Đường Tăng Đánh Xuyên Tây Du

Chương 1167: Tài Thần —— Triệu Công Minh

Người dịch: Nguyễn Khiêm

Triệu Công Minh ư?

Nghe được câu nói của Ngưu Ma Vương, trong lòng của Giang Lưu hơi động một chút.

Muốn nói trong số đệ tử của Tiệt Giáo bị câu Chân Linh lên trên Phong Thần Bảng, ai có thực lực mạnh nhất, tựa hồ dựa theo ký ức kiếp trước thì Triệu Công Minh thật đúng là số một!

Giang Lưu đã thấy qua một trong Tam Tiêu Tiên Tử là Vân Tiêu, nàng chính là cường giả cấp bậc Chuẩn Thánh, mà Triệu Công Minh chính là người được Tam Tiêu Tiên Tử tôn kính gọi là huynh trưởng, tu vi có thể kém hay sao?

Chủ yếu hơn là nhớ năm đó, khi bản thân đánh chết Di Lặc Phật Tổ thì có đoạt được hai mươi bốn viên Định Hải Thần Châu, nguyên bản đây chính là bảo vật của Triệu Công Minh chứ nhỉ?

Nguyên bản, lấy thực lực của Triệu Công Minh, ở bên trong Thiên Đình hẳn là tồn tại quyền cao chức trọng mới đúng, đáng tiếc chính là bởi vì vấn đề thân phận cho nên hắn chẳng qua là nhận một chức Tài Thần mà thôi.

Nếu nói, hình tượng của Triệu Công Minh bên trong Phong Thần Chi Chiến vô cùng tươi sáng, trọng tình trọng nghĩa.

Vì báo mối thù cho các vị thiên quân của Tiệt Giáo, Triệu Công Minh mới xuất sơn, đầu nhập vào Thương Trụ Vương. Đặc điểm nổi bật nhất của Triệu Công Minh chính là tốc độ ra đòn thật nhanh, có thể nói trong Phong Thần Chi Chiến không có mấy người ra tay nhanh hơn hắn, cho dù là mấy vị trong mười hai Kim Tiên của Xiển Giáo có ra tay nhưng vẫn bị hắn đánh bại.

Cho dù là lúc đối mặt Nhiên Đăng Phật Tổ, mặc dù hai mươi bốn viên Định Hải Thần Châu bị Nhiên Đăng cướp đi, thế nhưng mà, tọa kỵ của Nhiên Đăng là Mai Hoa Lộc cũng bị Triệu Công Minh giết chết, từ đó có thể thấy được thực lực của Triệu Công Minh mạnh mẽ cỡ nào.

Đối với Ngưu Ma Vương đề cử Triệu Công Minh, sau khi suy nghĩ một chút, Giang Lưu cũng không có dị nghị.

Chẳng qua là muốn trợ giúp Triệu Công Minh giải trừ cấm chế của Phong Thần Bảng kia thế nào, những chuyện này cũng còn cần bàn bạc kỹ hơn mới được.

- Xem ra, chuyện này là nên tốt nhất phối hợp với kiếp nạn đi Tây Thiên thỉnh kinh thì hơn!

Sau khi suy tư một lát, trong lòng của Giang Lưu đại khái đã có kế hoạch sơ bộ cho nên hắn mở miệng nói.

- Ồ? Phối hợp với kiếp nạn đi Tây Thiên thỉnh kinh ư? Giáo chủ, ngài có kế hoạch gì vậy?

Lời nói của Giang Lưu làm cho cả hai người Khương Tử Nha cùng Ngưu Ma Vương đều nghi hoặc.

- Tình huống là như thế này, bởi vì Khổng Tuyên suýt chút nữa là đã bỏ mình, cho nên không thích hợp đảm nhận vị trí người lên kế hoạch, chuẩn bị kiếp nạn cho việc đi Tây Thiên thỉnh kinh nữa. Bây giờ người đảm nhận vị trí quản lý hành trình đi Tây Thiên thỉnh kinh này chính là Kim Quang Bồ Tát, thân phận lúc trước của hắn là Kim Mao Hống, tọa kỵ của Quan Âm Bồ Tát. Mà Kim Mao Hống này lại bị ta uy hiếp, nghe theo sự điều phối của ta.

Giang Lưu mở miệng, đơn giản kể lại mọi chuyện gần đây cho hai người Khương Tử Nha cùng Ngưu Ma Vương nghe.

- Lợi hại! Giáo chủ, không nghĩ tới bây giờ ngài lại có thể chưởng khống cả người trong Phật môn nữa!

Nghe được câu chuyện của Giang Lưu, biểu cảm ở trên mặt của Ngưu Ma Vương vô cùng mừng rỡ, hắn giơ ngón tay cái lên rồi nói.

- Thật là lợi hại! Vốn dĩ hành trình đi Tây Thiên thỉnh kinh này là Phật môn tính kế Giáo chủ, bây giờ, tình huống đã gần như trái ngược rồi!

Ngay cả Khương Tử Nha cũng đồng ý gật nhẹ đầu.

Chỉ có điều, Giang Lưu nói những chuyện này cũng không phải là vì để hai người Khương Tử Nha cùng Ngưu Ma Vương khích lệ bản thân.

Cho nên, ba người bàn bạc thêm một lúc, sau đó một cái kế hoạch chậm rãi trở nên rõ ràng lên, sau khi tham khảo một phen, kế hoạch này cũng chầm chậm xác định ra.

Có câu nói rất hay, ba người thợ giày bằng Gia Cát Lượng, huống chi là trí tuệ của mấy người Giang Lưu cũng không hề thua kém.

Sau khi kế hoạch được xác định ra rõ ràng, tự nhiên, bọn họ cũng phải xắn tay, bắt đầu chuẩn bị thực hiện kế hoạch.

Ở bên trong Nam Hải Tử Trúc Lâm, sau khi Như Lai Phật Tổ đi Lăng Tiêu Bảo Điện yêu cầu một ít chỗ tốt quay lại, Như Lai Phật Tổ liền thông báo Kim Mao Hống có thể bắt đầu phụ trách chuyện đi Tây Thiên thỉnh kinh.

Chẳng qua là mấy ngày nay Kim Mao Hống đều đang đợi ở Tử Trúc Lâm, không có ý định vội vàng động thủ, hắn đang chờ Giang Lưu liên hệ bản thân.

Muốn chế tác kiếp nạn tự nhiên là muốn nghe ý kiến từ Pháp Sư Huyền Trang mới được.

Tích tích tích!

Một ngày này, Kim Mao Hống đang lẳng lặng chờ đợi thì đột nhiên có âm thanh tin nhắn truyền đến vang lên ở trong đầu.

Sau khi nghe được thanh âm này , Kim Mao Hống kéo khung trò chuyện giữa bản thân cùng Giang Lưu ra nhìn.

Một lúc sau, Kim Mao Hống khởi hành rời khỏi Tử Trúc Lâm.

Sau khi tránh khỏi tai mắt của tất cả mọi người, Kim Mao Hống đi tới chỗ đoàn đội đi Tây Thiên thỉnh kinh, cũng nhìn thấy được Giang Lưu.

Sau khi Giang Lưu miêu tả kỹ càng chuyện mình cần Kim Mao Hống phải làm cho đối phương nghe rồi chợt nói cho Kim Mao Hống một cái địa điểm.

- Tốt, Thánh Tăng, ta hiểu được, chuyện này ta nhất định sẽ làm thỏa đáng!

Kim Mao Hống nhớ kỹ địa điểm Giang Lưu nói với mình, gật mạnh đầu nói.

Sau đó, hắn lại bí mật rời khỏi đoàn đội đi Tây Thiên thỉnh kinh.

Sau khi lặng yên không tiếng động rời khỏi, Kim Mao Hống gióng trống khua chiêng bay về phía Bắc Câu Lô Châu, trên người Phật quang rực rỡ, hoàn toàn không có ý định che giấu tung tích của mình.

Sau khi Kim Mao Hống đi tới trên không một dòng sông lớn ở Bắc Câu Lô Châu thì đột nhiên, từng luồng sáng kỳ dị tỏa ra từ bên trong con sông lớn này.

Những luồng sáng này xuất hiện, làm cho Kim Mao Hống ngừng thân hình ở giữa không trung lại:

- Đây là có dị bảo xuất thế?

Bắc Câu Lô Châu bên này tự nhiên là một mảnh hỗn loạn, vô số yêu ma ẩn núp, dị tượng này xuất hiện đã hấp dẫn sự chú ý của không ít yêu ma quỷ quái.

Chả mấy chốc đã có rất nhiều yêu ma chạy về phía bên này, trong đó không ít yêu ma đã đạt đến cảnh giới Thái Ất Chân Tiên.

Bọn họ đợi ở trên không trung khoảng nửa giờ thì cuối cùng, dị bảo bên dưới đáy con sông này đã hiện hình, hóa ra là hai mươi mấy hạt châu tròn căng.

- Đây là ... hai mươi bốn viên Định Hải Thần Châu!

Vừa nhìn thấy bảo vật nổi lên từ đáy sông kia, rất nhiều yêu ma có kiến thức kinh hãi hô lên.

Ngay sau đó, vì tranh đoạt hai mươi bốn viên Định Hải Thần Châu này, tất cả những người đã tụ tập ở đây đều động thủ, một trận hỗn chiến xảy ra.

Ở bên trong trận hỗn chiến này, Kim Mao Hống nguyên bản có tu vi không yếu, lại có thêm Thiện Thi cùng Ác Thi núp trong bóng tối hỗ trợ. . .

Nhìn như cơ duyên xảo hợp, trên thực tế lại là thực hiện theo kế hoạch, hai mươi bốn viên Định Hải Thần Châu này đã rơi vào trong tay của Kim Mao Hống.

Bây giờ, Kim Mao Hống đảm nhận vị trí người quản lí mọi việc trong hành trình đi Tây Thiên thỉnh kinh, nên đương nhiên được khá nhiều người chú ý.

Không qua mấy ngày, chuyện hắn đi Bắc Câu Lô Châu một chuyến, thế mà vừa lúc gặp dị bảo xuất thế, hỗn chiến cùng một đám yêu ma quỷ quái, sau đó đoạt được hai mươi bốn viên Định Hải Thần Châu này tự nhiên bị không ít người bên phía Thiên Đình và Phật môn biết được.

Những người quản lí mọi việc trong hành trình đi Tây Thiên thỉnh kinh lúc trước đều có vận khí cực kém, như Di Lặc Phật Tổ cùng Khổng Tuyên đều gặp đại kiếp, thế nhưng mà Kim Mao Hống mới vừa vặn đảm nhận công việc lên kế hoạch cho hành trình đi Tây Thiên thỉnh kinh này, thế mà liền kiếm được dạng bảo vật giống như là hai mươi bốn viên Định Hải Thần Châu sao?

Chẳng lẽ ...Thật sự là tu vi càng thấp thì mới càng dễ dàng hoàn thành công việc lên kế hoạch cho hành trình đi Tây Thiên thỉnh kinh này hay sao?

Đương nhiên, người trong Phật môn cũng không chỉ kinh ngạc, rất nhanh, bên trong Phật môn có không ít cường giả đều đi tới chỗ phát hiện hai mươi bốn viên Định Hải Thần Châu này để tìm kiếm manh mối.

Nguyên bản hai mươi bốn viên Định Hải Thần Châu này là nằm ở trong tay của Di Lặc Phật Tổ, sau khi Di Lặc Phật Tổ ngã xuống liền biến mất không thấy tung tích. Nếu hai mươi bốn viên Định Hải Thần Châu này xuất hiện ở đây thì bọn họ đương nhiên là muốn tới điều tra một phen, quan sát có thể phát hiện manh mối gì khác hay không.

. . .

Kim Mao Hống còn tính là hoàn thành viên mãn nhiệm vụ, mà đổi thành một bên khác, Phủng Châu Long Nữ xuất hiện ở trên đường mấy người Giang Lưu đi Tây Thiên thỉnh kinh, chỉ có điều địa điểm xuất hiện lại là bên trên một tòa thôn trấn ở phía trước mấy người Giang Lưu khoảng hai, ba trăm dặm.

Lấy tu vi Thiên Tiên của Phủng Châu Long Nữ tự nhiên là có thể cuốn đi tất cả những thứ đáng tiền ở trên thôn trấn này một cách dễ như trở bàn tay, ngay cả đồ ăn cũng cơ hồ bị đánh cắp hết.

Đối với những bách tính phổ thông này thì mất đi đồ ăn, thậm chí ngay cả tiền vàng đều mất đi, chuyện này tự nhiên là có ảnh hưởng vô cùng to lớn.

Nếu như chỉ đơn thuần là mất đồ ăn, chỉ cần có tiền còn có thể mua sắm.

Còn nếu như là đơn thuần mất tiền tài mà thôi, chỉ cần có đồ ăn ít nhất sẽ không đói bụng chứ nhỉ?

Nhưng nếu như cả hai đều mất đi thì bọn họ làm sao có thể sống sót được qua ngày đây.

Chỉ có điều, thời gian cực khổ của những người dân này thực sự không có duy trì quá lâu. Chẳng qua là ngắn ngủi ba đến năm ngày mà thôi, Giang Lưu ngồi ở trên lưng Bạch Long Mã, đội ngũ đi Tây Thiên thỉnh kinh đã đi tới thôn trấn này.

Trước cửa thôn trấn này có một đứa bé gái khoảng bảy, tám tuổi ngồi oa oa khóc lớn.

Giang Lưu đi ngang qua, ngừng lại, bế cô bé này lên, thấp giọng hỏi dò:

- Cô bé, cháu không lý do ở đây khóc cái gì? Là tìm không thấy cha mẹ của mình hay sao?

- Đại sư, ta .. ta đói bụng!

Nghe được câu hỏi của Giang Lưu, cô bé này có chút rụt rè, nói với Giang Lưu.

- Đừng khóc đừng khóc, ta chỗ này có đồ ăn!

Tay giơ lên, lau khô nước mắt trên mặt bé gái, Giang Lưu thấp giọng an ủi.

Sau đó, hắn lấy ra một cái bánh bao, nhét vào trong tay của bé gái.

Tiếp nhận bánh bao của Giang Lưu, bé gái ngọt ngào nói một tiếng tạ ơn, xong rồi cúi đầu bắt đầu ăn.

Chỉ có điều, bé gái chẳng qua là ăn hết có nửa cái bánh bao mà thôi, còn nửa cái nàng lại giấu đi.

- Ha ha, chái gái, cháu không phải là đói bụng hay sao? Thế nào ngay cả một cái bánh bao đều ăn không hết vậy?

Ở bên cạnh, nhìn thấy cảnh tượng này, Trư Bát Giới không khỏi mở miệng hỏi cô bé.

- Mẹ của cháu cũng đã lâu không được ăn gì rồi. Cháu muốn giữ lại nửa cái bánh bao này, mang về cho mẹ ăn!

Bé gái đáp trả.

- Thật là một đứa trẻ ngoan ngoãn! Cháu có thể mang chúng ta về nhà của mình ngồi một chút hay không?

Vươn tay ra, xóa đầu bé gái, Giang Lưu mở miệng hỏi.

- Có thể nha!

Một cái bánh bao hiển nhiên làm cho bé gái cho rằng mấy người Giang Lưu là người tốt. Vì thế, bé gái gật đầu rồi ngọt ngào cười cười, mời mấy người Giang Lưu cùng nhau về nhà.

. . .

Thế gian bên này là tình huống gì, tạm thời không nói, ở một bên khác, trong phủ Tài Thần trên Thiên Đình.

Tài Thần người mặc một bộ áo choàng vô cùng lộng lẫy, ngồi ở vị trí của mình, trong tay cầm một cuốn sách, lẳng lặng mở ra đọc.

- Chủ nhân, bên ngoài có một người tự xưng là Kim Quang Bồ Tát đến cầu kiến!

Ngay lúc này, đột nhiên có một gã sai vặt đi tới, mở miệng nói với Tài Thần.

- Kim Quang Bồ Tát ư?

Nghe được lời nói của gã sai vặt, Tài Thần hơi giật mình rồi để quyển sách trong tay xuống bàn.

Sau khi suy tư một lát, Tài Thần chợt lắc lắc đầu, nói:

- Không gặp!

Kim Quang Bồ Tát ư? Hắn bây giờ không phải là người lên kế hoạch, chuẩn bị kiếp nạn cho việc đi Tây Thiên thỉnh kinh hay sao? Vào lúc này tìm đến mình không có chuyện gì tốt, hơn nữa bởi vì không vừa mắt đối với những việc làm của người trong Phật môn, cho nên Tài Thần tự nhiên là lười nhác gặp hắn.

- Thế nhưng mà, Kim Quang Bồ Tát nói trong tay của hắn có hai mươi bốn viên Định Hải Thần Châu, muốn giao dịch cùng ngài. . .

Sau khi Tài Thần ra lệnh, gã sai vặt này không có đi ra ngay mà lại hơi chần chờ một chút rồi nói tiếp.

Hai mươi bốn viên Định Hải Thần Châu ư?

Nghe được lời này, Tài Thần bỗng nhiên đứng bật dậy.

Sau khi biểu cảm ở trên mặt biến hóa nhiều lần, hắn mới gật đầu nói:

- Đã là như vậy thì mời Kim Quang Bồ Tát tiến đến một lần đi!

Bạn cần đăng nhập để bình luận