Đường Tăng Đánh Xuyên Tây Du

Chương 1292: Minh Giáo cùng nhau chơi game.

- Khà khà khà, nếu muốn chơi thì chơi nhân vật này đi, lợi hại lắm…

Ngưu Ma Vương ngồi đối diện máy tính nhanh chóng chọn được một nhân vật Tù Trưởng Đầu Trâu có làn da tím.

Lúc máy hướng dẫn người mới chơi, trong hàng trăm nhân vật làm hắn hoa mắt, Ngưu Ma Vương tự nhiên vừa mắt đúng nhân vật Tù Trưởng Đầu Trâu này.

Hơn nữa sau khi chơi thử, hắn cũng cảm thấy nhân vật này vô cùng lợi hại.

- Giang Lưu, chúng ta nên chơi nhân vật vào đây?

Đúng lúc này Cao Dương cũng quay đầu lại, nhìn Giang Lưu đang đứng sau ghế của mình, hỏi.

- Vậy thì phải xem ngươi muốn chơi loại nhân vật thế nào!

Giang Lưu trả lời.

- Hà hà, tất nhiên là kiểu nhân vật có thể hành đối phương đến chết rồi…

Cao Dương nghe Giang Lưu nói thì cười cười đáp lại.

Chơi game mà không chơi nhân vật có thể hành đối phương đến chết thì còn gì thú vị nữa?

- Ừ, có lý!

Câu trả lời của Cao Dương khiến Giang Lưu gật đầu thể tỏ vẻ tán thành.

- Nhân vật anh hùng có thể hành hạ đối phương đến chết sao? Không phải là kiểu thích khách bạo phát cao sao? Hơn nữa, chọn nhân vật đánh dã là tốt nhất, như thế thì có thể tìm được cơ hội giết người liên tục, không cần lo đến chuyện đánh nhầm đồng đội!

Căn cứ theo ý kiến của Cao Dương, Giang Lưu suy nghĩ một hồi, cuối cùng chọn ra nhân vật phù hợp nhất.

Thực ra cũng có không ít anh hùng đánh dã loại thích khách, sau một hồi suy xét, Giang Lưu hỏi:

- Nhân vật Thằng Hề Ác Ma này thế nào? Có năng lực ẩn thân của nó thì việc giết người cũng dễ dàng hơn…

Đúng vậy, đều là trận cấp thấp cho người mới chơi game nên năng lực ẩn thân này có thể phát huy tác dụng to lớn của nó một cách vô hạn.

- Không được, nhân vật này không đẹp, cái tên cũng khó nghe, Thằng Hề…

Nhưng Cao Dương nghe gợi ý của Giang Lưu xong thì lại bĩu môi tỏ vẻ chán ghét.

- Được rồi, dù sao cũng là nữ tử chơi trò chơi, diện mạo của nhân vật cũng là một yếu tố rất quan trọng…

Giang Lưu cũng dở khóc dở cười không phản bác được.

Hắn lại suy nghĩ một lúc, sau đó hỏi:

- Vậy Người Chế Tạo Quả Phụ thì sao?

- Có phải người chán sống rồi phải không mà muốn cho ta làm quả phụ?

Cao Dương quay đầu hỏi Giang Lưu.

- Vậy ngươi xem thử Hàm Tu Bội Lôi đi…

Cuối cùng, Giang Lưu suy nghĩ lại lần nữa rồi nói.

Lần này, Cao Dương không có ý kiến gì hết, mà gật đầu.

Theo gợi ý của Giang Lưu, Cao Dương lựa chọn anh hung, rồi điều chỉnh xong phù văn tương ứng và kỹ năng triệu hồi thích hợp thì xác nhận rồi tiến vào trò chơi.

Giang Lưu thở phào!

Sau khi trò chơi bắt đầu, các anh hùng sẽ lựa chọn đường đi của mình, rồi tự vào trận!

Tự mình chọn nhân vật anh hung thuận mắt và con đường riêng rồi, vậy còn khái niệm đánh dã thì sao? Nếu Giang Lưu không hướng dẫn ở bên cạnh, hai bên hoàn toàn không có khái niệm gì về đánh dã.

Đương nhiên, người nắm được khác niệm rồi thì chơi vô cùng dễ dàng.

Tuy thao tác của Cao Dương chưa quá quen, nhưng nhờ có Giang Lưu đứng bên cạnh hướng dẫn tỉ mỉ nên có thể dễ dàng một đánh bốn.

Trò chơi nhanh chóng kết thúc chỉ trong vòng hai mươi phút ngắn ngủi.

Đương nhiên đội thắng cực kỳ sung sướng, nhưng đội thua cũng không nản chí.

Bọn họ cảm thấy trò chơi này thực sự rất hay, còn hấp dẫn hơn cả mạt chược.

Suy cho cùng, cơ chế vận hành và định vị của các anh hùng, thuộc tính của trang bị, phù văn và tổ hợp các kỹ năng triệu hồi của mỗi nhân vật anh hùng dường như đều chứa đựng khả năng vô tận.

Mấy ngày liền, các cao tầng của Minh Giao đều chiến đấu đến quên ăn quên ngủ ở trong quán cà phê internet này, dần dần, ai cũng lợi hại hơn.

Lại có thêm Giang Lưu đứng cạnh hướng dẫn, bọn họ bắt đầu chơi rất ra dáng.

Dù sao tu vi của bọn họ đều từ Thái Ất cảnh trở lên, nên có thể ghi nhớ, thao tác và hiểu những kỹ năng này rất nhanh, đương nhiên là vượt xa người phàm.

- Được rồi, các ngươi cũng đã chơi thử năm ngày, đều có cảm nhận riêng của mình rồi chứ?

Giang Lưu tận mắt nhìn bọn họ chơi đến quên cả thời gian mấy ngày nay, chắc cũng đã hiểu về trò chơi này, nên hỏi bọn họ một chút.

- Giáo chủ, trò chơi này thực sự hay hơn cả mạt chược và Tam Quốc Sát!

Ngưu Ma Vương nhảy ra trả lời đầu tiên.

Nhưng sau khi nói xong, Ngưu Ma Vương lại nói tiếp:

- Nhưng mà ta thấy nhân vật Ngưu Đầu Tù Tưởng này sát thương hơi thấp một chút! Có cách nào khiến hắn tăng sát thương lên không?

- Có thể giống Man Tộc Chi Vương chỉ cần ba nhát đao là chém chết một người thì tốt! Tù Trưởng Đầu Trâu nhìn qua còn mạnh hơn Man Tộc Chi Vương đấy! Nên chỉ cần ba quyền, à không, hai quyền là có thể đập chết người rồi!

Giang Lưu lựa chọn bỏ qua ý kiến này của Ngưu Ma Vương.

Tù Trưởng Đầu Trâu dùng hai quyền đập chết một người sao? Vậy mà hắn cũng có thể nghĩ ra!

Có cơ bắp có khống chế mà vẫn còn muốn lực bộc phát đáng sợ nữa sao? Thế thì trò chơi này sao có thể cân bằng được?

Thôi được rồi, Ngưu Ma Vương thấy Giang Lưu hoàn toàn không đếm xỉa đến mình là biết ý kiến của hắn đã bị bác bỏ rồi, một lát sau. Ngưu Ma Vương lại chuyển sang yêu cầu khác:

- Vậy có thể làm cho hắn đẹp hơn một chút được không, thoạt nhìn có hơi xấu xí một chút!

- Ta có thể xem xét ý kiến này, giai đoạn sau sẽ cho thêm lựa chọn làn da…

Giang Lưu nghe ý kiến của Ngưu Ma Vương xong thì suy nghĩ đôi chút, rồi nở nụ cười.

Tuy mục đích hắn tạo ta trò chơi và mạng lưới này là để nhóm người Tiên Phật đều nghiện lên mạng, và làm suy yếu lòng kính sợ của nhân tộc với Tiên Phật.

Nhưng nếu có thể thuận tiện kiếm thêm chút tiền từ việc này thì Giang Lưu đương nhiên không từ chối.

Chơi lâu như vậy rồi, sao có thể chịu được khi nhân vật anh hùng mà mình thích không có một làn da đẹp hơn chứ?

- A Di Đà Phật, Giáo chủ, trò chơi này thực sự hay đến nỗi đủ để khiến cho Tiên Phật điên cuồng!

Kim Trì trưởng lão cùng đứng dậy theo Ngưu Ma Vương, đáp lại lời của Giang Lưu.

- Đã năm ngày rồi sao? Thời gian trôi qua nhanh như vậy ư? Chớp mắt đã qua năm ngày rồi?

Cao Dương cũng tỏ ra ngạc nhiên, than thở mà nói tiếp.

Năm ngày nay, Cao Dương hoàn toàn đắm chìm trong trò chơi đó.

Đương nhiên, dưới sự dạy bảo của Giang Lưu, Cao Dương thắng nhiều bại ít, mà kết quả như vậy đương nhiên sẽ khiến cả người cảm thấy vui sướng vô cùng.

Sau khi nhóm người trung cao tầng của Minh Giáo đều thử nghiệm qua một lượt. Không ngoài dự kiến, mọi người đều đồng loạt khen ngợi trò chơi này.

Ngay sau đó, Giang Lưu và Cao Dương bàn bạc một chút rồi lập tức quyết định chuyện khai trương quán cà phê internet.

Tiếp đó, đi thông báo tin tức về ngày tháng khai trưởng với tất cả mọi người.

Mấy ngày nay, khi các Tiên Phật đến thành giải trí Hỏa Vân chơi cũng đều biết đến quán cà phê internet này, nhưng vì chưa kinh doanh nên bọn họ có muốn thăm dò cũng khó.

Mà mấy ngày nay gần như cũng không thấy mặt mũi nhóm người trung cao tầng của Minh Giáo đâu, điều này khiến họ càng chú ý hơn.

Ít nhiều gì thì nhóm Tiên Phật này cũng bị quán cà phê internet thu hút.

Nên sau khi Minh Giáo rốt cuộc chính thức dán thông báo, nhóm Tiên Phật cũng hiểu rõ đại khái về quán cà phê internet này.

Nói một cách đơn giản là Minh Giáo mới cho ra mắt một trò chơi đúng không?

Hơn nữa trên thông báo còn nói gì? Cách chơi của trò chơi mới này còn thú vị hơn cả Tam Quốc Sát và mạt chược sao?

Điều này gần như làm cho tất cả mọi người trong thành giải trí Hỏa Vân đều tò mò về nó như có mèo cào trong lòng.

- Xem ra đến lúc khai trương, mấy chục cái máy tính này của chúng ta sẽ bị người ta tranh cướp sạch rồi!

Cao Dương thấy vô số người đều rất hứng thú, mở miệng ám chỉ rõ ràng.

- Ngươi nói xem, hay là tranh thủ còn vài ngày nữa, chế tạo thêm mấy cái máy tính được không?

Giang Lưu vừa nghe liền hiểu ý của Cao Dương, hắn nhìn nàng rồi lắc đầu.

- Ngươi lại đang có ý đồ xấu gì đây?

Cao Dương tò mò hỏi.

- Sao có thể là ý đồ xấu gì chứ? Chỉ là một chút thủ đoạn marketing đói khát thôi!

Giang Lưu cười cười, sau đó giải thích qua cho Cao Dương ý nghĩa của marketing đói khát.

- Ngươi còn nói không phải ý đồ xấu…

Cao Dương nghe Giang Lưu giải thích xong cũng cười theo.

Có thể khiến nhiều Tiên Phật trông chờ mỏi mắt như vậy thì nếu bọn họ quả thực có cơ hội dùng máy tính thì sẽ vui sướng đến nhường nào chứ?

- Nhưng tuy bây giờ chuyện này đang rất náo nhiệt, nhưng vẫn chưa được quan tâm lắm, xem ra chúng ta phải tìm thêm một vài người đại diện phát ngôn mới được…

Sau khi nói qua loa vài câu về chuyện khai trương, Giang Lưu lại nói.

- Hả? Đại diện phát ngôn? Ngươi lại có chủ ý kỳ lạ gì đây?

Cao Dương nghe vậy lại thắc mắc hỏi.

Tuy Cao Dương đã quen biết Giang Lưu nhiều năm như vậy, tự nhận là vô cùng hiểu rõ hắn, nhưng lần này Cao Dương buộc phải thừa nhận rằng, từ trước đến nay, dường như nàng vẫn chưa thực sự hiểu rõ Giang Lưu.

Chí ít là nàng hoàn toàn không hiểu lời nói vừa rồi của Giang Lưu!

Giống như đề nghị tổ chức cuộc thi Tước Thánh và Đại Đường Cúp, lúc ban đầu, đến cả phụ hoàng của nàng cũng nghe đến ngơ ngác.

Sau đó, khi phụ hoàng giải thích cho các văn võ bá quan ở trên triều đình, bọn họ cũng ngơ ngác, không hiểu gì cả.

- Nói một cách đơn giản, chính là tìm một vài người trong các nhân vật lớn đứng ra thay mặt cho chúng ta! Ví dụ như ngày khai trương có thể mời phụ hoàng của ngươi đến cắt băng khánh thành! Sau đó Phật môn thì sao? Có thể mời Nhiên Đăng Phật Tổ tới, còn thiên đình? Ừm, ta sẽ đi tìm Thái Thượng Lão Quân…

Giang Lưu giải thích một chút về biện pháp của mình.

Tiếp đó, một vài ngày trước khi chính thức khai trương, nhóm người trung cao tầng ở Minh Giáo gần như đắm chìm trong quán cà phê internet, cảm giác giống như đó là bữa tối cuối cùng vậy.

Tuy bọn họ cũng mê muội trò chơi này, nhưng đều hiểu rõ, sau khi chính thức khai trương thì phải lấy khách hàng là chủ yếu.

Mà chỉ có mấy chục cái máy tính, sư nhiều cháo ít, khách khứa đến đông đúc như vậy thì còn bọn họ làm sao còn có phần?

Cứ như vậy, càng gần ngày khai trương, vô số Tiên Phật càng dán mắt vào quán cà phê internet này, không thể chờ đợi được nữa muốn vào xem ngay lập tức.

Rốt cuộc thì đó là thứ gì mà Minh Giáo còn phải nói nó hấp dẫn hơn cả mạt chược nhỉ.

Còn Giang Lưu thì sao? Hắn đã bay đi tìm Nhiên Đăng Phật Tổ từ lâu rồi...

Bạn cần đăng nhập để bình luận