mà thôi! Như vậy ... mục đích của các vị đến tột cùng là cái gì?

Trên mặt của Khương Tử Nha hiện lên biểu cảm kinh ngạc, hắn truy vấn.

- Mục đích của chúng ta là trọng lập Nhân Hoàng, lật ngược Thiên Đình và Phật môn!

Giang Lưu nhanh chóng nói thẳng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận