Đường Tăng Đánh Xuyên Tây Du

Chương 1267: Kim Sắc cấp 91, Thi Hổ Thú



Có mờ ám!

Nghe cách nói hoàn toàn thay đổi giữa chừng của Phật Di Lặc, trong lòng Giang Lưu hiểu rõ, trong chuyện này đích thực có mờ ám.

Chỉ là, tuy biết rằng trong chuyện này chắc chắn có mờ ám, nhưng mà, đã Phật Di Lặc nói có ma đầu đợi mình đến hàng phục, trong miệng Giang Lưu niệm một tiếng Phật hiệu xong, mở miệng nói:

- A Di Đà Phật, vẫn mời Phật Di Lặc dẫn đường!

Cụ thể là có mờ ám gì, mình vẫn nên đi xem trước rồi lại nói!

- Được, Chiên Đàn Công Đức Phật đi theo ta, các ngươi ở bên ngoài chờ đi!

Gật đầu, ngay sau đó, sau khi phân phó Nguyên Linh cùng những người bên ngoài phòng thiền một câu, Phật Di Lặc mới mang theo Giang Lưu quay người đi vào trong phòng thiền.

- Ma đầu xâm phạm Đông Lai Tự ở ngay trong phòng thiền?

Nhìn thấy Phật Di Lặc thế mà lại mang mình đi vào trong phòng, Giang Lưu giật mình, cảm thấy vô cùng kinh ngạc không gì sánh được.

Chỉ là, đều đi đến bước này rồi, chính mình còn có thể quay người rời đi hay sao?

Vì vậy, âm thầm mang lớp phòng ngự của Thanh Liên Phật Y lên, dựa vào phòng ngự của Thanh Liên Phật Y, trong lòng Giang Lưu có một chút yên tâm, sau đó, theo sát phía sau Phật Di Lặc, bước vào trong phòng thiền.

Nhìn từ bề ngoài, phòng thiền này không có gì khác biệt, thế nhưng, sau khi theo sát Phật Di Lặc đi vào, Giang Lưu mới phát hiện bên trong có chứa càn khôn.

Toàn bộ bên trong phòng thiền hoàn toàn không thể nhìn thấy mấy đồ như bàn ghế, ngược lại thì nhìn thấy một đống hỗn độn, lấp lánh vô số ánh sao, thỉnh thoảng còn có một đường sao băng xẹt qua bầu trời sao này.

Tiến vào phòng, nhìn thấy hoàn cảnh tựa như trời sao bên trong, trong lòng Giang Lưu âm thầm nỉ non:

- Bên trong phòng thiền của Phật Di Lặc, có bộ dạng như thế này sao? Thoạt nhìn thì hoàn cảnh không tồi đó!

Chỉ là, hiện tại Giang Lưu không có nhiều thời gian để thưởng thức cảnh đẹp tựa trời sao này, mà miệng lớn tiếng kêu lên:.

- Phật Di Lặc, ngươi ở nơi nào? Phật Di Lặc?

Mình rõ ràng đã theo sát Phật Di Lặc đi vào, nhưng mà lúc này Phật Di Lặc lại biến mất không thấy.

Gầm…

Cùng với tiếng kêu của Giang Lưu, Phật Di Lặc cũng không trả lời Giang Lưu, đáp lại hắn ngược lại là một tiếng rống to như của hung thú.

Ngay tiếp đó, một con quái thú từ sâu trong trời sao bước ra.

Xem hình dạng của con quái thú này, hình tựa sư tử hổ báo, nhưng nhìn thì lại càng dữ tợn hơn, móng vuốt cũng lập loè hàn quang, thoạt nhìn sắc bén vô cùng.

Đồng thời, khí tức tràn đầy tà ác và giết chóc cũng toả ra từ trên thân con quái thú này, trong miệng con quái thú cũng nhỏ từng giọt nước dãi, hai mắt tràn đầy vẻ tham lam dính lên người Giang Lưu.

Hiển nhiên là coi Giang Lưu như con mồi bình thường của nó.

Quan sát con quái thú vừa nhảy ra này, trong lòng Giang Lưu thầm nghi ngờ:

- Tình huống gì vậy? Phật Di Lặc không thấy đâu, ngược lại có một con quái thú nhảy ra? Đây không phải là Phật Di Lặc biến thành, cố ý làm khó ta chứ?

Đồng thời, trong lòng thầm đọc một tiếng bản diện nhân vật, kéo bản diện nhân vật của con quái thú này ra xem.

Hay lắm, con quái thú này có tên rất kỳ lạ, tên là Thi Hổ Thú, vậy mà không phải Phật Di Lặc biến thành.

Mà càng quan trọng hơn là, cấp bậc của con Thi Hổ Thú này lại đạt đến trình độ bản diện kim sắc cấp 91.

Cũng chính là nói, con Thi Hổ Thú này thế mà lại là quái thú cấp bậc Chuẩn Thánh?

- Vô duyên vô cớ, trong phòng thiền của Phật Di Lặc Đông Lai Tự này vậy mà lại cất giấu một con hung thú cấp bậc Chuẩn Thánh?

Xem thông tin thuộc tính của con Thi Hổ Thú ngay trước mặt mình, trong lòng Giang Lưu thầm giật mình.

Với thực lực của Phật Di Lặc hiện tại đã rơi xuống dưới cấp bậc Chuẩn Thánh rồi, trong phòng thiền này có một con Thi Hổ Thú lợi hại như vậy, vì sao hắn vẫn chưa bị giết?

Vèo!

Không còn nhiều thời gian để Giang Lưu suy nghĩ những vấn đề này nữa, con Thi Hổ Thú đi ra kia nhìn Giang Lưu chằm chằm với ánh mắt hung ác, sau đó trực tiếp vươn người nhảy lên, bổ nhào về phía Giang Lưu.

Miệng như chậu máu mở to, còn chưa cắn đến, mùi máu tanh đã xộc thẳng vào trước mặt.

Nhìn thấy con Thi Hổ Thú nhảy bổ về phía mình, Giang Lưu tập trung tinh thần, tay nắm Đồ Vu kiếm bổ tới con Thi Hổ Thú.

Sức mạnh Chuẩn Thánh thì thế nào? Với bản lĩnh bây giờ của Giang Lưu, Chuẩn Thánh cấp 91 còn chưa phải là đối thủ của hắn thật.

Suy cho cùng, hai đại bảo vật Thanh Liên Bảo Sắc kỳ và Đồ Vu kiếm kết hợp lại cũng vô cùng mạnh mẽ.

Vút!

Một kiếm này của Giang Lưu xẹt qua, bổ thẳng lên thân của Thi Hổ Thú, không có chút ngoài ý muốn nào mà dễ dàng đâm xuyên qua thân Thi Hổ Thú!

- Hử?

Kiếm đâm qua rồi, Giang Lưu lại hơi chau mày.

Cho dù Đồ Vu kiếm vô cùng sắc bén, thậm chí có thể bất chấp 99% phòng ngự, nhưng mà vừa rồi hắn cảm giác như đâm xuyên qua không khí vậy, hoàn toàn không đâm trúng vào thực thể.

Cũng không đợi Giang Lưu hiểu ra đây là chuyện gì, gần như đồng thời, vuốt sắc của Thi Hổ Thú cũng vụt về phía Giang Lưu, trên móng vuốt có thể nhìn thấy hàn mang lóe lên.

Đầu chợt đứng lại, Giang Lưu cảm thấy mạch suy nghĩ của mình dừng lại trong khoảnh khắc.

Sau đó, Giang Lưu thần tốc rút người lùi về sau!

Cúi đầu nhìn thân mình, một chút vết thương cũng không nhìn ra, đòn tấn công của Thi Hổ Thú lên chính mình vừa rồi giống như là đánh vào không khí vậy.

Nhưng mà Giang Lưu lại có thể nhìn ra được thanh máu trên đầu mình giảm xuống một đoạn nhỏ, ước chừng ở mức khoảng 5%.

- Đây là chuyện gì vậy?

Đối với tình hình của bản thân, trong lòng Giang Lưu thầm kinh ngạc.

Thanh Liên Bảo Sắc kỳ được xưng là không phải Thánh lực không thể phá vỡ, cấp bậc của con Thi Hổ Thú này chẳng qua chỉ là cấp 91 mà thôi, xem như mới bước vào giai đoạn Chuẩn Thánh, nhưng Thanh Liên Bảo Sắc kỳ của mình thế mà lại không thể ngăn cản được đòn tấn công của nó?

Hơn nữa càng quan trọng hơn là, trên người mình một vết thương cũng không có, nhưng máu của mình lại giảm xuống một chút?

Grào…

Con quái thú này vô cùng hung ác, căn bản không cho Giang Lưu quá nhiều thời gian đi suy nghĩ những vấn đề này, sau khi rống lên một tiếng, nó tiếp tục nhào về phía Giang Lưu, khí thế hùng hổ.

Nhìn con quái thú đang nhào đến trước mặt, trong lòng Giang Lưu âm thầm cảnh giác, không có ý định cứng rắn đón đỡ đòn tấn công của nó lần nữa, từng bước lùi về sau, né tránh đòn tấn công của quái thú.

Chỉ là, tục ngữ nói rất hay, cửu thủ tất thất, sau khi né tránh bảy tám lần tấn công, Giang Lưu lại bị răng nanh của Thi Hổ Thú cắn trúng.

Từ bề ngoài của thân thể vẫn không nhìn thấy vết thương nào, nhưng Giang Lưu lại cảm thấy tinh thần của mình trở nên có chút uể oải, không động đậy nổi.

Cảm giác này giống như tình huống sau khi lên mạng cả đêm ở kiếp trước vậy.

- Chẳng lẽ? Đòn tấn công của con quái thú này hoàn toàn thuộc về phương diện tinh thần sao?

Sau khi liên tục chịu hai đòn tấn công, so sánh với tình hình bản thân một chút, trong lòng Giang Lưu thầm lẩm bẩm, có được suy đoán đại khái đối với tình hình của con Thi Hổ Thú này.

Chỉ là, tấn công hoàn toàn thuộc về phương diện tinh thần, Thanh Liên Bảo Sắc kỳ của mình vậy mà cũng không ngăn được sao?

- Không đúng, không phải là ngăn không được, mà là không thể hoàn toàn ngăn cản…

So sánh lượng máu giảm xuống sau khi bản thân bị công kích một cái, Giang Lưu phục hồi tinh thần lại.

Nếu như phòng ngự Thanh Liên Bảo Sắc kỳ của mình là thùng rỗng kêu to, khi mình bị Chuẩn Thánh công kích, lượng máu không thể nào chỉ giảm xuống một chút như vậy, có lẽ với một đòn như vậy, lượng máu của mình phải giảm xuống gần một nửa.

- Tình hình của con Thi Hổ Thú này rốt cuộc là như thế nào? Mặc dù nó chỉ là cấp 91 mà thôi, nhưng xem ra còn khó chơi hơn cả Ngọc Hoàng Đại Đế nữa!

Sau khi đấu thêm một lát, sắc mặt của Giang Lưu trở nên thật khó coi, đồng thời trong lòng cũng thầm lẩm bẩm.

Đúng vậy, bình thường khi chiến đấu với người khác, dựa vào sự phòng ngự của Thanh Liên Bảo Sắc kỳ, người khác khó có thể đánh trúng mình, mà trong tay cầm Đồ Vu kiếm thì đòn tấn công của mình người khác không thể ngăn cản nổi.

Trong cục diện chiến đấu, gần như có thể nói là mình luôn ở vị thế bất bại.

Thế nhưng hiện tại thì sao? Trong trận chiến giữa mình và Thi Hổ Thú, tình hình dường như hoàn toàn đảo ngược.

Đồ Vu kiếm của mình tuy rằng sắc bén vô cùng, có thể bất chấp 99% phòng ngự, nhưng đòn tấn công đối với Thi Hổ Thú lại hoàn toàn vô hiệu.

Thế nhưng trái lại đòn tấn công tinh thần của Thi Hổ Thú thì sao? Thanh Liên Bảo Sắc kỳ của mình khó có thể hoàn toàn ngăn lại.

Người khác đứng ở vị thế bất bại như vậy, việc mình bị thua cũng chỉ còn là vấn đề thời gian nữa thôi đúng không?

- Tấn công phương diện tinh thần? Hoá ra, đây là điểm yếu của mình sao?

Chiến đấu đến bước này, đối đầu với Thi Hổ Thú cấp 91, chính mình vậy mà lại hết đường xoay xở, trong lòng Giang Lưu thầm than một hơi.

Lại chiến đấu thêm một lát, lượng máu của Giang Lưu càng ngày càng thấp, đều giảm xuống đến mức còn khoảng một nửa rồi.

Thầm than một tiếng, vừa rút người lùi về sau, Giang Lưu vừa ném cho mình kỹ năng Quan Âm Chú, kéo lượng máu lên một vị trí an toàn là khoảng 80%.

Đồng thời, ánh mắt nghiêm túc nhìn chằm chằm vào Thi Hổ Thú.

- Cô Chú Nhất Trịch!

Hít sâu một hơi, Giang Lưu giơ tay điểm một cái về phía con Thi Hổ Thú này, đồng thời Cô Chú Nhất Trịch được phát động.

Dùng 10% máu của mình để giảm 20% máu của đối phương.

Nếu như gặp phải mục tiêu khó đánh bại kiểu này, kỹ năng Cô Chú Nhất Trịch là điểm mấu chốt để Giang Lưu lật ngược ván bài.

Nhắc nhở: Kỹ năng phát động thất bại!

Chỉ là, sau khi kỹ năng Cô Chú Nhất Trịch của Giang Lưu được phát động, gần như đồng thời âm thanh nhắc nhở của hệ thống cũng vang lên.

Mà nhắc nhở này khiến sắc mặt Giang Lưu tối sầm.

Kỹ năng Cô Chú Nhất Trịch vậy mà lại phát động thất bại? Chẳng lẽ? Con Thi Hổ Thú này ngay cả thực thể không có? Cho nên, Đồ Vu kiếm của mình mỗi lần đều giống như chém vào không khí?

Nhưng mặc kệ Giang Lưu có suy nghĩ như thế nào, kỹ năng Cô Chú Nhất Trịch khởi động thất bại, Thi Hổ Thú tất nhiên không có chút cảm giác gì, nhân lúc Giang Lưu để lộ sơ hở, móng vuốt lại cào lên người Giang Lưu một cái.

Tinh thần không phấn chấn, mí mắt cũng nặng tựa ngàn cân, Giang Lưu hận không thể lập tức đi ngủ luôn ngay lúc này.

Sự tổn thương trên tinh thần này tuy khác với sự tổn thương về mặt thể xác, nhưng đều vô cùng khó chịu như nhau.

Vừa lui người về sau, trong lòng Giang Lưu vừa âm thầm than một hơi:

- Xem ra, chỉ có thể thử cơ hội cuối cùng thôi, nếu như cách này cũng không được, vậy thì con quái thú này, ta hết cách đối phó rồi!

Sau đó, lực lượng màu vàng xán lạn bốc hơi trong cơ thể Giang Lưu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận