Đường Tăng Đánh Xuyên Tây Du

Chương 1270: Lý Thế Dân: Hình như ta mới là đệ đệ?



Việc di chuyển thành giải trí Hỏa Vân đến thành Trường An, muốn nói lớn thì cũng lớn, muốn nói nhỏ thì cũng nhỏ, phải coi người khác nghĩ như thế nào.

Sau khi những bóng dáng cao lớn đó vác vài tòa nhà của Minh Giáo, bỏ xuống mảnh đất trống bên cạnh thành Trường An, việc di chuyển thành giải trí Hỏa Vân cũng coi như đã hoàn toàn xác định xong.

Mà trong thành Trường An, chuyện này tất nhiên cũng đưa tới sự xôn xao của rất nhiều dân chúng, vô cùng náo nhiệt trong nhiều ngày.

Thành giải trí Hỏa Vân không chỉ là nơi mà Tiên Phật và các yêu ma vui chơi mà cả người phàm bình thường cũng có thể đi vào.

Vì thế, sau khi thành giải trí Hỏa Vân di chuyển đến đây được mấy ngày, nhìn lại thì thấy nơi đây càng ngày càng náo nhiệt.

Dân chúng không chỉ muốn đi vào chơi chơi một cách đơn thuần mà còn muốn nhân cơ hội này, nhìn xem liệu có thể tận mắt nhìn thấy những Tiên Phật vốn chỉ tồn tại ở trong truyền thuyết rốt cuộc có hình dạng như thế nào.

Tất nhiên, nếu có thể nhìn thấy hình dạng của các Tiên Phật thì tốt quá rồi, nhưng nếu không gặp được, thì cũng không sao.

Ít nhất thì mình đã chơi cùng một nơi với các Tiên Phật vốn cao cao tại thượng kia, thậm chí có khi còn chơi chung một vật luôn ấy chứ?

Việc di chuyển thành giải trí Hỏa Vân đến đây, những Tiên Phật kia lại không có chút lo lắng nào.

Chỉ cần còn chơi trong thành giải trí Hỏa Vân thì mặc kệ là đặt tại nơi hoang vu vắng vẻ, hay là đặt tại xung quanh thành Trường An, đều không quan trọng.

Tất nhiên, người thực sự lo lắng với sự an toàn của bản thân là những yêu ma kia, lúc đầu những yêu ma này còn có chút thấp thỏm không yên.

Nhưng theo cuộc sống trôi qua từng ngày, có một ít yêu ma không chịu nổi nữa, len lén tới chơi mấy lần, sau khi thấy không gặp được nguy hiểm gì hết, những yêu ma này lại dần dần yên tâm.

Ngắn ngủi chừng một tháng sau, thành giải trí Hỏa Vân không chỉ khôi phục sự náo nhiệt trước kia.

Thậm chí, bởi vì có càng nhiều người phàm đi vào vui chơi, nên thoạt nhìn thì nó thậm chí còn náo nhiệt hơn cả lúc ban đầu.

Một đêm này, hai người Lý Thế Dân và Giang Lưu đứng trên lầu trong Hoàng cung, ngắm nhìn thành giải trí Hỏa Vân có đèn đuốc sáng trưng, Lý Thế Dân đột nhiên mở miệng hỏi:

- Giang Lưu, ngươi có thể nhìn ra được cái gì không?

Quay đầu, Giang Lưu dùng ánh mắt dò hỏi và nghi hoặc nhìn sang Lý Thế Dân.

- Ý của bệ hạ là chỉ?

Nghe thấy câu hỏi của Giang Lưu, Lý Thế Dân trả lời:

- Cũng không biết có phải ảo giác hay không, mấy ngày gần đây, ta có thể cảm giác được hình như khí vận của Nhân tộc đang tăng lên từng chút từng chút!

- Khí vận của Nhân tộc, vậy mà lại tăng lên sao?

Nghe được những lời nói của Lý Thế Dân, trên mặt Giang Lưu lộ ra vẻ kinh ngạc.

Nhân tộc thân là nhân vật chính của trời đất, khí vận vốn dĩ đã rất to lớn, cái ngày Lý Thế Dân trở thành Nhân Vương, cũng chỉ là ngưng tụ các khí vận đã phân tán lại mà thôi, nên tổng số lượng khí vận của Nhân tộc không có gì thay đổi.

Nhưng gần đây, khí vận của Nhân tộc lại bắt đầu tăng lên?

Lý Thế Dân nhẹ gật đầu, thần sắc nghiêm túc nói:

- Đúng rồi, ta sẽ không cảm nhận sai!

Nghĩ rồi lại nghĩ, Giang Lưu thắc mắc hỏi Lý Thế Dân:

- Vậy bệ hạ, ngươi cho rằng là tình huống như thế nào làm cho khí vận của Nhân tộc dần dần tăng lên vậy?

Khí vận của Nhân tộc tăng lên như vậy, cũng phải có nguyên nhân gì đó chứ?

Nhưng mà, dựa theo những gì mà Giang Lưu quan sát, hình như gần đây Nhân tộc cũng không xảy ra chuyện gì lớn, càng không có chuyện lớn nào có thể giúp đỡ khí vận của Nhân tộc tăng lên.

Lý Thế Dân mở miệng trả lời, hiển nhiên là hắn cũng đã sớm nghĩ tới vấn đề này:

- Nếu ta đoán không sai thì nguyên nhân, chắc là xuất hiện ở trên thành giải trí Hỏa Vân!

- Thành giải trí Hỏa Vân?

Nghe thấy vậy, trên mặt của Giang Lưu cũng lộ ra vẻ suy tư.



Suy nghĩ kỹ một chút, hình như đúng là có khả năng đó nha!

Lúc đầu, tại sao phải di chuyển thành giải trí Hỏa Vân đến bên cạnh của thành Trường An? Còn không phải là vì để cho dân chúng của thành Trường An có thể thường xuyên gặp được Tiên Phật cùng yêu ma, rồi dần dần từ bỏ lòng kính sợ đối với Tiên Phật từ sâu trong lòng hay sao?

Bây giờ xem ra đã dần dần có hiệu quả rồi?

Hợp lý nha, nếu như trong lòng của những người phàm này dần dần bỏ đi nỗi kính sợ với Tiên Phật, ở sâu trong lòng không có Tiên Phật nào đè trên đầu họ nữa, như thế khí vận của Nhân tộc sẽ dần dần tăng lên, hình như nghe cũng hợp tình hợp lý nhỉ?

Sau khi hiểu rõ mọi việc, trên mặt Giang Lưu hiện lên vẻ vui mừng mà nói:

- Nói như vậy, tình huống chẳng những xảy ra đúng như những gì chúng ta suy nghĩ, mà còn tốt hơn so với những gì chúng ta mong muốn sao?

Nghe vậy, Lý Thế Dân nhẹ gật đầu mà nói:

- Từ tình hình trước mắt mà nói, thì đúng là như thế không sai!

Sau khi khẽ gật đầu, Giang Lưu lại mở miệng nói:

- Vậy thì tốt rồi, việc tiếp theo, mong rằng Bệ hạ có thể nghĩ thêm nhiều phương pháp, để cho những Tiên Phật kia dung nhập vào bên trong cuộc sống của bách tính!

Hiểu ra ý của Giang Lưu, Lý Thế Dân mở miệng hỏi:

- Ý của ngươi là? Không chỉ thành giải trí Hỏa Vân mà thôi?

Nhẹ gật đầu, Giang Lưu trả lời:

- Đúng rồi, những Tiên Phật vui chơi tại thành giải trí Hỏa Vân, chỉ cần người phàm đi vào thì đều có cơ hội nhìn thấy, nhưng dù sao những trò chơi bên trong thành giải trí Hỏa Vân chủ yếu là đánh bạc! Không thích hợp để mở rộng!

- Nếu muốn để cho Tiên Phật càng dung nhập mật thiết vào cuộc sống của dân chúng, thì phải nghĩ cách dời sự chú ý của các Tiên Phật kia ra khỏi thành giải trí Hỏa Vân...

Sau khi nghe đề nghị của Giang Lưu, Lý Thế Dân suy nghĩ một chút, chợt hắn cũng nhẹ gật đầu, tỏ vẻ tán đồng mà nói:

- Ừm, đúng rồi, những lời nói này của ngươi có lý, chỉ khi sự chú ý của các Tiên Phật kia không nằm trên thành giải trí Hỏa Vân nữa, mới có thể hoàn toàn để cho Tiên Phật dung nhập vào trong cuộc sống của bách tính!

Nhưng mà, những đạo lý mà Giang Lưu nói ra Lý Thế Dân đều hiểu hết, quan trọng là rốt cuộc có biện pháp nào hấp dẫn sự chú ý của các Tiên Phật này đây?

Nghĩ đi nghĩ lại, Lý Thế Dân vẫn hoàn toàn không có ý tưởng nào.

Theo lý thuyết, thì những Tiên Phật này cũng không biết đã sống bao nhiêu năm rồi, muốn hấp dẫn sự chú ý của bọn họ, đó là thiên nan vạn nan đó?

Giang Lưu mở miệng ra phân tích một phen:

- Thực ra, mặc dù biện pháp không nhiều, nhưng chỉ cần nguyện ý suy nghĩ thì vẫn có không ít đó!

- Những Tiên Phật này tại sao lại không thể tự kiềm chế mà trầm mê trong thành giải trí Hỏa Vân? Còn không phải là bởi vì bọn họ sống đã lâu, bọn họ sẽ không có hứng thú đối với những thứ rập khuôn, mà thành giải trí Hỏa Vân này có chút mới lạ đúng không? Vậy thì, xuống tay từ những điểm đó là không thành vấn đề!

Nhìn thấy bộ dạng vẫn không hiểu cho mấy của Lý Thế Dân, trong lòng Giang Lưu âm thầm thở dài một hơi.

Mặc dù IQ và EQ của Lý Thế Dân đều rất không tồi, thế nhưng, dù sao thì cũng bị thời đại này hạn chế!

- Ta đưa ra mấy cái ý kiến, bệ hạ có thể suy nghĩ thử xem!

Sau khi suy nghĩ một chút, Giang Lưu mở miệng nói ra:

- Ví dụ như Tam Quốc Sát, ngươi có thể cho quan viên tương ứng tổ chức một cuộc thi đấu, đặt tên là Đại Đường Cúp nè? Thậm chí, sau đó tổ chức đấu vòng tròn cùng các quốc gia khác, thì có thể gọi nó là Cúp Thế Giới, tổ chức những trận thi đấu này, những Tiên Phật kia có thể ngồi yên được sao?

- Tương tự, với mạt chược cũng có thể tổ chức ra cuộc thi Tước Thánh vân vân...

- A? Đúng rồi, thật đúng là một biện pháp tốt nha!

Nghe thấy lời đề nghị của Giang Lưu, ánh mắt của Lý Thế Dân hơi hơi sáng lên, gật đầu đồng ý.

Những Tiên Phật kia đều thích chơi mấy thứ như mạt chược và Tam Quốc Sát, nếu gióng trống khua chiêng tổ chức một cuộc thi có quy mô đầy đủ, chắc là những Tiên Phật kia đều sẽ cảm thấy rất hứng thú đi?

- Nếu là cuộc thi thì tất nhiên phải có người xem đúng không? Đến lúc đó, chúng ta ngẫu nhiên phát ra ngoài mấy ngàn tấm, thậm chí mấy vạn tấm vé vào cửa, vào lúc đó, các Tiên Phật thì thi đấu, còn dân chúng thì xem thi đấu, chẳng phải đây là làm Tiên Phật và người phàm hoàn mỹ dung hợp vào một chỗ hay sao?

Nghe được những lời nói của Giang Lưu, Lý Thế Dân nhíu mày.

- Hả? Đưa ra ngoài những vé vào cửa miễn phí? Nếu như vậy, chúng ta tổ chức cuộc thi đấu lần này, chẳng phải là chỉ lỗ không lời hay sao?

- Sao có thể chỉ lỗ không lời được? Đến lúc đó chúng ta có thể làm quảng cáo! Hoặc có thể bán một số quà lưu niệm nha...

Giang Lưu đây là ứng dụng hoàn toàn một số hình thức thích hợp, những thứ có thể sử dụng ở kiếp trước.

- Quảng cáo?

Sững sờ nhìn Giang Lưu, Lý Thế Dân thân là Nhân Vương, trí thông minh tuyệt đối không thấp, nhưng chẳng biết vì lý do gì mà khi ở trước mặt của Giang Lưu, hắn luôn cảm giác mình giống như là một người cái gì cũng không biết.

Ngay cả những lời nói Giang Lưu vừa mới nói, mình vậy mà vẫn thấy khó hiểu!

Vốn dĩ Lý Thế Dân và Giang Lưu đã từng kết bái, Lý Thế Dân là hoàng huynh, còn Giang Lưu là ngự đệ.

Nhưng mà bây giờ, Lý Thế Dân mờ mịt nhìn Giang Lưu nói đến mặt mày hớn hở, gần như một câu nói cũng nghe không hiểu...

Đột nhiên, Lý Thế Dân cảm thấy mình mới giống như đệ đệ!

Nhìn thấy bộ dạng mờ mịt của Lý Thế Dân, Giang Lưu lại giảng cho Lý Thế Dân nghe một số hình thức đấu trường thương nghiệp.

Nghe thấy những lời giải thích của Giang Lưu, Lý Thế Dân ngộ ra, hai mắt tỏa ánh sáng mà nói:

- Thì ra là thế, quả nhiên là biện pháp tốt!

Hiểu ra rồi, Lý Thế Dân cũng đưa ra sự thắc mắc của mình:

- Chỉ là, những cái vé vào cửa kia vốn là có thể bán lấy tiền, tại sao ngươi lại tặng vé vào cửa miễn phí một cách ngẫu nhiên vậy?

Giang Lưu mở miệng trả lời, phân tích các lý do một phen:

- Bệ hạ, ngươi nghĩ lại xem, tặng vé vào cửa miễn phí một cách ngẫu nhiên thì mấy người giàu có không lấy được vé sẽ như thế nào? Đương nhiên là ra giá cao mua lại từ trong tay của những người dân rồi.

- Nếu như người nghèo bán lại, vậy cũng coi như là cho những người nghèo này một khoản thu nhập, như vậy không phải tất cả đều vui sao?

- Dù sao thì mục đích của chúng ta cũng không phải chỉ để kiếm tiền! Mà việc tặng vé vào cửa miễn phí cũng có thể kích thích sự hứng thú của tất cả dân chúng lớn hơn nữa, nếu chúng ta bán vé vào cửa, đối với rất nhiều người nghèo mà nói, dường như cuộc thi đấu này không có liên quan gì đến bọn họ vậy!

Nghe Giang Lưu giải thích, Lý Thế Dân cũng gật đầu đồng ý.

- Ừm, quả nhiên là ngươi có lòng từ bi, hơn nữa, biện pháp này đúng là cũng rất tốt, chỉ cần nó thành công thì những loại quảng cáo kia mới là nguồn thu nhập chính, vé vào cửa không đáng nhắc đến!

Liên quan tới việc tổ chức thi đấu, sau khi hai người Giang Lưu và Lý Thế Dân cẩn thận xem xét các vấn đề một cách chi tiết, trong lòng của Lý Thế Dân đã có sẵn một bản kế hoạch sơ lược, nhân lúc còn sớm chuẩn bị thi hành kế hoạch này.

Bạn cần đăng nhập để bình luận