Đường Tăng Đánh Xuyên Tây Du

Chương 247: Đại Sư, Vì Tốt Cho Ta Liền Rời Đi Đi!

Nhìn Tôn Ngộ Không xuất hiện, trong lòng Hoàng Bào Quái tự nhiên ngưng trọng, nếu có thể, Hoàng Bào Quái cũng không muốn cùng dạng người này có bất kỳ quan hệ.
Đây chính là thực lực mạnh mẽ, hơn nữa dám khiêu chiến cùng Ngọc Đế.
Thế nhưng, không có chút lý do nào, chính mình cũng không thể đuổi người ta đi đúng không? Dù sao tới cửa là khách, còn là khách nhân con trai mình mang về.
- Nếu là bằng hữu tiểu nhi, như vậy thì tạm thời ở lại tại trong động phủ ta đi, chờ một lúc ta thiết yến khoản đãi mấy vị!
Hoàng Bào Quái mở miệng nói ra, bộ dáng rất là nhiệt tình.
Một là đưa tay không đánh người mặt tươi cười, chính mình nhiệt tình như vậy chiêu đãi đám bọn hắn, hi vọng bọn họ cũng không gây chuyện.
Thứ hai, cũng là hi vọng tranh thủ thời gian mở tiệc chiêu đãi bọn hắn xong, mau chóng đưa bọn hắn rời đi.
- Đa tạ đại vương khoản đãi!
Nghe vậy, Giang Lưu cũng khiêm tốn hữu lễ, gật đầu đáp.
Theo mệnh lệnh Hoàng Bào Quái hạ xuống, rất nhanh, trong động phủ cấp tốc bày xong trái cây rau quả, còn có rượu ngon món ngon, nhìn phi thường phong phú.
Hoàng Bào Quái một nhà ba người, tự nhiên là tự mình bồi, thậm chí cả Bách Hoa Tu công chúa cũng mặc váy áo hoa lệ, thêm là chủ nhà, trong bữa tiệc, tự mình kính hai chén rượu cho Giang Lưu.
- Tiểu nhi ngang bướng, đêm qua đa tạ mấy vị đại sư chăm sóc!
Xem bộ dáng Giang Lưu hòa thượng không kỵ ăn mặn, Bách Hoa Tu bưng chén rượu lên nói ra.
Hiển nhiên, hài tử nhà mình đêm qua đi làm cái gì, Bách Hoa Tu cùng Hoàng Bào Quái cũng đều hỏi thăm một lần.
- Nào có, ta thấy Ngộ Không cùng hài tử nhà của ngươi tựa hồ rất có nhân duyên! Không thể nói là chăm sóc được!
Giang Lưu cũng giơ ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch nói ra.
Lời này là thật, đối với Truy Lang Nhi chảnh khốc này, Giang Lưu nhìn ra được, Tôn Ngộ Không xác thực thật thích đứa nhỏ này.
Nếu không, Tôn Ngộ Không cũng sẽ không bồi tiếp hài tử chơi đùa.
- Đại Thánh cùng tiểu nhi có duyên, đây là Tạo Hóa tiểu nhi!
Hoàng Bào Quái bên cạnh mở miệng, nói với Tôn Ngộ Không.
- Ồ? Ngươi biết được lão Tôn ta ?
Nghe lời Hoàng Bào Quái nói, trên mặt Tôn Ngộ Không mang nụ cười, cao hứng phi thường nói ra.
Tùy tiện đi tới chỗ nào, đều có người biết được chính mình, miệng hô chính mình Đại Thánh, chuyện này đối với Tôn Ngộ Không mà nói, tự nhiên là chuyện rất đáng được cao hứng.
- Ồ? Phụ thân, ngươi biết được cái con khỉ này sao? Nghe cha mình nói, Truy Lang Nhi bên cạnh cũng tò mò nhìn Hoàng Bào Quái hỏi.
Đối với thân phận Tôn Ngộ Không, hắn tự nhiên không biết, thế nhưng, thủ đoạn Tôn Ngộ Không, đêm qua Truy Lang Nhi đã thử một chút, chính mình dùng hết toàn lực cũng khó tổn thương hắn mảy may, thủ đoạn này lợi hại đến mức dọa người.
- Đương nhiên biết được!
Hoàng Bào Quái nhẹ gật đầu, cũng không biết là trả lời Tôn Ngộ Không, hay là trả lời con trai mình, nói:
- Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không, cho dù Ngọc Hoàng đại đế phái mười vạn Thiên Binh Thiên Tướng, cũng không làm gì được hắn, hạng người dám đại náo Thiên Cung, bên trong tam giới lục đạo, phàm là người có chút kiến thức, đều đã nghe nói qua danh hào Đại Thánh!
- Ha ha ha, Không sai, ngươi cái yêu vật này, có chút kiến thức, Không sai!
Nghe được Hoàng Bào Quái thổi phồng, Tôn Ngộ Không cao hứng nhẹ gật đầu, chỉ cảm thấy Hoàng Bào Quái vỗ mông ngựa, vỗ đến phi thường dễ chịu.
- Đúng vậy a, phàm là gia hỏa có chút kiến thức, hẳn đều nghe qua danh hào lão Tôn ta mới đúng, nếu không đó chính là kiến thức đối phương không đủ.
- Oa? Nhìn không ra a! Nguyên lai ngươi cái con khỉ này lợi hại như vậy sao?
Truy Lang Nhi bên cạnh, có chút sợ hãi thán phục cùng sùng bái nhìn Tôn Ngộ Không.
Hiển nhiên, hắn chảnh khốc như thế tất nhiên cũng là người không an phận, giờ phút này nghe được Tôn Ngộ Không lại dám đại náo Thiên Cung, cho dù mười vạn Thiên Binh Thiên Tướng cũng không bắt được hắn, điều này làm cho Truy Lang Nhi có chút sùng bái đối với Tôn Ngộ Không.
Hắn dạng như vậy, mới xem như kiệt ngạo bất tuần, thẳng thắn cương nghị đi?
- A Di Đà Phật...
Mặc dù thấy bầu không khí rất không tệ, thế nhưng, miệng Giang Lưu lại thấp giọng niệm một tiếng phật hiệu, ánh mắt rơi trên thân Bách Hoa Tu công chúa, nói:
- Khi Ta đi tới, vừa lúc đi ngang qua vương thành Bảo Tượng Quốc, thấy được bốn phía trong vương thành dán Hoàng Bảng, nói là quốc vương Bảo Tượng Quốc, trong vòng vài chục năm, tìm kiếm cao nhân có thể tìm công chúa về!
Lạch cạch một tiếng, theo Giang Lưu dứt lời, chén rượu trong tay Bách Hoa Tu công chúa rơi trên bàn, cả người ngây ngẩn, chợt, giọt giọt nước mắt từ trong hốc mắt nàng lăn xuống.
- Mẫu thân, ngươi thế nào?
Xem bộ dáng Bách Hoa Tu công chúa, Truy Lang Nhi bên cạnh có chút luống cuống, nhìn Bách Hoa Tu nói ra.
- Đại sư, sự tình Bảo Tượng Quốc, xin ngươi đừng nói nữa! Nhìn bộ dáng phu nhân nhà mình, trong lòng Hoàng Bào Quái cũng thầm giận, thế nhưng bọn Tôn Ngộ Không ở bên cạnh, hắn lại không dám xuất thủ, sắc mặt chỉ chìm một phần, nói với Giang Lưu.
- Ai, đại vương, ngươi cảm thấy sự tình ngươi cùng Bách Hoa Tu công chúa, cứ như vậy đi xuống, có thể dài lâu được không?
Đối mặt Hoàng Bào Quái, Giang Lưu tự nhiên không sợ hãi chút nào, hai mắt nhìn thẳng đối phương, khẽ thở dài một tiếng hỏi lại.
- Tục ngữ nói, thanh quan khó gãy việc nhà, đây là sự tình nhà ta, còn xin ngươi không nên nhúng tay!
Nghe được Giang Lưu nói lời ấy, Hoàng Bào Quái cũng ý thức được hắn hướng về phía chính mình mới đến, cũng không phải đơn thuần bị con trai mình mời tới nhà làm khách, sắc mặt càng thêm khó coi mấy phần.
- Ngươi cái yêu vật này, nguyên lai chính là ngươi bắt Bảo Tượng Quốc công chúa đi a!
Nói tới chỗ này, tình huống tựa hồ trở nên phơi bày chân tướng ra, xem như người chuyên vỗ mông ngựa Giang Lưu, Trư Bát Giới vỗ bàn đứng dậy, tức giận nói ra.
- Lão Trư ta không nhìn nổi nhất chính là gia hỏa ngươi dạng này, nếu có nữ hài tử ưa thích, truy cầu thật tốt là được, như ngươi vậy, trực tiếp cướp đoạt người ta, vậy sao được!
- Cho nên, mục đích của các ngươi, là vì cướp đi phu nhân ta sao? Nguyên lai các ngươi tới cửa là tìm phiền phức!
Mắt thấy Trư Bát Giới vỗ bàn đứng dậy, Hoàng Bào Quái vung tay lên, một thanh đao xuất hiện tại trong tay hắn, trừng mắt bọn Giang Lưu nói ra.
Tự nhiên, nhìn thấy bên này sử dụng bạo lực, rất nhiều tiểu yêu trong động phủ, cũng đều một mạch xông tới, nhãn thần hung ác nhìn chằm chằm một đoàn người Giang Lưu.
- Đại sư, hầu tử, các ngươi, các ngươi gạt ta?
Mắt thấy cha mình muốn động thủ, Truy Lang Nhi bên cạnh cũng nhìn chằm chằm bọn người Giang Lưu, tức giận nói ra, chỉ cảm thấy mình bị lừa.
Chính mình hảo ý mời bọn hắn đến động phủ làm khách, lại không nghĩ rằng, bọn hắn lại lừa mình?
Tôn Ngộ Không ngược lại không có ý tứ động thủ, đối mặt nhãn thần Truy Lang Nhi, hắn có chút ngại ngùng, chỉ xoay đầu lại, ánh mắt rơi trên người Giang Lưu, hiển nhiên đang chờ Giang Lưu quyết định.
- Bát Giới, thu binh khí lại!
Xem thần sắc Truy Lang Nhi phẫn nộ, trong lòng Giang Lưu khe khẽ thở dài, chợt nói với Trư Bát Giới.
Nghe được lời Giang Lưu nói, Trư Bát Giới tự nhiên không nói thêm gì nữa, vẫn như cũ có chút tức giận bất bình, thu Thượng Bảo Thấm Kim Bá chính mình vào.
Trư Bát Giới lập chí trở thành Tình Thánh, hắn tự nhiên ghét nhất chính là loại Hoàng Bào Quái này không có chút kỹ thuật nào trắng trợn cướp đoạt nữ nhân vào tay.
- Kỳ thật, như ta nói, ngươi cảm thấy cùng Bách Hoa Tu công chúa cứ như vậy, có thể dài lâu sao?
Để cho Trư Bát Giới thu lại binh khí xong, ánh mắt Giang Lưu rơi trên người Hoàng Bào Quái, tiếp tục hỏi.
- Vô luận có thể dài lâu hay không, ít nhất chúng ta đã sống vài chục năm, cũng có hài tử chính mình! Không cầu thiên trường địa cửu, chỉ cầu hôm nay bên nhau mà thôi!
Mắt thấy Giang Lưu cũng không có ý tứ sử dụng võ lực trong lòng Hoàng Bào Quái cũng âm thầm thở dài một hơi, đồng thời, nghiêm túc nhìn chằm chằm Giang Lưu trả lời nói ra.
- Vài chục năm, Bách Hoa Tu công chúa đã từng về nhà thăm qua một lần? Lòng người đều là thịt, dạng như ngươi là cầm tù nàng ở đây, nàng có thể vui vẻ sao? Ái, không phải hẳn là suy nghĩ cho đối phương sao?
Giang Lưu chỉ chỉ Bách Hoa Tu công chúa bên cạnh nước mắt rơi như mưa, hỏi Hoàng Bào Quái.
Lời này, để cho Hoàng Bào Quái hơi chậm lại, xoay đầu nhìn thoáng qua phu nhân chính mình, Hoàng Bào Quái không phản bác được.
Xác thực, giam giữ nàng ở chỗ này đã vài chục năm, chưa hề về nhà thăm qua, nàng nhớ nhà, cũng là sự tình hợp tình lý a?
Bất quá, mặc dù trong lòng cảm thấy có chút áy náy, nhưng mười mấy năm qua, đều làm như vậy, tự nhiên Hoàng Bào Quái sẽ không bởi vì dăm ba câu Giang Lưu nói liền mềm lòng.
- Hừ, đại sư, ngươi không cảm thấy ngươi quản quá rộng sao? Đây là sự tình nhà ta, nên như thế nào, ta tự có quyết đoán, không cần người ngoài nhúng tay!
Lắc đầu, Hoàng Bào Quái thu vũ khí của mình lại, nghiêm túc nhìn chằm chằm Giang Lưu nói ra.
Cho đến hôm nay, đối với Hoàng Bào Quái mà nói, mình đã có cái nhà an ổn, còn có một cái hài tử chính mình.
Cái nhà này, vô luận như thế nào Hoàng Bào Quái cũng sẽ không để nó phá thành mảnh nhỏ.
- Đại vương, ta cũng muốn ngươi tốt!
Xem bộ dáng Hoàng Bào Quái chấp mê bất ngộ, Giang Lưu có chút bất đắc dĩ thầm than một tiếng, lắc đầu.
Si tình như thế, thật khiến người khâm phục, thế nhưng, lần thao tác này, theo Giang Lưu lại là quá ngu xuẩn!
Hoàng Bào Quái chính là lãnh đạo hai mươi tám tinh tú, trên trời một ngày trên mặt đất một năm, hắn mất tích cái hơn mười ngày xác thực không quan trọng.
Nhưng cứ như vậy mãi, dù sao sự việc có khả năng có ngày bại lộ, đến lúc đó, là hậu quả dạng gì hắn không biết sao?
- Đại sư nếu ngươi muốn động thủ, vậy liền lấy đạo tới đi, nhưng nếu là vì tốt cho ta, ta khuyên ngươi liền rời đi đi!
Nghiêm túc nhìn chằm chằm Giang Lưu, Hoàng Bào Quái mở miệng nói ra.
- Tốt a, chúng ta tạm thời không nói sự tình Bách Hoa Tu công chúa!
Đối với Hoàng Bào Quái lệnh đuổi khách, Giang Lưu không để ý đến, chỉ là ánh mắt nghiêm túc nhìn chằm chằm Hoàng Bào Quái, tiếp tục nói ra:
- Đến nói một chút vấn đề ngươi đi, ngươi cảm thấy ngươi có thể cả một đời lưu tại thế gian sao? Nếu sự tình ngươi bại lộ, ngươi cảm thấy đến lúc đó hậu quả sẽ là cái dạng gì?
- Ta? Giang Lưu nói, để cho Hoàng Bào Quái ngạc nhiên biến sắc, bên trong ánh mắt cũng tràn đầy vẻ kinh hãi nhìn chằm chằm Giang Lưu.
- Đại sư, ngươi, ngươi rốt cuộc là thần thánh phương nào? Ngươi, ngươi hẳn đã biết rõ thân phận ta?
- Truy Lang Nhi thiên phú không sai, nửa người nửa tiên, lại là trời sinh Đạo Thể!
Cũng không trả lời thẳng Hoàng Bào Quái, Giang Lưu lại nói đến vấn đề tư chất Truy Lang Nhi.
- Nửa người? Bán tiên?
Lời nói này, để cho ánh mắt mấy người bọn Tôn Ngộ Không đều tại trên thân Bách Hoa Tu cùng Hoàng Bào Quái chuyển động.
Nửa người, tự nhiên là đến từ huyết mạch Bách Hoa Tu.
Như thế, bán tiên...
Bạn cần đăng nhập để bình luận