Đường Tăng Đánh Xuyên Tây Du

Chương 375: Quan Âm Động Tâm Rồi

- Quan Âm Bồ Tát đến?
Nghe được Tôn Ngộ Không nói, Giang Lưu hơi sững sờ, trong lòng âm thầm kinh ngạc, vô duyên vô cớ, Quan Âm Bồ Tát nàng chạy tới làm cái gì?
Trong lòng kinh ngạc, chợt, Giang Lưu lại liếc mắt nhìn hổ hươu dê tam yêu bên cạnh, hẳn là? Quan Âm Bồ Tát đến chỉ trích chính mình không nên giúp đỡ Đạo Môn, đối phó Phật Môn sao?
Nếu thật sự là như thế, như thế mình cũng phải giải thích một phen, dù sao cũng là người Bồ Đề Tự động thủ trước phải không?
Nếu nói chuyện, ít nhất trong lời nói chính mình cũng có thể chiếm được lý!
- Gặp qua Bồ Tát!
Từ bên trong Tam Thanh Quán chạy ra, nhìn Quan Âm Bồ Tát ngồi tại bên trên đài sen, Phật quang rực rỡ, Giang Lưu mở miệng nói ra.
Vô luận như thế nào, ít nhất chính mình xem như đệ tử Phật Môn, mặt ngoài tôn kính đối với Quan Âm Bồ Tát vẫn là phải phải có.
- A Di Đà Phật, Huyền Trang... Miệng thấp giọng tuyên rồi một tiếng phật hiệu xong, Quan Âm Bồ Tát ở trên cao nhìn xuống nhìn Giang Lưu, cũng không có gấp nói chuyện, mà là trong lòng âm thầm tổ chức từ ngữ.
Theo sau lưng Giang Lưu, tự nhiên, mấy người đệ tử bọn Tôn Ngộ Không, cũng đều đi theo ra, nhìn Quan Âm Bồ Tát giữa không trung, không nói gì.
Chỉ là, bên trong Tam Thanh Quán, hổ hươu dê tam yêu ngay cả ý tứ đi tới cũng không có.
Tự khoe là tam yêu Đạo Môn, nguyên bản đối với hòa thượng Phật Môn đã hoàn toàn không có hảo cảm, cho dù là Quan Âm Bồ Tát tới thì như thế nào? Chính mình cũng lười ra ngoài gặp nàng.
- Nghe nói ngươi vì yêu nghiệt, hủy đi Bồ Đề Tự rồi có đúng không? Quan Âm Bồ Tát hơi trầm ngâm một lát, cảm thấy mình nên lớn tiếng doạ người, cho nên, sắc mặt chìm một phần, mở miệng hỏi Giang Lưu.
- Bồ Tát lời ấy sai rồi!
Nghe vậy, tự nhiên Giang Lưu sẽ không đơn giản nhận tội như vậy, mở miệng nói ra:
- Ta hủy Bồ Đề Tự này không sai, nhưng lại là giữa thiên địa chính nghĩa, sao có thể nói là vì yêu nghiệt chứ?
- Huyền Trang... Cũng không có cho Giang Lưu quá nhiều cơ hội giải thích, theo Giang Lưu dứt lời xong, Quan Âm Bồ Tát mở miệng nói ra:
- Ngươi có biết Bồ Đề Tự kia là đạo thống ai không?
- Đệ tử biết, trước đó người Bồ Đề Tự nói qua, bọn hắn nói mình là Phật Môn chính thống, chính là đạo thống A Nan Tôn Giả, Bồ Tát, câu nói này ta liền không rõ, bọn hắn là Phật Môn chính thống, hẳn Đệ tử không phải là đệ tử Phật Môn chính thống sao?
Một lời đến đây, Giang Lưu có chút dừng lại, bộ dáng lòng đầy căm phẫn, lại nói ra:
- Đệ tử đi Bồ Đề Tự, vốn chỉ muốn hỏi dò một ít chuyện, thế nhưng, còn không đợi đệ tử mở miệng, người Bồ Đề Tự lại vênh mặt hất hàm sai khiến, trước đối động thủ với đệ tử, xin hỏi Bồ Tát, đệ tử có nên hoàn thủ hay không? Tùy ý bọn hắn giết?
- A...
Nghe được Giang Lưu giải thích, trong lòng Quan Âm Bồ Tát khe khẽ thở dài.
Tự nhận là đối với tâm tính Giang Lưu hiểu rất rõ, Quan Âm Bồ Tát đối với lời Giang Lưu nói này, cũng không có hoài nghi gì.
Ông nói ông có lý bà nói bà có lý, Giang Lưu mở miệng nói lời ra vẻ mình rất có đạo lý, đồng dạng, A Nan mở miệng nói lời, cũng tỏ ra hắn rất có đạo lý.
Như thế, rốt cuộc ai nói có thể khiến người ta tin phục?
Giang Lưu nói chuyện, còn có A Nan nói chuyện, độ tin cậy ai cao hơn một chút?
Kỳ thật đều không cần suy tư thế nào, trong lòng Quan Âm Bồ Tát đứng tại bên Giang Lưu.
- Chỉ là, A Nan dù sao cũng là tọa hạ đệ tử Như Lai Phật Tổ, đạo thống hắn, cứ như vậy bị hủy, cho dù là bản tọa, cũng khó có thể bàn giao đối với hắn...
Quan Âm Bồ Tát mở miệng, sắc mặt làm khó, biểu hiện ra chính mình bị kẹp ở trong, cảm thấy khó khăn vô cùng.
- A Di Đà Phật, đệ tử minh bạch ý tứ Bồ Tát, cũng tuyệt không dám làm khó Bồ Tát!
Xem bộ dáng Quan Âm Bồ Tát, mặc dù Giang Lưu còn không biết mục đích nàng là cái gì, thế nhưng, lại vung tay lên, bộ dáng rất có nghĩa khí, nói:
- Chuyện này, chính là sự tình ở giữa ta cùng A Nan Tôn Giả, Bồ Tát sau khi ngươi trở về, xin chuyển cáo A Nan Tôn Giả, liền nói Huyền Trang lần này đi tây hành, sớm muộn có một ngày sẽ đến Tây Thiên, đến lúc đó đệ tử tự nhiên cho hắn một cái công đạo!
Đến rồi Tây Thiên xong, chính là hoàn toàn không nể mặt mũi thời điểm, vì thế, đối với Giang Lưu tới nói, chuyện này chỉ cần có thể độ bền thêm là được rồi!
- A Di Đà Phật... Xem bộ dáng Giang Lưu dõng dạc, cũng không nguyện ý làm khó chính mình, trong lòng Quan Âm Bồ Tát cũng có chút cảm động, hắn chuẩn bị một mình gánh chịu rồi.
Chỉ là, nghĩ đến A Nan Tôn Giả cho mình hứa hẹn, nếu có thể đòi được bồi thường, mình có thể được chia một nửa.
Cho nên, Quan Âm Bồ Tát cũng không có đến đây ngừng, nói:
- Chuyện này, bản tọa đã đáp ứng A Nan Tôn Giả, cho hắn một cái trả lời hoàn mỹ chắc chắn, đến đây trở lại, lời nói bản tọa chẳng phải là nuốt lời sao?
Nói đến đây, Quan Âm Bồ Tát cũng không có ý tứ cái gì che giấu, trực tiếp nói ra:
- Ngươi hoặc nhiều hoặc ít, lấy ra một cái gì, để cho ta mang về, cũng hoàn thành hứa hẹn của ta?
Nguyên lai, Quan Âm Bồ Tát tới đây là lừa đảo? Lại là thay người khác lừa đảo? Nghe được lời Quan Âm Bồ Tát nói, Giang Lưu há có thể không rõ mục đích Quan Âm Bồ Tát? Điều này làm cho sắc mặt Giang Lưu đen.
Quan Âm Bồ Tát cần bàn giao cho A Nan Tôn Giả sao? Nàng thế mà cố ý đứng ra thay A Nan Tôn Giả lừa đảo?
Xem ra, A Nan Tôn Giả hẳn đã hứa hẹn không ít chỗ tốt a!
- Ý thức được mục đích Quan Âm Bồ Tát xong, Giang Lưu nhất thời không nói gì, nhưng trong lòng thì âm thầm suy tư.
Cứ như vậy trực tiếp cự tuyệt? Đây không phải trực tiếp ném mặt mũi Bồ Tát sao?
Ai biết mất mặt, Quan Âm Bồ Tát có thể ám toán mình hay không, cho mình nếm mùi đau khổ? Dù sao Quan Âm phụ trách toàn bộ kế hoạch tây hành.
Nhưng nếu đáp ứng? Nói đùa, chính mình không tính toán bọn hắn đã tốt, há có thể cho các nàng tính toán?
- Huyền Trang? Ngươi nghĩ thế nào? Xem bộ dáng Giang Lưu trầm mặc không nói, Quan Âm Bồ Tát mở miệng truy vấn.
- A Di Đà Phật, Bồ Tát, ngươi cũng biết, đệ tử bất quá là một phàm nhân mà thôi, trên tay có gì để lấy ra bồi thường, xác thực không có cái gì a! Đối mặt Quan Âm Bồ Tát truy vấn, sắc mặt Giang Lưu cũng tràn đầy thần sắc khó khăn, mở miệng thở dài nói.
Ta tin ngươi mới là quỷ! Nghe được Giang Lưu nói lời này, Quan Âm Bồ Tát âm thầm nhếch miệng.
Người khác không biết, nhưng chính Quan Âm Bồ Tát lại biết rõ, từ trong tay chính mình, hắn tuần tự đã cướp được Huyền Quang Kính, Diệt Thế Hắc Liên cùng Kim Hà Quan những bảo vật này rồi, thế mà hắn còn dám ở trước mặt mình khóc than?
- A Di Đà Phật, Bồ Tát ngươi cũng biết, mặc dù trên tay của ta có mấy món bảo vật, cũng đều là từ trong tay Bồ Tát ngươi mượn tới, chờ hoàn thành con đường về hướng tây xong, tất nhiên là phải trả cho Bồ Tát! Chỉ là, ý nghĩ Quan Âm Bồ Tát này mới vừa hạ xuống, Giang Lưu liền mở miệng nói ra.
- A? Đồ vật từ ta trong tay cầm đi! Hắn thế mà đều dự định sau khi hoàn thành tây hành trả lại cho ta sao? Nghe Giang Lưu nói lời này, Quan Âm Bồ Tát vừa mừng vừa sợ.
Nguyên bản, trong lòng còn không có dự định hắn sẽ trả lại, hiện tại xem ra, mình đã trách lầm hắn?
- Ngoại trừ Bồ Tát ngươi khẳng khái cho ta mượn mấy món bảo vật ra, thật không có những bảo vật khác! Trên mặt Giang Lưu, tràn đầy thần sắc khó khăn, lắc đầu nói ra.
- A, đúng rồi! Chỉ là, thoại âm rơi xuống xong, Giang Lưu tựa hồ nghĩ tới điều gì, nói ra:
- Bồ Tát từ bi, ngoại trừ cho ta mượn mấy món bảo vật ra, còn từng đưa bảo vật cho ta!
Thoại âm rơi xuống, tay Giang Lưu vừa nhấc, chợt, Cẩm Lan Cà Sa cùng Cửu Hoàn Tích Trượng bị Giang Lưu lấy ra ngoài, nói:
- Hai món bảo vật này, chính là lúc ấy Bồ Tát đưa tặng cho đệ tử, xem như đồ vật đệ tử, hiện tại Bồ Tát đã khó xử, đệ tử nguyện ý bồi hai món bảo vật này cho A Nan Tôn Giả! Hi vọng Bồ Tát sẽ không khó xử nữa!
- Không được!
Nghe lời Giang Lưu nói, thế mà muốn xuất ra Cửu Hoàn Tích Trượng cùng Cẩm Lan Cà Sa để bồi thường, Quan Âm Bồ Tát phản xạ mở miệng nói ra.
Cẩm Lan Cà Sa cùng Cửu Hoàn Tích Trượng hai món bảo vật này, là vì con đường về hướng tây bảo hộ Huyền Trang an toàn, càng là đại bảo vật Phật Tổ tự mình ban thưởng, vậy làm sao có thể lấy ra bồi thường?
Nếu bởi vì lấy ra hai món bảo vật này bồi thường, đến mức Huyền Trang tại con đường về hướng tây gặp độc hại, con đường về hướng tây có chuyện bất trắc, đây mới là thật vấn đề to lớn?
Dù sao, con đường về hướng tây cách xa vạn dặm, hiện tại mới đi hơn một vạn dặm mà thôi.
Chín chín tám mươi mốt nạn, cũng bất quá vượt qua mười nạn đầu, con đường về hướng tây còn dài mà...
- Bồ Tát, đệ tử thật là thân vô trường vật rồi, chỉ có thể lấy ra lúc trước Bồ Tát khẳng khái đưa tặng hai món bảo vật này! Đệ tử nguyện ý khẳng khái bỏ món mình yêu thích! Chỉ mong sẽ không làm khó Bồ Tát! Bộ dáng Giang Lưu khẳng khái, nhìn thẳng Quan Âm Bồ Tát nói ra.
Cũng mặc kệ là thật là giả, ít nhất, Giang Lưu nói lời này, Quan Âm Bồ Tát nghe vào trong tai, cảm thấy phi thường ấm lòng.
Đồng thời, trong lòng Quan Âm Bồ Tát cũng nhớ lại lúc trước Giang Lưu cố ý mời chính mình ăn lẩu.
Có ăn ngon, trong lòng Huyền Trang cũng nhớ chính mình, xem ra, lòng cảm kích hắn đối với mình, là rất chân thành tha thiết a!
- A Di Đà Phật, Huyền Trang a... Trong lòng có chút cảm động, sắc mặt Quan Âm Bồ Tát nhu hòa rất nhiều, mở miệng nói ra.
- Bồ Tát, ai làm nấy chịu! Chuyện này chính là Huyền Trang Thánh Tăng vì Tam Thanh Quán ta xuất đầu! Nếu có tội, ta nguyện ý gánh chịu hậu quả, còn xin Bồ Tát ngươi không làm khó Huyền Trang Thánh Tăng!
Chỉ là, Quan Âm Bồ Tát còn chưa dứt lời, đột nhiên, một đạo nhân ảnh từ bên trong Tam Thanh Quán vọt ra, hướng về phía Quan Âm Bồ Tát nói ra.
Cái bóng người lao ra này, rõ ràng là Nguyên Linh.
- A? Còn một thiếu niên tư chất bất phàm! Nhìn xem Nguyên Linh từ bên trong Tam Thanh Quán lao ra, đột nhiên, mắt Quan Âm Bồ Tát sáng rực lên một chút.
Nhìn kỹ một chút, tư chất thiếu niên này không tầm thường, chủ yếu hơn là tu vi thấp.
Nếu mình có thể mang về Tử Trúc Lâm dạy dỗ một phen, xong chẳng phải có thể tiếp nhận công tác Mộc Tra sao.
Những này ngày, đang sứt đầu mẻ trán tìm kiếm người thay thế Mộc Tra, nhìn thấy Nguyên Linh xong, Quan Âm Bồ Tát động tâm rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận